[QUYỂN 5] [TỪ THẾ GIỚI 5] NỮ ĐẾ GIÁ ĐÁO ĐƯỜNG THẾ LIÊU

"..."

Khóe môi Phong Hoa khẽ co rút .

 Cái gì lần đầu chứ, ngươi đừng nói loạn, trẫm là sẽ không thừa nhận đâu đấy!

 Quý Trạch xem xét thần sắc Phong Hoa, đã biết rõ: "Lão sư ta thấy ngươi có thể là đã hiểu lầm." 

 "Ta nói lần đầu tiên, là chỉ... Lão sư lần thứ nhất hướng ta mượn áo khoác." 

 Thiếu niên bỗng nhiên cười rộ lên, trong tươi cười lưu chuyển lên một loại hương vị tà tứ : 

"Lão sư ngươi muốn đi nơi nào, ân?"

 "..."

 Phong Hoa chỉ liếc nhìn Quý Trạch, không nói gì, trở lại văn phòng.

 Ai ngờ, người nào đó vậy mà cũng nghênh ngang đi theo ở phía sau tiến vào. 

 Phong Hoa ngồi ở trên ghế, kỳ sinh lý đau đớn làm cho sắc mặt nàng ẩn ẩn có chút tái nhợt, cặp môi đỏ mọng đều phai màu một chút, nhưng vẫn lạnh lùng nhắc nhở hắn: 

 " Bạn học Quý, ngươi vẫn còn phải phạt đứng."


 Thiếu niên khó được không trêu chọc nàng.

  Dưới tóc mái thưa thớt thấp thoáng cặp mắt xếch đem nữ nhân sắc mặt ẩn ẩn tái nhợt thu vào trong mắt.

 Ý cười bất cần đời đọng ở khóe môi  lập tức biến mất không còn thấy tăm hơi, thậm chí nhẹ nhàng xịu xuống.

 "Đau?" Hỏi xong, không chờ Phong Hoa trả lời, Quý Trạch quay người đi ra ngoài.

 "Lão sư ngươi chờ ta một chút, ta lập tức quay lại." 

Khoảng chừng mười phút đồng hồ, Quý Trạch quay trở về, trên tay mang theo một bao lớn đồ đạc, đưa cho Phong Hoa: 

"Nhìn xem có thứ lão sư cần hay không." 

 Lúc nói chuyện, bên trong giọng nới lười biếng của thiếu niên, có chút ẩn nhẫn thở dốc.

Trong túi nhựa màu trắng, chứa các loại nhãn hiệu băng vệ sinh, nước đường đỏ, túi sưởi ấm, còn có... một bộ quần áo học sinh. 


Mấy thứ phía trước rất săn sóc, rất chu toàn.Chỉ là... 

 "Đây là cái quỷ gì?" 

 Ngón tay nhỏ nhắn kéo tới bộ kia quần áo học sinh, đưa trước mặt Quý Trạch quơ quơ. 

Áo phong sơ mi England màu xanh trắng, váy dài kèm cái áo khoác nhỏ.

 Đây còn không phải đồng phục nữ sinh học viện quý tộc này sao .

 Quý Trạch trong lòng có mục đích, chỉ vô tội mở trừng hai mắt, nói: 

 " Váy của ngươi nhất định bị nhiễm lên à nha. Trong trường học cũng chỉ có quần áo học sinh, mong lão sư đem váy thay đổi thì vẫn tốt hơn."

 "Ta đoán, lão sư có lẽ cũng không muốn cứ như vậy xuất hiện ở trước mặt những học sinh kia đấy chứ, ah ~ "

 "..." Phong Hoa chậm rãi bỉu môi nở nụ cười lành lạnh nói: 

"Thật đúng là cám ơn ngươi rồi, bạn học Qúy."

  Văn phòng đơn cho giáo viên còn có một gian phòng nghỉ nhỏ.


 Phong Hoa vào trong đem quần áo bị dơ cởi ra thay đổi thành quần áo học sinh.

 Sửa sang hoàn chỉnh, vuốt ve làn váy mới mở cửa.

 Quý Trạch tư thái lười biếng ngồi ở trên ghế vừa nãy cô đã ngồi, bên tai nghe thấy tiếng mở cửa, xoay tròn cái ghế lại...

 Chỉ thấy nữ nhân dung mạo xinh đẹp chói mắt mặc trên người quần áo học sinh màu xanh trắng.

 Áo sơ mi trắng ở bên trong, mơ hồ có thể thấy được vòng một hấp dẫn. 

Váy xanh dài rũ xuống trên hai cái đùi thon dài hoàn mỹ. 

Đầu tóc dài đen nhánh như thác nước lõa xõa xuống bên chiếc eo nhỏ làm nổi bật dung nhan lãnh diễm chói mắt.

 Lãnh diễm cùng thanh thuần, hai khí chất đối lập mâu thuẫn lại kết hợp hoàn mỹ trên cùng một người.

Các nam sinh thời kỳ trưởng thành hormone nảy mầm như cái tuổi này, đối với nữ nhân đang đứng ở giai đoạn xúc động hiếu kỳ, trong ổ cứng máy tính luôn cất giấu tài nguyên bí mật . 
 Quý Trạch bị mấy tên này kéo cùng một chỗ, cũng xem qua cái gì gọi là đồ đồng phục hấp dẫn.

 Hắn hoàn toàn ôm tâm lý hiếu kỳ. 

 Nhưng mà, lại gợi không nổi xúc động hào hứng. 

 Chỉ liếc mắt nhìn, nằm ở trên chăn nhân vật nữ chính mặc đồng phục khoa trương lại phóng đãng, cho khiến cho hắn mất đi khẩu vị. 

 Thẳng cho tới hôm nay —— Quý Trạch mới hiểu được, cái gì gọi là chính thức... Đồ đồng phục hấp dẫn.

Bình luận

Truyện đang đọc