[QUYỂN 5] [TỪ THẾ GIỚI 5] NỮ ĐẾ GIÁ ĐÁO ĐƯỜNG THẾ LIÊU

Hiệu trưởng sắc mặt cứng đờ. 

 Cái này, cái này, hắn đây là vỗ mông ngựa lại chạm đến vó ngựa rồi sao?

 Quý thiếu gia cái quỷ kế này của ngươi, ta thật sự không hiểu nổi ah. 

 Bất quá, dưới tầm mắt uy hiếp lại như cười như không của Quý Trạch, hiệu trưởng chỉ có thể theo lời hắn nói mà làm, cho dù tự vả mặt cũng sẽ không tiếc.

 "Quý thiếu gia ngài nói cái gì đều đúng, phạt đứng không tính là cách xử phạt về thể xác, Nhan lão sư ngươi đừng đem những lời kia của ta để ở trong lòng, kính xin ngươi ngày mai tiếp tục tới trường dạy học. "

 Phong Hoa nhàn nhạt gật đầu. Với cái tên cỏ đầu tường(*) này, không đáng cùng hắn tính toán chi li loại chuyện nhỏ nhặt này.

 Quý Trạch miễn cưỡng phất phất tay, nói: 

"Đều giải tán ra, các ngươi chiếm chỗ phạt đứng của ta  rồi." 


 Phong Hoa khóe môi co rút.

 Còn có cách nói chiếm chỗ phạt đứng này sao? 

 Những người kia thật đúng là ngoan ngoãn nghe lời như đám chim thú vội vàng chạy tán loạn một bộ cúi đầu trước thiếu chủ hắc đạo.

Trên hành lang bên ngoài phòng học, trong nháy mắt chỉ còn hai người Phong Hoa cùng Quý Trạch .

 Quý Trạch ngẩn đầu mở to mắt nhìn Phong Hoa: "Lão sư, ngươi không tức giận à ?" 

 "Ai làm cho ngươi có cái loại ảo giác này, ân?"

 Phong Hoa câu môi cười cười, lãnh diễm quát lên: "Đứng vững!"

 "Tuân mệnh." Quý Trạch đang dựa trên vách tường, dáng người lười biếng lập tức đứng thẳng, có chút cong cong môi nói.

 Phong Hoa quay người, mới vừa đi hai bước, dưới chân chợt loạng choạng. Đôi lông mày tinh tế qua thời gian dần dần chau lại. 

 Đồng thời, một cổ nhiệt lưu vọt thẳng tới bụng dưới.


 "Lão sư?"

 Nhìn Phong Hoa vốn nên đi khỏi giờ đã vòng trở lại đứng ở trước mặt mình, Quý thiếu gia trong ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc. 

 Đột nhiên làn môi hiện lên một tia tà mỹ, lúm đồng tiền thấp thoáng bên khóe miệng. 

 "Lão sư có phải là không nỡ ta phạt? " 

 Phong Hoa không nói gì, trực tiếp động thủ bắt Quý Trạch cởi ra áo khoác đồng phục trên người hắn. 

Quý thiếu gia làm ra vẻ mặt thẹn thùng nhưng một chút cũng không phản kháng, ngược lại bày làm ra bộ dáng tùy tiện để Phong Hoa muốn làm gì thì làm.

 "Lão, lão sư phải ở chỗ này sao? " 

 "Không nghĩ tới thì ra lão sư nhiệt tình như vậy, không thể cản trở lại ah. Tuy nhiên ta không phải quá thích cái chỗ này, bất quá "

 "Chỉ cần lão sư ưa thích, ta cũng có thể phối hợp đấy."

 "Câm miệng." 

 Phong Hoa mặt không biểu tình lạnh giọng quát lên, không chút nào bị lời nói của Quý Trạch ảnh hưởng. 


 Có thể là  Quý thiếu gia của chúng ta chưa bao giờ là người biết nghe lời ah.

 "Lão sư muốn cho ta câm miệng mà nói... chỉ có một biện pháp " 

Ngón tay thiếu niên dài nhọn xinh đẹp, vuốt ve môi của mình, ý tứ ám chỉ mười phần mập mờ . 

 "Chỉ có cùng lão sư thân thân, mới có thể để cho ta câm miệng." 

 "... Lăn" 

  Phong Hoa cởi xuống áo khoác đồng phục của Quý Trạch, thắt ở bên hông, vừa vặn ngăn trở một đóa từ từ nở rộ ở phía sau. 

 Ai kêu nàng hôm nay chọn váy ôm, vậy mà trùng hợp là màu trắng nữa chứ.

 Vừa thấy động tác này của Phong Hoa, Quý Trạch lập tức hiểu. 

 Thiếu niên chớp chớp đôi mắt xếch sáng rực,  kéo dài ngữ điệu lười biếng đẹp đẽ, bừng tỉnh đại ngộ nói:

 "Nguyên lai lão sư đến ngày đèn đỏ à nha." Bất kể là nam nhân hay nam sinh, đều đối với thời gian hành kinh của nữ sinh cực kỳ cấm kỵ.
 Phong Hoa ho khan, mất tự nhiên: " Bạn học Quý, chờ một chút lão sư sẽ mua một bộ đồng phục mới đưa tới cho ngươi." May mắn đồng phục trường quý tộc luôn có đồ dự phòng.

Ai ngờ chợt nghe thấy Quý Trạch nói: 

"Không cần, lão sư ngươi sử dụng xong trực tiếp đem cái này trả lại cho ta là được."

 Phong Hoa nhíu nhíu lông mày: "Phía trên này có thể sẽ ... "

 Thiếu niên tươi cười thuần khiết ngượng ngùng, bất quá lời hắn lộ ra vẻ mập mờ mười phần: "Lần đầu tiên của lão sư đương nhiên ta muốn cẩn thận bảo tồn mới tốt nha."

(*) cỏ đầu tường: chỉ những người gió chiều nào theo chiều ấy, a dua hùa theo người khác.

Bình luận

Truyện đang đọc