[QUYỂN 5] [TỪ THẾ GIỚI 5] NỮ ĐẾ GIÁ ĐÁO ĐƯỜNG THẾ LIÊU

Quý Trạch: "..."

Giống như vậy, lúc trước hắn đã phanh lại đến vài lần, thực nghi chính mình sẽ nhịn đến hư mất!

# Bạn học Quý Trạch giờ đây cũng có bóng ma tâm lý #

Bên này.

Quý Tư Tư nghẹn một hơi, thề phải bắt được trái tim của Tần Thâm.

Trừ bỏ thời gian ngủ và tắm, cơ hồ một ngày 24 giờ hận không thể luôn dán bên người Tần Thâm.

Còn hắn hoàn toàn có thể được xem là người bảo hộ của tiểu công chúa có chức trách, sớm chiều ở chung.

Mà gần gũi, luôn dễ dàng phát hiện một chút... đồ vật không giống bình thường.

Quý Tư Tư chỉ do dự trong lòng một chút liền quay đầu đem suy đoán của chính mình nói cho Quý Minh.

"Daddy, ta hoài nghi Tần Thâm là... cảnh sát nằm vùng của bên kia!"

Quý Tư Tư cũng không ngu dốt, ngược lại đầu óc nàng thực sự rất thông minh, nàng nếu dám nói ra chuyện này, tự nhiên có mười phần nắm chắc.


Khi nàng đem ' chứng cứ ' đưa đến trước mặt Quý Minh, sắc mặt Quý Minh chậm rãi lạnh xuống âm độ.

Một cái mệnh lệnh vừa ra liền Tần Thâm áp giải đến ám đường Long Môn.

Quý Minh một thân trang phục đen của thời Đường ngồi ở thượng tọa, phía dưới hai bên trái phải lần lược là lão nhị cùng lão tam Long Môn.

Một đám hắc y nhân mặt vô biểu tình, toàn bộ ám đường lộ ra một sát ý vô cùng nặng nề.

Quý Tư Tư đương nhiên không có ở nơi này.

——Hòn ngọc quý bị người phủng ở lòng bàn tay, tiểu công chúa không dính khói lửa phàm tục, làm sao có thể để nàng thấy Long Môn xử trí phản đồ như thế nào được chứ, huống hồ việc này lại máu me, tàn nhẫn biết bao?

Miếng vải đen che trên đôi mắt bị kéo xuống, Tần Thâm nhìn thấy trường hợp tam đồng hội chẩn này, trong lòng biết thân phận chính mình tất nhiên là đã bại lộ.


Chỉ là...

Rốt cuộc hắn đã sai lầm ở đâu?

Hắn tự nhận bản thân cũng không có lộ ra cái sơ hở nào cả.

Tần Thâm lại quên ——

Có một thứ gọi là giác quan thứ sáu của nữ nhân.

Sau khi có hoài nghi, lại dọc theo ý nghĩ này mà điều tra, tìm hiểu nguồn gốc sau đó...

Chỉ cần đã từng làm, trên đời này liền nhất định sẽ lưu lại dấu vết.

Chân tướng toàn bộ được che giấu dưới mặt nước, liền cứ thế chậm rãi trồi lên.

Trong đời Quý Minh ghét nhất hai điểm: Bị oan uổng cùng bị phản bội.

Hắn hạ mệnh lệnh đem Tần Thâm bắt tới nơi này, nhất định là đã xác định thân phận cảnh sát nằm vùng của hắn( Tần Thâm).

"Tần Thâm, ngươi còn có cái gì muốn nói không?"

Quý Minh chậm rãi mở miệng, ánh mắt lúc nhìn về phía Tần Thâm, đã như đang nhìn một cái xác chết.

Tần Thâm không chút hoang mang, dung nhan tuấn mỹ hơi hơi mỉm cười.


Mắt đào hoa dâng lên một mạt phong lưu, tựa như không hề có chút lo lắng nào cho bản thân trong tình cảnh đối diện với sinh tử.

—— Vào lúc lựa chọn con đường nguy hiểm này, hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Trước mắt, chẳng qua là một loại kết cục tệ nhất .

Lại phản kháng, cũng không thể chạy đi đâu.

Bất quá câu kế tiếp của Quý Minh lại làm Tần Thâm cuối cùng cũng thay đổi sắc mặt.

"Cái người bạn gái nhỏ của ngươi tên Nhan Phi gì đó, nếu ta đoán được không sai, hẳn là cũng một cái cảnh sát đi?"

"... Không, không phải, nàng chỉ là một người bình thường! Quý Minh, chuyện nào ra chuyện nấy, quy củ trong môn là không được liên lụy người nhà!"

Tần Thâm bị hai tên hắc y nhân đè chặt hai tay bắt chéo sau lưng nhưng vẫn liên quyết giãy giụa.

"Quý Minh, ngươi nếu động nàng, không sợ bị người trong Long Môn nhạo báng sao?!"
Nghe vậy, Quý Minh chậm rãi cười rộ lên, trả lời một cách mỉa mai: " Không liên lụy người nhà sao? Tần Thâm, ngươi nói lời này chính là sai rồi, bạn gái nhỏ kia của ngươi chính là tới trêu chọc con trai ta đây này!"

"..." Sắc mặt Tần Thâm đột nhiên trở nên trắng bệch.

Nhìn thấy thần sắc Tần Thâm, Quý Minh cười lạnh một tiếng, quay đầu phân phó thủ hạ: "Đi, đem cái nữ nhân Nhan Phi này mang đến đây, thiếu chủ bên kia ta sẽ tự giải quyết."

Quý Minh tin tưởng, nếu Quý Trạch biết Nhan Phi là cái cảnh sát nằm vùng, nhất định sẽ không tiếp tục si mê nàng.

Ai ngờ...

Lúc này, bên ngoài ám đường của Long Môn, truyền đến một đạo thanh âm ——

"Không cần làm phiền ai cả, ta đã tới rồi đây."

Bình luận

Truyện đang đọc