RA VẺ ĐẠO MẠO - XÁC TRUNG HỮU NHỤC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày hôm sau hai người theo kế hoạch lái xe đi suối nước nóng ăn Tết.

Vương Khả thấy Mạnh Phàm mắt thâm quầng đầy mệt mỏi, bèn đưa ra đề nghị để hắn nghỉ ngơi trước, chờ đến lúc anh mệt thì lại đổi người lái sau. Mạnh Phàm cả đêm không ngủ, hắn ngồi ở vị trí phó lái, Vương Khả đưa cho hắn một cái bịt mắt: “Anh đeo vào chợp mắt tí đi?”

“Không cần đâu.” Mạnh Phàm cầm bịt mắt trong tay, “Có muốn đi siêu thị mua đồ ăn sáng không? Bên suối nước nóng không có bán gì ăn đâu.”

“Em cũng có phải con nít đâu mà.” Vương Khả cười, anh điều chỉnh ghế dựa, mở máy sưởi rồi cởi chiếu áo khoác bằng bông dày nặng.

Ngồi trong khoang xe ấm áp thoải mái, nghe tiếng nhạc trong trẻo vang lên chầm chậm du dương, Mạnh Phàm buồn ngủ.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, hắn nhìn thấy Vương Khả của ngày còn bé ném cục đá làm vỡ cửa sổ, ngó dáo dác vào bên trong.

Mạnh Phàm cố gắng rướn nửa người trên lên, muốn bảo cậu nhóc đi nhanh đi, nhưng toàn thân không có chút sức lực, hắn nói không ra lời, cũng không nhúc nhích được.

Vương Khả bé nhỏ bò vào từ cửa sổ, ghé vào mép giường, lắc lắc Mạnh Phàm đang nằm ở trên giường.

Đôi mắt bé to tròn, vừa tò mò vừa lo lắng nhìn Mạnh Phàm: “Anh ơi, tỉnh tỉnh.”

Mạnh Phàm choàng tỉnh, mở mắt ra nhìn thấy phụ kiện xe hơi mới nhận ra hắn đang ở trong xe.

Bây giờ họ đang trên đường đi suối nước nóng.

“Anh, trông sắc mặt anh tệ quá.” Vương Khả lo lắng nói, “Hay để em lái nốt đoạn đường còn lại cho.”

Mạnh Phàm lau mặt: “Không có gì đâu.”

“Nhưng mà…”

“Anh nghỉ nãy giờ cũng khỏe rồi.” Mạnh Phàm vặn nắp bình nước, uống một hớp, dòng nước mát lạnh chảy thẳng vào dạ dày, làm cả người hắn cũng tỉnh táo hẳn ra, hắn mở cửa xuống xe đổi vị trí với Vương Khả.

Lần nữa lên đường, Vương Khả thấy quả thật Mạnh Phàm đã đỡ hơn nhiều so với hồi sáng, anh ngồi trên ghế phó lái chơi chơi game trên điện thoại nhưng chẳng mấy chốc đã thấy chán, bèn dứt khoát tắt điện thoại luôn.

“Sao không chơi nữa.”

“Đen quá, chơi không được.”

“Đen á?” Mạnh Phàm nhìn Vương Khả một cái, mở đèn trần xe lên, “Bật đèn chơi nhé?”

“Há.” Vương Khả phì cười, “Ý em nói là vận may trong game không tốt cơ, cứ rút mãi không trúng thẻ bài mà em muốn, đen nghĩa là vậy đó.”

“Thế phải làm sao mới rút trứng được?”

“Hên xui thôi ấy mà, có tiền thì đập tiền mua cũng được.”

“Vậy em cũng mua đi.”

Vương Khả vui khôn tả: “Cái em muốn không mua được bằng tiền đâu.”

Thấy Mạnh Phàm không hé răng, rồi nhớ lại lời mình vừa nói, VươngKhả nghĩ thầm gay go rồi đây.

Câu này ý muốn nói Mạnh Phàm thích dùng tiền mua vui. Bình thường nói câu này thì chẳng sao, nhưng Mạnh Phàm vẫn không tránh được cảm giác đau nhói nơi đáy lòng.

Vương Khả bèn vội vã đổi chủ đề: “Năm nào anh cũng đi suối nước nóng nghỉ Tết hết hả anh?”

“Ừm.”

“Sao anh không rủ bạn bè thao, có người đi chung mới vui chứ.”

“Triệu Tranh phải tới mùng 3 mới đi được.”

“Ở đó có gì chơi không ạ?”

“Không có.” Mạnh Phàm khẽ cau mày, “Anh chưa chơi thử, cũng không rõ lắm. Chờ tới nơi hỏi thử xem sao.”

Vương Khả quay đầu nhìn Mạnh Phàm.

Mạnh Phàm cũng quay sang nhìn anh: “Nhìn gì đấy?”

Vương Khả chớp mắt mấy cái, nhẹ giọng nói: “Chờ đến nơi, tối hai đứa mình đi đốt pháo nhé. Em có đem drone theo nè, còn có thể chụp hình nữa.”

Mạnh Phàm nhìn thẳng về con đường phía trước, cổ họng có hơi khô khốc, hắn gật đầu: “Được.”

Xe chạy gần ba tiếng rưỡi đồng hồ mới tới khu du lịch suối nước nóng mà Triệu Tranh đầu tư.

Người đến đây nghỉ Tết cũng không ít, đa số là dắt gia đình đi. Mạnh Phàm cũng coi như là khách quen, có phòng ở dành riêng cho hắn, tách biệt với khu dành cho khách du lịch, thanh tịnh cực kì.

Vương Khả vào vừa vào phòng đã vội vàng sửa soạn hành lý, Mạnh Phàm kéo tay anh nói: “Cứ để đó đi, chúng ta ra ngoài đi dạo chút đã.”

“Được ạ.” Vương Khả cắm sạc điện thoại rồi theo Mạnh Phàm đi ra ngoài.

Phong cảnh trong khu du lịch này đẹp vô cùng, hai người cứ đi một chốc lại dừng ở bên đường ngắm cảnh tuyết.

Con đường lát đá xanh đã được người ta quét sạch tuyết, Vương Khả lại không nhịn được mà cứ nhằm vào chỗ có nhiều tuyết mà đi. Đế giày đạo trên nền tuyết đọng phát ra tiếng lạo xạo.

Mạnh Phàm nhìn anh: “Thích tuyết đến vậy sao.”

“Thì người miền nam mà.” Nghe Mạnh Phàm nói Vương Khả cũng bắt đầu thấy hơi ngại, anh giơ ngón tay gãi gãi mặt, “Ở quê em với thành phố A cũng không có nhiều tuyết như này, tuyết ở đó vừa rơi đã tan, đi trên tuyết cứ như đạp lên đá bào vậy á.”

Trong khu ngắm cảnh có đứa bé đang đắp người tuyết.

Vương Khả chăm chú nhìn thêm một lát, Mạnh Phàm hỏi anh: “Có muốn nặn người tuyết không?”

Vương Khả đút hai tay vào túi: “Thôi đi, người lớn cả rồi mà.”

“Về sân trước phòng mình mà đắp này.”

Vương Khả do dự một chút, rồi ngẩng đầu nhìn Mạnh Phàm: “Vậy đi thôi?”

Hai người trở lại sân, nhưng lại phát hiện tuyết đọng trong sân đã bị quét đi mất rồi. Mạnh Phàm thấy Vương Khả thở dài, bèn nói: “Hai ngày nay tuyết còn rơi nữa mà, chờ qua đêm là đắp người tuyết được thôi.”

“Vậy để em dặn người ta khỏi quét tuyết nữa.” Vương Khả lại nhắc, “Với hỏi xem có pháo không nữa.”

Mạnh Phàm yên tĩnh đứng bên cạnh anh.

Vương Khả thấy Mạnh Phàm không nói lời nào, nhưng nhìn mặt hắn cũng thấy không có gì không ổn, bèn hỏi: “Sao anh không nói gì hết vậy?”

“Nghe em nói được rồi.”

“Nghe em nói cái gì chứ. Đi thôi, mình ra ngoài xem xung quanh có gì hay để chơi không.”

Khu nghỉ dưỡng này cái gì cũng có, ngoài nông trại ra còn có hẳn một khu vui chơi giải trí nhỏ, không ít ông bố bà mẹ dắt con mình đến chơi xe điện đụng. Vương Khả lại không dám mất mặt chơi trò này với đám con nít, anh với Mạnh Phàm mỗi người mua một túi đồ ăn cho bồ câu, đứng ở giữa sân cho mấy chú bồ câu được nuôi riêng ở khu này ăn.

Có lẽ là vì trẻ con dễ tiếp cận hơn, nên xung quanh hai người bọn họ chẳng có con bồ câu nào

“Sao lại thế này!” Vương Khả rải thóc nhưng xung quanh vẫn trống vắng, anh vừa tức vừa thấy buồn cười, “Sao chẳng có con chim bồ câu nào đến ăn hết vậy.”

“Do em cao quá đấy, em ngồi xổm xuống đi.” Mạnh Phàm nói rồi lùi ra đứng ở một bên. Quả nhiên, đã có mấy chú chim bồ câu bắt đầu lại gần Vương Khả. Vương Khả chơi vui quên cả trời đất.

Mạnh Phàm thấy mấy vị phụ huynh bên cạnh đang chụp ảnh cho các em nhỏ, hắn cũng lấy điện ra chụp cho Vương Khả một tấm.

Vương Khả thấy hắn chụp hình bèn nhanh chóng bỏ đồ ăn cho chim bồ câu lại rồi chạy tới: “Đừng có chụp mà, em xấu lắm.”

“Xấu đâu mà xấu?”

Vương Khả duỗi cổ nhìn vào điện thoại Mạnh Phàm: “Anh không có tải mấy app chụp hình, chụp cam thường nhìn em đen thui thùi lùi à!”

Mạnh Phàm không hiểu mấy cái này, bèn đưa luôn điện thoại cho Vương Khả.

“Thôi khỏi đi, cùng lắm em về lấy điện thoại em chỉnh ảnh sau.” Trong lúc Vương Khả đang nói chuyện, một con chim bồ câu hạ cánh lên bả vai Mạnh Phàm.

“Anh đừng nhúc nhích, để em chụp cho anh một tấm!” Vương Khả hạ thấp âm lượng giọng nói, chỉ lo dọa sợ con chim bồ câu.

“Mình chụp chung đi.”

“Được đó.” Động tác của Vương Khả nhẹ hết mức có thể, mở cam trước ra chụp một tấm.

Vương Khả trên màn hình điện thoại nở nụ cười long lanh.

Vương Khả bất đắc dĩ nói: “Anh à sao anh chẳng cười tí nào vậy.”

Mạnh Phàm bèn cười với anh.

“Anh nên cười nhiều hơn đó.” Vương Khả nói, “Anh cười lên đẹp trai cực kỳ.”

Chim bồ câu đậu một hồi thấy hai người mãi không cho nó ăn nên đập cánh bay đi mất.

Mạnh Phàm sờ lỗ tai Vương Khả: “Em cũng rất đẹp trai mà.”

“Anh thấy vậy thật à?” Vương Khả làm vẻ mặt anh đừng có dỗ ngọt em, “Đó giờ em nghe người ta khen em ngoan ngoãn biết điều thì nhiều rồi, nhưng đây là lần đầu tiên có người khen ngoại hình của em đó.”

Mạnh Phàm cười khẽ, hắn nói: “Em đẹp lắm.” Thấy Vương Khả nhướng mày, Mạnh Phàm nói thêm, “Anh thấy em trông rất đẹp.”

Vương Khả vốn định trêu hắn người tình trong mắt hóa Tây Thi, nhưng anh kịp thời rút lại, không chút đắn đo mà thuận miệng nói: “Bởi vì đôi mắt của em trông giống cố nhân của anh chứ gì?”

Biểu cảm trên mặt Mạnh Phàm thay đổi trong nháy mắt.

Vương Khả hoảng hốt nói: “Xin lỗi anh, em nói sai rồi…”

“Không phải.” Mạnh Phàm muốn giải thích, nhưng lại không thể nói ra đầu đuôi câu chuyện, hắn không thể làm gì khác ngoài việc biện giải một cách yếu ớt, “Người đó… Không phải như em nghĩ đâu.”

Vương Khả cũng rất lúng túng: “À.”

Mạnh Phàm nói tiếp: “Từ trước đến giờ anh chưa từng yêu ai cả.”

Còn bây giờ thì sao?

Vương Khả cười trêu hắn: “Vậy sau này anh mà yêu ai cũng là mối tình đầu đó. Nghe cũng lãng mạn phết.”

Mạnh Phàm cười cười không lên tiếng, rải hết số thức ăn cho chim còn lại xuống đất.

Tối đến Vương Khả chạy ra quầy lễ tân hỏi xem có pháo hoa không, nhân viên lễ tân bảo bây giờ không có, nhưng cũng nói thêm nếu Vương Khả muốn sẽ có người đi mua giúp, ngày mai sẽ nhận được.

Vương Khả trở lại nói cho Mạnh Phàm nghe, chờ tối mai ra sân chơi pháo hoa rồi đắp người tuyết luôn.

Hai người ngâm suối nước nóng xong thì về phòng, Mạnh Phàm khui một chai rượu, ngồi trên sofa ngoài phòng xép xem TV, còn Vương Khả thì nghịch điện thoại trên ghế sofa.

Một lát sau, Vương Khả ngẩng lên nhìn thì phát hiện Mạnh Phàm đã uống được nửa chai rượu, Vương Khả kinh hãi, bước đến nhìn Mạnh Phàm hỏi: “Anh à, anh uống hơi nhiều rồi đấy.”

Mạnh Phàm dựa người ra sofa, đưa tay vuốt mặt Vương Khả.

Không thể không thừa nhận, Mạnh Phàm khi uống say có nét quyến rũ nam tính thành thục hơn bình thường. Đây là lần đầu tiên Vương Khả đánh giá mặt mũi Mạnh Phàm tỉ mỉ như thế này, mày kiếm mắt sao, sống mũi cao thẳng.

“Anh ơi?” Vương Khả thò tay vuốt nhẹ bụng dưới Mạnh Phàm.

Mạnh Phàm lắc đầu, “Không muốn làm.”

Vương Khả nhẹ giọng hỏi: “Anh có chuyện gì không vui hả? Em uống với anh mấy ly nhé.”

“Không cần đâu, em đi ngủ sớm đi.”

Vương Khả thấy Mạnh Phàm không muốn nói, bèn dứt khoát uống một hớp từ ly rượu của hắn, nuốt hết một hơi mới cau mày nói: “Đắng dữ vậy? Vang ít ngọt(1) mà anh uống nhiều thế?”

Mạnh Phàm không làm gì được anh, bèn để chén rượu xuống dỗ anh đi ngủ: “Đi thôi, đi ngủ nào.”

Tuy vậy Vương Khả vẫn nhịn không được, nói một câu: “Anh đẹp trai như vầy, cũng tốt nữa. Anh sẽ… Anh sẽ sống rất tốt.”

Mạnh Phàm dừng lại, lẳng lặng mà nhìn Vương Khả.

Vương Khả có hơi ngại ngùng: “Đi nào, vào phòng ngủ ngủ thôi.”

“Vương Khả.” Mạnh Phàm bước lại gần anh, “Anh hôn em được không?”

Vương Khả liếm môi, còn chưa kịp trả lời, Mạnh Phàm đã hôn anh.

__________

*Chú thích:

(1): Dry Wines (Vang không ngọt): cả vang đỏ không ngọt và vang trắng không ngọt đều là loại rượu vang ít đường nhất khi tỷ lệ đường ghi nhận chỉ đạt mức 0,1 – 0,3% mỗi lít (hoặc 1 – 3 gram đường/ lít). Khi uống Dry Wines, người thưởng thức sẽ cảm nhận được cảm giác se khít trong vòm họng [Nguồn: https://www.hoteljob.vn/tin-tuc/loai-ruou-vang-nao-it-duong-nhat%5D



======Hết chương 24======

#Riz: Mấy nay cứ tầm 1 giờ trở đi là nhà tui lại rớt mạng, tui đã phải xài 4G để edit chương này đó, sầu ghê á…

Bình luận

Truyện đang đọc