RA VẺ ĐẠO MẠO - XÁC TRUNG HỮU NHỤC

Hai người trẻ tuổi tinh lực tràn đầy mà ở chung với nhau vào ban đêm thì ngoại trừ việc đè nhau ra chơi thì chẳng muốn làm gì khác cả.

Sau khi làm xong Vương Khả cứ thế mà nằm ra giường ngủ luôn, Mạnh Phàm bèn lấy khăn nhúng nước ấm lau sạch mấy vết bẩn dính trên người Vương Khả, rồi mới hài lòng ôm người mà ngủ. Hắn cũng không vội tắt đèn, vì hắn muốn yên lặng ngắm nhìn Vương Khả kỹ lưỡng một chút. Nửa năm trước hắn vẫn còn ngủ một thân một mình trên cái giường này, trơ mắt nhìn dấu vết của Vương Khả tan biến từng chút một, cái cảm giác đó khiến người ta thấy tuyệt vọng vô cùng.

Điện thoại trên đầu giường đột nhiên vang lên, Mạnh Phàm lập tức thò tay nhấn nút tắt âm.

Người gọi đến là chú của hắn, em trai của Lư Minh Hoa. Một giờ đêm mà còn gọi tới thì khả năng cao là có việc gấp rồi, Mạnh Phàm do dự một hồi rồi mới rón rén xuống giường sang phòng bên cạnh nghe điện thoại.

Vương Khả ngủ được một chút thì tỉnh, sau khi mở mắt ra nhìn thì thấy bên cạnh mình trống không, anh bèn xuống giường rót nước uống, lúc đi ra chợt thấy Mạnh Phàm đang ngồi ngẩn người ở phòng khách.

“?” Vương Khả ngáp một cái, “Nửa đêm nửa hôm anh ngồi đây làm gì thế?”

Mạnh Phàm bình tĩnh đáp: “Vừa nãy có người gọi điện báo hồi chiều Lư Minh Hoa bị cao huyết áp dẫn đến đột quỵ phải nhập viện, đến giờ vẫn chưa thấy ra.”

Vương Khả nghe thế thì tỉnh ngay: “Nghiêm trọng vậy sao?! Em với anh vào bệnh viện đi.”

Mạnh Phàm lại yên lặng không nhúc nhích.

Vương Khả tròng cái áo ngắn tay bị vứt trên ghế sofa lúc mới về tới nhà lại vào người, nhìn sang thấy Mạnh Phàm hình như vẫn còn đang do dự, bèn bước lại hỏi: “Anh sao thế?”

“Lúc trước anh có xích mích với ông ta…”

Vương Khả lập tức giơ tay lên nhéo mặt Mạnh Phàm một cái: “Ông ấy quả thật không phải là người cha tốt, nhưng cho dù anh có ghét ông ấy đến mức nào đi chăng nữa, thì ông ấy vẫn có công nuôi anh lớn, cả về mặt vật chất ông ấy cũng chưa từng đối xử tệ với anh, anh không thể phủ nhận điều này đúng không?”

Mạnh Phàm nhẹ gật đầu, đứng dậy khỏi sofa, nói: “Mình đi thôi.”

Lần này Vương Khả giành lái xe, vì anh sợ Mạnh Phàm mất tập trung. Nhưng anh lo lắng có hơi thừa rồi, vì trong thành phố nửa đêm không có một bóng người, mà đèn đường vẫn sáng trưng, không lo xảy ra tại nạn.

Mạnh Phàm ngồi trên xe, trầm giọng nói: “Lúc trước anh hận ông ta vô cùng.”

Vương Khả buông tay phải khỏi vô lăng, thò sang nắm lấy tay trái của Mạnh Phàm.

“Lúc nào ông ta cũng có cái thái độ như thể mọi thứ đều có thể mua được bằng tiền, lúc anh mới đến Lư gia vẫn chưa quen nên rất khó chịu, muốn đi tìm mẹ anh. Lư Minh Hoa lại nói với anh rằng bà ấy sinh anh ra chỉ vì tiền, và một khi tiền đã đến tay thì bà ấy sẽ không xuất hiện trở lại nữa. Khi ấy anh không tin, lấy điện thoại gọi về nhà, nhưng gọi liên tiếp suốt hai ngày vẫn không có ai nhấc máy.”

Ánh đèn đường chiếu lên gò má Mạnh Phàm.

“Ông ta cũng không cho anh đi tìm em, ông ta sợ nhiều người biết tin sẽ gây ảnh hưởng xấu đến công ty. Anh đã mắng ông ta vì sao làm người mà lại sống ích kỷ đến thế.” Mạnh Phàm nhíu mày lại, “Anh rất sợ mình sẽ biến thành loại người giống như ông ta. Nhưng cuối cùng thì anh vẫn không dám đi tìm em, lúc ấy anh mới nhận ra rằng thì ra mình cũng giống ông ta …”

“Anh không có quyền lựa chọn nơi mình được sinh ra.” Vương Khả lên tiếng chặn dòng suy nghĩ bi quan của Mạnh Phàm lại, “Mà anh cũng chẳng hề ích kỷ, anh chỉ là quá hổ thẹn nên mới không dám thôi.”

Mạnh Phàm quay mặt sang nhìn thẳng về phía Vương Khả, nói: “Cảm ơn em.”

Chẳng mấy chốc đã đến bệnh viện.

Vương Khả nói: “Anh đi vào đi, trong đó toàn người nhà họ Lư, em xuất hiện thì không hay lắm đâu.”

“Không sao, bọn họ cũng đã biết về em hết rồi.” Mạnh Phàm nói rồi nắm lấy tay Vương Khả: “Anh cũng muốn em đi cùng anh mà.”

Hai người hỏi thăm y tá rồi đi đến phòng chăm sóc đặc biệt trên lầu hai.

Trước cửa có không ít người đang đứng, Vương Khả nhìn thấy con gái lớn của nhà họ Lư, Lư Hiểu Hiểu. Bên cạnh là Từ Diệp hai mắt đỏ chót, vừa trông thấy Mạnh Phàm đến, theo sau còn có Vương Khả thì bà ta lập tức đứng lên khỏi ghế, quay ra rít gào với Mạnh Phàm, ngón tay còn chỉ thẳng vào Vương Khả: “Dẫn thằng đàn ông này tới đây làm gì, anh cho rằng ba anh không xuống giường được sao?!”

“Mẹ đừng kích động mà. Ba sẽ không sao đâu mà.”

“Đúng vậy, loại người như này không đáng đâu, mẹ à mẹ nhất quyết không được gục ngã.”

Lư Hiểu Hiểu cùng Lư Thiếu Vũ vội kéo Từ Diệp đang muốn xông lên lại.

Vương Khả căng thẳng cắn răng.

Mạnh Phàm mặt mày lạnh lùng liếc nhìn một nhà bọn họ, rồi quay mặt sang hỏi chú hai: “Tình huống thế nào rồi?”

“Anh còn hỏi nữa!” Từ Diệp khóc sướt mướt, “Nếu không phải vì nghe tin anh theo đàn ông đến nhà cũng không về, ba anh nào có tức giận đến ngã bệnh như thế đâu? Ba anh có ngược đãi anh ngày nào chưa, mà anh nỡ chọc giận ông ấy như vậy! Anh là con của ba anh mà! Anh có còn miếng lương tâm nào không!”

Vương Khả nắm chặt lấy tay Mạnh Phàm.

Mạnh Phàm khẽ vỗ lên mu bàn tay an ủi anh.

Chú hai thấy động tác của hai người thì lắc đầu một cái, nhưng cũng không nói gì nhiều: “Hồi chiều tự dưng ngã bệnh ở công ty. Đã được đưa thẳng đến bệnh viện.”

“Công ty? Hôm nay có họp hội đồng quản trị à?” Lư Minh Hoa là chủ tịch, đúng ra sẽ không xuất hiện nhiều trong công ty.

Chú hai liếc nhìn Lư Thiếu Vũ một cái rồi hạ giọng nói: “Có vụ thu mua làm không tốt lắm, ban giám đốc bên phản đối rất nhiều. Gần đây ba anh đều bận sứt đầu mẻ trán với vụ này.”

Lư Minh Hoa là ai cơ chứ, ông ta đã trải qua bao nhiêu năm thăng trầm tại cái Lư thị này, người đã sống hơn nửa trăm năm như ông ta thì có sóng to gió lớn nào mà chưa từng thấy đâu, mà gần đây Mạnh Phàm cũng không hề nghe ngóng được có vụ thu mua lớn nào, lại càng không có chuyện chỉ vì một sai lầm nhỏ mà ông ta bị kích thích đến mức nhập viện như thế này.

Mạnh Phàm nghi ngờ hỏi: “Rốt cuộc là ông ta đã xem văn bản gì vậy?”

Từ Diệp nghe xong càng khóc dữ dội hơn nữa, xông lên mắng: “Đã lúc nào rồi mà anh còn không thèm quan tâm đến người khác, lại còn hỏi ba cái này để làm chi! Anh——!!”

Mắt thấy Từ Diệp xông lên, Vương Khả lập tức muốn bước lên cản lại, nhưng Mạnh Phàm đã vội vàng kéo anh vào lòng che chở: “Cẩn thận.”

Từ Diệp cũng bị người xung quanh ngăn lại.

Trước cửa phòng bệnh nhốn nháo loạn tùng phèo, đủ loại âm thanh ầm ĩ vang lên. Y tá bèn đến duy trì trật tự, bảo bọn họ giữ im lặng. Đúng lúc này bác sĩ bước ra thông báo bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, hiện đã tỉnh táo, có thể cho gặp người nhà. Mọi người lúc này mới dồn dập thở phào nhẹ nhõm, Lư Minh Hoa còn chưa ngã xuống thì tương lai của Lư thị sẽ không có vấn đề gì lớn.

Mạnh Phàm ôm lấy Vương Khả quay sang nói với chú hai: “Ông ta đã không có chuyện gì thì tôi đi trước đây.”

“Đến cũng đã đến rồi, vào gặp mặt một chút đi.”

“Không cần.”

“Vị nào ở đây là Mạnh Phàm?” Bất chợt bác sĩ đứng trước cửa gọi, “Bệnh nhân kêu tên muốn gặp Mạnh Phàm.”

Chú hai bèn nhanh chóng kéo Mạnh Phàm, khuyên nhủ hắn: “Vào gặp mặt giải thích rõ ràng với ba anh đi nào. Ba con với nhau thì có khó khăn nào mà không thể giải quyết đâu.”

Từ Diệp đứng bên cạnh mặt mũi đầy vẻ hoang mang, dựa vào biểu cảm mà đoán thì dường như bà ta không ngờ Lư Minh Hoa sẽ tỉnh lại, bà ta bèn nắm cổ áo Lư Thiếu Vũ lôi vào: “Thiếu Vũ, con cũng mau vào nói chuyện với ba con đi. Hiểu Hiểu nữa, con cũng vào gặp ba một chút đi.”

“Mẹ không vào cùng sao?” Lô Hiểu Hiểu thắc mắc hỏi.

“Mấy đứa cứ vào trước đi.” Nụ cười trên mặt bà ta sượng trân: “Ba mấy đứa nhìn thấy sẽ vui lắm.”

Mạnh Phàm với Lư Thiếu Vũ, Lô Hiểu Hiểu đều bị đưa vào phòng bệnh.

Bên ngoài phòng bệnh đã không còn bầu không khí căng thẳng như lúc đầu, mọi người cũng dồn dập chia nhau ra ngồi xuống băng ghế trên hành lang. Vương Khả chẳng quen biết ai, bèn yên tĩnh ngồi trong góc chờ Mạnh Phàm đi ra. Thế nhưng không ngờ trong phòng bệnh lại đột nhiên rùm beng lên, còn có cả âm thanh đồ vật rơi xuống đất, tiếng quát tháo của Lư Minh Hoa xuyên qua cả cửa phòng bệnh.

“Tao không có đứa con trai như mày!”.

Vương Khả nghĩ thầm không xong rồi, bèn thừa dịp mọi người chưa kịp phản ứng mà đẩy cửa vọt vào trong.

“Anh không thể vào trong!” Y tá bên trong phòng bệnh cản Vương Khả lại. Vương Khả nhìn thấy Mạnh Phàm vẫn đang đứng yên ở đó thì thở phào nhẹ nhõm.

Không có bệnh nhân nào khác trong phòng bệnh. Lư Minh Hoa nửa nằm trên giường bệnh, mặt mày giận dữ.

“Cút!” Lư Minh Hoa chỉ tay vào Lư Thiếu Vũ, “Mày cút cho tao!”

Mặt Lư Thiếu Vũ trắng bệch: “Ba?”

“Đừng có gọi tao là ba!” Mặt Lư Minh Hoa đỏ bừng cả lên, “Thứ con hoang!”

Từ Diệp mới vừa bước vào phòng nghe vậy thì tái mặt, hai chân bà ta mềm nhũn như muốn khuỵu xuống sàn.

Lư Thiếu Vũ nhìn thấy Từ Diệp bèn vội vàng nói: “Mẹ, ba…”

“Đồ đĩ điếm!” Lư Minh Hoa cầm khay thuốc bên cạnh ném thẳng về phía Từ Diệp, Lư Hiểu Hiểu vội vàng chạy tới ôm chặt lấy bà ta. Lư Minh Hoa bây giờ nào có hơi sức gì, khay sắt xoay tròn hai vòng trên không rồi rơi xuống đất, lăn sang một bên.

Từ Diệp nhìn thấy Lư Hiểu Hiểu mới lấy lại được tinh thần, bà ta lôi Lư Hiểu Hiểu quỳ gối xuống bên giường Lư Minh Hoa khóc lóc kể lể: “Anh có tức giận cũng đừng trút lên Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu là con ruột của anh mà. Thật đó! Em đã kiểm tra rồi!”

Lư Minh Hoa trợn muốn rách cả mí mắt, càng ngày càng kích động, đến thở cũng không nổi, không ngừng phát ra tiếng ồ ồ.

Bác sĩ vội vã sơ tán phòng bệnh, đuổi tất cả mọi người ra ngoài.

Ngoài hành lang, Lư Thiếu Vũ cứ như người mất hồn, túm chặt lấy vai Từ Diệp: “Mẹ à, rốt cuộc là sao vậy? Con không phải con ba ư? Con là ai?”

Một đám thân thích xung quanh hoang mang nhìn nhau, hiển nhiên là cũng bị vấn đề này dọa cho điếng hồn.

Từ Diệp khóc không thành tiếng, bà ta cứ thế ôm Lô Hiểu Hiểu gào khóc.

Vương Khả khẽ kéo ngón tay Mạnh Phàm, nhỏ giọng hỏi: “Có phải đúng như em nghĩ không?”

“Ừm.” Mạnh Phàm cúi đầu ghé vào lỗ tai anh nói, “Lư Thiếu Vũ không phải là con của Lư Minh Hoa.”

Vương Khả thầm nghĩ chuyện này cũng hoang đường quá đi thôi, chẳng lẽ gia tộc giàu có nào cũng lắm chuyện kích thích như này sao? Anh nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy có hơi vô lý, bèn ghé vào tai Mạnh Phàm hỏi: “Không phải anh nói Lư Minh Hoa sẽ luôn làm xét nghiệm huyết thống à?”

“Từ Diệp làm giả kết quả.”

Nhưng Mạnh Phàm lại thấy không mấy kinh ngạc, chẳng qua hắn chỉ cảm thấy buồn cười, nực cười thay Lư Minh Hoa cẩn thận toan tính cả đời thế mà lại bị một người phụ nữ lừa gạt. Từ Diệp đứng bên cạnh vẫn đang bụm mặt khóc nức nở, không hề trả lời thắc mắc của Lư Thiếu Vũ, cũng chẳng biết nước mắt này là đang rơi vì bản thân bà ta hay vì cái gì khác.

======Hết phiên ngoại 3======

#Riz:Chúc mọi người 2/9 vui vẻ nhé, cùng đón lễ với sóng gió gia tộc nè =))

Bình luận

Truyện đang đọc