RA VẺ ĐẠO MẠO - XÁC TRUNG HỮU NHỤC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thời gian trôi nhanh vô cùng, mới đó mà đã đến giữa hè.

Mặt trời vừa ló dạng, đám ve sầu trên cây nhãn lồng đã ríu rít kêu vang.

Điện thoại cứ leng reng kêu mãi không dứt, Vương Khả hãy còn buồn ngủ thò tay mò mẫm tắt báo thức, vùng vằng lết xuống từ trên giường, rửa mặt nhanh gọn rồi thay đồ đàng hoàng bước ra ngoài cửa.

“Anh Vương sáng sớm đi đâu đó?” Lưu Dương đang đứng rửa xe trên bãi đất bằng trước cửa tiệm, mặt mày khổ sở vô cùng: “Cho em theo với được không, em không muốn rửa xe nữa đâu.”

“Chú em lại ói ra xe của anh chú đấy à?” Vương Khả cười, “Anh chạy ra khách sạn chút, hôm nay anh phải đưa người ta ra ga tàu cao tốc, chú cứ từ từ mà rửa xe đi.”

Lưu Dương chán nản cúi đầu cầm miếng bọt biển vò mạnh hai lần cho hả giận, rồi bắt đầu lau cửa kính xe.

Từ khi huyện S được chính thức thăng lên cấp thành phố hồi đầu năm, lượng khách du lịch đến đây chơi cũng dần dần tăng lên.

Ga tàu cao tốc vẫn còn trong quá xây dựng, trước mắt du khách từ tỉnh khác đến chỉ có thể ngồi tàu tốc hành thông thường, nếu đi đường sắt thì phải ngồi thêm chuyến xe buýt mới đến được thị trấn ven biển mang đậm phong cách Bắc Âu cổ xưa này.

Sáng sớm mùa hạ trời vẫn chưa nóng lắm, Vương Khả mở điều hòa trên xe, dừng trước cổng lớn khách sạn chờ khách lên xe. Vương Khả đến nơi này đã được nửa năm. Nơi đất khách quê người còn chưa quen lắm, nên anh cũng không dám mở cửa hàng, tầng dưới hiện tại đang cho một cặp vợ chồng bán quần áo trẻ con thuê, còn anh thì mua lại một chiếc K3(1) second-hand, chạy xe thuê qua app ở trên mạng.

Nhịp sống ở thành phố du lịch này tương đối chậm, trừ Vương Khả ra cũng chẳng còn được mấy người chạy xe, hầu hết đều là các chú bác trung niên hơn bốn mươi chạy xe kiếm tiền nuôi gia đình, còn đám trẻ đa số đều đã lên thành phố lớn kiếm tiền hết rồi, người còn ở lại nơi này phần lớn đều là kiểu người được ngày nào hay ngày ấy(2).

Vương Khả đón khách và thành công chở người đến ga tàu cao tốc ở thành phố bên cạnh. Xong việc anh cũng không vội vã về ngay, mà lái xe chạy mấy vòng quanh khu vực xung quanh ga tàu, mãi đến khi mặt trời lặn mới nhận được một đơn về lại thành phố S. Lần này lên xe là một nhà ba người. Đứa nhỏ cỡ học cấp 2, ngồi ở ghế sau cắm mặt chơi điện thoại, mặt chù ụ tỏ vẻ ta đây không muốn đi du lịch với ba mẹ. Người đàn ông có hơi béo, lúc nói chuyện nghe cũng đầy tự tin.

Vương Khả thầm nghĩ anh ta ắt hẳn cũng là người có tiền, không biết là giàu tới cỡ nào đây.

Người phụ nữ còn rất tốt bụng, trông thấy Vương Khả lái xe từ đầu tới cuối chưa hề uống miếng nước nào, bèn hỏi anh có muốn ăn ít trái cây không, vừa nói cô vừa lấy táo đã rửa sạch đựng trong túi giữ tươi từ ba lô ra, nhét cho Vương Khả một quả rồi quay sang thuyết phục con trai mình ăn cùng.

Vương Khả nghe người mẹ cằn nhằn liên miên, cậu bé tuy nóng nảy từ chối nhưng rồi cũng bất lực, anh bỗng thấy có chút hâm mộ.

Về đến thành phố S thì trời cũng đã tối, chở gia đình nhỏ này đến khách sạn xong, Vương Khả mới thong thả từ từ lái xe về nhà. Lưu Dương thấy anh về, chạy ra lao nhao rủ anh vào quán uống rượu. Thôi thì cũng chẳng có việc gì làm, Vương Khả vào nhà cầm đĩa cổ vịt ăn chưa hết trong tủ lạnh rồi xỏ dép bước qua tiệm đồ nướng của Lưu Dương.

“Anh Vương lại đây ngồi nè! Ầy anh còn mang đồ nhắm nữa cơ à. Anh chờ tí em đi lấy hai cái dái dê nhá!

“Thôi thôi thôi thôi khỏi đi.” Vương Khả nhanh lẹ từ chối. Chó độc thân như cậu ăn đồ đại bổ như vậy thì có mà tuốt gãy cả tay.

“Vậy cật nhá?”

“Anh thật sự không thích ăn mấy thứ đó đâu.” Vương Khả dở khóc dở cười, “Hay cậu hấp đại hai cái bánh bao lớn(3) đi?”

“Được đó! Em cũng thích ăn bánh bao lớn.” Lưu Dương tung tăng chạy vào tiệm gọi với ra sau bếp, “Anh ơi! Em muốn ăn bánh bao lớn.”

Anh trai cậu ta thò đầu ra, cầm tép tỏi ném thẳng vào trán Lưu Dương: “Tự đi mà hấp.”

Lưu Dương cúi xuống nhặt tép tỏi lên mang đi rửa, miệng lầm bầm: “Anh chả thương em gì cả. Còn bắt em tự hấp bánh bao cơ đấy.”

Lưu Khải vừa đi ra nghe được bèn sút một phát vào mông Lưu Dương.

Vương Khả không nhịn được mà phì cười, rồi quay sang chào Lưu Khải: “Chào anh Khải.”

“Đừng có ngại nhá.” Lưu Khải bưng một đĩa lớn đầy ắp đậu phộng rang kèm khô bò xé sợi ra, bảo anh: “Ăn hết thì bảo thằng nhóc kia vào lấy thêm.”

“Cảm ơn anh Khải nhé. Chị dâu hôm nay không khỏe hả anh? Sao không thấy chị ấy đâu hết.”

“Ốm nghén hơi nặng, đi ngủ sớm rồi.”

“Đi bệnh viện khám thử chưa anh?”

Lưu Khải có hơi do dự.

“Chị dâu không khỏe mà cứ để vậy mãi cũng không tốt đâu anh à, cứ đi bệnh viện lớn khám cho chắc ăn, nếu đi lại bất tiện thì cứ ở lại đó một đêm, người có bầu mà bắt đi tới đi lui liên tục cũng không chịu nổi.” Vương Khả nói tiếp, “Để tối em sang phụ Lưu Dương trông tiệm cho. Có gì đâu anh.”

“Đúng rồi đúng rồi, mai anh đưa chị dâu đi khám bác sĩ đi.” Lưu Dương bê một mâm bánh bao lớn đi tới, “Anh không tin tưởng em thì thôi, có anh Vương đây mà anh còn lo lắng gì nữa?”

“Có Vương Khả thì ai lo lắng gì?” Lưu Khải tức giận: “Anh chỉ sợ mày gây chuyện làm phiền Vương Khả thôi.”

Vương Khả ngồi bên cạnh cười ha hả.

Lưu Dương vẫn còn là sinh viên, mới vừa vô năm nhất, được dịp nghỉ hè mới về đây chơi. Lưu Khải lớn tuổi hơn cậu ta nhiều, đã kết hôn, vợ cũng mới vừa mang thai. Anh em nhà họ Lưu vốn là người ở thị trấn bênh cạnh, người anh trai đến đây mở tiệm đồ nướng cũng được vài năm rồi, lúc Vương Khả mới tới thành phố S đã được vợ chồng Lưu Khải giúp đỡ rất nhiều.

Chờ Lưu Khải quay trở vào bếp, Lưu Dương mới ngồi xuống cạnh Vương Khả, hai người khui hai chai bia, cùng xem TV với mấy vị khách trong quán. Người đến đây ăn đồ nướng hầu hết cũng là khách du lịch, nhìn người từ khắp trời nam đất bắc tụ về đây ăn uống nói chuyện rôm rả cũng bớt buồn chán hơn hẳn.

Một lúc sau, Lưu Khải lại bưng ra thêm một đĩa sò điệp nướng, ba người cùng ngồi vào bàn ăn ăn uống uống. Đồng hồ vừa điểm 9 giờ, chuông báo trên điện thoại Vương Khả đã vang lên. Lưu Dương nghiêng đầu qua ngó vào điện thoại Vương Khả: “Anh cày rank à.”

“Đúng thế.” Vương Khả đăng nhập vào game.

“Anh giỏi thật đấy, chơi game thôi mà cũng đúng giờ như điểm danh chấm công đi làm vậy.”

Vương Khả nói thẳng: “Khó khăn lắm anh mới tìm được một cái đùi to như này, phải đặt báo thức mỗi ngày đúng giờ lên game đeo bám người ta thôi chứ sao giờ?”

Lưu Dương ngồi kế bên xem anh chơi, thỉnh thoảng còn buột miệng nói vài câu cảm thán: “Đúng là đùi to có khác. Hôm nào anh nhờ người ta kéo em lên đầu bảng với.”

“Chờ chú mày lên được rank vàng đi rồi tính.”

“Anh đánh giúp em đi mà.”

“Tuần trước anh mới đánh lên rank cho cậu xong mà tuần này cậu đã tuột xuống rồi, anh cũng bó tay chứ sao giờ?”

Lưu Dương nằm ườn ra ghế thở dài: “Bực cả mình.”

Vương Khả lại hết sức vui vẻ.

Đêm đã khuya, Quán nướng nhà họ Lưu cũng chuẩn bị đóng cửa, Vương Khả lững thững tản bộ về nhà mình. Vừa vào nhà Vương Khả cũng không vội bật đèn, mà nương theo ánh trăng đi ra ban công, nằm lên ghế mây ngâm nga một bài hát, chơi nốt một ván cuối cùng.

Nửa đêm gió mát thổi về theo từng con sóng. Thổi tới trên bờ, cuốn theo hương hoa cùng mùi bùn đất ẩm ướt của cỏ cây hoa lá. Hòa quyện với mùi nước hoa trên người, thanh mát thơm tho, tựa như ánh trăng trên trời đêm, còn có cả tiếng dế kêu vang. Xung quanh lúc này mới không còn cảm giác nóng bức của mùa hè nữa.

Vương Khả thích chí chắp tay ra sau đầu ngửa cổ ngắm nhìn bầu trời đầy sao, thậm chí còn có hứng đếm sao nữa.

Anh thấy hạnh phúc cực kỳ.

Có tiền để xài, tuy rằng không nhiều, nhưng xài tiết kiệm một chút thì sống tới già cũng không thành vấn đề. Có nhà để ở, view hướng biển luôn. Còn có thêm tiền cho thuê nhà nữa, tuy rằng mỗi tháng chỉ được chừng 3 nghìn tệ, thế nhưng ở cái thành phố tuyến 18 nơi mà mức chi tiêu bình quân đầu người chưa đến 3 nghìn này thì nhiêu đó là đủ rồi.

Vương Khả cảm thấy mình càng ngày càng trở nên lười biếng, rõ ràng mới đầu còn tính mở cửa hàng buôn bán, vậy mà bây giờ anh chỉ muốn ham ăn biếng làm ăn no chờ chết mà thôi. Nhưng có vẻ như chuyện này cũng chẳng có gì xấu, Vương Khả đắc ý nghĩ thầm, cuộc sống như này thì còn đòi hỏi gì nữa đây.

“Anh Vương! Anh Vương ới!”

Cửa nhà bị gõ vang. Vương Khả mở đèn, Lưu Dương đang đứng ngoài cửa nhỏ giọng gọi tên anh.

Vương Khả mở cửa ra: “Sao đấy?”

“Em sang ngủ ké một đêm được không anh? Chị dâu đang ngủ, mà em ngáy lớn quá. Nên anh em đuổi em.”

“Chẳng qua là cậu không muốn ngủ phòng khách nhà mình thôi chứ gì.”

“Đúng vậy nha, không có máy lạnh mà.” Lưu Dương nói như đúng rồi.

“Vào đi.” Vương Khả để Lưu Dương vào nhà, “Cậu ngủ bây giờ chưa hay chơi tiếp?”

“Em xem TV tí đã, có trận bóng còn đang coi dở đây.” Lưu Dương ngoan ngoãn đặt mông xuống ghế sofa chờ Vương Khả mở TV.

Lưu Dương khoái đến nhà Vương Khả chơi lắm, nhà Vương Khả cái gì cũng có, máy tính nhà anh chơi game chưa bị lag bao giờ. Màn hình TV to mà tiếng cũng lớn, xem phim thì phê khỏi nói rồi, đã vậy còn kết nối được với PS để chơi game nữa, đối với thằng nhóc như cậu ta thì đúng là thiên đường.

Cậu ta còn nhiều lần phàn nàn trách Vương Khả tại sao không xuất hiện sớm hơn, tuổi thơ của cậu ta mà có Vương Khả thì có nằm mơ cũng cười tỉnh.

Vương Khả lấy hộp chocolate mới mua từ trong tủ kính ở phòng khác ra, đổ ra ném cho Lưu Dương một viên.

“Cảm ơn anh Vương nhá.” Lưu Dương nhồm nhoàm ăn chocolate, bỗng ánh mắt cậu ta chạm phải chiếc hộp trên nóc tủ, cậu ta kinh ngạc nói: “Cái đó là DJI(4) hả anh? Drone ấy?”

Vương Khả ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt Lưu Dương, gật đầu đáp: “Ừm.”

“Quao, anh Vương còn mua cả drone luôn à?!”

“Người ta tặng.”

“Trời ơi.” Lưu Dương hai mắt tỏa ánh sáng: “Anh trai ơi! Anh ruột của em ơi! Cho em mượn chơi một tí được không anh? Không thì anh chơi cho em xem thôi cũng được!”

“Được chứ.” Vương Khả nhón chân lấy hộp đựng drone từ trên nóc tủ xuống.

“Lưu Dương! Con mẹ nó mày chạy đi đâu mất rồi?!”

Dưới lầu đột nhiên vang lên tiếng gào rú của Lưu Khải, Lưu Dương sợ rụt cổ nhăn mặt tỏ vẻ thôi chết tới nơi rồi.

Vương Khả nói không nên lời: “Đừng nói là cậu muốn thức đêm xem đá bóng nên mới đến nhà anh đấy nhé.”

Lưu Dương chột dạ câm như hến, chợt cậu ta nghe thấy tiếng bước chân lên lầu của ông anh, vội vàng phi như bay ra cửa gào lên: “Em ở nhà anh Vương nè! Anh Vương cho em xem con drone của ảnh tí thôi! Em về ngay đây!” Cậu ta vừa kêu vừa rên đau, chắc là lại bị ăn đạp rồi.

*Chú thích:

(1) K3: KIA K3, mình tra google thì là chiếc xe hơi này này nè:



(2) Được chăng hay chớ: Câu gốc là “Kim triều hữu tửu kim triều túy” (Tạm dịch: Hôm nay có rượu hôm nay uống), là một câu nói nổi tiếng trong tác phẩm “Tự Khiển” của La Ẩn thời nhà Đường: “Tức cao ca thất tức hưu, đa sầu đa hận diệc du du. Kim triều hữu tửu kim triều túy, minh nhật sầu lai minh nhật sầu.” Câu này thể hiện sự lạc quan, thấu hiểu và không tranh với đời của tác giả. Câu này thường dùng để ám chỉ những người sống qua loa, được ngày nào hay ngày ấy, chỉ biết hưởng thụ cái trước mắt mà không nghĩ đến tương lai ngày sau. (Theo Baidu)

Dịch nghĩa (Bản dịch của thivien.net):

Được thì hát vang, mất thì lại thôi,

Đa sầu đa hận cứ mãi như vậy.

Hôm nay có rượu thì hôm nay uống,

Ngày mai sầu đến thì ngày mai sầu
.”

(3) Bánh bao lớn: Là bánh bao không nhân hay còn gọi là màn thầu cỡ lớn, to gấp ba bốn lần màn thầu bình thường, đường kính khoảng 15cm, cao 12cm, ở giữa có thêm cục bột tạo được tạo hình, ở giữa cục bột có nhét thêm táo đỏ, đại diện cho sự may mắn.





(4) DJI: Da-Jiang Innovations, là một công ty công nghệ Trung Quốc chuyên sản xuất drone và flycam.

======Hết chương 28======

#RizChương này tương đối nhẹ nhàng, anh công không được lên sàn, chương sau cũng chưa được lên luôn:v

Bình luận

Truyện đang đọc