RỂ NUÔI TỪ BÉ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vào hè, chim trắng vùng vẫy trên trời cao, ve râm ran ẩn trong kẽ lá.

Từ khi Hạo kinh và ba châu lân cận rơi vào tay dị tộc, Sóc Nam Vương Triệu Thành Minh dung hợp các thế lực, lui về canh giữ Giang Hữu, chọn Huỳnh Giang làm biên giới, cùng năm châu giằng co với vương triều dị tộc Đại Thịnh. Nửa non sông Trung Nguyên đã trải qua hai mươi năm chiến loạn.

Hai mươi năm qua, Lợi Châu xa xôi hiểm trở khép kín không lây dính chiến hỏa. Nơi đây trở thành chốn bồng lai tiên cảnh.

Sóc Nam Vương phủ lấy Lợi Châu dễ thủ khó công làm đại doanh hậu phương, để quan quân nghỉ ngơi và hồi phục, huấn luyện tân binh, thích hợp thu dung cường hào và lưu dân tị nạn. 

Mấy năm chiến hỏa, các châu quân phủ miễn cưỡng chiêu mộ binh lính lấp kín lỗ hổng, nhưng không thể giải quyết vấn đề quan tướng điêu linh. Hai năm trước quân phủ Lợi Châu mở võ đường ở chân núi phía nam Hách Sơn, chuyên môn đào tạo quan tướng trẻ tuổi văn võ song toàn ra tiền tuyến.

Trong võ đường Hách Sơn, các võ sinh trẻ tuổi đang nhàn nhã nghỉ ngơi giờ Ngọ.

Đây đều là các học sinh khóa đầu tiên nhập học hai năm trước. Nhỏ nhất mười bốn, lớn nhất mười sáu, mười bảy, đều đang tuổi choai choai.

Kiếp sống hai năm ở giảng đường khép kín quá đỗi buồn tẻ. Đám thiếu nam thiếu nữ sinh lực tràn đầy nghẹn tới hoảng. Chỉ nghỉ trưa một lúc, cả đám đã náo loạn khắp viện, không nơi nào yên tĩnh.

Đôi bên đánh nhau, tốp năm tốp ba truy đuổi gà bay chó sủa. Thậm chí có hai người xắn tay áo đánh tay đôi, cả đám túm tụm vây xem không chê chuyện lớn.

Tóm lại người qua kẻ lại, náo động khắp viện, dọa đầu óc phu tử đoan trang nhã nhặn ong ong.

“Chướng khí mù mịt, còn ra thể thống gì!”

“Trần phu tử, đây là võ đường, không phải thư viện bình thường. Phần lớn những người ở đây tương lai sẽ lãnh binh ra tiền tuyến. Nếu bắt chúng nó ngoan ngoãn như cừu nhỏ, vậy chúng ta tiêu rồi.”

Người lên tiếng là Ấn Tòng Kha. Bà khoảng ba mươi, từng là Đại tướng tiên phong cánh tả quân thiết kỵ Giang Dương. Hai năm trước bà được phái tới Võ đường Hách Sơn làm giáo đầu dạy cưỡi ngựa bắn cung thực chiến, là nữ tử anh khí từng trải qua khói lửa sa trường.

Bà thầm nghĩ, nếu không phải trời nóng, mấy con khỉ con nghịch ngợm nhất lười ra ngoài náo động, chỉ e cả Võ đường đã điên đảo.

Trần phu tử đứng cạnh bà khoảng năm mươi, vốn là quan văn tham vấn phủ Quận chúa Phần Dương. Giữa tháng ông phụng mệnh hộ tống thương binh quay về Lợi Châu nghỉ ngơi hồi phục, sau đó nhàn rỗi ở lại Lợi Châu.

Mười ngày trước đường chủ Võ đường Hách Sơn đăng báo, nói hai phu tử lớn tuổi say nắng không thể giảng bài, thỉnh quân phủ phái người tới dạy thay một tháng. Quân phủ cử Trần phu tử nhàn tới mọc nấm lên đây.

Sáng nay Trần phu tử mang sách vở đã soạn sẵn tới Hách Sơn, theo Ấn Tòng Kha tới Võ đường. Vừa bước vào cổng thùy hoa, ông đã bị cảnh tượng trước mắt dọa tới mức thổi râu.

“Ấn giáo đầu sai rồi…” Trần phu tử phất tay áo, nghiêm túc nói: “Đã được chọn làm quan tướng chuẩn bị lên tiền tuyến, là người đứng đầu càng phải đốc thúc bản thân. Như vậy…”

Ấn Tòng Kha xuất thân võ tướng, nghe không nổi mấy lời dài dòng. Vừa thấy Trần phu tử giảng đạo lý, bà vội cười ngắt lời.

“Ngài nói đúng. A, đúng rồi, ngài mau tới lớp Mậu dạy học đi ạ. Hai mươi mốt con khỉ con lớp Mậu là mấy đứa khó bảo nhất Võ đường, còn cực kỳ đoàn kết. Nếu bọn nó tỏ thái độ khác người, ngài cứ gọi ta.”

Khóa này có tất cả một trăm linh một người, chia làm năm lớp Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu.

Phần lớn học sinh ba lớp Giáp, Ất, Bính yêu thích binh pháp, có lòng kiến công lập nghiệp. Mặc dù chúng ầm ĩ, nhưng lại chuyên tâm học hành, không quan trọng văn hay võ, tất cả đều nghiêm túc tiếp thu. Các phu tử thương đám học trò này nhất.

Hơn nửa học sinh lớp Đinh và lớp Mậu xuất thân con em môn phiệt, tới đây lấp đủ chỗ. Bọn nhỏ không lý tưởng, không thích học hành văn nhã, thái độ không cần nghĩ cũng biết.

Ấn Tòng Kha lảng tránh sang chuyện khác, nhưng bà không ăn nói bừa bãi. Trong số hai mươi mốt con khỉ con lớp Mậu, không một ai dễ xơi.

Trần phu tử mới đến, chỉ dạy thay trong thời gian ngắn, không tiếp tục tranh cãi cách thức giảng dạy với bà. Ông gật đầu cảm ơn Ấn Tòng Kha có lòng nhắc nhở.

...

Ánh nắng sau Ngọ xuyên qua khung cửa sổ. Gió thổi cành lá ngoài viện, tiếng sàn sạt xen lẫn với giọng nói máy móc của Trần phu tử càng khiến người ta thêm buồn ngủ.

Nhìn hơn nửa đám học sinh bất hảo gật gù mê man, Trần phu tử đỏ mặt, tức giận gõ kinh đường mộc [1].

Cảnh tượng vừa rồi ngoài viện đã khiến ông nóng máu. Lớp Mậu không phép tắc, nửa lớp ngủ say càng như lửa cháy đổ thêm dầu.

Tiếng kinh đường mộc vang lên, đám học sinh mê man ngẩng đầu, mờ mịt nhìn xung quanh. Thấy phu tử tức giận, cả đám lơ đễnh quệt miệng, tiếp tục nằm úp sấp.

Kiêu ngạo tới vô pháp vô thiên!

Trần đại phu nhớ Ấn Tòng Kha từng nói bọn nhỏ lớp này rất đoàn kết. Ông căn cứ mưu kế “giết gà dọa khỉ”, “tiêu diệt từng bộ phận trước”, quyết định “giết” một đứa thoạt nhìn yếu thế, lập uy với đám nhóc vô phép tắc.

Ông nhìn xung quanh, nhắm trúng thiếu nữ váy đỏ ngồi cuối lớp.

Nàng khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp rạng ngời. Võ phục đỏ điểm thêm viền vàng phù vân càng hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Nàng ngồi ngả ngớn, khuôn mặt tái nhợt có phần mệt mỏi. Mặc dù không dựa bàn ngủ, nhưng nàng cũng không nghe giảng, chống má nghiêng đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.

Trần phu tử vung thước chỉ nàng, “Con! Đọc đoạn cuối ‘Bát trận đồ’ vi sư vừa giảng!”

Cô nương nhíu mày quay đầu, ánh mắt có chút khó hiểu, nhưng vẫn chống bàn đứng dậy.

“Thượng binh phạt mưu, kì hạ dụng sư. Khí bổn trục mạt, thánh nhân bất vi. Lợi vật cấm bạo, tùy thì cấm suy, cái bất đắc dĩ. Thánh nhân dụng chi, anh hùng vi tương, tịch dịch kiền kiền, kì hình bất thiên; nhạc dữ thân hậu, lao dữ thân tiên…”

Giọng nói lười nhác nũng nịu không đủ khí thế, từng chữ nhấn nhá kéo dài có lệ, rồi lại không thiếu chữ nào. 

Trần phu tử ngạc nhiên, vẩy thước gỗ trong tay, “Mặc dù đọc thuộc, nhưng không có nghĩa được thông qua. Con nói xem ‘Thượng binh phạt mưu, kì hạ dụng sư. Khí bổn trục mạt, thánh nhân bất vi. Lợi vật cấm bạo, tùy thì cấm suy, cái bất đắc dĩ’ nghĩa là gì?”

Cô nương lời ít ý nhiều đáp: “Không biết.”

“Đương nhiên con không biết! Vi sư giảng nửa canh giờ, con ngây ngẩn nhìn ngoài cửa sổ đúng nửa canh giờ! Đúng là khinh người quá đáng! Không chí tiến thủ!”

Đối mặt với Trần phu tử gây khó dễ, thiếu nữ váy đỏ không hoảng sợ, ngược lại quật cường chống trả, “Người không ‘giảng’ nửa canh giờ, mà là ‘đọc’ nửa canh giờ. Người nói vội vàng máy móc, còn không dừng lại giảng giải. Nếu con ngộ ra, chỉ e hiện tại con đã đứng ở vị trí người đang đứng.”

Nàng ngay thẳng không chút khách khí cãi lại khiến cả lớp cười vang. Đám khỉ con nào còn buồn ngủ, ai cũng trợn mắt xem náo nhiệt.

Trần phu tử sượng mặt, thẹn quá hóa giận mắng: “Ngại vi sư nói đúng quá chứ gì? Cảm thấy ‘Bát trận đồ’ vô dụng buồn tẻ đúng không? Trời nóng, ngồi lâu dễ dàng mệt? Xuống cuối lớp đứng nghe cho ta!”

Vừa dứt lời, có mấy học sinh khoa trương hít khí, cười trộm nói nhỏ.

Thiếu niên mặc võ phục xanh ngọc ngồi trước thiếu nữ váy đỏ cà lơ phất phơ nói: “Phu tử, người đổi con khỉ khác giết gà dọa khỉ đi. Mấy ngày trước Đại tiểu thư đây bị người ta hãm hại, nằm ở y quán bảy ngày mới khỏi. Sáng nay nàng phát hiện mâu thuẫn nội bộ, trong lòng tràn ngập hận thù đậm sâu! Nếu người cố ý lấy nàng ‘lập uy’, nàng điên lên lại bắt người xuống cuối lớp giảng bài thì sao… A A A! Mộc Thanh Sương, không biết lễ phép đúng không? Đánh người mắc mớ gì đánh đầu!”

Vừa nghe tên “Mộc Thanh Sương”, Trần phu tử ngẩn ra. Ông nhớ mang máng hình như ở đây chỉ có một học sinh họ Mộc.

Ngay lúc thiếu niên ôm gáy kêu to, tiếng chuông tan lớp vang lên.

Mộc Thanh Sương bình tĩnh hỏi: “Phu tử, tan lớp rồi đúng không?”

Tuy là câu hỏi, Trần phu tử cảm giác nàng thuận miệng khách sáo, không cần ông tự mình cho phép.

Quả nhiên nàng không nhìn Trần phu tử lấy một lần, bước lên trước ấn đầu thiếu niên xuống bàn học.

“Ai giết khỉ dọa gà? Ai nội bộ mâu thuẫn? Hả? Tốt nhất ngươi đừng nói nữa, yên tâm chết đi. Lát nữa ta lên trấn trên đặt tấm bia đá mới cho ngươi, khắc dòng chữ ‘Đồng bạn Kỷ Quân Chính chết vì tội nói nhiều’, lấy đó làm răn dạy đời sau.”

Kỷ Quân Chính vùi mặt vào trong sách kêu gào giãy giụa. Trong lớp không một ai khuyên can, vui vẻ đập bàn cười to.

“Hay lắm! Đúng là một chiêu ‘Thái sơn áp đỉnh’ nhanh, chuẩn, chỉnh!”

“Quân Chính vừa lắm mồm vừa ăn nhiều, vô dụng với đất nước, mai táng nó đi.”

Trong lúc cười đùa, mấy học sinh lớp khác đã lục tục ra viện.

Mộc Thanh Sương lơ đãng ngẩng đầu. Vừa thấy bóng hình trong đám người, mắt hạnh nheo chặt.

Nàng hếch mặt, dù giọng nói không to, nhưng khí thế hơn người: Lệnh Tử Đô! Đứng yên không được nhúc nhích! Ta có chuyện cần tính sổ với ngươi!”

Dứt lời, Mộc Thanh Sương buông Kỷ Quân Chính ra, chạy như bay ra ngoài.

Hai mươi con khỉ con lớp Mậu – kể cả Kỷ Quân Chính vừa thoát khỏi ma chướng – không hẹn mà cùng chạy ào ra ngoài.

Cả đám vừa chạy vừa ầm ĩ hô to…

“Mộc Thanh Sương lớp Mậu đấu một – một với Lệnh Tử Đô lớp Giáp. Song phương giải quyết ân oán tư thù, yêu cầu cả nhà tự giác tránh ra!”

“Đứa nào không biết xấu hổ ra tay giúp đỡ, lớp Mậu chúng ta bắn chết!”

Trần phu tử bị làm lơ tức tới mức bốc hơi, trừng mắt nhìn đám tiểu lưu manh ào ra ngoài.

Kính Tuệ Nghi mặc võ bào màu vàng thong dong rời lớp cuối cùng. Lúc đi qua Trần phu tử, nàng ấy mỉm cười hành bán lễ, “Chỉ là chút mâu thuẫn nhỏ của đám đệ tử mà thôi. Phu tử không biết tình hình, chớ nên nhúng tay.”

Trần phu tử nghẹn không phun nổi máu.

Đám ác ma lớp Mậu đúng là tử huyệt của các phu tử Võ đường!

Không hiểu Mộc Đô đốc sủng ái cưng chiều kiểu gì, thế mà lại sinh ra nữ thổ phỉ như Mộc Thanh Sương!

Bất hảo trong bất hảo! Ác ma trong ác ma!

...

Trần phu tử sợ xảy ra chuyện không hay, vội chạy ra ngoài tìm viện binh.

Đám con em thế gia lớp Mậu liên thủ xong, chặn đám học sinh lớp Giáp ý đồ cứu viện Lệnh Tử Đô ngoài hành lang.

Lệnh Tử Đô thẹn trong lòng bị đuổi tới thở hồng hộc, cuối cùng bị nữ thổ phỉ Mộc Thanh Sương ép chặt trong góc tường không thể tránh thoát.

“Hôm đó không biết ai ở sau lưng đẩy ta, ta không đứng vững mới xô ngươi vào trong hồ. Sau khi Ấn giáo đầu cứu ngươi lên, Kính Tuệ Nghi và Kỷ Quân Chính cùng lớp ngươi đã đánh ta một trận no đòn, coi như báo thù thay ngươi rồi còn gì?”

“Năm mười tuổi ta trượt chân xuống nước, suýt nữa chết đuối…” Mộc Thanh Sương khoanh tay, lạnh lùng nhìn Lệnh Tử Đô cao hơn mình nửa đầu, “Hai năm qua tập huấn dưới nước ta chỉ đứng trên bờ, không phải ta yếu ớt, mà do ta không biết bơi.”

“Ta nằm ở y quán bảy ngày, không phải do nhiễm phong hàn, mà là chứng sợ hãi khiến tim đập nhanh, sốt hết lần này tới lần khác, thần chí không rõ. Lệnh Tử Đô, nếu không phải Ấn giáo đầu tay mắt lanh lẹ cứu ta lên, giờ phút này ngươi đã gánh một mạng người.”

Lệnh Tử Đô tái mặt. Trời nóng, mồ hôi lạnh lại thi nhau nhỏ xuống, “Ta chỉ… Ta không muốn…”

“Đừng nói. May mắn lúc đó ta thấy ngươi áy náy hoảng sợ, cũng thấy ngươi vươn tay muốn đỡ ta. Nếu không ngươi nghĩ vì sao ta bảo quan chủ sự không bẩm báo chuyện này lên quân phủ?”

Mộc Thanh Sương mười lăm tuổi là tiểu bá vương bừa bãi bất hảo, nhưng không phải kẻ vô cớ gây sự, ỷ thế hiếp người.

Phụ thân nàng là Đô đốc Lợi Châu Mộc Võ Đại, huynh trưởng là thiếu soái quân Lợi Châu Mộc Thanh Diễn. Nếu chuyện này báo lên quân phủ, phụ huynh không băm Lệnh Tử Đô thành thịt vụn mới là lạ.

Mộc Thanh Sương hoảng hốt cúi đầu, “Ngươi âm mưu đẩy ta xuống, nhưng không ngờ ta không biết bơi, đúng không?”

“Sao… Sao có thể? Ta không…”

“Bởi vì Hạ Chinh là bằng hữu thân nhất của ngươi. Hôm đó huynh ấy không tham gia tập huấn dưới nước, nhất định dặn ngươi không thể tiết lộ với ta huynh ấy đi đâu, làm gì. Bằng hữu có đạo nghĩa của bằng hữu, ta sẽ không ép ngươi khai thật. Ta chỉ hỏi ngươi một chuyện, nếu ngươi đáp, từ nay ân oán của chúng ta coi như xong.”

Lệnh Tử Đô cảm kích gật đầu, “Hỏi đi.”

“Sáng nay ta nhẩm đếm sĩ số lớp Giáp…” Mộc Thanh Sương nở nụ cười lạnh lẽo, “Ngoại trừ Hạ Chinh, Chu Tiêu Hàm cũng không thấy. Hai người họ đi với nhau?”

Cô nam quả nữ xin nghỉ xuống núi, đi tận mấy ngày không về…

Rể nuôi từ bé nhà nàng muốn tạo phản!

_______________

Lời tác giả:

Hạ Chinh: Cắn máu viết chữ “Oan” to đùng.jpg

Ghi chú: ‘Bát trận đồ’ là bộ binh pháp Mã Long thời Tây Tấn biên soạn. 

_______________

[1] Kinh đường mộc:

Bình luận

Truyện đang đọc