RỂ NUÔI TỪ BÉ

Mộc Thanh Sương dễ xúc động, nhưng nàng không phải đồ ngốc.

Hạ Chinh kiên quyết không nhận thân phận “rể nuôi từ bé của Mộc Thanh Sương”, nàng có chút để ý. Nhưng hôn đến lần thứ ba, nàng cảm giác có gì đó không đúng…

Người này quyết tâm kín miệng chỉ để lừa nàng hôn nhiều hơn! Hừ hừ.

Hạ Chinh tâm cơ bị “gậy ông đập lưng ông”, Mộc Thanh Sương vui vẻ như chuột sa hũ gạo, hứng chí kêu chít chít.

Hắn nghĩ mình im lặng lừa bịp thành công, lại không biết nàng tương kế tựu kế, tận tình chấm mút.

Lão sói và chuột nhắt so đo với nhau. Ai chiếm lời của ai, quá khó nói.

Tiểu cô nương khàn giọng cười trộm mắng “Nhận hay không”, trao nụ hôn vừa ngọt ngào vừa cay đắng, quyết tâm tới khi hắn chịu thua mới thôi. Thiếu niên xưa nay vốn lạnh lùng đạm bạc bị chọc hừng hực lửa nóng, lan tràn khắp cơ thể.

Hạ Chinh kịp dừng lại trước khi mọi chuyện trở nên khó không chế, chạm bình thuốc vào môi Mộc Thanh Sương.

“Sàm sỡ đủ chưa?” Lão sói thở hổn hển mắng.

Chuột nhắt cười trộm, càn rỡ đáp: “Thì sao? Muội nhân cơ hội sàm sỡ huynh đấy! Nếu huynh không cam lòng bị muội chèn ép, sao không đẩy tiểu hái hoa tặc vào sông?”

Lão sói Hạ Chinh biết “gian kế” của mình bị nhìn thấu, xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu. Trong lúc quẫn bách, hắn ôm chầm tiểu cô nương vào lòng.

May mắn ánh trăng tối mịt, che giấu khuôn mặt đỏ au của hắn.

“Chưa thấy Đại tiểu thư nào lưu manh như muội!” Hạ Chinh nhìn cô nương cười hì hì trong lòng, nghiến răng nghiến lợi mắng.

Mộc Thanh Sương rung đùi đắc ý, mỉm cười khiêu khích, “Diễn, huynh diễn tiếp đi! Rõ ràng muốn muội hôn huynh, lại giả bộ…”

“Còn nói?!” Hạ Chinh không chống đỡ được, giơ tay bịt kín miệng nàng.

Mộc Thanh Sương trừng mắt, khàn giọng lẩm bẩm: “Rồi rồi, không nói nữa.”

Chinh ca nhà nàng dễ xấu hổ, nàng hiểu. Nên thu liễm thì hơn.

Thấy Mộc Thanh Sương yên tĩnh, Hạ Chinh buông nàng ra, hừ nhẹ trừng nàng, im lặng nắm tay phải nàng.

Mộc Thanh Sương cúi đầu nhìn theo, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay bị thương.

Nhớ lại lúc trước tay không bẻ gãy thanh giáo của quan quân, nhưng do ăn “Trảm hồn thảo” nên không đau, từ đó tới giờ không nhận ra.

Hạ Chinh đã sớm biết nàng dùng “Trảm hồn thảo”, động tác bôi thuốc mềm nhẹ cẩn thận, giống như nàng là búp bê sứ.

Lớp chai mỏng của thiếu niên lướt qua lòng bàn tay Mộc Thanh Sương, tựa nước ấm vuốt ve, dịu dàng quấn chặt tứ chi nàng.

Mộc Thanh Sương cúi đầu, lông mi cong dài chớp chớp, nũng nịu hô: “Chinh ca, muội không đau.”

Đầu ngón tay Hạ Chinh hơi ngừng lại, không ngẩng đầu, “Huynh đau.”

Hắn thì thầm rất nhỏ, giống như nói cho mình nghe.

Chỉ hai chữ bình thường, âm thanh bé nhỏ, lại giống tảng đá đập vào mảnh hồ yên tĩnh, kích động tới mức lòng Mộc Thanh Sương nở hoa.

Hai người không nói gì.

Dưới ánh trăng, bầu không khí lưu luyến rung động lan tràn, lại khiến người ta đỏ mặt xấu hổ hơn nụ hôn lớn mật vừa rồi.

Chờ Hạ Chinh bôi xong, nàng giơ tay lên ngửi, già mồm cãi láo che giấu thẹn thùng.

“Đây là thuốc muội đưa cho huynh đúng không? Sao còn nhiều vậy?”

“Ồ, hóa ra cho huynh?” Hạ Chinh ngẩng đầu, thản nhiên nhìn nàng, “Huynh tưởng cho Tử Đô, không dám mặt dày dùng.”

Mộc Thanh Sương cười khúc khích, giả vờ cau mũi ngửi, khàn giọng hỏi: “Chinh ca, huynh ngửi thấy mùi chua không?”

“Đại tiểu thư dùng Trảm hồn thảo, mũi mất linh.” Hạ Chinh bình thản như thường, nghiêm trang cúi đầu, “Huynh chỉ ngửi thấy mùi nước mù tạc mà thôi.”

...

Bôi thuốc xong, Mộc Thanh Sương ngừng trêu hắn, nhớ tới chuyện chính.

“Chinh ca.”

“Ừ?” Hạ Chinh tựa lưng vào tảng đá, cúi đầu nhìn dưới chân.

“Nếu muội từ bỏ lần khảo thí này…” Mộc Thanh Sương nhìn hắn, thấp thỏm không yên, “Huynh có…” Xem thường muội không? Cảm thấy muội bỏ dở giữa chừng, bùn nhão không trét nổi tường?

Theo quy tắc, ngày thứ hai năm lớp sẽ hỗn chiến.

Nhưng hoàng hôn ngày mai toàn bộ lớp Mậu – bao gồm cả nàng – đều vì “Trảm hồn thảo” hết tác dụng mà không còn sức lực. Nếu kiên quyết tham gia trận chiến, ngoại trừ mặc người ta xâm lược, cả lớp không còn cách nào khác.

Nếu chỉ vậy, Mộc Thanh Sương đã không nảy sinh ý nghĩ bỏ dở giữa trận.

Đáng chết ở chỗ giây phút ra tay giúp đỡ lớp Giáp xả giận, mặc dù nàng đoán được tiểu công tử áo đen là người phủ Sóc Nam Vương, cũng tính toán kỹ lưỡng với đồng bạn lớp Mậu, nhưng không ngờ người đó là tiểu thiếu gia Triệu Mân nhà Sóc Nam Vương.

Triệu Mân không chức tước binh quyền, nhưng ai cũng nhìn ra Vương phi cưng chiều hắn ta. Lớp Mậu cứng đối cứng với hắn ta, trước khi đi Mộc Thanh Sương còn ném bóng nước mù tạc thẳng mặt hắn ta. Với tính tình có thù tất báo của Triệu Mân, nhất định hắn ta sẽ không từ bỏ ý đồ.

Thấy Hạ Chinh cúi đầu mím môi không lên tiếng, Mộc Thanh Sương hoảng hốt, hắng giọng giải thích: “Tại hắn ta vô sỉ trước. Lớp muội không làm sai, cũng không sợ hắn ta trả thù. Nhưng muội nghĩ nếu làm lớn, lớp muội không tránh khỏi bị phủ Sóc Nam Vương khởi binh vấn tội.”

Nếu phủ Sóc Nam Vương phong tỏa tin tức Hách Sơn, khiến bọn họ không thể cầu cứu người nhà, vậy chỉ đành mặc người nắn bóp. Lúc đó không biết cả đám sẽ chịu hậu quả gì.

Hạ Chinh ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn nàng, “Muội muốn lớp Mậu về nhà?”

“Dạ. Hừng đông bảo Lệnh Tử Đô dẫn lớp Giáp đi trước, muội điều động ám vệ hộ tống hai mươi mốt người về chỗ quan chủ sự.” Mộc Thanh Sương mím môi gật đầu, chột dạ nói: “Hoàng hôn cả lớp không còn sức, vết thương trên người vẫn còn mới, vết thương dính nước mù tạc cũng phát tác. Mọi người giả vờ đau đớn, nhất định quan chủ sự sẽ cho cả đám về nhà.”

Học sinh lớp Mậu đều là con em môn phiệt. Chờ bọn họ về nhà, nếu phủ Sóc Nam Vương muốn khởi binh vấn tội, bọn họ vẫn có người nhà che chở, không lo chịu thiệt.

“Đã tính toán vậy rồi…” Hạ Chinh mỉm cười, dịu dàng xoa đầu nàng, “Cứ làm theo kế hoạch, ngày mai về Tuần Hóa. Huynh và muội cùng về.”

Mộc Thanh Sương ngạc nhiên, “Huynh…”

Tuy lần khảo thí này Hạ Chinh không muốn nổi bật, nhưng Mộc Thanh Sương biết hắn không phải loại người bỏ dở giữa chừng.

“Vừa hay huynh có việc gấp cần thương lượng với thiếu soái.” Hạ Chinh chắp tay sau lưng, quay đầu sang bên, “Thuận đường thôi.”

Mộc Thanh Sương phì cười, không chọc thủng lời nói dối của hắn.

Rõ ràng lo lắng, muốn tự mình chăm sóc nàng, tưởng nàng không nhìn ra? Hừ.

...

Mộc Thanh Sương vui vẻ chắp tay sau lưng, nhảy chân sáo quay về.

Lệnh Tử Đô và Tề Tự Nguyên dính ít nước mù tạc hơn, ngâm nước sông khoảng một nén nhang đã cảm thấy khoan khoái rất nhiều. Bọn họ quay trở về hỗ trợ thắp lửa, để lớp Mậu xuống sông.

“Mộc Thanh Sương, ngươi tới vừa kịp.” Lệnh Tử Đô mỉm cười nhìn Mộc Thanh Sương, “Ta và Tự Nguyên bắt được mấy con cá, nướng xong ăn được luôn.”

“Vậy tốt quá, ăn mãi lương khô cũng vô vị.” Mộc Thanh Sương không từ chối, thân thiết lại gần, “Ta đây không khách khí nữa.”

Tề Tự Nguyên đang nướng cá cười nói: “Đừng khách khí. Lớp Mậu trượng nghĩa, lớp Giáp không phải sói mắt trắng! Lần này coi như ân cứu mạng, về sau Tề Tự Nguyên ta mặc các ngươi sai bảo.”

“Hừ, già mồm cãi láo.” Mộc Thanh Sương ghét bỏ khoát tay.

“Hửm, ngươi thấy A Chinh đâu không?” Tề Tự Nguyên khó hiểu nhìn xung quanh, “Từ lúc về tới giờ không thấy bóng dáng, không biết đi đâu lười biếng.”

Mộc Thanh Sương mỉm cười ngồi cạnh hắn ta, “Không biết. Vừa rồi ta cũng đi tìm huynh ấy, đúng là thần long thấy đầu không thấy đuôi.”

“Mộc Thanh Sương.”

Lệnh Tử Đô ngồi bên trái Tề Tự Nguyên nhào tới đưa nhánh cây cho nàng, “Ngươi nhìn giúp ta xem, ta định bện chiếc mũ giống lớp các ngươi, không hiểu sao mãi không thành hình? Bện vài lần đều rơi lả tả.”

“Còn hỏi vì sao?” Tề Tự Nguyên cười lớn, “Tại ngươi què tay chứ sao.”

Lệnh Tử Đô bị cười nhạo tát hắn ta một cái, suýt nữa nướng hắn ta với mấy con cá trong đống lửa.

Đôi bên cười đùa, Mộc Thanh Sương đứng dậy ngồi cạnh Lệnh Tử Đô, cầm chiếc mũ lụp xụp trong tay hắn ta.

“Như thế này… Trước tiên phải bện như vậy trước…”

Dưới ánh lửa, tiểu cô nương nở nụ cười dịu dàng, mắt hạnh phiếm hồng nhìn chiếc mũ trong tay. Mười ngón tay linh hoạt đảo thoăn thoắt, cẩn thận giải thích từng bước.

Lệnh Tử Đô ngẩn ngơ nhìn sườn mặt nàng, cổ họng nghẹn ứ, hồi lâu không lên tiếng.

“Nhìn đi, như này không rơi nữa.” Mộc Thanh Sương giơ chiếc mũ mới bện lên, “Nhưng ngươi chọn cành này không ổn. Ít lá, không nên dùng.”

Nàng thấy Lệnh Tử Đô ngẩn ngơ, nhịn không được đá chân hắn, “Mộc phu tử giảng bài cho ngươi, ngươi dám không nghe?!”

Lệnh Tử Đô hồi hồn, xấu hổ cười nói: “Ta nhớ lại vừa rồi các ngươi đấu với quan quân, đúng là ngông cuồng.”

Hắn ta ngẫm nghĩ, giơ ngón tay, “Tuần Hóa Mộc gia không hổ chúa sơn lâm, hôm nay ngươi uy phong lắm!”

“Đương nhiên.” Mộc Thanh Sương đắc ý hếch cằm, thuận tay đội mũ cỏ lên đầu hắn ta, “Ngươi đã chân thành khen ngợi, Mộc phu tử rất hài lòng, cho ngươi!”

Lệnh Tử Đô dở khóc dở cười, “Chiếc mũ này…” Hắn ta không thích màu sắc của nó!

Còn chưa dứt lời, chỉ thấy Hạ Chinh đen mặt đi tới, chăm chú nhìn mũ cỏ trên đầu Lệnh Tử Đô.

“A Chinh, ngươi hầm hè nhìn mũ của ta làm gì?” Lệnh Tử Đô mờ mịt, cởi chiếc mũ xuống, “Nếu ngươi thích, tặng ngươi đấy.”

____________

Lời tác giả:

Chiếc mũ bị ghét bởi màu sắc của nó: Ta làm sai cái gì? Ta chỉ là một chiếc mũ đơn thuần thôi →, →

Bình luận

Truyện đang đọc