RỂ NUÔI TỪ BÉ

Hiện tại Mộc Thanh Sương là Mộc tiểu Tướng quân danh xứng với thực. Dù đau đớn vì chuyện đột ngột xảy ra, thậm chí có chút luống cuống, nhưng nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Phụ huynh đều bị giam ở Khâm Châu, đại tẩu bận rộn ổn định nhà cửa. Những chuyện còn lại phải dựa vào nàng.

Danh tiếng phủ Sóc Nam Vương như mặt trời ban trưa. Nếu Mộc gia cứng đối cứng, không cần Triệu Thành Minh tự mình xuất thủ, nước bọt của dân chúng cũng đủ dìm chết Mộc gia.

Hiện tại không phải thời điểm khóc, nước mắt không thể giải quyết vấn đề. Cần tỉnh táo tìm cách.

Mộc Thanh Sương dụi mắt, nuốt nước mắt vào trong.

“Hạ Nhị ca.” Nàng ngước mắt, hít sâu một hơi, mở đôi mắt đỏ bừng nhìn Hạ Chinh đặt tay trên đầu mình, “Muội đã hai mươi.”

“Ừ, huynh nhớ.” Hạ Chinh khó hiểu nghiêng đầu, “Thế thì sao?”

“Đại ca cũng không xoa đầu muội như vậy!” Mộc Thanh Sương tức giận hất tay hắn.

Động tác quá khích, vết thương trên người nàng đau nhói. Mộc Thanh Sương nhăn mặt hít khí lạnh.

Hạ Chinh vội vàng muốn đỡ nàng, lại không rõ nàng bị thương ở đâu, đành rụt tay về, mãi cũng không biết nên đặt tay chỗ nào.

Mộc Thanh Sương nhẫn nhịn chờ cơn đau qua đi, vịn tay ghế đứng dậy, “Sắp trưa rồi, mau đi ăn cơm thôi. Chiều nay chúng ta bàn lại với tẩu tẩu kỹ hơn.”

“Ừ.” Hạ Chinh giơ tay trước mặt nàng, “Dựa vào huynh.”

Đào Hồng ở bên ngoài, chỉ cần Mộc Thanh Sương gọi, nàng ấy tự khắc vào đỡ, không cần hắn xuất trận.

Mộc Thanh Sương ngẫm nghĩ, cảm thấy nên cho hắn mặt mũi, vậy nên không nói gì. Nàng tránh tay Hạ Chinh, khoác tay lên cánh tay hắn.

Hạ Chinh nuốt nước miếng, đôi môi hơi nhếch, tủi thân cúi đầu, im lặng không nói gì.

Đêm hôm đó, cô nương cắn vai hắn hả giận, khóc lóc thề tuyệt không chờ hắn, hắn biết sau này mình không có kết cục tốt.

Trời không bỏ qua ai, cô nương trước mặt càng tuyệt đối không.

Chí ít nàng vẫn tin tưởng hắn không có ý xấu với Mộc gia, xem hắn như người nhà…

Từ từ sẽ đến.

...

Mộc Thanh Sương bị thương, gian nan đi bước nhỏ, nhịn đau di chuyển tới nhà ăn.

Hạ Chinh không giục, cứ vậy giơ tay đỡ nàng, kiên nhẫn phối hợp bước chân nàng.

Vất vả lắm mới tới bậc thang nhà ăn, Mộc Thanh Sương dừng bước, nghiêng đầu lại gần hắn, nhỏ giọng dặn dò: “Trước mặt lũ trẻ đừng nhắc tới chuyện kia.”

Lấy Tuần Hóa làm trung tâm, Mộc gia cắm rễ sinh sống ở đây, nhân khẩu đông đảo, dòng tộc khổng lồ.

Hai mươi hộ quanh đây đều thuộc Mộc gia, quan hệ gần, tình thương mến thương. Phần lớn trẻ con các nhà bưng bát tới nhà nhau ăn, dù sao đều ăn cơm của Mộc gia.

Hướng Quân luôn khoan dung với lũ trẻ trong tộc. Dù con nhà ai tới, nàng ấy đều vui vẻ dỗ lũ trẻ ăn, vậy nên rất được lòng lũ trẻ. Nhà ăn trở thành nơi tổ chức tiệc cố định, mỗi lần bày dăm ba bàn là chuyện bình thường.

“Ừ, huynh biết.” Hạ Chinh đồng ý, mấp máy môi, gò má đỏ ửng.

Mộc Thanh Sương ngẩng đầu thấy hắn đỏ mặt, nhíu mày hỏi: “Sao lại đỏ mặt? Sợ gặp người lạ?”

“Ai nói huynh sợ người lạ.” Hạ Chinh bất đắc dĩ lườm nàng, “Trời nóng.” 

Đột nhiên cô nương xích lại gần trò chuyện, hơi thở mềm mại phả quanh vành tai mẫn cảm, hắn không đỏ mặt mới là lạ.

Mộc Thanh Sương ngẩng đầu, nhìn núi tuyết đằng xa, “Mùa đông khắc nghiệt, huynh dám nói trời nóng?”

...

Mộc Thanh Nghê ngồi trước bàn cơm tinh mắt thấy Mộc Thanh Sương đi tới, cầm đũa gõ bát hô: “Thanh Sương tỷ, nhanh lên! Cháo móng giò! Đích thân tẩu tẩu nấu, chỉ có một nồi! Tới trước được trước!”

Lệnh Tử Đô bất đắc dĩ cười mắng: “Đầu Đầu, đừng cầm đũa gõ bát. Đại tẩu dặn muội bao nhiêu lần, muội vẫn…”

“Phong Tử Đô, im lặng cho muội! Lải nhải lắm lời cái gì? Muội là lão đại! Muội nói gõ bát thì gõ bát!” Mộc Thanh Nghê đứng lên ghế, ngang ngược vung đũa, “Mấy đứa, gõ cho ta!”

Trong phòng vọng tiếng đinh đinh đang đang loạn xạ, lũ trẻ đắc ý cười lớn.

Hạ Chinh trộm trợn trắng mắng, nhỏ giọng hỏi: “Tử Đô… thường tới?”

“Không tính thường xuyên. Thỉnh thoảng muội về nhà sẽ mời hắn ta ăn cơm uống rượu. Đúng rồi…” Mộc Thanh Sương thành khẩn nhìn hắn, “Huynh tạm thời xử lý công vụ Lợi Châu, hắn ta nằm dưới sự quản lý của huynh. Vừa rồi hắn ta động thủ với huynh cũng vì đại tẩu nhờ vả. Huynh đừng làm khó hắn ta được không? Trước kia hắn ta là bằng hữu tốt nhất của huynh.”

“Sẽ không.” Hạ Chinh tránh ánh mắt nàng, nghiến răng nghiến lợi hứa hẹn.

Hai người trò chuyện, Hướng Quân ra khỏi phòng bếp, hai gã sai vặt lục tục bưng đồ ăn theo sau.

Thấy Hạ Chinh đỡ Mộc Thanh Sương, Hướng Quân ngẩn ra, cơn giận chưa tiêu tan lại bùng nổ. Nàng ấy đỏ mắt trừng Hạ Chinh, giật tay Mộc Thanh Sương đang vịn trên tay hắn.

“Đại tẩu, đệ…” Từ nhỏ Hạ Chinh đã không quen dỗ dành. Đối mặt với lửa giận của Hướng Quân, hắn không biết nên giải thích thế nào.

Mộc Thanh Sương mỉm cười, nắm chặt tay Hướng Quân: “Tẩu, có một số chuyện không như tẩu nghĩ. Tẩu đừng trách Hạ Nhị ca, huynh ấy cũng vì che chở chúng ta. Lát nữa chúng ta bàn bạc sau. Ăn cơm trước đi, đừng để lũ trẻ đói bụng.”

Hướng Quân nhìn Mộc Thanh Sương hồi lâu, lựa chọn tin tưởng phán đoán của nàng, lúc nhìn Hạ Chinh vẫn xụ mặt, nhưng không còn căm hận như trước.

“Ăn cơm trước đi. Có người thích ăn thịt chưng củ sen.”

Nàng ấy trong cứng ngoài mềm. Lúc trước ngăn cản Hạ Chinh, nhưng không quên chuẩn bị món ăn hắn thích.

Sống mũi Hạ Chinh nghèn nghẹn, khàn giọng đáp: “Cảm ơn đại tẩu.”

Hướng Quân nhíu mày nhìn hắn, quay mặt sang bên, vừa nắm tay đỡ Mộc Thanh Sương lên bậc thang, vừa hô với bên trong: “Đầu Đầu, lại xúi lũ trẻ gõ bát! Nói bao nhiêu lần!”

“Tẩu nhầm rồi! Không phải muội, muội không phải Đầu Đầu! Thật sự không phải!” Mộc Thanh Nghê rụt tay, ngồi xuống lẩm bẩm: “Mấy đứa, rút lui!”

...

Trưa nay đám trẻ con ngồi đầy hai bàn. Mộc Thanh Sương, Hướng Quân, Hạ Chinh và Lệnh Tử Đô ngồi riêng một bàn.

Mộc Thanh Sương và Hướng Quân ngồi ghế chủ tọa, Hạ Chinh và Lệnh Tử Đô ngồi hai bên trái phải. Mọi người im lặng, bầu không khí có chút ngột ngạt.

May mắn Mộc gia không cấm khi ăn không nói chuyện. Mộc Thanh Nghê bàn bên cạnh líu ríu nói chuyện, không ai để ý người lớn im lặng.

Bởi vì Mộc Thanh Sương bất chợt nói thèm cháo móng giò, Hướng Quân chỉ kịp nấu một nồi.

May mắn trời lạnh, mấy đứa nhỏ không thích ăn cháo. Sai vặt lần lượt chia cháo cho ba bàn, vừa hay mỗi người một bát.

Mộc Thanh Sương ra vẻ bình tĩnh trước mặt lũ trẻ, nhưng trong lòng trăm mối tâm sự, đương nhiên không có tâm tình nhìn bát cháo, ngẩn ngơ cầm thìa.

Nàng cúi đầu chuẩn bị ăn, đột nhiên phát hiện bát cháo trước mặt biến thành ba bát…

Hạ Chinh và Lệnh Tử Đô không hẹn mà cùng đẩy bát cháo cho nàng.

Mộc Thanh Sương ngạc nhiên: “Hai người cho lợn ăn à?” Tại sao hai thằng ranh này nghĩ nàng cần ba bát cháo mới no bụng?

Hạ Chinh còn chưa kịp lên tiếng, Lệnh Tử Đô nói: “Ngươi thích ăn móng giò, bát ta nhiều móng giò hơn.”

Lệnh Tử Đô dừng lại, nể mặt bổ sung: “Bát của Hạ Tướng Quân cũng nhiều. Ngươi chọn đi.”

Hướng Quân trầm tư nhìn hai người, im lặng không nói gì.

Mộc Thanh Sương không cảm thấy đây là chuyện gì lớn. Lệnh Tử Đô cho hai lựa chọn, nàng lại tiến thoái lưỡng nan.

Hai người đều có lòng chăm sóc nàng, nàng chọn bát người này thì người kia sẽ xấu hổ.

Mộc Thanh Sương ngẫm nghĩ, làm như không có gì múc móng giò trong hai bát, cười gượng, “Hai vị Tướng Quân đều là người trượng nghĩa, đa tạ.”

Hai người thấy vậy, lại bưng bát cháo của mình về.

Hạ Chinh yên lặng húp cháo, ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng quay cuồng khó chịu.

Nếu là lúc trước, nhất định Mộc Thanh Sương không chút chần chừ chọn bát của hắn, không thèm nhìn nhiều bát của Lệnh Tử Đô.

Vừa rồi lấy móng giò từ bát của Lệnh Tử Đô, nàng còn lấy nhiều hơn một miếng!

Hạ Chinh nghiến răng nghiến lợi, đoán có kẻ trộm đổ giấm vào cháo, chua tới mức lồng ngực trướng đau.

...

Dùng bữa xong, Lệnh Tử Đô quay về doanh trại phía tây ngoại ô.

Mộc Thanh Sương không khách sáo: “Ngươi nên làm gì thì làm đi, đừng nhúng tay những chuyện khác, coi như cái gì cũng không biết. Bo bo giữ mình là thượng sách, chớ tham gia chuyện nhà ta.”

Nàng hiểu quan hệ cá nhân là quan hệ cá nhân, cộng sự là cộng sự. Dù sao Lệnh Tử Đô cũng là Tướng Quân doanh trại Tuần Hóa quân Lợi Châu, thuộc danh sách quan quân, không liên quan tới Mộc Thanh Sương đứng đầu phủ binh Mộc gia.

Với tình hình đứng mũi chịu sào hiện tại, nếu Lệnh Tử Đô vì tình nghĩa với Mộc gia làm chuyện gì đó, vậy chẳng khác nào thêm dầu vào lửa. Triệu Thành Minh càng có cơ hội nắm chuôi phụ huynh nàng và Mộc gia.

“Được. Mộc Đô đốc và Thiếu soái không ở đây, đương nhiên ta nghe lệnh ngươi.” Lệnh Tử Đô nói nhỏ: “Nếu cần dùng ta, cứ gọi người truyền lời.”

“Ta nói nửa ngày, ngươi không nghe hiểu đúng không?” Mộc Thanh Sương suýt bị hắn chọc giận. Nếu không phải do vết thương không tiện động đậy, nàng đã sớm đạp hắn ta một cước, “Lệnh Tử Đô, ngươi phải rõ ràng, ngươi là Tướng Quân doanh trại Tuần Hóa quân Lợi Châu, không phải phủ binh Mộc gia! Ta không có quyền ra lệnh cho ngươi! Chủ soái quân Lợi Châu là ai, ngươi phải nghe người đó! Đây là bổn phận của một vị tướng!”

Lệnh Tử Đô bị mắng đầy đầu tự biết đuối lý, chỉ biết “Ừ ừ” đáp ứng.

Lệnh Tử Đô đi rồi, Hướng Quân đỡ Mộc Thanh Sương, cùng Hạ Chinh tới phòng sưởi.

Trong phòng sưởi đốt địa long, chăn ấm nệm êm mềm mại. Mộc Thanh Sương bị thương, gọi người mang chăn và gối tới, dứt khoát nằm xuống.

Hướng Quân Hạ Chinh ngồi hai bên. Ba người ghép nối chứng cứ, cùng nhau thương thảo cách đối phó.

Bình luận

Truyện đang đọc