RỂ NUÔI TỪ BÉ

Mộc Thanh Sương không biết vì sao Hạ Chinh đen mặt. Nhưng hiện tại nàng quyết tâm không lại gần hắn, vì thế cố nén nghi hoặc và tò mò, kiêu căng quay về phòng học lớp Mậu.

Mộc Thanh Sương đi rồi, học sinh lớp Giáp đứng ngoài hành lang hồi thần. Cả đám nhìn nhau bằng ánh mặt kỳ quái, vừa đi vừa nhịn cười.

Lúc trước Hạ Chinh luôn đối xử lạnh lùng thản nhiên với Mộc Thanh Sương, mặc cho ai cũng thấy Mộc Đại tiểu thư đơn phương nhiệt tình. Nhưng hiện tại nhìn sắc mặt Hạ Chinh, cả đám mới biết mọi chuyện không như tưởng tượng.

Hạ Chinh là người đứng đầu trong số trăm học sinh Võ đường, ở trong trường khá có danh tiếng. Hơn nữa hắn lạnh lùng ít nói, khí thế cao hơn người ta một đầu. Mọi người có lòng trêu chọc, nhưng không ai to gan đứng trước mặt hắn chịu đòn.

Ngày hè chói lọi, Hạ Chinh tựa như khối băng tỏa khí đen. Mọi người bất giác tránh hắn, ngay cả Tề Tự Nguyên sóng vai đi cùng cũng… lặng lẽ lùi ra sau, khoác vai Lệnh Tử Đô.

“Tử Đô, ngươi được lắm!” Tề Tự Nguyên nhướng mày, nở nụ cười hạ lưu, nhỏ giọng nói: “Dám đẩy Mộc Đại tiểu thư xuống hồ, không chỉ thành công giúp A Chinh ngăn lại chuyện xấu, còn giúp Mộc Đại tiểu thư không bị lụy A Chinh… Hay cho một chiêu vây Ngụy cứu Triệu, lấy thân nuôi hổ!”

Lệnh Tử Đô bẻ tay hắn ta, Tề Tự Nguyên đau tới mức gào khóc.

“Đừng nói hươu nói vượn. Người ta là cô nương, sao lại thành hổ?”

“Úi chà chà, còn giữ gìn?”

Giọng bỡn cợt của Tề Tự Nguyên không lớn, nhưng trời sinh Hạ Chinh thính tai. Khuôn mặt hắn đen xì, quay đầu tặng cho Tề Tự Nguyên ánh mắt sắc như hàn băng.

Tề Tự Nguyên vội đứng thẳng, hắng giọng nhìn xung quanh.

Chờ Hạ Chinh bước vào phòng học, Lệnh Tử Đô cười lắc đầu, vỗ vai Tề Tự Nguyên nói nguyên nhân hậu quả.

Lúc trước Lệnh Tử Đô và Mộc Thanh Sương không lui tới, cảm nhận về nàng không tốt không xấu. Hắn ta chỉ biết nàng là con gái cưng của Mộc Võ Đại, muội muội ruột Mộc thiếu soái. Sau khi tới Võ đường Hách Sơn, việc học không đáng khen cũng không đáng chê, nếu không vây quanh Hạ Chinh thì cũng hi hi ha ha với lớp Mậu. Nhìn thế nào cũng thấy nàng không xứng với Mộc đại thế gia lừng lẫy khắp Tuần Hóa.

Hắn ta lỗ mãng đẩy Mộc Thanh Sương xuống hồ, nàng không ỷ vào gia thế trách móc khó xử hắn ta. Nhưng nàng không coi như chưa có chuyện gì xảy ra, giáp mặt vạch trần kế hoạch xốc nổi của hắn ta, để hắn ta hiểu việc mình làm dẫn đến hậu quả khó lường như nào. Sau đó nàng âm thầm tha thứ hắn ta, khiến hắn ta vừa nhớ ơn vừa áy náy.

Xử trí có tình có lý, Lệnh Tử Đô tâm phục khẩu phục.

“…Hôm đó nàng tìm ta tính sổ xong, ta thầm nghĩ những gì Mộc gia xây dựng ở Tuần Hóa không chỉ đơn giản là mấy trăm vạn hùng binh.” Lệnh Tử Đô mỉm cười nhìn Tề Tự Nguyên, “Nhìn thì tưởng Đại tiểu thư kiêu căng bất hảo, khi gặp chuyện lại có trước có sau, thủ đoạn khôn lường.”

Lớp Giáp gồm hai mươi học sinh xuất sắc nhất Võ đường, từ trước tới nay theo đuổi “sức mạnh”, không hề keo kiệt tán thưởng khen chê người khác.

Lúc trước Tề Tự Nguyên và Hạ Chinh không ở Võ đường, không biết chuyện này. Nghe Lệnh Tử Đô nói, Tề Tự Nguyên nào còn bỡn cợt, trịnh trọng gật đầu.

“Lúc trước nàng học hành bình thường, ham chơi nghịch ngợm, còn tưởng chỉ là Đại tiểu thư đầu óc trống trơn. Không ngờ chúng ta xem nhẹ nàng.”

Lệnh Tử Đô cúi đầu, nắm chặt bình sứ trong tay, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve, “Hôm qua ta nương tay ở giáo trường, thứ nhất vì đuối lý, thứ hai có lòng tiểu nhân.”

Hắn ta sợ Mộc Thanh Sương nói tha thứ cho có, vậy nên cố ý nương tay, phòng ngừa nàng trở mặt truy cứu.

“Nếu nàng không nhìn ra hôm qua ngươi nể mặt lấy lòng, hôm nay quân tử đưa thuốc, vậy chỉ càng nổi bật tâm tư thâm trầm của ngươi.” Tề Tự Nguyên vui sướng, “Nếu nàng nhìn ra, hôm nay lại đưa thuốc, chẳng phải tương đương tát ngươi một bạt tai sao?”

Lệnh Tử Đô mỉm cười lắc đầu, “Ta thấy nàng không nghĩ nhiều vậy.”

Mặc dù lúc trước hắn ta không kịp phản ứng, nhưng thấy Mộc Thanh Sương làm lơ Hạ Chinh, sao có thể không rõ lý do nàng đưa thuốc?

Hiển nhiên Mộc Thanh Sương giận dỗi Hạ Chinh, lại không yên lòng thương thế Hạ Chinh, lúc này mới đưa thuốc cho hắn ta, hy vọng mượn tay hắn ta đưa cho Hạ Chinh.

“Tâm tư tiểu cô nương cong cong vòng vòng. Kỳ cục.” Lại quá đỗi đáng yêu.

...

Hạ Chinh ngồi ở bàn đầu tiên bên tường. Lệnh Tử Đô vừa vào đã chạm mặt hắn.

Lệnh Tử Đô nhìn khuôn mặt đen xì lạnh lẽo của hắn, mỉm cười ước lượng trọng lượng hai bình thuốc, ném bình nặng hơn cho Hạ Chinh.

Hạ Chinh nhận lấy, Lệnh Tử Đô đứng trước bàn hắn, mỉm cười nói: “Coi như giảng hòa.”

Hạ Chinh nắm chặt bình thuốc, sắc mặt hòa hoãn hơn chút, ánh mắt lại chăm chú nhìn bình thuốc còn lại trong tay Lệnh Tử Đô.

“Đưa nốt cho ta.” Giọng nói không lớn, lại đúng ý hợp tình, giống như vốn dĩ là của hắn.

Lệnh Tử Đô giấu ra sau, trợn mắt khinh thường, “Đây là Mộc Thanh Sương đưa cho ‘ta’. Ta có lòng chia ngươi một lọ đã tốt lắm rồi! Không biết lượng sức.”

Hắn ta cố gắng không cười, cũng không thèm nhìn Hạ Chinh, thong dong quay về bàn mình.

Phu tử đã tới, Hạ Chinh im lặng ngồi vào chỗ, nghiến răng ken két.

...

Võ đường chuyên môn bồi dưỡng quan tướng ra tiền tuyến, nhưng tuyệt đối không trọng võ khinh văn. Hàng ngày các võ sinh cũng sẽ học kinh, sử, tử, tập linh tinh. (Cách phân loại sách vở thời xưa: Kinh điển, Lịch sử, Chư tử, Văn tập)

Hôm nay giảng “Kinh thi”. Người dạy lớp Giáp là bạn cùng phòng của Ấn Tòng Kha – Bùi Như.

Thời tiết nóng bức khiến mọi người buồn ngủ. Ngay cả lớp Giáp dốc lòng học hành cũng không tránh nổi.

Bùi Như thấy ánh mắt cả đám vô hồn, cười nói: “Chúng ta chơi ‘Ngâm tụng tiếp long’ đi.”

‘Ngâm tụng tiếp long’ là trò chơi các phu tử Võ đường hay dùng. Đầu tiên đọc một câu thơ, chỉ định một người. Người bị chỉ định phải đọc câu tiếp theo, sau đó tiếp tục cho tới khi nào hết bài thơ thì thôi.

Thứ tự tiếp thơ không theo quy luật. Phu tử chọn ai, người đó phải căng da đầu đáp.

Bùi Như cố ý chọn bài thơ “Quốc Phong” trong tập “Trịnh Phong” của “Kinh Thi” vừa mới học xong. Đây là bài thơ kể về đôi nam nữ trẻ tuổi hẹn hò trêu tức nhau, dễ dàng kích động đám học sinh.

Mọi người trong lớp vui vẻ hưởng ứng, duy chỉ Hạ Chinh thất thần.

“Thu Hà, con đầu tiên.” Bùi Như giơ thước chỉ tiểu cô nương an tĩnh ngồi cuối lớp.

Lâm Thu Hà đứng dậy, rụt rè đáp: “Sơn hữu phù tô”.

Bùi Như cười gật đầu, chỉ giữa lớp: “Tự Nguyên.”

“Thấp hữu hà hoa.”

“Tốt lắm. Vậy… Tiêu Hàm?”

Chu Tiêu Hàm khá xinh xắn, khí thế trầm tĩnh không giống cô nương cùng tuổi. Nàng ấy mặc võ phục vải thô tối màu bình thường, nhưng tư thái hào sảng, tựa như làn gió mạnh mẽ.

“Bất kiến tử đô.”

Câu thơ của Chu Tiêu Hàm khá trùng hợp, mọi người đều cười hì hì nhìn Lệnh Tử Đô.

Lệnh Tử Đô nở nụ cười bất đắc dĩ, cảm giác thước của Bùi phu tử sẽ chỉ mình, đang chuẩn bị tinh thần đứng dậy…

Nào biết Bùi Như không theo khuôn phép, thuận tay chỉ Hạ Chinh ngồi cách Chu Tiêu Hàm một lối đi nhỏ.

Hạ Chinh đang rơi vào cõi thần tiên mờ mịt đứng lên.

“Ngâm tụng tiếp long.” Chu Tiêu Hàm cúi đầu nhìn bàn, nhỏ giọng nhắc nhở, “Tới ‘Bất kiến tử đô’.”

Sơn hữu phù tô, thấp hữu hà hoa. Bất kiến tử đô, nãi kiến cuồng thả. Sơn hữu kiều tùng, thấp hữu du long. Bất kiến tử sung, nãi kiến giảo đồng. [1]

Vừa rồi Bùi Như mới giảng giải, nhưng lớp Giáp đã tự giác đọc trước một lượt “Kinh Thi”. Ngắn ngủi ba mươi hai chữ, bọn họ đọc làu làu không thành vấn đề.

Hạ Chinh mím môi, nhìn ánh mắt cười như không cười của Bùi Như, biết phu tử nhìn trúng mình thất thần, cam chịu nhận mệnh.

“Bất kiến tử đô…” Hạ Chinh liếc Lệnh Tử Đô, nghiến răng nói: “Hân hỉ dục cuồng.” (Vui mừng phát điên)

Cả lớp cười vang.

Lệnh Tử Đô nhịn cười, tức giận đập bàn, “Hạ Chinh tiểu nhi, quá ngây thơ!”

Bùi Như nghiêm túc gõ bàn.

“Năm ngày nữa sẽ tới kỳ khảo thí trong rừng, giờ vẫn còn hi hi ha ha?”

...

“Khảo thí trong rừng” Bùi Như nói chính là lần tập trận đầu tiên của học sinh Võ đường, đồng thời cũng là lần tuyển chọn vô cùng quan trọng.

Quận chúa Phần Dương Triệu Nhứ đích thân tới xem, chọn người nàng ấy cảm thấy thích hợp tới tiền tuyến Giang Hữu. Bọn họ sẽ chấm dứt kiếp học ở Võ đường, chính thức gia nhập quân tịch, trở thành quan tướng.

Với tình hình hiện tại, thế lực khắp nơi tôn Sóc Nam Vương Triệu Thành Minh làm chủ. Nếu tương lai không có gì bất ngờ xảy ra, ngày đại quân đại phá con sông trở về Hạo kinh chính là ngày Triệu Thành Minh xưng Đế.

Triệu Nhứ là một trong số nhi nữ Triệu Thành Minh coi trọng nhất, hiện tại tự mình nắm quyền một phương. Trong số một trăm học sinh Võ đường, ai được Triệu Nhứ chọn kết thúc kiếp học trước, tiền đồ người đó quý không thể nói.

Phần lớn học sinh ba lớp Giáp Ất Bính xuất thân bình dân. Triệu Nhứ lựa chọn bọn họ là cơ hội vô cùng quý giá.

Nhưng trong mắt thiếu gia tiểu thư danh môn lớp Đinh, Mậu mà nói…

“Đúng là tin dữ.” Kỷ Quân Chính tuyệt vọng nằm liệt xuống bàn.

Vương phu tử đứng trên bục giảng tức giận cười mắng, “Đấy là tin dữ? Quận chúa Phần Dương nhìn nhầm cũng không chọn con!”

Vương phu tử dịu dàng khoan dung, đã dạy bọn họ hai năm. Mặc dù thường xuyên bị tụi nhỏ chọc thổi râu trừng mắt, nhưng ít nhiều cứng đối cứng được với đám khỉ con.

“Vương phu tử, nói vậy không hay.” Kỷ Quân Chính ngẩng đầu cười hì hì, “Làm gì có phu tử nào tiêu diệt uy phong của đệ tử?”

Vương phu tử thổi râu cười gằn, “Tương lai tốt nghiệp Võ đường đừng nói lão phu từng dạy các con. Lão phu không chịu nổi.”

Lớp Mậu cười ngã trái ngã phải. Kính Tuệ Nghi có lòng hỏi: “Phu từ, vừa rồi người nói năm lớp tách ra, tất cả đều là kẻ thù của nhau?”

“Đúng vậy.”

“Nói cách khác, chúng ta chẳng những phải trốn tránh quân địch truy kích chặn đường, còn phải phòng bị không để bạn cùng trường đột kích?!” Mộc Thanh Sương tái mặt.

“Đương nhiên.”

Lần này đến lượt Mộc Thanh Sương tuyệt vọng.

Với đức hạnh của lớp Giáp, bọn họ không đuổi theo giết lớp Đinh lớp Mậu gặt thành tích mới là lạ!

“Vì danh dự lớp Mậu…” Kỷ Quân Chính quay đầu dò xét Mộc Thanh Sương, mong đợi nói: “Cầu ngươi đừng làm người, xin xỏ Hạ Chinh hạ thủ lưu tình được không?”

_____________

Lời tác giả:

Mộc Thanh Sương:  o(╥﹏╥)o  Ta chỉ muốn làm người mà thôi, khó vậy sao?

______________

[1] Phần một:

Trên núi có cây phù tô,

Dưới thấp có hoa sen.

Không thấy người đẹp trai tử tế,

Lại chỉ thấy anh khùng này.

...

phù tô: phù tư, thứ cây nhỏ.

hà hoa (đọc phô): hoa cây phù cừ, hoa sen.

tử đô: người con trai đẹp đẽ, tử tế.

cuồng: người khùng.

thư: tiếng ngữ từ, tiếng đệm vào câu văn.

...

Người con gái nói giỡn với người của nàng đang tư tình rằng: trên núi thì có cây phù tô, dưới thấp có hoa sen. Nay sao chẳng gặp người đẹp trai tử tế, mà chỉ thấy anh khùng này thôi.

______________

Phần hai:

Trên núi có cây tùng trụi lá,

Dưới thấp có cỏ long mọc lan ra khắp nơi.

Không gặp người đẹp trai tử tế,

Lại chỉ thấy thằng con nít gian xảo này.

...

kiều: cây đứng thẳng lên mà không cành, cũng viết du, cành lá phóng túng mọc lan ra.

long: thứ cỏ đỏ, hồng thảo, có một tên là mã lục, lá to mà màu trắng.

tử đô: người con trai đẹp đẽ tử tế.

giảo đồng: đứa con nít giảo hoạt, gian trá.

Bình luận

Truyện đang đọc