RỈ SẮT

"Hỏi này... cậu với anh Từ nhà chúng tôi, có ý gì à?" Trần Gia Lâu hỏi, dùng ánh mắt gian xảo chăm chú nhìn người đối diện.

Lâm An chần chừ chống đỡ ánh mắt cứng rắn như sắt thép của y, không khỏi có chút hơi kinh ngạc cùng hốt hoảng. Cậu không dám nhìn lâu, chỉ mấy giây đã vội vã im lặng tránh đi ánh mắt soi mói đó. Lo lắng nuốt nước miếng, cả người đều hơi co lại, hỏi y, "Anh Trần, nói vậy... là có ý gì ạ..."

Trần Gia Lâu ngồi thẳng lên, miệng vẫn nhai táo rộp rộp, nhưng rồi chỉ cười khì một tiếng mà không nói tiếp.

Hai tay Lâm An giấu trong chăn, tuy không ai thấy vẫn khẽ run run. Yên tĩnh một hồi lâu, liền giống như lấy hết dũng khí mà nói, "Anh Trần, thật ra em cũng biết... Em biết anh và anh Đinh, hai người, hai người..."

Trần Gia Lâu ngồi đó nghe thế chợt sửng sốt. Vốn là y đã cho rằng câu nói của mình đã dọa thằng nhóc này hết hồn rồi, không ngờ nó vẫn còn chút dũng cảm đó, hơn nữa rất không ngờ tới. Thế là y lau miệng hỏi lại, "Bọn anh làm sao?"

Lâm An mím môi, nhỏ giọng nói, "Hai người cũng coi thường em."

Trần Gia Lâu nghe ra là một câu nói vớ vẩn như thế, liền ha ha cười lạnh, hào phóng thừa nhận, "Phải, đúng là coi thường."

Tay Lâm An dưới lớp chăn lại siết chặt thêm một chút nữa. Ngập ngừng, cậu nói tiếp, "Nhưng em, em rất cảm kích hai anh và anh Từ chăm sóc em... Mặc dù... Mặc dù nhiều chỗ em không bằng mọi người, nhưng nếu mọi người gặp chuyện, em vẫn hy vọng có thể góp sức một chút."

Trần Gia Lâu nghe xong, không hiểu bị chữ nào của Lâm An chọt trúng dây thần kinh mà tự nhiên cười sằng sặc. Y nói nửa châm chọc nửa khiêu khích, "Giúp? Tao thấy xem ra giống như mày chỉ giúp anh Từ thì đúng hơn đó?" Nói rồi đột nhiên ghé sát tới bên tai cậu, "Đến ngay cả mạng cũng không cần cơ mà nhỉ?"

Lâm An quay phắt qua, gương mặt vốn tái nhợt chợt đỏ bừng. Trần Gia Lâu thấy thế, giống như trò đùa ác ý đã hoàn thành, y huýt gió quay lại đứng trước cửa phòng, tiếp tục nhiệm vụ 'canh gác.'

*

Mãi đến giữa trưa ngày hôm sau, Từ Tân mới quay lại phòng bệnh. Lâm An nhất quyết rằng mình không sao cả, không đáng ngại, theo hắn xuất viện quay về khu trọ. Cơn tức giận của Từ Tân cũng không kéo dài, giống như hôm đó chỉ như một giấc mộng, tỉnh là hết. Lâm An lo lắng không yên nằm trên giường mấy hôm cũng không thấy hắn nhắc lại gì nữa, dần cũng yên lòng.

Đinh Hoa cũng thường xuyên từ phòng bên cạnh chạy qua thăm cậu. Khi nào rảnh rỗi không có việc gì lại nhân lúc anh Từ nhà gã không có ở đây mà đem đồ ăn thức qua, ăn no căng là bắt đầu ngồi trước giường Lâm An thao thao bất tuyệt nước miếng văng tứ tung. Trời rõ là đã vào đông, thế mà gã kể chuyện xong lại kích động toát cả mồ hôi.

Lâm An từ đầu đến cuối chỉ nằm im nghe, đôi lúc sẽ bị chọc cho cười vang không dừng được. Đinh Hoa càng thêm đắc ý, đâm ra chạy qua chơi đến phát nghiện.

Gã cứ hăng hái phừng phừng như thế lại khiến Từ Tân có chút không vui. Không thể nói là tại sao, chỉ là thấy người nọ vẫn nằm ở góc giường đó nhưng lại sáng sủa thêm mấy phần. Lại thấy cậu ở cùng Đinh Hoa càng lúc càng thêm bĩnh tĩnh thong dong, hắn lại cảm thấy không chút nào thư thái. Nhiều lần như thấy Đinh Hoa cười hề hề rặt một vẻ mặt gợi đòn, hắn liền nghĩ chỉ muốn xông ra đấm cho gã một cái.

Chỉ có Đinh Hoa đáng thương hồn nhiên là không hay biết gì. Gã chỉ phát hiện ra là tiểu Lâm mà bấy lâu nay gã vẫn nghĩ là một con mọt sách xoàng xĩnh hóa ra lại cực kỳ 'hợp ý' mình, vui sướng ở trong lòng nhất thời khó mà ngăn lại được, cặp giò cũng không khỏi càng chăm chỉ chạy qua lại hơn.

Tính Lâm An vốn hòa nhã, tuy là kiểu người 'văn hóa' nhưng sống giữa một đám du côn bất cần thì cậu tốt hơn nhiều so với đám anh em chỉ biết thổi phồng khen gã. Bất kể gã nói gì, nói ra sao, nói đúng hay nói sai, Lâm An cũng vẫn mỉm cười lắng nghe. Đôi khi cậu còn có thể nói vài câu làm gã phải trợn mắt há mồm, có chuyện gã chưa nghe bao giờ, hoặc có khi đưa ra vài nhận định chuẩn đét ý gã. Một kẻ coi việc nói hươu nói vượn là quang vinh như Đinh Hoa thật sự là khí thế bừng bừng không cách nào ngừng được! Gã cứ thế đắc ý vênh váo suốt mấy ngày, cuối cùng thành ra mỗi ngày ba bữa cơm sáng trưa chiều đều tranh giành muốn đưa cho tiểu Lâm, thay Từ Tân làm vô số thứ.

Đến lúc này thì Từ Tân không chịu nổi nữa rồi. Nhân một ngày mặt trời lên cao, việc không nhiều lắm, hắn túm Đinh Hoa lại dạy dỗ một trận. Đinh Hoa oan ức không đồng tình, còn oán trách nói với Trần Gia Lâu, "Đến tiểu Lâm còn chưa chê tao phiền thì thôi, Đại ca phiền cái nỗi gì chứ?"

Trần Gia Lâu chỉ lườm gã, không buồn nói lý.

Đinh Hoa cướp ngôi thất bại, lại trở nên an phận hơn chút. Chỉ có Lâm An bị Từ Tân áp lệnh cưỡng chế nằm dưỡng thương trong phòng trọ, nằm cả ngày thật ra rất nhàm chán. Lúc trước may còn có Đinh Hoa mỗi ngày nhai đi nhai lại mấy chuyện ba láp ba xàm, giờ nghĩ lại mới thấy còn thú vị hơn bây giờ nhiều. Giờ gã ít tới, cậu lại ngại không dám nói nhiều với Từ Tân, đâm ra lại càng thêm an tĩnh.

Thế là Từ Tân lại thêm buồn bực. Vốn dĩ hắn mượn lí do là Đinh Hoa quá ồn ào om sòm, quấy rầy Lâm An nghỉ ngơi để đem người đuổi ra ngoài. Thế nhưng hiện giờ kẻ ồn ào om sòm đã đi mất, cái cảm giác không thư thái mơ hồ trong lòng hắn lại càng thêm mãnh liệt hơn. Cuộc sống của Lâm An mấy ngày gần đây đều do một tay hắn lo liệu. Đổi thuốc, ăn cơm, rồi cả rửa mặt, mát xa, mọi thứ hắn đều lo chu toàn. Đến cả lão Lưu ở phân xưởng bên cạnh một lần vô tình bắt gặp, cũng không nhịn được mà cảm thán, "Ây da tiểu Lâm cũng có phải gãy tay gãy chân đâu, anh Từ chăm mà so với chăm vợ còn kĩ hơn á!"

Từ Tân có nghe thấy nhưng cũng chỉ mặc kệ, vẫn nghiêm túc làm theo không thiếu một việc. Chỉ là đôi khi Lâm An sẽ có một vài biểu hiện khiến hắn âm thầm giật thót.

Ví dụ nếu là trước đây, đừng nói là ở trần, chỉ cần là vô tình đụng phải tay chân thôi, cậu nhất định sẽ đỏ mặt cả buổi. Ấy vậy mà hôm nay, cho dù bị hắn lột sạch quần áo trần như nhộng, cậu lại chẳng phản ứng gì. Suốt từ đầu tới cuối chỉ im lặng cúi đầu, để mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Mỗi đêm Từ Tân nhìn thân hình nhỏ gầy trắng nõn kìa, lại càng thêm phiền lòng, còn có chút buồn bực. Thế nhưng vì sao buồn bực thì hắn không dám nghĩ thêm. Hắn chỉ cảm thấy so với tình cảnh hiện tại, thật là hoài niệm cái vẻ động một cái liền đỏ lựng toàn thân trước kia của cậu.

Lại qua mấy hôm, trong lúc khảo sát kiểm tra tiến độ công việc ở xưởng, Tiền Tiễn Khang thấy Từ Tân thì cũng thuận tiện hỏi thăm luôn tình hình của Lâm An. Chuyện trước đó không lâu cả đám gây chuyện suýt thì xảy ra án mạng ông có nghe nói, vốn định tìm Từ Tân hỏi cho ra nhẽ xem thế nào. Không ngờ còn chưa kịp làm gì, thằng nhóc đó đã chủ động tìm đến cửa nhận tội, khiến ông giật hết cả mình. Nhưng mà cẩn thận nghe cho kỹ thì chú ba Từ này nói thế nào cũng là vì Lâm An kia.

Từ Tân bảo với ông là lỗi của hắn không trông nom anh em tử tế, đế chúng nó đi đánh nhau, là hắn không tuân theo hứa hẹn trước đó, liên lụy khiến tiểu Lâm xảy ra chuyện. Việc này phá vỡ cam kết ban đầu khi vào làm, theo lý mà nói, Từ Tân muốn tự xin thôi việc ở xưởng sắt. Chỉ là hiện nay Lâm An không có chỗ nào, hắn không thực hiện được cam kết ngay, mong ông chủ Tiền dàn xếp cho.

Tiền Tiễn Khang vốn đâu có muốn đuổi cùng gϊếŧ tận như thế. Khi đó hai người nói chuyện, cam kết cũng chỉ là mong về sau yên ổn một chút, không ngờ hắn lại thực sự để trong lòng. Vậy là ông đồng ý.

Hôm nay lại gặp, không khỏi hỏi han quan tâm xem tiểu Lâm thương thế ra sao rồi. Từ Tân cùng ông nói vài câu qua lại, chợt hỏi, "Ông chủ, bình thường ông có đọc sách không?"

Tiền Tiễn Khang cười ha ha, chỉnh chỉnh mắt kiếng, "Đọc chứ sao không, không đọc mà phải đeo cái này hả?"

Từ Tân cười cười, "Vậy trong nhà.. ừm, có quyển nào của Chu Tự Thanh không?"

"Ây da? Còn biết cả Chu Tự Thanh cơ à, không tồi nha."

Từ Tân hiếm khi lại thấy hơi ngượng ngùng, không nói gì. Tiền Tiễn Khang cũng không đùa giỡn hắn quá, có khi hắn đang cần dùng, liền bảo, "Cũng có đó, vợ tôi thích lắm, cậu muốn xem à?"

Từ Tân đáp vâng.

Tiền Tiễn Khang hào phóng bảo, "Được, thế để mai tôi mang cho mấy quyển."

Ngày hôm sau ông chủ Tiền quả nhiên mang tới xưởng hai cuốn "Tung tích" và "Bóng lưng", đưa cho Từ Tân. Cách đó không xa, Đinh Hoa trộm nhìn thấy liền chui lên muốn giành xem, "Cho em xem với cho em xem với, ông chủ lại cho anh đồ tốt gì đó?" Định thần nhìn lại, thấy là hai quyển sách thì hứng thú gì đó đều bay sạch, bỏ chạy mất hút.

Thực ra Từ Tân cũng không rõ lắm vì sao lại muốn mượn sách này, chỉ là trên đường về tiện tay lật qua vài trang, lật tới "Sắc trăng ao sen" nổi tiếng ngày đó, đột nhiên lại thấy thứ văn chương hắn từng cho là ẻo lả ghê tởm bây giờ lại dịu dàng khác thường.

Bình luận

Truyện đang đọc