RỈ SẮT

Gã nói xong, ngẩng lên nhìn thẳng vào anh.

Lâm An cúi gằm mặt, một dòng cảm xúc không thể gọi tên trào dâng trong lồng ngực, trong gió thu lành lạnh không kiểm soát được mà trực trào ra.

Chuyện cũ đã từng bị phủ một lớp bụi dày lúc này bị điên cuồng lật tung lên trong trí nhớ.

Màn đêm đen nhánh, tòa nhà thể chất bỏ hoang, quần áo bị kéo xộc xệch.

Bụi bay tứ phía nghẹt cả mũi, đèn pin sáng lòa lòa chiếu loạn trên nền đất.

— Chính là người này. Chủ nhiệm Tề thấy rõ chưa?

Nếu đã thấy rõ rồi thì hy vọng mỗi lời tôi nói tối nay sau này có thể xuất hiện ở nơi không nên xuất hiện.

Lâm An, giới tính nam, sinh viên khóa 89, Hội phó hội sinh viên trung học X, vì nhiều lần có ý đồ bỉ ổi với nam sinh khóa dưới, khai trừ khỏi danh sách học sinh trường.

Mã Dật Phù tựa người trên cửa xe, vẫn nhìn anh bằng vẻ mặt ung dung của gã, hết sức thích thú quan sát đôi mắt vằn tia máu của người đối diện, tràn ngập phẫn hận, kinh ngạc và cả… sợ hãi.

Giống hệt như năm xưa vậy.

Một thoáng ấy qua đi, Lâm An dằn lại cảm xúc bùng nổ trong ánh mắt. Anh nhắm mắt lại, mặt không đổi sắc cất bước đi, định là cứ thế bước ngang qua người tên kia.

Mã Dật Phù nhìn bộ dáng cố gắng trấn định của anh, giơ tay giữ anh lại, cười vẻ vô lại, “Ơ kìa đàn anh, đừng vội đi chứ.” Nói rồi gã tiến lại gần, mập mờ bảo, “Đã lâu như vậy không gặp nhau rồi, không muốn trò chuyện hàn huyên với bạn cũ một chút sao ạ?”

Lâm An nhìn thẳng phía trước, không lên tiếng dứt khoát né đi, vẫn giữ nét mặt lạnh lùng vô cảm.

Mã Dật Phù chăm chú nhìn sườn mặt lạnh lùng lùng của anh một lát rồi buông tay, thoáng lộ nét cười rồi thở dài đầy tiếc nuối, “Xem ra thật sự chẳng hứng thú gì với đàn em rồi.”

Đột nhiên lại xoay phắt sang một chuyện khác, chậm rãi hỏi tiếp, “Thế Từ Tân thì sao?”

Quả nhiên Lâm An nghe thế thì cả người run lên, thoáng cái đã chủ động quay sang nhìn gã.

Mã Dật Phù thu lại hết vẻ mặt và động tác của anh vào trong mắt, nét cười trên môi càng thêm sáng lạn. Gã nhìn anh, hỏi tiếp, “Hiện giờ anh ta ở đâu, ở cùng ai… Đang làm gì? Đàn anh chẳng lẽ không muốn biết ư?”

Lâm An không nói không rằng nhìn gã, nhưng trong một khắc, môi hơi giật giật.

Thấy thế, Mã Dật Phù lại cười. Gã đứng thẳng người lên đi về phía Thúy Phương Uyển, “Em mới vừa đi dạo trong khu này một chút, hình như còn sớm quá nên mới chỉ có một quán canh thịt bò mở cửa thôi. Nếu đàn anh không ngại thì chúng ta qua đó hàn huyên chút nhé?”

Gã chẳng cần phải ngoái đầu lại nhìn. Gã thừa biết, chỉ cần lấy Từ Tần làm mồi nhử, đối phương nhất định sẽ cắn câu.

Quả nhiên Lâm An đi theo gã thật.

Năm phút sau, hai người lần lượt trước sau đi vào quán canh thịt bò nóng hôi hổi.

Cửa tiệm nhìn chung không quá nhỏ. Tuy rằng mới hơn bảy giờ sáng nhưng trong tiệm đã có vài nhóm người trẻ tuổi ngồi kín mấy bàn trong quán. Mã Dật Phù chọn đại một bàn ở cạnh cửa sổ ngồi xuống, đoạn ngước lên nhìn Lâm An vẻ mặt căng thẳng vẫn còn đang tần ngần đứng bên cạnh, bảo, “Đàn anh ngồi đi chứ.” Nói rồi gã cười đầy ẩn ý, “Không ngồi thì sao nói chuyện được?”

Lâm An nhìn gã chăm chăm không nhúc nhích cũng chẳng đáp lời. Mãi tới khi chủ quán cười hì hì chạy tới nhiệt tình chào khách, “Hai anh dùng gì à? Canh thịt bò, cháo đậu xanh, bánh bao hấp, đậu hấp tương, đều có hết, muốn ăn gì thì gọi nhé.” Nói rồi ông chủ quay ra nói lớn với một chàng trai trẻ khác. “Này, khách nữ ngồi bên trái kia muốn một cốc sữa đậu, mau làm đem qua, đừng có làm sai đó.” Giọng ông chủ sang sảng vang trong cửa hàng, đẩy lui cơn buồn ngủ buồn ngủ buổi sáng của mọi người bay xa tám dặm.

Nói xong lại quay về phía bàn này, tiếp tục chờ Lâm An.

Mã Dật Phù đẩy nhẹ kính mắt, nhìn thực đơn món ăn rồi gọi một bát cháo nhỏ và một phần bánh bao nhân cua. Nghĩ ngợi một chút, lại gọi thêm một bát đậu hấp tương. Vẻ mặt gã hết sức nghiêm túc, như thể tới đây là để ăn sáng thật. Ông chủ vừa cười vui vẻ vừa nghe vừa ghi món, lại vừa oang oang hét vọng vào trong bếp, đoạn mới nhìn về phía Lâm An, “Còn quý khách thì sao ạ? Anh dùng món gì?”

Lúc này Lâm An mới phản ứng lại. Anh do dự một lát, động tác cứng đờ dưới ánh nhìn chăm chăm của ông chủ quán, từ từ ngồi xuống vị trí đối diện Mã Dật Phù. Có điều anh chẳng hề nhìn thực đơn dù chỉ một cái liếc mắt, chỉ nhìn thẳng Mã Dật Phù không rời.

“…Không cần.” Qua một lát anh mới khàn giọng lên tiếng.

“Được vậy hai người chờ chút. Bánh bao cua có lẽ mất thêm vài phút nữa, tới liền đây!”

Ông chủ nhanh nhẹn tránh đi, chẳng qua bao lâu cháo và đậu hấp tương đã được đẹp lên. Mã Dật Phù thong thả nhàn nhã nếm thử, cau mày một cái rồi khen, “Chà, không tệ.” Nói rồi nhìn người ngồi đối diện.

Anh chọn khu dân cư không tệ ha, đầy đủ tiện nghi cần gì cũng có. Tuy phòng ốc có hơi cũ nhưng khu xung quanh đều thuận lợi.” Gã nói rồi gõ nhịp tay nhè nhẹ trên bàn gỗ, “Sáng ngủ dậy còn có thể uống một chén cháo ấm bụng nữa này.”

“Đàn anh thật sự không muốn gọi món gì à? Ban nãy đàn anh ở ven đường cũng đâu ăn được mấy miếng.”

Lâm An không nói gì, chỉ nhìn gã.

Thấy anh từ đầu đến cuối đều không đáp lại mình mà chỉ nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng chăm chú như thế, Mã Dật Phù không nhịn được cúi đầu hừ mũi cười một cái, rồi lại thong thả ăn thêm vài miếng. Sau đó, gã mới nghiêm túc đặt đũa xuống, “Xem ra mấy chuyện này đàn anh đều không có hứng thú, vậy chúng ta nói chuyện khác nhé.”

Nói xong ngừng một chút, sau một thoáng im lặng đột nhiên đọc một dãy địa chỉ.

“Số 27 đường Bác Ái, phòng 201 tầng 18 Thúy Phương Uyển.”

Lâm An sửng sốt.

Mã Dật Phù nhìn thấy một thoáng kinh ngạc lộ ra trên mặt anh, bật cười, “Sao hả, quen tai không?”

Tất nhiên là quen rồi, đây chính là địa chỉ anh đang ở hiện tại.

Nghĩ thế, ánh mắt Lâm An càng thêm cảnh giác nhìn người đối diện.

“Đừng hiểu lầm, em không có ý gì khác đâu, chỉ là muốn cảm thán thôi. Không ngờ nhiều năm qua rồi mà ánh mắt đàn anh vẫn hệt như năm xưa. Ưu tú xuất sắc đến thế kia, cho dù là so sánh với anh cả nhà họ Từ thì cũng… chậc, phải nói là ngang tài ngang sức không phân cao thấp.”

Gã vừa liếc nhìn biểu cảm trên mặt Lâm An, vừa trầm giọng giải thích, “Địa chỉ mà em vừa nhắc tới là một căn hộ bốn phòng ngủ do Từ Quang mua ở Thúy Phương Uyển này từ bốn năm trước. Nhưng sau đó vì một số lý do cá nhân nên năm trước đã sang tên nhà cho Từ Tân rồi.” Dừng lại một thoáng, gã giả vờ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trời vốn đã sáng rỡ, nói tiếp, “Vị trí thuận lợi, lại ở gần trường trung học đứng đầu thành phố nên nhà không mới nhưng rất đắt đỏ. Bốn năm năm trước đã là phòng tiêu chuẩn cho cán bộ rồi, giá chưa bao giờ là rẻ hết.”

Vẻ mặt Lâm An lúc này biến đổi vi diệu.

Mã Dật Phù âm thầm quan sát một lát rồi cầm thìa lên khuất nhẹ chén cháo của mình, làm bộ như lơ đãng suy tư, “Bởi mới nói, nghe đâu chú ba họ Từ năm ngoài còn đặc biệt tìm cửa trùng tu căn hộ này, ngăn một phòng 180 mét vuông thành hai căn hộ. Lại còn nói với phía đại lý muốn năm sau chia thành hai căn lớn nhỏ để cho thuê. Giờ nghĩ lại… Chắc là lo căn hộ lớn quá nên sợ khó cho thuê.”

Người ngồi ở phía đối diện người vẫn nhìn gã chăm chú không nhúc nhích, nhưng ánh mắt sắc bén ban nãy đã chẳng còn, lộ ra nhiều hơn là vẻ chán nản mệt mỏi.

Mã Dật Phù biết người ta đã nghe hết những gì gã nói, quá nửa là cũng tin luôn rồi. Gã không khỏi vừa cười cười vừa đặt thìa đũa trong tay xuống, khẽ gọi một tiếng, “Lâm An.” Gã gọi thẳng tên, không còn là xưng hô giả vờ thân mật ban nãy nữa. “Anh là người thông minh, nói đến đây rồi thì anh cũng hiểu hàm nghĩa rồi chứ?”

Ánh mắt mất tập trung của Lâm An dần chú tâm trở lại.

Thái độ của Mã Dật Phù cũng đã hoàn toàn thay đổi, thành vẻ lạnh lùng cao ngạo, ánh mắt cũng không chút nào giấu giếm vẻ giễu cợt khinh bỉ, “Thân cá chậu chim lồng. Thành phố này chính là lồng là chậu, còn anh chính là chim là cá. Đây mới là quan hệ chính xác mà mười hai năm sau, cũng chính là hiện tại, mà anh, Lâm An, xứng đáng có được cùng Từ Tân.”

Lâm An giật thót cả người, vội giấu đi hai bàn tay đã không còn khống chế được mà run lên.

Anh từ từ nhắm mắt lại, để mặc cho cảm giác đau nhói lan từ trái tim ra khắp toàn thân.

Những lời này… Kì thật, Mã Dật Phù sao phải đích thân nói với anh chứ.

Sau khi trải qua sự lợi dụng và lừa dối tàn nhẫn, những gì anh phải nhận là sự khinh bỉ và thù hận lâu dài, vả cả sự gần gũi và yêu thương vô cớ nữa.

Thật ra đáp án bấy lâu nay vốn đã luôn rất rõ ràng, chẳng qua là bản thân anh cứ mãi tránh né, không dám, cũng không chịu đối mặt với nó mà thôi. Cứ thế mê đắm trầm mình trong sự ‘tha thứ’ dịu dàng của người kia, để cho lòng tham và sự sợ hãi nuốt chửng lấy lí trí của chính mình.

“… Cậu tìm gặp tôi là để nói những lời này.”

Chẳng biết qua bao lâu, cuối cùng anh cũng lên tiếng.

Mã Dật Phù bật cười, “Dĩ nhiên là không.” Gã nâng cằm lên, nghiêm túc nhìn anh, “Tìm anh là vì muốn cùng anh làm một giao dịch, giống như mười hai năm trước… Anh và Từ Quang đã cùng nhau làm đấy.”

Lâm An ngẩng phắt lên nhìn gã.

Mã Dật Phù đan hai tay vào nhau đặt trên bàn, thấy ánh mắt của anh bỗng chốc lại trở nên sắc lẹm thì ngả người dựa vào lưng ghế phía sau, nhướn mày, “Sao hả? Không muốn à?”

Lâm An không đáp nhìn hắn, hồi lâu, đôi môi mím chặt đột nhiên xé ra thành một nụ cười thảm không diễn tả nổi.

“Mã Dật Phù.” Anh lên tiếng rất khẽ, từng chữ từng câu thoáng như đang khóc, cắn răng nghiến lợi chất vấn người đối diện, “Vì lẽ gì… mà cậu cho rằng tôi sẽ đồng ý đổi chác với súc sinh cầm thú?”

Mã Dật Phù cười nhìn anh.

“Nếu như không phải là cậu…” Hai mắt Lâm An vằn tơ máu, hàm răng nghiến chặt.

“Nếu như không phải cậu…” Qua một lát cũng chỉ lặp lại được một câu này, siết chặt nắm tay, móng tay dường như sắp đâm thủng cả da thịt.

Mã Dật Phù một vẻ bình thản ung dung, chẳng có vẻ gì là bất mãn hay tức giận vì mấy chữ ‘súc sinh cầm thú’ trong miệng người đối diện. Thậm chí, gã còn có vẻ rất hưng phấn vui vẻ nhìn anh ngồi đó giãy giụa khổ sở, như con thú bị giam trong lồng không cách nào trốn thoát.

“Sao không nói nữa?”

Lâm An thở hồng hộc, mỗi hơi thở dường như khiến cả người cũng co rúm lại.

“Được, anh không nói thì để tôi nói. Tôi sẽ cho anh biết tại sao.”

Mã Dật Phù ngả người tới trước, đột ngột tiến sát lại gần, nhỏ giọng, “Bởi vì hiện tại anh đã bị dồn đến vách đá rồi, nếu không quay lại van xin tôi tha cho, vậy thì chỉ còn một đường thôi — tạch, ngã xuống, tan xương nát thịt.”

Lâm An cúi gằm mặt.

Mã Dật Phù nói xong, chăm chú nhìn mái đầu đen nhánh của anh trong chốc lát, khóe miệng lại chợt nhếch lên vui vẻ, nhẹ giọng nói tiếp, “Thầy Lâm à, hai ngày qua không dễ dàng cho lắm nhỉ?”

Lâm An chống đở ở trên đùi nắm chặt tay thúc địa vừa động.

“Lại nói tới chuyện đó, hai chúng ta có thể gặp nhau sớm thế này cũng phải cảm ơn cha mẹ họ Chu nhiều lắm. Anh xem, người ta thức thời hơn anh bao nhiều. Tám mươi vạn là chuyện gì cũng chịu làm, chứ không thì… chậc, tôi thực sự không tìm được cơ hội nào tốt hơn để xuống tay với anh nữa.”

Lâm An lại ngẩng phắt lên nhìn gã.

Giọng điệu tự mãn của Mã Dật Phù vang bên tai, hình ảnh Chu Đào nhảy xuống từ hành lang lớp học lại hiện lên trước mắt lần nữa.

Anh trừng mắt nhìn gương mặt tươi cười đầy ác ý của gã. Trong mắt anh lúc nào trào lên vẻ hung ác xưa nay chưa từng có.

Mã Dật Phù thấy thế, không kìm được cảm giác vui vẻ, “Ấy, kích động thế? Ha ha, bảo sao lại được làm nhà giao ưu tú, quả nhiên là yêu học trò bằng cả tấm lòng nhỉ?” Đoạn gã gật gù, khen ngợi, “Không tồi, không tồi.”

“… Không biết xấu hổ.”

“Như nhau cả thôi.”

“Cũng vậy.” Mã Dật Phù khuấy nhẹ bát đậu hấp tương đã nguội lạnh từ lâu, trong tiếng thìa bát va nhau lách cách, gã nói, “Ban đầu anh ngồi trước mặt Từ Quang nói xằng nói bậy, tùy tiện chà đạp tấm chân tình của tam thiếu gia họ Từ chẳng phải cũng không biết xấu hổ đấy à?”

Nét mặt nghiêm nghị của Lâm An chùng xuống, hàng mi khẽ run lên rồi cụp xuống.

Mã Dật Phù biết thừa vết thương đau âm ỉ của anh nằm ở đây, sau khi đâm vào vết thương đó thêm một phát lại làm như chưa hề có chuyện gì xảy ra, cười nói tiếp, “Nên là đều mặt dày không biết xấu hổ giống nhau, đứng với nhau không cần phải giả bộ chính nhân quân tử làm gì đâu.” Nói rồi gã lại bảo thêm, “Lâm An, năm đó có thể anh vì lợi ích cá nhân phản bội hắn một lần. Hiện tại cũng vậy thôi, có gì đâu mà khó.”

“… Tại sao?”

Mã Dật Phù thấy anh sau khi im lặng hồi lâu lại hỏi một câu như vậy thì không khỏi nhíu mày, “Sao cái gì?”

“… Tại sao?”

“Nếu đằng nào cũng đã là cá chậu chim lồng rồi, tại sao còn phải ép tôi đến bước đường này?” Câu hỏi của anh nghẹn trong cổ họng.

Dù đã thấy anh suy sụp thảm thương đến vậy rồi, Mã Dật Phù vẫn đáp không chậm nửa nhịp, thậm chí còn bật cười thành tiếng.

“Chuyện này không cần phiền tới đàn anh nhọc sức quan tâm làm gì. Nếu tôi đã quyết định làm thì hẳn là có lí do cả.”

Người đối diện không nói thêm gì nữa.

Mã Dật Phù cũng không thúc giục, chỉ tiếp tục cầm thìa lên hết khuấy bát cháo đậu xanh lại khuấy bát canh trước mặt. Gã tự cho rằng bản thân đã nắm chắc điểm yếu của đối phương trong lòng bàn tay rồi, bằng không thì tại sao năm đó lại nghe theo lời Từ Quang răn đe xúi giục và chẳng do dự bỏ Từ Tân lại phía sau cơ chứ?

Quả nhiên, qua vài phút, gã nghe được giọng của người đối diện. Vẫn khàn khàn như trước, nhưng đã bình tĩnh và tỉnh táo lại.

Anh hỏi, “… Cậu muốn tôi làm thế nào?”

Mã Dật Phù lập tức ngừng động tác trên tay. Gã cười một cái rồi lấy ra một tấm thẻ mới coong, ném tới trước mặt anh.

“Dễ thôi. Anh đi tìm một người này.”

Đầu ngón tay của Lâm An đặt trên bàn co giật nhẹ, tầm mắt rơi trên chiếc thẻ ngân hàng đầy mùi tiền kia.

“Ai?”

“Ngô Yến.”

Có thể thấy rõ Lâm An nín thở một chốc, mãi mới hỏi lại, “…Tìm cô ấy làm gì?”

Mã Dật Phù lại mỉm cười, ngừng lại nhìn anh một lát mới nói tiếp, “Nói với cô ấy, rằng thực ra anh vẫn còn nhớ thương cô ấy. Lần trước từ chối là bởi vì chưa sẵn sàng đối mặt với chuyện cũ ngày xưa.”

Lâm An nhìn chằm chằm mặt bàn màu nâu nhạt, không nhúc nhích.

“Và hy vọng nhiều nhất là hơn một tháng nữa tôi có thể nghe được tin mừng của hai người.”Mã Dật Phù nói, ngón tay gõ nhịp nhè nhẹ trên mặt bàn. “Chút tiền này coi như là quà mừng cưới đàn em chuẩn bị trước nhé.”

Lâm An vẫn không đáp không rằng, chỉ ngồi như pho tượng, yên lặng nhìn tấm thẻ trên bàn.

Mã Dật Phù nói xong, thả lỏng người dựa vào lưng ghế mềm phía sau, quan sát vẻ mặt người đối diện, trên mặt gã là nét cười hoan hỉ, “Đàn anh à, chuyện này nhìn theo góc độ nào cũng là một chuyện tốt mà. Anh vừa được ôm mĩ nhân trong tay, vừa tạo một kết cục có hậu cho chuyện tình còn dang dở thời đại học, lại còn có thể xóa bay tin đồn anh là đồng tính luyến ái đang khiến anh gặp đủ rắc rối nữa kìa. Lí gì mà lại không làm, nhỉ?”

Gã nói xong ngừng một lát lại bảo, “Về phần ông anh trai phiền toái Hoàng Tuần đó, tôi sẽ tìm dịp bắt anh ta đến tận nơi tự mình xin lỗi anh, cũng sẽ để anh ta đích thân đứng ra giải thích đoạn video quay lén chuyện xung đột xảy ra trên đường Bác Ái chiều hôm đó. Còn hình ảnh thì chỉ cần tìm vài lí do là bác bỏ được tin đồn thôi, đơn giản lắm. Có khi chuyện này… nói không chừng tôi còn chẳng cần nhúng tay vào ấy chứ.”

Mã Dật Phù phân tích cặn kẽ hết sức có lí xong, nhỏ giọng hỏi, “Sao hả đàn anh, thấy đề nghị này được không?”

Hỏi xong, thấy Lâm An không trả lời ngay, gã lại gõ nhịp ngón tay trên mặt bàn, nhẹ giọng nói thêm, “Tất nhiên quyết định cuối cùng vẫn nằm trong tay anh. Anh có thể lựa chọn không đồng ý. Có điều…” Gã nhíu mày, trưng ra vẻ mặt đau khổ giả tạo, “Chậc, tôi nhớ ra rồi, mẹ anh năm nay cũng gần 60 rồi nhỉ? Hừm, cũng lớn tuổi rồi đấy, không biết còn chịu nổi cú shock như hồi đó không nữa. Anh nói xem…” Gã cố tình bỏ lửng câu nói ở đây, quan sát vẻ mặt u ám của Lâm An một lát mới nói tiếp, “Nếu như bà ấy biết đứa con trai mình đã lo lắng nhọc lòng suốt bao nhiêu năm vướng phải điều tiếng bẩn thỉu ở C thị không cách nào ngóc đầu lên được thế này, không biết là sẽ cảm thấy tuyệt vọng đau lòng cỡ nào nhỉ?”

Nói rồi, gã tỏ ý sâu xa hỏi anh, “Đàn anh thấy có phải không?”

Lâm An vẫn im lặng không đáp, nhưng lại vươn tay ra cầm tấm thẻ màu vàng kim kia lên.

Dưới ánh đèn, chiếc thẻ sáng bóng phản chiếu hơi óng ánh lên. Anh nhìn nó hồi lâu, khàn giognj hỏi, “… Bên trong có bao nhiêu?”

Đôi mắt Mã Dật Phù cười lên tỏ vẻ hiểu ý, giơ sáu ngón tay lên. Gã ra hiệu thế rồi vui vẻ quan sát người đối diện, “Đủ rồi chứ?”

Lâm An nhìn bàn tay ra hiệu mà kinh ngạc. Lạnh lùng trong ánh mắt chợt hóa thành sững sờ, rồi lại từ sững sờ trở về vẻ lạnh lùng ban đầu.

Anh không nói gì thêm, chỉ là đột nhiên cúi đầu, bật cười thành tiếng.

Cười đến bả vai cũng run lên, rồi cả lưng cũng run lên, và cười phá lên một tiếng nữa…

Sau đó là những tràng cười không dứt.

Những người xung quanh đó cũng bắt đầu bị tiếng cười nghe hết sức thê thảm đó thu hút sự chú ý, len lén liếc mắt nhìn qua bên này.

Mã Dật Phù lặng lẽ nhìn người ngồi đối diện đang cười đến toàn thân co quắp, chỉ cảm thấy dáng vẻ của anh lúc này thật sự vừa đáng thương vừa nực cười. Gã im lặng một lát mới nói, “Nếu anh cảm thấy như thế chưa đủ, tôi có thể cho thêm cũng không sao cả. Cho anh một ngày để suy nghĩ, câu trả lời của anh là gì, muốn bao nhiêu tiền, trước 8 giờ sáng mai nói cho tôi biết. Bằng không…”

“Khỏi đi.” Không ngờ còn chưa nói hết câu, người nãy giờ đang cười điên cuồng trước mặt gã đột nhiên gằn giọng.

Lâm An nhìn hai bàn tay run rẩy của mình, giọng nhẹ bẫng lặp lại lần nữa, “Khỏi đi.” Nói xong anh chầm chậm đứng lên, cụp mi mắt, đối diện với đôi mặt tràn đầy khinh miệt của Mã Dật Phù. “Giá này là đủ rồi.”

Mã Dật Phù nhướn mày, ngước lên nhìn anh.

Lâm An cũng nhìn thẳng gã, đột nhiên nở một nụ cười thong dong, đáp, “Câu trả lời hiện giờ tôi cũng có thể cho cậu ngay.”

Mã Dật Phù nheo mắt, “Ồ? Hiếm có khi nào thấy đàn anh hào sảng như…”

Nhưng chưa kịp nói hết câu, người đàn ông trông có vẻ yếu ớt mệt mỏi trước mặt lại đột nhiên nhanh như chớp cầm bình thủy tinh đựng gia vị trên bàn lên, bất ngờ tấn công gã.

Chỉ trong một chớp mắt, đầu gã và bình thủy tinh đã đập vào nhau, vang lên một tiếng trầm đục như cán dao đập vào bàn.

Thoáng cái đã thấy mảnh thủy tinh vung vãi đầy trên đất. Mã Dật Phù thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại, một dòng máu ấm nóng đã bắt đầu ngoằn ngoèo chảy xuống từ trán gã. Cả người gã ngồi trên ghế cũng lật ngửa ra sau.

Cửa hàng rộng gần 40 mét vuông nhất thời im lặng như tờ, chỉ còn lại Lâm An đang cúi gập người thở hồng hộc, vịn vào góc bàn để không trượt ngã.

Một khắc sau đó, quán súp bò yên bình nổ tung trong hoảng loạn. Tất cả mọi người đều đứng bật dậy khỏi chỗ đang ngồi. Một cô gái trẻ gần bàn Lâm An hét lên đầy sợ hãi, xách vội túi bỏ chạy trối chết khỏi quán.

Bàn ghế trong quán bị đám người xô loạn vang lên tiếng rầm rầm. Vài người đàn ông con trai ngập ngừng kéo nhau qua.

“Này này, xảy ra chuyện gì? Sao tự nhiên lại động thủ đánh người?”

“Ôi trời ơi trên đất toàn là máu. Báo cánh sát mau! Gọi cấp cứu nữa, cấp cứu!”

Chủ quán và hội nhân viên phục vụ cũng vội vã chạy qua. Vừa thấy hiện trường hỗn loạn bung bét ngổn ngang liền phừng phừng lửa giận.

“Ơ hay! Thằng nhóc này bị sao thế hả? Ăn thì ăn đi ở đây giễu võ giương oai cái gì?! Mới sáng sớm ngày ra rồi quán tôi làm sao buôn bán được nữa hả?!” Vừa nói vừa sải bước tới muốn đập cho Lâm An lúc này vẫn còn đang ngẩn người một trận.

Lâm An đứng im không nhúc nhích, trong tay vẫn còn nằm phần còn lại của bình thủy tinh. Cổ bình vỡ nát lỉa chỉa những mảnh thủy tinh trông như những lưỡi dao sắc nhọn đâm ngược lên, máu nhỏ giọt tí tách.

Anh nhìn chằm chằm Mã Dật Phù đang được mọi người vội vã đỡ dậy khỏi chiếc ghế lật ngược, cười nhạt. Giơ tay lau vết dầu bắn trên mặt, bình ổn lại hơi thở rồi xoay người bước ngang qua mấy người đang đứng vây quanh, ra khỏi quán.

Chủ quán túm anh lại, “Này cậu đi đâu? Đống hỗn độn cậu tự gây ra mà không chịu trách nhiệm à, định đi đâu? Người bị cậu đánh còn đang nằm kia kìa! Chờ đó cảnh sát tới! Bọn tôi báo cánh sát rồi.”

Lâm An liếc nhìn ông ta, cánh tay phải cầm đầu chai thủy tinh theo bản năng giật nhẹ khiến ông chủ quán cũng không tự chủ được mà run rẩy, lùi lại mấy bước. Ông ta lắp bắp, “Làm gì đó? Định đánh người nữa à? Tôi nói cho cậu biết, tôi không sợ đâu! Bao nhiêu người ở đây, có bản lĩnh thì chờ cảnh sát tới rồi đánh!” Vừa nói vừa đảo mắt nhìn quanh tìm cái để phòng vệ.

“Yên tâm, tôi sẽ không đánh ông đâu.” Đang nhìn quanh chưa tìm được cái gì để tự vệ, không ngờ chàng trai trẻ tuổi trông có vẻ thư sinh yêu đuối kia đã nhẹ giọng lên tiếng. Nói xong còn chủ động đặt món đồ dính máu trên tay lên mặt bàn.

“Cậu…” Ông chủ cũng không ngờ.

Có lẽ bàn tay Lâm An cầm món đồ sắc nhọn nên cũng bị thương một chút, máu rỉ ra trên tay anh đỏ tươi. Anh nắm chặt bàn tay để ngăn máu chảy ra thêm, gương mặt trắng như cắt không còn một giọt máu, loáng thoáng như cười như không.

“Tôi họ Lâm, ở lầu 18 Thúy Phương Uyển. Lát nữa nếu cảnh sát tới, muốn hỏi rõ chuyện gì thì có thể tới đó tìm.” Nói xong ngừng một chút, cúi đầu nhìn áo sơ mi và quần tây đã bị bẩn, nhẹ giọng bảo, “Quần áo của tôi bẩn rồi, tay cũng bị thủy tinh ghim vào, muốn về xử lý vết thương thay quần áo một chút, như vậy được chứ?”

Nói xong, anh ngước lên nhìn ông chủ tiệm. Ông chủ cũng không khăng khăng giữ lại  nữa. Anh liền lững thững rời đi.

Phía sau có thể loáng thoáng nghe được tiếng mọi người thì thầm bàn tán.

“Đù má có phải thằng cha này bị điên không? Lần đầu trong đời tôi thấy đánh người xong còn bình tĩnh như vậy luôn đó. Như người đầu óc có vấn đề vậy…”

“Mà hai người họ nói gì với nhau thế? Tôi nghe loáng thoáng cái gì mà đồng tính luyến ái, giao dịch, biến thái cái gì gì á…”

Lâm An sải bước quay về phòng trọ của mình, coi như mắt điếc tai ngơ đối với những lời bàn tán đó.

Gần tám giờ, màn đêm trên đường Bác Ái đã được mặt trời ấm áp gột sạch từ lâu. Dòng xe chạy trên đường cũng không còn thưa thớt như hồi sáng sớm nữa. Xe cộ đi tới đi lui qua lại như mắc cửi. Xe ô tô, xe máy, xe đạp tự do lao đi, dù là bằng những cách di chuyển khác nhau, chúng đều có đích đến của mình.

Chỉ có một mình anh là lảo đảo, đờ đẫn, cứ thế bước đi vô định trên lối dành cho người đi bộ, chẳng biết đi đâu nữa.

Chân càng bước càng chậm, như một đám mây du đãng trên bầu trời quang đãng, chẳng có hướng đi rõ ràng, chỉ để mặc cho gió cuốn đi.

Giữa lúc tâm trí càng lúc càng mờ mịt, tận đáy lòng anh vẫn còn một giọng nói dịu dàng mãi chẳng tan đi, vẫn sáng trong rõ ràng như thế.

… Lâm An.

Sức lực toàn thân như bị rút cạn. Trong cơn mê mang, một khuôn mặt trẻ trung đột nhiên xuất hiện trước mắt anh.

Bước chân Lâm An ngừng hẳn lại.

Anh bình tĩnh nhìn đôi mắt gần trong gang tấc kia, bên tai lại chợt vang lên nhưng tiếng thì thầm vẫy gọi của quá khứ.

Người ấy mang theo một nụ cười dịu dàng ấm áp, chào anh một cái xong lại lập tức ẩn mình vào bóng đêm.

Tiếng bánh xe thắng gấp ma sát với mặt đường rít lên từ phía sau, kèm theo đó là tiếng kêu sợ hãi và tiếng mắng chửi của sự giận dữ bộc phát, “Má nó! Bị điên à? Có biết đi đường không nhìn cũng là gián tiếp giết người không hả?!”

Nhưng Lâm An thì chỉ biết ngẩn người nhìn con đường bê tông phủ đầy nắng phía xa xa.

Cơn đau âm ỉ bất chợt ập tới khi mặt đất vừa lạnh vừa cứng va đập với xương cốt toàn thân.

Tiếng kêu hoảng hốt vang vọng từ khắp bốn phía, nhưng dường như anh đã chẳng còn nghe được nữa. Anh cứ đảo mắt nhìn quanh mãi, mải miết mong sao tìm lại được bóng lưng mơ hồ đã biến mất kia.

“Lâm An!”

Thế nên khi tiếng hô thất thanh rõ mồn một kia cuối cùng cũng truyền tới tai anh, anh cũng đã mất đi sự tỉnh táo. Bóng lưng người ấy đã đi xa nay lại đột nhiên quay trở lại và ôm chặt mình vào lòng, cảm giác ấm áp ấy. Giờ phút này, anh cũng đã chẳng còn phân biệt được rốt cuộc đó là sự thật giữa trời nắng chói lòa hay cũng chỉ là một ảo ảnh lạnh giá khác anh tự tạo ra đấy thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc