RỈ SẮT

Lâm An vẫn không đáp lời mà chỉ cười nhẹ, mi mắt cụp xuống nhìn chén cháo trước mặt, khiến người ta khó có thể phân biệt được cảm xúc thật sự đằng sau nụ cười đó là gì.

“Được rồi, được rồi, hôm nay tạm dừng ở đây thôi nhỉ. Cũng muộn rồi, mọi người về ký túc xá sửa soạn, tắm rửa rồi nghỉ ngơi cho sớm, cố gắng ngày mai lấy tinh thần tốt nhất để chào năm học mới nhé!” Cũng may Lâm An không phải rơi vào im lặng lâu, chỉ lát sau, Thôi Khánh đã mở lời nói sang chuyện khác, đồng thời cũng chủ động đứng lên trước nhất, tiện quay sang nhắc Lâm An, “À thầy Lâm này, ở đây nhờ cậu và cô Thái dọn dẹp nhé, tôi dẫn hai đứa này đi ký túc xá sửa soạn một chút. Vất vả rồi.”

Lâm An đáp lại bằng nụ cười, nhẹ nhàng đáp, “Được.”

Lát sau, chiếc bàn làm việc bị trưng dụng làm bàn ăn bừa bộn cũng dần khôi phục lại dáng vẻ chỉnh tề ban đầu. Cô Thái và cô An bảo rằng Lâm An là người có quê ở xa Cám Châu nhất, cũng là người tới muộn nhất nên họ chủ động thay anh đảm nhận công việc dọn dẹp, rửa chén bát nồi niêu. Đổi lại, anh chỉ cần ở lại văn phòng dọn dẹp bàn ghế một chút là được, sau đó có thể nhanh chóng quay về ký túc xá kế bên tranh thủ dọn dẹp phòng mình.

Lâm An và các vị đồng nghiệp lão làng này đã cùng nhau chung sống hơn một năm, đều đã quen thân, vì vậy không có ý kiến gì bất đồng trong chuyện này. Chia việc xong, anh một mình ở lại văn phòng không quá lớn để dọn dẹp.

Hai cô giáo Thái và An cười nói cùng nhau đem chén bát ra sau cửa, bên trong căn phòng yên tĩnh trở lại.

Lâm An xếp lại bàn ghế về chỗ cũ, rồi đi tới trước chiếc bàn được kê bên cạnh cửa sổ của mình đứng một hồi.

Vầng trăng tròn treo lơ lửng giữa bầu trời đêm. Ánh trăng bàng bạc, trong trẻo mà lạnh lùng, vô tư trải xuống từng tấc đất, từng mái ngói hiên nhà, tới từng ngọn núi, từng con sông lặng lẽ trôi. Đương nhiên là phủ lên cả người lúc này đang đứng tựa bên cửa sổ, im lặng thu hết mọi cảnh quan vào đôi mắt trầm tĩnh.

Trong văn phòng yên tĩnh vẫn còn thoang thoảng mùi gạo thơm từ nồi cháo nấu ban nãy, mùi hương bay bổng trong không khí, quanh quẩn trước đàu mũi, trong một đêm yên tĩnh như đêm nay, dưới ánh trăng sáng ngời, dường như lại gợi nhớ về một đoạn ký ức gần giống như vậy đã im lìm nay lại mơ hồ hiện lên.

Giống như căn bếp nhỏ, như hơi thở nóng như lửa đốt, hay là như một chén canh, mấy món ăn và… hai người ngồi đối diện nhau, hai bộ bát đũa đặt đối xứng.

Lâm An ngơ ngác nhìn bầu trời đang được dãy núi chống đỡ ở cách đấy không xa, trong thoáng chốc, kí ức trước kia giống như một tầng bụi bay lên trong gió, bụi mù mịt bao trùm lấy tâm trí anh.

Mạch đập mơ hồ nảy lên thình thịch, và cả nỗi đau từng dễ dàng bị khơi dậy, dường như đều đã bị chôn vùi cùng nhau.

Lâm An im lặng đứng trước cửa sổ một lúc lâu, đôi con ngươi nhìn đến xuất thần, chợt duỗi tay ra kéo mở cửa sổ he hé, để mùi hương trong phòng bị gió thổi át đi, bóng đêm mờ mịt trong lòng cũng theo đó mà tan ra.

Đoạn anh xoay người, cầm lấy áo khoác vừa vắt trên ghê ban nãy lên, phủi máy cái rồi chầm chậm đi về hướng cửa ra vào văn phòng. Tay vừa chạm tới tay nắm cửa, phần túi áo đang vắt ngang cánh tay anh đung đưa nhẹ và đụng vào eo, cùng lúc đó cảm nhận được một sự rung nhẹ.

Lâm An phát hiện ra thì hơi ngạc nhiên, ngừng lại động tác mở cửa, lần mò tìm thứ gây ra rung chấn trong áo khoác của mình, nhìn thấy hai tin nhắn chưa đọc đột nhiên nhảy ra trên màn hình.

Anh chớp mắt nhìn, rồi mở hòm thư ra xem. Hai người gửi tin gần nhất nằm ở phía trên cùng của hòm thư, một người là mẹ Lâm, người còn lại, vẫn là cái tên đã gửi cho anh liên tục mấy tin nhắn thăm hỏi trong hai ngày qua, “Đinh Hoa”.

Đôi con ngươi của anh hơi run nhẹ, thoáng do dự, trước tiên mở ra xem tin nhắn dặn dò mẹ gửi trước. Xem loáng cái là xong, cũng như bao tin nhắn dặn dò nhắc anh cẩn thận như trước đây. Sau đó anh mới quay trở về hộp thư chính, nhìn tin nhắn của một người khác, nhưng vừa bấm vào đã thấy. Chẳng hiểu sao, hai tin nhắn một trước một sau, cách nhau mười phút.

Một cái ý nghĩa không rõ lắm chỉ có hai chữ: Lâm An. Thời gian gửi đến là 8 giờ 50 phút.

Tin còn lại hiển thị gửi cách đây hai phút, cũng chính là khi anh cảm nhận được điện thoại rung lên, chỉ có bốn chữ ngắn gọn:

Ngày lễ vui vẻ.

Lâm An lặng lẽ nhìn hai tin nhắn này, cảm giác kì quái lại không khỏi một lần nữa dâng lên. Hơi nóng bốc lên trong phòng từ ban nãy đã khiến người ta choáng váng, lúc này cùng với sự xuất hiện của hai tin nhắn kia lại giống như đang tiếp tục đánh úp tới từ phía sau, men theo cơn gió lẻn vào từ cửa sổ mở hé luồn lách vào từng thớ da thịt.

Đến nỗi chẳng biết anh đã đứng ngẩn người trước cửa bao lâu, mãi tới khi chạm phải ánh mắt kinh ngạc của Thôi Khánh bất ngờ đẩy cửa vào mới tỉnh lại.

Thôi Khánh nhìn người trước mặt chợt lảo đảo lùi về sau một bước khi mình đột ngột đẩy cửa vào, kinh ngạc quay đầu nhìn hành lang phía sau, hỏi, “Ủa thầy Lâm, sao vẫn còn ở đây?” Vừa nói, vừa nhìn về phía cô Thái và cô An ở dưới lầu đã rửa sắp xong chén bát nồi niêu, lúc này đang vừa tráng nước vừa cười nói với nhau, nói tiếp, “Lúc trước khi qua đây tôi có đi qua chỗ cô An, cô ấy bảo đã dặn cậu về phòng nghỉ sớm trước đi mà. Trong số mấy đứa mình thì cậu đi đường xa nhất, tàu xe mệt nhọc, mai còn phải dậy sớm nữa. Trời, bọn tôi nhìn cậu mệt mà cũng lo theo luôn đấy.” Nói xong anh tránh qua một bên để nhường đường, vẫy tay ra hiệu cười bảo, “Nên là thôi nhanh nhanh, đừng cứ đứng ngẩn người ra đó, về ký túc xá dọn dẹp rồi nghỉ ngơi cho sớm đi.”

Lâm An cất điện thoại đi, cụp mắt và nhanh chóng thu lại cảm xúc vừa tràn ra khỏi đó, cười cười vâng dạ xong thì cất bước rời khỏi văn phòng.

Cho tới khi cửa phòng ký túc đóng sập lại sau lưng, anh mới thả lỏng cơ mặt, hơi choáng váng mở lại hộp thư ra xem, nhìn chằm chằm hai tin nhắn gửi cách đây mấy phút và cả những tin gửi ngày hôm qua, chiều nay một lúc. Đoạn anh mới nhúc nhích ngón tay gõ một câu trả lời lịch sự, “Cảm ơn. Cũng chúc anh nguyên tiêu vui vẻ nhé.” Bấm gửi.

Xong đâu đấy anh đặt điện thoại xuống, thở hắt ra, bắt đầu dọn dẹp sắp xếp lại hành lý của mình.

Kim đồng hồ treo trên tường chậm rãi nhích từng phút, sau khi bàn học và tủ sách trong phòng đều đã được thu dọn sạch sẽ, giường đã dọn, quần áo cũng đã gấp xong, thì nhìn đồng hồ cũng đã là gần mười giờ.

Lâm An liếc nhìn đồng hồ, ngồi xuống chiếc giường kế bên một lát, giơ tay xoa cái trán hơi đau, rồi mới mang theo đồ đạc cá nhân tới phòng vệ sinh chung ở cuối hành lang để làm vệ sinh cá nhân đơn giản. Sau khi quay về ký túc xá, anh lấy cuốn sách giáo khoa ra từ trong hộc tủ, ngồi trên giường im lặng lật xem.

Lại chẳng biết vì sao mà xem một lúc, suy nghĩ lại đóng băng trong chốc lát.

Mười giây sau khi anh kịp thời phản ứng lại, Lâm An mới phát hiện chẳng biết mình đã vô thức cầm lấy điện thoại trong tay từ khi nào.

Có điều lần này lọt vào mắt anh không còn là những tin nhắn hỏi thăm chúc mừng liên tiếp đến từ cái tên “Đinh Hoa” nữa, mà là những tin nhắn của người kia đã bị anh cố ý lưu lại suốt 14 tháng nhưng lại rất ít khi mở ra xem sau khi rời khỏi C thị.

Đôi mắt anh lang thang giữa những con chữ mang đến cho anh vô vàn cảm xúc, hoặc kinh hoàng, hoặc mừng rỡ, hoặc khổ sổ hoặc ngọt ngào. Hồi lâu sau anh mới lặng lẽ dừng lại ở dòng tin cách đây một năm, được anh gửi đi vào một đêm nào đó, nhưng cuối cùng vẫn chẳng nhận được hồi âm, chỉ có hai chữ.

“Anh Từ.”

Lâm An lặng người nhìn cái tên này thật lâu. Ngón tay cái nhẹ nhàng di chuyển trên màn hình, chậm rãi vuốt ve hai chữ ấy, đôi con ngươi run lên một lúc mới thôi.

Ngoài cửa sổ trăng vẫn sáng ngời, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn lần nữa, tâm tư vốn bình tĩnh đã khó có thể giữ được bĩnh tĩnh nữa.

Có lẽ là bị cuộc trò chuyện trên bàn cơm ban nãy nhắc tới việc đôi lứa khiến anh xúc động theo, hoặc cũng có thể vì những lần liên tiếp liên lạc qua lại với Đinh Hoa từ lúc mừng xuân năm mới tới nay, hay cả bởi vì ánh trăng ánh sao đêm nay sáng lấp lánh quá, tất cả những điều nhỏ bé về cả không gian và thời gian đó khiến anh vô tình có ảo giác lại được chạm vào người ấy một lần nữa.

Lâm An ngồi trong yên lặng, cũng không biết đã qua bao lâu, ngoài cửa sổ có tiếng chó sủa vang lên từ ngôi làng cách đó không xa làm anh bừng tỉnh. Đoạn anh cụp mi mắt, ngón tay mân mê vuốt ve chiếc điện thoại trong tay một hồi rồi mới thoáng nở nụ cười, thong thả đứng lên kéo rèm cửa sổ lại.

Ngày cuối cùng của kì nghỉ lễ kết thúc trong màn đêm mù sương và hỗn loạn. Khi bóng đêm bị những tia nắng hửng đầu ngày và tiếng gà gáy xua tan dần đi, những cảm xúc thầm kín dâng trào lại dường như ẩn hiện cùng ánh bình minh.

Bởi vì đã quyết định mở lớp phụ đạo tăng cường vào cuối tuần, cường độ công việc của học kì mới hiển nhiên là cao hơn trước. Số lượng giáo viên trong trường không nhiều lắm, thêm cả hai sinh viên thực tập mới, ai nấy đều bù đầu quay mòng mòng như con quay. Trong thời gian đó, cuộc sống của Lâm An ngoài lên lớp chính là lên lớp. Ngay cả khi tan làm rồi, cũng hiếm có thời gian mà nghỉ ngơi. Nếu không phải ở lại văn phòng để nghiên cứu các ý tưởng và phương pháp giúp các em học sinh năm thứ ba có thể tiếp thu và giải đề hiệu quả hơn, thì cũng lại tranh thủ nửa ngày nghỉ của chiều Chủ nhật để ghé hiệu sách trong thành phố hay mấy tiệm sách nhỏ có bán tài liệu giảng dạy, xem có thể tìm được tài liệu này phù hợp với trình độ hiện tại của các học sinh không.

Chế độ làm việc với công suất và tốc độ cao đó dường như khiến người ta quay người trở lại khoảng thời gian bận rộn của năm cuối trung học. Cùng với sự mệt mỏi là cảm giác thỏa mãn lạ thường. Cuộc sống và tinh thần bị lấp đầy, tự nhiên cũng khiến người ta không còn rảnh rỗi mà phân tâm để ý chuyện khác. Ví dụ như vài cuốn sách mua từ quê hương huyện X, mang theo suốt ngàn dặm xa xội tới Cám Châu mà chưa đọc xong. Hay là Trần Gia Lâu kể từ hồi năm ngoái đột nhiên ít liên lạc lại hẳn. Hay là… thời điểm sau Tết âm và Tết Nguyên tiêu nhận được mấy tin nhắn hỏi thăm từ “Đinh Hoa”, trong lòng lại sinh ra ảo giác vè một người đã chốn giấu trong lòng từ rất lâu nhưng vẫn không cách nào hoàn toàn chôn giấu được bóng hình của người.

Trong vài tháng tiếp sau đó, Đinh Hoa vẫn như trước, lâu lâu lại gửi vài tin nhắn thăm hỏi động viên vào các dịp này nọ. Ví dụ như hỏi thời tiết bên đó ra sao, công việc thế nào, thậm chí cả những việc cực kì bình thường hàng ngay như giờ giấc ăn ngủ,… Có lúc Lâm An sẽ cẩn thận nhắn tin trả lời lại, nhưng cũng sẽ có lúc đi ra ngoài không nhắn lại ngay hoặc quên luôn không nhắn lại. Người kia dường như cũng không quá để ý chuyện đó. Nếu anh nhắn lại thì bên kia sẽ nhắn thêm mấy tin tới, tranh thủ tán ngẫu đôi câu. Nếu không nhắn thì cũng im lặng luôn. Sau đó mấy hôm sau sẽ lại tìm một chuyện khác để gửi tin nhắn tới.

Chỉ có điều mỗi lần đều dùng phong cách nói chuyện tinh giản ngắn gọn, khác một trời một vực với cái kiểu mồm năm miệng mười trước kia.

Ví dụ như là, “Ăn chưa?”

“Mấy nay thời tiết Cám Châu thay đổi, nhớ cẩn thận, mặc cho ấm.”

“Ngủ à?”

“Thấy Trần Gia Lâu bảo dạo này trường cậu công việc bề bộn, nhớ nghỉ ngơi, ăn uống đủ, đừng thức khuya quá.”

Hay ví dụ như là, “Thanh minh có về huyện X không?”

“Mùng 1 tháng 5 có làm gì không?”

Rồi lại “Ngày lễ lao động vui vẻ”, “Đoan Ngọ vui vẻ.” Quá hơn nữa là hồi cuối tháng bảy, gửi tới một câu khó giải thích “Thất tịch vui vẻ.”

Những tin nhắn vừa ngắn gọn lại vừa mang theo ý dịu dàng, khiến cho thi thoảng mỗi lần Lâm An nhân lúc đêm khuya thanh vắng mở ra đọc lại là sinh ra cảm giác hoảng hốt và sợ hãi. Những lời này dường như không tới từ Đinh Hoa luôn bất cần vô tư chẳng có chút nào dịu dàng. Nhưng mỗi khi nhìn thấy hai chữ “Đinh Hoa” sáng chói ở ngay mục người gửi, anh lại mạnh mẽ dằn lại gợn sóng trong lòng, sau đó không nhịn được mà nở nụ cười khổ bất đắc dĩ.

Những ngày trôi qua cứ bình bình thường thường như thế, nhưng rồi lại luôn kèm theo những gợn sóng mừng vui lăn tăn không ngừng.

Bình bình thường thường là mỗi ngày đều có thái độ bình thường, soạn bài lên lớp, chấm bài giảng đề, từng bước một tuần tự lặp đi lặp lại.

Gợn sóng mừng vui là những món ăn kèm bên cạnh sự bình thường mỗi ngày đó. Kỳ thi tuyển sinh trung học buồn tẻ sẽ diễn ra và cuối tháng sau, theo sau đó sẽ là kì nghỉ hè sau khi kỳ tuyển sinh kết thúc —— Trong lớp cuối cấp do anh và Thôi Khánh chủ nhiệm có chín em học sinh đã thành công vượt qua và được nhận vào trường trung học trong thành phố. Các em vào được Trung học số 2 và số 8 với thứ hạng khá tốt. Ngày kế tiếp của ngày nhận thông vừa hay lại là cuối tuần, cha mẹ lũ trẻ tha thiết mời tới ăn một bữa cơm để cảm ơn các thầy cô. Tất cả giáo viên trong trường tham gia vào việc giảng dạy khóa tốt nghiệp năm nay đều được mời tới nhà của trưởng làng. Thầy hiệu trưởng rất vui mừng, và trong cuộc họp tổng kết trước kì nghỉ, mắt ông rưng rưng nước, hết sức thành tâm và luôn miệng khen ngợi, cảm ơn Lâm An và Thôi Khánh, những người đã đem lại kết quả tốt nhất trong lịch sử trường Hy Vọng của họ. Ông cũng tự hào bày tỏ rằng, từ nay trở đi chỉ cần có điều kiện, các hoạt động giống như lớp dạy kèm cuối tuần vẫn sẽ được tiếp tục. Xét cho cùng thì nguồn lực của họ ở đây đã rất khan hiếm, nguồn lực để tạo ra một cơ hội hiệu quả cho các em học sinh lại càng hiếm hoi hơn. Thế nên chỉ cần có thể giúp được thêm một em thì trường cũng đã cảm thấy rất mừng vui rồi.

Tất nhiên là Lâm An không phản đối. Anh đã dạy hơn ở đây hai năm, nơi này so với thành phố hay thậm chí là huyện X còn khắc nghiệt hơn rất nhiều, ý nghĩ của giáo dục dường như vô hình được phóng đại lên, ý thức trách nhiệm trong lòng cũng trở nên nặng nề hơn. Nhưng đồng thời, khi có thành quả lại có cảm giác hài lòng và vui sướng, như vừa chinh phục được một đỉnh núi cao nhất từ trước tới nay vậy.

Nhất là khi nhìn những khuôn mặt ngây ngô kia, tràn đầy sự ngưỡng mộ, sự khát khao tri thức, mong ước về tương lai và cả sự thận trọng, thời gian liền như một thước phim đã phai màu, quay ngược về 20 năm trước, khiến người ta giật mình nhìn thấy chính mình năm xưa cũng đã từng mang trong mình tâm trạng ấy hằng đêm.

Dường như nghe được tiếng lòng của nhà trường, khi kỳ nghỉ hè mới bắt đầu được nửa tháng và lúc này Lâm An đang ở quê nhà ở huyện X để nghỉ ngơi, đột nhiên nhật được một cuộc gọi báo tin mừng từ Thôi Khánh, “Thầy Lâm à, tôi có tin vui báo cho cậu đây! Chẳng phải tỉnh J chúng ta vẫn luôn có dự án quyên gió từ thiện ‘Một cuốn sách, một cái cây’ đấy đúng không? Cách đây ít lâu, có một nhà hảo tâm giấu tên đã bất ngờ làm đơn xin quyên góp xây dựng thư viện trường học cho các trường ở vùng sâu vùng xa ở một số thành phố trong tỉnh mình, trong đó có cả trường chúng ta đấy! Được phê duyệt rồi, tôi mới nhận được tin từ thầy hiệu trưởng, còn bảo là sẽ bắt đầu xây ngay cơ! Tôi thấy có khi là đến khi tựu trường… hoặc là cùng lắm nửa tháng sau khi tựu trường là xây xong đấy. Ha ha ha, anh nói xem có đúng dịp không cơ chứ? Năm nay chúng ta vừa có thành tích một chút, chuẩn bị cố gắng hết sức, lại được nhận một món quà lớn như thế, tốt thật! Ha ha ha…”

Thôi Khánh rõ là vui mừng khôn xiết, gọi điện mà cười vang không ngừng. Cuối cùng còn vui vẻ nói thêm, “À phải rồi, tôi nghe nói nhà hảo tâm này đến từ huyện X nhà cậu đấy, nhưng cụ thể ở đâu thì không rõ. Đúng là một người tốt, đám trẻ trường chúng ta năm nay thật là may mắn.”

Lâm An cũng mừng rỡ, quay sang kể lại cho mẹ mình nghe. Mẹ Lâm nhìn con trai mặt mày vui vẻ, hai mắt sang ngời, gật đầu phụ họa theo nhưng quay đầu đi lại len lén thở dài.

Bà đã thấy Lâm An thay đổi thế nào trong hai năm qua. Biết anh đến Cám Châu ban đầu cùng một trái tim nặng trĩu, nhưng qua gần hai năm, mỗi lần anh trở về sau kì nghỉ đông và nghỉ hè, tâm trạng của anh càng ngày lại càng tốt hơn. Bà có thể thấy rằng con trai rất yêu thích công việc với đồng lương tuy ít ỏi nhưng lại mang ý nghĩa vô giá, cũng chẳng màng đến hoàn cảnh khó khăn gian khổ. Hàng xóm láng giềng đều bảo rằng họ thật sự không hiểu thằng bé này nghĩ gì. Điều kiện ban đầu tốt như thế nhưng lại chỉ dùng như vật trang trí, còn chẳng buồn ở lại C thị mà phải tới tận thung lũng xa xôi của tỉnh J để làm công tác hỗ trợ giao dục, còn chưa kể đến khó khăn xa nhà thì việc tìm một người bạn đời để lập gia đình cũng là cả một vấn đề lớn. Nói ra thì bảo không tìm được chỗ nào tốt như ở đó, đến rồi thì không muốn suy nghĩ những chuyện kia nữa, mà thấy con cái lớn rồi, mẹ cũng chẳng khuyên nhủ gì.

Mẹ Lâm chỉ cười cười, bảo con trai lớn rồi, cứ để tùy ý nó đi. Trong lòng bà thừa biết, chuyện này chẳng liên quan gì tới tuổi tác lớn hay nhỏ. Mặc dù từ nhỏ đến lớn Lâm An luôn đã đứa trẻ ôn hòa hướng nội, không thích nói nhiều, nhưng bên trong vẫn có một sự quật cường nhất định. Đặc biệt là một khi anh đã quyết chuyện gì thì đều sẽ im lặng mà làm, ai cũng không cản được.

Hệt như cách đây mười mấy năm, khi anh bị buộc thôi học đại học. Bà đã biết mình không thể làm gì đối phương, nên dù đau khổ và cay đắng đến đâu thì bà cũng không còn cách nào khác ngoài xin cho con trai vào một nhà máy sắt thép, khó khăn lắm bà mới dùng chút quan hệ ít ỏi của mình để nhờ cậy được. Bà khuyên con trai từ nay về sau cứ làm việc chăm chỉ ở nhà máy, chỉ cần dựa vào sức khỏe, lại an toàn. Chỉ cần kiếm đủ tiền ăn thôi, sống một cuộc đời tươi đẹp, đừng nghĩ gì nữa. Có lẽ nhà họ Lâm không có phúc phần nên mới vậy. Nhưng quan trọng hơn cả là nếu có gặp phải ai tai to mặt lớn thì cũng tránh đi, được rước thêm đau khổ vào thân nữa.

Nhưng ai mà ngờ được, lời dặn dò còn chưa tròn một năm, đứa nhỏ này chẳng biết đã lén dùng cách gì mà thuyết phục được người ta giúp mình sửa lại hồ sơ, rồi im ỉm không nói không rằng quay về X đại học nốt.

Sau lại tới lúc tốt nghiệp, cũng không biết vì lí do gì mà từ chối lời mời ở lại trường giảng dạy, cũng lại im ỉm quay về huyện X làm một thầy giáo nho nhỏ ở một trường trung học tầm thường.

Cho tới năm trước, lại bỏ công việc giảng dạy tại trường danh tiếng ở thành phố, im im đi tỉnh J.

Tất cả những lần “im ỉm mà làm” của anh tựa như một tấm lưới lớn, vô hình đan vào nhau, bao chặt lấy toàn bộ sự ngoan cố và cố chấp thầm lặng ẩn sâu trong anh.

Cho dù mẹ Lâm hiểu rõ nhưng cũng không thể biết chắc được rằng sự quật cường bướng bỉnh sẽ đem đến hậu quả tốt hay xâu. Nhưng may sao Lâm An gần đây trông cũng ổn, đặc biệt là năm nay trở về, vừa bước vào nhà đã thấy ánh mắt sáng bừng và tia sáng chưa bao giờ tắt đi. Anh vô cùng tự hào về thành quả mình đạt được trong kỳ học vừa rồi ở huyện S. Niềm vui ấy dường như còn hơn rất nhiều so với việc đào tạo được những học sinh xuất sắc ở huyện X. Thế nên dù bà có thầm lo lắng và bất lực thế nào thì cũng không nói ra thành lời để không gây ra áp lực tâm lý cho đối phương. Đến khi kỳ nghỉ hè kết thúc, tiễn con đi, bà cũng không còn vẻ cau có ngày trước, mà chỉ nhẹ nhàng dặn dò nhắc nhở đôi câu.

Quả nhiên sự thay đổi đó đã khiến Lâm An, người luôn thấy nặng lòng mỗi khi hai mẹ con chia tay, cảm thấy thoải mái hơn chút. Anh còn đang suy nghĩ về những gì Thôi Khánh nói về chuyện quyên góp xây dựng thư viện, hiếm hoi có một lần mang tâm trạng háo hức vui vẻ bước lên xe khách.

Khi anh vội vã tới nơi, Thôi Khánh là người bản địa đã chờ ở văn phòng từ sớm. Nghe tiếng khóa cửa lách cách ở phòng kế bên, anh đặt sách và tài liệu trong tay xuống, ngó ra cửa. Vừa thấy là Lâm An thì không khỏi ngạc nhiên, “Thầy Lâm? Sao lại là cậu? Tôi còn tưởng là cô An chứ. Cô ấy cũng bảo chiều nay sẽ tới.” Nói rồi đi vào phòng giúp Lâm An sắp xếp đồ đạc, lại hỏi, “Mà này, còn một tuần nữa mới khai giảng cơ mà, sao cậu không ở nhà thêm một chút, nhà đã xa rồi, hiếm khi mới có lúc về.”

Lâm An lại chỉ cười cười, thu dọn quần áo trong vali bỏ vào tủ xong, đi ra hành lang phía ngoài, nhìn về phía tòa nhà thấp mới được dựng lên phía bên kia khoảng đất trống.

Thôi Khánh đi theo phía sau, cũng nhìn về phía đó, bảo, “Đây, chính là thư viện được người ta quyên góp cho mà tôi kể đấy. Thật ra thì cũng sửa sắp xong rồi, giá sách bàn ghế cũng đã được chở tới, đang để ở tòa nhà phía sau cho tản bớt mùi gỗ mới đây. Nhanh nhỉ? Hầy, có tiền tốt thật đấy, làm gì cũng dễ, haha.” Nói rồi quay sang nhìn Lâm An, cười hỏi, “Đi, tôi dắt cậu xuống đó xem nhé?”

Lâm An mỉm cười đồng ý, đi theo Thôi Khánh xuống lầu.

Ngôi trường không lớn lắm. Ngoài một sân thể dục đơn sơ nho nhỏ thì chỉ có hai tòa nhà. Một tòa giảng đường ba tầng, có mười hai phòng, gồm cả các lớp tiểu học lẫn trung học cơ sở. Tòa còn lại chính là tòa văn phòng, nơi Lâm An và những người khác ở. Thật ra thì nó còn được coi như cửa hàng tạp hóa, chỉ có hai tầng, tầng một là nhà ăn, tầng hai là văn phòng kèm ký túc xá cho giáo viên.

Thư viện được quyên tặng xây ở góc bên phải, tạo thành một góc vuông với hai tòa nhà ban đầu.

Hai người nhanh chóng đi tới trước cảnh cổng mới sơn màu xanh đậm của thư viên. Ở bên ngoài, loáng thoáng nghe thấy tiếng đồ đạc lắp ráp lách cách leng keng. Giẫm lên mùn cưa và bụi xi măng đầy khắp sàn, anh đi vào xem.

Thư viện có diện tích không lớn lắm, so với thư viện ở các trường mà Lâm An từng dạy như X trung hay thậm chí là trường trung học số 2 huyện X thì có bảo nó trông tầm thường cũng không hề khoa trương chút nào. Thư viện được bày trí đơn giản, không có bất kì thiết kế nào thừa thãi, mọi thứ đều được sắp xếp cho mục đích thực dụng. Vì để có thể chứa được nhiều sách hơn mà khoảng cách giữa các giá sách cũng hẹp lại trông hơi chật chội. Nhưng Lâm An đi qua đi lại giữa hơn mười hàng giá sách này, ngắm nhìn, sự vui sướng trong lòng lại chẳng hề vơi bớt.

Nhà Thôi Khánh ở cách đây không xa, nghỉ hè vẫn có thể thi thoảng ghé qua đi dạo nhìn ngó một chút nên có thể coi như là người tận mắt nhìn thấy tòa nhà này xây dựng nên, giờ có nhắm mắt Thôi Khánh cũng mường tượng được khuôn viên nơi đây. Thấy Lâm An cứ cười tủm tỉm mãi, không khỏi chọc ghẹo, “Thầy Lâm thấy sao? Có hợp mắt cậu không? Ha ha, so với ở C thị của cậu chắc chắn là không bằng rồi.”

Lâm An cười lắc đầu một cái, nhẹ giọng trả lời: “Không giống nhau.”

Thôi Khánh cũng cười, nhẹ giọng tiếp lời, “Đúng là không giống thât, hầy… Đám trẻ ở đây, đừng nói là cả một phòng sách thế này, chỉ cần lâu lâu được đọc một cuốn sách thôi là đã đủ để lũ trẻ vui mãi rồi. Chờ tới khi khai giảng, chúng nó mà thấy thư viện này chắc hẳn là mừng như điên cho xem.” Nói xong giống như sực nhớ ra chuyện gì đó, phủi phủi ống quần nói tiếp, “À, suýt thì quên mất. Nhắc tới sách, người quyên góp kia cách đây mấy hôm đã gửi tưới một xe sách lớn tới cho đồng bộ với thư viện. Tôi bóc ra rồi, đang phơi ở phía sau đấy. Sách mới, loại nào cũng có, có cả tài liệu dạy thêm nữa. Đi xem chút, tôi đưa cậu đi, xem có có sách ngữ văn lịch sử gì cho cậu dùng không thì cầm về phòng làm việc trước, cũng tiện để mấy hôm nữa dùng mà soạn bài.”

“Ừm.” Lâm An nghe vậy bèn đi cùng Thôi Khánh, người vừa nói dứt lời đã vội vàng đi về phía cửa sau thư viện, tới mảnh đất trống đằng sau.

Dưới ánh mắt trời sáng rỡ là rất nhiều những tấm bìa cứng xếp rải rác, trên đó chất đầy nhưng cuốn sách mới đang được mở ra, thấp thoáng thấy những trang bìa sách đủ loại màu sắc. Nhưng trang sách lật nhẹ mỗi khi có cơn gió thổi ngang, thoạt trông tựa như những con sóng trắng lăn tăn dưới ánh mặt trời. Anh vừa quay đầu dã thấy kế bên chiếc xe đạp dựng gần đó là một hàng dài ít nhất phải 20 mươi hòm sách cao cỡ nửa người chưa kịp mở ra.

Lâm An nhìn lướt qua mấy cái hòm này, môi lại không ngăn được nở nụ cười, sau đó ngồi xổm xuống, cầm quyển sách trước mặt mình lên lật xem. Lật xem sơ sơ một lát, tầm mặt dừng lại trên một quyển sách nọ.

《 Bóng lưng 》.

Thôi Khánh nhanh chóng đi tới. Thấy anh ngồi im bất động nhìn sách trên tay cũng hơi ngạc nhiên, ngó đầu xem thử trang mục lục, thuận miệng hỏi, “Ồ, cậu thích Chu Tự Thanh à? Thế thì tốt rồi.” Anh ta cúi đầu tìm ở một khu vực khác, chốc lát sau đã đưa tới một quyển nữa, “Đây, nữa này, ở đây vừa hay có hai cuốn văn xuôi của ông ấy, đi chung với nhau đấy. 《 Dấu vết 》, 《 Bạn và tôi 》. Còn mấy thùng kia chưa mở chắc vẫn còn nữa đấy, tối nay mở ra cậu lại qua tìm xem.

Lâm An dường như lại chẳng nghe thấy, cứ nhìn mãi phần mục lục mở ra, tầm mắt dán chặt vào tiêu đề của một bài nào đó nằm giữa mục lục. Trong đầu dần dần hiện lên cảnh tượng một buổi chiều nọ, tập tản văn có một góc được gấp lại ở bài ó tên 《 Bóng lưng 》được lặng lẽ đưa tới cho mình.

“Này! Ngẩn người gì thế thầy Lâm?” Người kia chợt rơi vào đoạn ký ức chẳng chút nào báo trước, phải đến khi giọng Thôi Khánh ở bên cạnh vang lên lần nữa, “Nhìn mê mẩn vậy? Thích thế cơ à?” Vừa nói vừa cười lắc đầu đầu, lại hỏi tiếp, “Ha ha, không phải tôi nói linh tinh đầu, nhưng mà có phải giáo viên khoa xã hội mấy cậu đều sùng bài tác giả văn xuôi như thế không? Cả Ba Kim, Lưu Bạch Vũ ấy phải không nhỉ? Trước cậu có một người họ Tần ở đây ba năm lận, thầy Tần, cũng chủ nhiệm môn lịch sử và ngữ văn, mê mấy thứ này lắm.”

Lâm An hoàn hồn, nhận lấy mấy quyển sách từ tay đối phương, nghe vậy chỉ cười cười rồi cụp mi mắt, nhìn cuốn sách đã khép lại trên tay chốc lát rồi khẽ “Ừ” một tiếng. Đoạn, anh hơi ngước lên, giống như đang tự nói cho mình nghe, “Trước kia tôi có một người bạn… cũng rất thích.”

“Ha ha ha, tôi đã bảo mà. Quả nhiên mấy người học văn các cậu nhã thật. Chứ như tôi với cô Thái thì chịu, nhìn thấy mấy cái này là đau đầu.”

Lâm An lại cười.

Thôi Khánh nói xong, phủi phủi tay đứng lên, duỗi chân vươn vai, nhìn về phía ký túc xa, “Được rồi, cậu cầm mấy cuốn sách đi, chúng ta về thôi. Ở đây gió to, đứng lâu là nhức đầu đấy.”

Lâm An gật đầu, chọn từ đống sách đang phơi thêm mấy cuốn, cuối cùng đi cùng Thôi Khánh về tòa nhà văn phòng, vừa đi vừa nói chuyện.

Mấy ngày kế đó, các giáo viên dạy trong trường cũng lục tục từng tốp từng tốp quay lại trường, chớp mắt một cái, năm học mới đã đến.

Đúng như dự đoán, lũ trẻ vừa tựu trường đứa nào đứa nấy cũng đều phấn khích khi thấy một tòa nhà nhỏ mới tinh nằm xéo xéo tòa nhà dạy học của mình. Vừa đến giờ tan học, tụi nhỏ ba chân bốn cẳng chạy đến cửa thư viện sắp hoàn thành để hóng xem, mỗi ngày nhìn mấy bận cũng không thấy đủ, biểu hiện quả đúng là y hệt như những gì Thôi Khánh đã nói trước đó.

Ít hôm nữa, thư viện được quyên góp sẽ hoàn thành việc xây dựng. Thôi Khánh tranh thủ những hôm nắng trong gió nhẹ thì đem sách ra phơi. Đến khi sách được phơi xong hết, mùi hôi trong tòa nhà mới cũng đã tan đi gần hết. Chỉ cần không ngồi lại lâu, đến mượn hay trả sách gì đó một chút thì không ảnh hưởng gì.

Cũng vì có sự gia nhập của “thành viên mới” này mà hoạt động đọc sách ngoại khóa trong trường đã tăng lên đáng kể. Điều kì lạ hơn nữa là trường Hy Vọng ở huyện S này lâu nay vẫn luôn chật vật vì thiếu thốn suốt hơn mười năm nay, mà lần này dường như đã được đổi vận. Bắt đầu từ thư viện được xây, sau đó lần lượt là thường xuyên nhận được hỗ trợ về tài liệu giảng dạy, sách được cập nhật thường xuyên hơn, thậm chí còn nhận được một ít quyên góp hỗ trợ y tế, chẳng hạn như một số lượng lớn nhiệt kế, vật tư y tế để điều trị và chăm sóc các vết thương nhỏ, hàng chục loại thuốc khẩn cấp thông thường. Những thứ này đối với người bình thường thì chẳng có gì đáng kể, nhưng đối với trường Hy Vọng ở huyện S thì chúng hệt như lò than ấm giữa đêm đông, đèn sáng giữa trời khuya vậy.

“Cuối cùng chúng ta cũng được trải nghiệm cảm giác được ông trời phù hộ rồi đây, đúng là không dễ dàng gì…”

“Này tôi nghe nói tất cả chỗ này đều do chính nhà hảo tâm ẩn danh lần trước làm đấy. Trời, không chỉ với riêng trường chúng ta đâu mà cả mấy tỉnh khó khăn ở mấy thành phố lân cận nữa, mà còn làm liên tục cơ. Là kiểu thiếu cái gì là bổ sung thêm cái đó ấy, chứ không phải kiểu cho một lần rồi thôi như ngày xưa đâu.”

“Thật á? Thế thì đỉnh thật đấy. Nhưng làm chuyện tốt như thế sao lại giấu tên nhỉ, có khi còn nhận được cờ hiệu rồi ấy chứ.”

Trong văn phòng thi thoảng mọi người sẽ lại thảo luận về vị ân nhân thần bí nọ. Lâm An cũng chỉ im lặng nghe, dù không tham gia thảo luận nhiều nhưng lòng biết ơn của anh cũng không nhỏ chút nào. Nhờ có sự trợ giúp của những tài nguyện này, đặc biệt là tài liệu giảng dạy, mà gần đây công tác giảng dạy đã suôn sẻ hơn trước rất nhiều. Cho dù là từ góc độ giảng giải của giáo viên hay sự tiếp thu của học sinh cũng đều có thể nói là giống như cây cỏ được tưới mưa hè, hưởng gió xuân. Nhờ ơn phước này, anh cũng thêm an tâm rằng năm tới có lẽ sẽ gửi được thêm nhiều em học sinh tốt nghiệp cấp hai vào trường thành phố.

Ngày tháng trôi qua chậm chạp trong những vui mừng nho nhỏ và to to đan xen với nhau.

Ngày Quốc Khánh, tiết Trung thu, lễ Trùng dương, Tết Nguyên đán, ngày Lạp Bát (mùng 8 tháng Chạp);

Tiết Hàn lộ (đầu tháng 10), tiết Sương giáng (cuối tháng 10), Lập đông (tháng 11), Đông chí (cuối tháng 12), Tiểu hàn Đại hàn (tháng 1), các ngày lễ tiết nối gót nhau đi qua. Cùng với đó, những tin nhắn của Đinh Hoa cũng thi thoảng ghé thăm vào những ngày lễ ấy. Nội dung vẫn ngắn gọn như trước, đôi khi là hỏi han cuộc sống thời gian gần đây, có khi lại chỉ là lời chúc mừng ngày lễ.

Lâm An cũng vẫn giữ lệ cũ, mỗi lần nhận được tin nhắn, nếu không bận bịu gì thì sẽ nhắn lại vài câu, nếu bận thì tạm thời bỏ qua.

Thời gian trôi qua như thoi đưa, đến rồi lại đi. Ảo ảnh được dệt nên khi anh nhận được tin nhắn của đối phương cũng lại dần bị xóa mờ trong sự thay đổi luân phiên của ngày và đêm, trở thành một chuyện bình thường, như thể người này chính là Đinh Hoa mà anh quen biết.

Gã vốn nên giống như người ấy, ít nói kiệm lời, cũng vốn nên giống như người ấy luôn trầm tĩnh kìm nén.

Chẳng mấy chốc, học kì mới kết thúc, kì nghỉ đông được chờ mong đã lâu lại đón chào mọi người vào thời điểm hai mua giao nhau.

Sau khi chấm xong bài thi cuối kì, Lâm An thu dọn hành lý, bắt đầu hành trình quay về huyện X của mình. Lúc chuẩn bị lên tàu, điện thoại lại rung lên như thường lệ. Đinh Hoa, vẫn như mọi khi, gửi tới một tin nhắn.

—— Nghĩ lễ rồi, có về nhà không?

Lâm An đang đứng đợi soát vé khẽ mỉm cười, nhanh chóng bấm điện thoại: Ừm, có về.

—— Khi nào đi?

—— Vừa hôm nay đi.

—— Sớm thế?

—— Ừ, có vẻ tuần sau sẽ vào mùa di chuyển trước Tết rồi, vé không dễ mua lắm.

—— Ừm. Thế đi đường cẩn thận, chú ý an toàn.

Cứ thế, hai người trao đổi qua lại vài tin nhắn hết sức tự nhiên và thân thuộc. Đợi tới khi đối phương nhắn câu cuối cùng, nhóm của Lâm An mới bắt đầu được soát vé. Anh bị lọt vào đám đông, chậm rãi nhích về phía trước. Cảm giác trong tay rung lên, anh cúi đầu liếc nhìn màn hình, khẽ mỉm cười.

Thời gian nghỉ ngơi ở nhà luôn trôi quanh rất nhanh, chớp mắt đã đến Giao thừa.

Từ sáng sớm, trong trấn đã lác đác có tiếng pháo nổ trước cửa các nhà, lách tách lách tách, khiến không khí lễ hội càng thêm tưng bừng rạo rực.

Mẹ Lâm bận rộn trong phòng bếp. Lâm An đi vào giúp mấy lần, nhưng được một chốc lại bị đẩy ra. Bà dặn anh cứ ở phòng khách nghỉ ngơi chờ thêm chút, nếu ngồi không yên thì ra đường đi dạo mà hít thở không khí trong lành. Nào là vừa hay hôm nay thời tiết khá tốt, nắng vàng rực rỡ. Rồi thì mấy ngày trước trong thôn cũng có rất nhiều đứa con xa xứ giống anh, đi làm ở ngoài về nhà an Tết, trong đó có rất nhiều người là bạn từ thuở nhỏ của anh, tình cờ gặp lại cũng có thể trò chuyện đôi câu.

Mấy lời này năm nào Lâm An cũng phải nghe, năm nay cũng chẳng ngoại lệ. Thế là anh đành phải cầm sách ngồi dưới mái hiện trước cổng nhà mình. Đột nhiên cảm nhận được sự rung liên hồi, anh rời mắt khỏi cuốn sách, vươn tay lấy điện thoại ra. Nhìn kĩ lại thấy trên màn hình sáng đèn hiển thị cuộc gọi từ một dãy số lạ chưa được lưu.

Anh hơi nheo mắt lại nhìn chằm chằm dãy số đó. Do dự một lát mới nhấn nút trả lời, áp ống nghe lên tai, nhẹ giọng hỏi, “Alo, xin chào. Xin hỏi ai đó?”

Giây kế tiếp, một giọng nói quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia, kèm theo âm thanh ồn ào.

“Alo? Alo? Nghe được không? Alo? Ây dà ** má, ở đây đông quá, chờ chút anh đổi chỗ cái đã!”

Lâm An thoáng sửng sốt.

Mấy giấy sau, đối phương hình như đã đi tới một nơi yên tĩnh hơn, giọng cũng rõ ràng hơn. “Alo? Tiểu Lâm à, giờ nghe được chưa? Anh nè, anh Đinh của chú nè! Năm mới vui vẻ nhá ha ha, tối nay anh mắc công chuyện phải bay gấp đi B thị nên gọi trước cho chú chúc mừng năm mới cái.”

Lâm An ngồi dưới mặt trời ngả về tây, khuôn mặt dường như đóng băng trong giây lạt dưới ánh nắng chiều phủ trên mặt.

“Alo? Alo? Không nói gì thế tiểu Lâm, hay vẫn không nghe được à?” Nói xong dừng một lát, giống như đang xác nhận gì đó, rồi lại có tiếng lầm bầm, “Rõ ràng gọi được mà, chẳng lẽ do tín hiệu không tốt…”

Lâm An cứ ngồi ngẩn người, sau một hồi khá lâu mới chợt hoàn hồn, nhanh chóng dời ống nghe khỏi tai để nhìn lại dãy số hiện thị trên màn hình, sau đó mới hơi do dự dùng giọng khô khốc hỏi lại, “Anh là… anh Đinh à?”

“Đúng vậy.” Đinh Hoa nghe thấy tiếng đáp lại, cười cười, lập tức hỏi, “Hê hê, chà anh em mình phải cả năm không liên lạc rồi ấy nhỉ? Lần cuối gọi cho chú là Tết Nguyên đán năm ngoái nhỉ? Sao, thế nào? Dạo này vẫn khỏe chứ?”

Lâm An ở bên này rơi vào im lặng.

Có điều Đinh Hoa đã xác nhận được rằng tín hiệu không có vấn đề nên có vẻ cũng không vội. Thấy đầu bên kia không đáp, chỉ đứng gọn vào một góc, tránh một hành khách cùng chuyến bay đi ngang qua, kiên nhẫn đợi.

Hồi lâu mới nghe đầu dây bên kia đáp lại bằng giọng dịu dàng quen thuộc, “… Vẫn tốt ạ.” Ngừng một lát, lại dùng giọng còn nhỏ hơn trước để hói, “Anh… Số điện thoại của anh…”

“Hả? Số điện thoại á?” Đinh Hoa nhắc lại lần nữa, sau đó cau mày đăm chiêu.

“…Ừ.” Lâm An đáp, sau đó miễn cười cười khẽ một tiếng, hỏi một cách dò xét, “…Số điện thoại của anh… sao mà… không giống số cũ?”

“Ừ? Không giống á?” Đinh Hoa giả vờ tỏ vẻ khó hiểu, sau đó dường như phản ứng lại rất nhanh, cười hỏi, “À, ý chú là cái số đầu 187 ấy hả?” Hỏi xong lại nói vẻ tùy ý, “Ầy, anh mày đổi số đó lâu rồi, phải cả năm rồi ý. Nhắc tới chuyện đó, ây dà tiểu Lâm đừng để bụng nhé, thật sự là bận quá, định gửi số mới cho chú mấy lần mà quay đi quay lại toàn quên…” Đinh Hoa nghiêm túc nói điêu mấy câu, rõ ràng là có trăm ngàn chỗ sơ hở nhưng lại bị thái độ ngay thẳng và giọng điệu chân thành vô song của gã đẽo gọt thành nghe như vàng thật giá thật.

Nhưng Lâm An bây giờ đã chẳng còn rảnh mà đi phân biệt lời thật giả trong câu nói của đối phương nữa. Đầu óc của anh lúc nghe thấy câu ‘đối số phải cả năm rồi’ đã lập tức ong ong như chiếc đài radio cũ mất tín hiệu, một luồng điện chạy vọt qua, khiến anh rơi vào chết lặng.

Đinh Hoa vẫn còn đang lảm nhảm gì đó ở đầu dây bên kia nhưng anh hoàn toàn không nghe thấy, chỉ ậm ừ đáp bừa theo bản năng. Thậm chí mười phút sau đối phương cuối cùng cũng đã cúp máy mà anh cũng hoảng hốt chẳng biết.

Tiếng cười của đối phương mới cách đây không lâu cứ vang vọng bên tai, quanh quẩn mãi như sương mù mắc kẹt không thể xua đi được, lặng lẽ tích tụ trong lục phủ ngũ tạng. Chẳng biết qua bao lâu, tâm trí đột nhiên thoát khỏi màn sương mù đó, chỉ đạo những ngón tay đã cứng đờ nhanh chóng mở điện thoại, truy cập hộp tin nhắn đến.

Một năm, 12 tháng, gần 360 ngày, hơn 120 tin nhắn đến từ số điện thoại này lặng yên chiếm trọn màn hình.

Lâm An lướt qua từng cái một, nhìn đi nhìn lại, mãi tới khi ánh nắng xiên trên đỉnh đầu chuyển từ màu vàng nhạt sang màu cam cháy hoang dại và dữ dội.

Mặc dù Đinh Hoa không nói rõ ràng, cũng không hỏi tới, nhưng nếu người khiến anh nhiều lần sinh ra ảo giác khó diễn tả này không phải Đinh Hoa vậy thì là ai? Đương nhiên chẳng cần phải nói nhiều về đáp án, cũng chẳng cần hỏi thêm nữa.

Với lại, Đinh Hoa xưa nay vẫn là người không giỏi kìm nén, và ít giỏi nhất là chuyện che giấu bí mật. Nửa tiếng sau, gã không thể chịu nổi gửi mấy tin nhắn dài, chốt lại nỗi vương vấn trong lòng giúp anh.

Lâm An máy móc mở từng tin nhắn ra xem, sau vẫn còn mấy tin nhắn nữa đánh dấu chưa đọc. Đó là lời ‘thú tội’ dài hiếm hoi và nghiêm túc của người kia—

“Tiểu Lâm, vừa rồi ngồi chờ máy bay anh đã suy nghĩ kỹ lại, cảm thấy có một số việc… nên nói cho chú biết thì hơn. Cái số 187 đó… Thật ra từ hồi tháng 2 năm nay đã bị Lão Đại lấy mấy rồi. Còn chuyện lấy để dùng làm gì thì ổng không nói cho tao biết, nên cũng không nói cho chú được. Còn chuyện vì sao không đưa số mới cho chú mày cũng không phải vì bận rộn, hay vì đãng trí nên quên gì cả, mà là vì Lão Đại không cho nói đấy. Thực ra không chỉ mình anh, chú mày chắc cũng để ý thấy Trần Gia Lâu năm rồi ít liên lạc đi nhiều.”

Lâm An từ tốn đọc từng chữ từng câu. Tuy rằng chỉ có hơn trăm chữ nhưng lại chẳng biết đã đọc bao nhiêu lần, mãi mới dùng đầu ngón tay lạnh toát bấm mở tin nhắn kế tiếp——

“Ngoài ra thì một năm qua, à không đúng ra thì phải nói là hai năm qua, đại ca thật ra vẫn luôn để ý nhất cử nhất động của chú. Bảo Trần Gia Lâu để ý chăm sóc chú hơn, rồi bắt anh phải thuật lại những tin tức liên quan đến chú mà anh thu nhận được nữa. Năm đó lúc chú mày mới đi, biểu hiện còn không rõ lắm. Năm nay không hiểu sao lại đột nhiên buông lỏng hẳn, còn bảo anh với tiểu Vương và thư ký của ảnh đi làm quyên góp từ thiện cho trường của chú nữa cơ mà. Mượn cớ là quyên góp nhu yếu phẩm và vật tư y tế để tặng cho chú là chính, thậm chí vì để không khiến chú nghi ngờ, ảnh làm từ thiện luôn cho mấy trường lân cận. Má nó, tao cũng không hiểu sao ảnh làm đủ chuyện thế nhưng lại cứ nhất nhất không để cho chú biết cơ. Chắc không phải là tự nhiên muốn học tập Lôi Phong làm việc tốt không nêu tên đấy chứ? Mà phải rồi, nghe tiểu Vương bảo dạo này ảnh còn có thói quen mới kì cục lắm, cứ hễ đến kì nghỉ nào là lại thích chạy xe tới quê chú, ra bờ sông đứng không mấy tiếng đồng hồ, chẳng hiểu đang nhìn gì nữa.”

Đinh Hoa nói xong, nghe giọng điệu giống như đang chuyển từ cạn lời sang hết nói nổi, “Hầy, Tiểu Lâm à, Chỗ anh em nói thật, nếu không phải hôm nay đúng lúc phải đi công tác, xác định phải ý nhất mười ngày nửa tháng nữa mới về nhà, lại đúng dịp nghi mừng năm mới, thì tao cũng chẳng dám vạch trần chuyện của ảnh như thế này đâu. Tính anh ấy thế nào mày cũng biết rồi, trông thì im ỉm thế đến lúc giận lên thì không ai đỡ nổi. Nhưng mà tao thật sự không nhịn được nữa. Không biết giữa hai người rốt cuộc là… rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, nhưng tóm lại hôm nay tao có gì nói hết rồi đấy, cuối cùng giải quyết thế nào thì mày tự quyết đi. Nếu cảm thấy vẫn nghe được thì cứ nghe, còn không thích thì thôi coi như năm mới anh Đinh nói chuyện hài nhảm thôi. Thế nhé?”

Đoạn tin nhắn bị tách ra thành bốn năm tin khác nhau, đến đây mới dừng.

Lâm An lặng người nhìn màn hình, suy nghĩ miên man hỗn loạn không những không bị cắt đứt mà trái lại cứ luồn lách khắp cơ thể theo mạch đập thình thịch và hơi thở dồn dập. Tiếng tim đập nện bên tai đến váng đầu, một lúc lâu sau tay chân vẫn không nhúc nhích nổi, tê dại hết cả.

Tê đến nỗi… ngay cả việc đứng lên để đáp lại lời mẹ gọi vọng ra từ trong bếp cũng không làm được.

Trong bếp, mẹ Lâm đã nấu xong món cuối cùng còn đang nóng hổi, trên bếp ga chỉ còn lại một ngọn lửa nhỏ và nồi cháo gà đang sôi. Lúc bà cúi người lấy mấy món xào đang được đặt trong thùng giữ ấm ra, cao giọng gọi vọng ra ngoài sân một tiếng để Lâm An tới giúp một tay, cũng tiện dọn bát đũa ra ăn cơm luôn. Nhưng gọi cả hai phút rồi mà từ phía cổng cũng chẳng thấy có động tĩnh gì.

Bà thấy lạ, bèn gọi với thêm tiếng nữa. Lại một lát trôi qua, vẫn không có tiếng đáp lại. Bà bèn bỏ việc dang dở, lau tay, rời phòng bếp đi ra phía cổng.

Chỉ thấy Lâm An đang ngồi ngẩn người ngoài cổng, sắc mặt hơi ủ rũ, chẳng biết là đang thất thần nghĩ chuyện gì.

Hoàng hồn bao phủ khắp khoảng đất nơi anh đang ngồi, dưới chân người ngồi im lặng kéo ra một cái bóng thật dài, bò lê lết tới tận chân tường cách đó không xa.

Cái bóng khúc đậm khúc nhạt, chẳng rõ hình thù, hệt như những suy nghĩ miên man không thể nắm bắt.

“Ơ hay thằng bé này, nghĩ gì thế? Mẹ gọi mà không thấy à, qua đây nhanh lên, dọn chỗ này, vào ăn cơm.”

Mẹ Lâm thấy buồn cười, đi tới bên cạnh đứa con vẫn ngồi ngây ra từ khi trời sáng tới khi mặt trời đã lặn. Thấy anh vẫn còn thất thần nhìn chiếc điện thoại trong tay, mình tới bên mà còn không phát hiện ra, không khỏi bật cười lên tiếng thúc giục.

Lúc này Lâm An mới hoàn hồn, vội vàng đứng lên khỏi ghế mây. Nhưng cũng bởi vì vội quá mà sách để trên đùi rơi cả xuống đất, lại hốt hoảng cúi xuống nhắt. Cứ luống ca luống cuống đứng lên ngồi xuống như thế khiến mẹ Lâm nhìn càng thấy dở khóc dở cười, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Lóng nga lóng ngóng, thật là, càng lớn càng như trẻ con vậy.” Nói rồi, bà lắc đầu quay vào trong nhà trước.

Khoảng thời còn lại, Lâm An giống như một khúc gỗ mất hồn. Mẹ Lâm cười thì anh cũng cười. Mẹ hỏi thì anh lơ đãng đáp đại mấy câu. Cho dù là món ngon đang nhai trong miệng hay là lời nói vuột ra khỏi đầu môi đều chẳng có mùi vị cảm giác gì cả, tất thảy đều buồn tẻ, đờ đẫn và cứng nhắc.

Bữa cơm tất niên ăn được một nửa, điện thoại trên bàn đột nhiên lại rung nhẹ lên một tiếng, đôi mắt đờ đẫn mới như học sinh tỉnh ngủ sau khi tiết học kết thúc.

Lâm An liếc qua xem, thấy màn hình sáng đèn, trên đó là cái tên mà trước nay chưa từng vắng mặt trong bất cứ dịp lễ nào suốt một năm qua, cứ đúng dịp là lại có mặt điểm danh.

“Đinh Hoa”: Đã ăn cơm tối chưa?

Nồi cháo gà trong bếp càng lúc càng thơm nồng. Mẹ Lâm ước tinh thấy nhiệt độ có lẽ là vừa rồi, nên đứng lên vào bếp bỏ những gia vị cuối cùng vào.

Sau khi cánh cửa nối với phòng bếp được khép lại, Lâm An cầm điện thoại lên, bình tĩnh nhìn năm chữ trên màn hình, hồi lâu mới lọc cọc bấm bàn phím.

Qua một lát, một tin nhắn được bấm gửi đi: Ăn rồi.

Chỉ một lát sau, lại có một tin nhắn mới được gửi đến từ người nọ: “Tất niên ở nhà có món gì thế?”

Lâm An ngơ ngác nhìn một bàn đồ ăn ngon lành trước mặt, đoạn cụp mắt xuống, máy móc gõ tên các món ăn bày trước mặt xuống, rồi gửi tin nhắn.

Qua chốc lát, giống như có một luồng cảm xúc khó hiểu thôi thúc anh, anh gửi thêm hai chữ nữa: Còn anh?

Bên kia không nhắn lại nữa. Không lâu sau, mẹ Lâm đã bưng canh về bàn ngồi. Bữa cơm tối lại trở về với bầu không khí hòa thuận vui vẻ. Bản tin thời sự được phát trên TV đặt ngay trước bàn ăn, trên đó tường thuật lại khung cảnh người dân ăn mừng năm mới, khiến cho đêm tất niên náo nhiệt càng thêm phần vui vẻ.

Lâm An mỉm cười nghe mẹ kể về Gala mừng xuân năm mới năm ngoái với vẻ đầy thích thú. Thế nhưng tầm mắt anh lại không kiểm soát được, cứ nhìn mãi màn hình điện thoại đã tối đen.

Bảy giờ rưỡi, bản tin kết thúc. Nhà họ Lâm chỉ có hai người, bữa cơm tất niên cũng đã ăn gần xong. Mẹ Lâm nhân lúc đang chiếu quảng cáo thì tranh thủ dọn dẹp và cất đồ ăn thừa đi. Lâm An cũng đứng lên, dọn bát đũa mang tới bồn rửa ở nhà bếp bên cạnh, xắn tay áo giúp mẹ rửa bát. Thời gian trôi đi theo dòng nước xối qua hai bàn tay. Tám giờ đúng, vang lên cùng với âm thanh của các loại pháo mà đám trẻ con hàng xóm đốt là bài hợp xướng trên truyền hình của chương trình Gala mừng xuân năm mới, đập vào tai hết sức rõ ràng.

Mẹ Lâm đã dọn dẹp xong bếp từ cách đây mười phút, bưng một đĩa hạt dưa và trái cây quay về phòng ăn, vừa thích thú xem chương trình vừa tán ngẫu với Lâm An. Nhưng cho dù những khúc ca múa nhạc có đẹp và hay đến đâu, người dẫn chương trình nói chuyện có duyên và khiến khán giả cười sảng khoái đến thế nào thì Lâm An cũng không cách nào trở thành một phần trong đó được.

Lời của Đinh Hoa cách đây mấy tiếng, cùng với hàng trăm tin nhắn nằm im lặng trong hộp thư đến kia, khoảnh khắc này cứ như những cơn gió mùa đồng cứ không ngừng rít gào và táp lên cơ thể cứng đờ vì căng thẳng của anh. Tiếng gió gầm vang vọng trong đầu anh, cùng với những ký ức xưa cũ không ngừng khuấy động tâm trí, càng lúc càng trở nên bạo lực và mất kiểm soát hơn. Cứ thế mãi hồi lâu, bàn tay vẫn luôn để ý xem điện thoại trong túi áo khoác có rung lên không, cảm xúc khó tả và hoảng sợ đan xen này khiến anh không kìm được toát một tầng mồ hôi mỏng. Mẹ Lâm ở bên cạnh có lẽ cũng đã phát giác ra gì đó, bầu không khí hơi bồn chồn bất an. Bà quay sang nhìn anh mấy lần, cuối cùng hơi hoang mang lo lắng hỏi, “Sao vậy? Sắc mặt con sao thế?” Hỏi xong cẩn thận quan sát anh, hơi nhoẻn miệng cười, nhẹ giọng hỏi, “Con mệt à?”

Lâm An đè nén suy nghĩ hỗn loạn của mình, điều chỉnh là nhịp thở cho đều, gượng cười lắc đầu.

Sau đó, anh siết chặt chiếc điện thoại trong tay, dường như rốt cuộc cũng không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt này nữa, anh lại kéo khóe miệng cười lên, chậm rãi đứng dậy, thấp giọng nói, “Con… ra ngoài một chút.”

Mẹ Lâm ngạc nhiên, “Bây giờ á?” Vừa nói vừa quay ra nhìn chương trình mừng năm mới diễn ra nửa chừng trên TV, “Hôm nay lạnh thế, con không xem Xuân Vãn à?”

“…Dạ.” Lâm An thấp giọng đáp. “Con thấy hơi buồn chán.”

“…” Mẹ Lâm ngờ vực liếc nhìn chương trình đang chiếu trên TV mà thường chỉ có người lớn tuổi mới thích xem, cười vẻ hiểu ý, “Ừm, vậy đi đi, nhớ về sớm nhé. Ban nãy mẹ xem danh sách tiết mục rồi, họ bảo tầm mười giờ rưỡi sẽ có tiết mục tiểu phẩm và ảo thuật mà con thích đấy.”

Lâm An nghe thế sững người mất hai giây, hơi nhếch khóe miệng, nhẹ giọng đáp “Vâng” rồi xoay người đi ra đóng cửa lại, đi về cổng lớn được rọi sáng dưới ánh đèn.

Khoảnh khắc cửa mở ra, hơi thở dồn nén suốt cả một buổi tối trong lồng ngực dường như được cơn gió phả vào mặt giúp đỡ, dần thoát ra khỏi cơ thể qua các lỗ chân lông.

Lâm An chậm rãi đi trên con đường rải bê tông trước nhà. Bóng đổ dưới ngọn đèn đường biến đổi theo nhịp bước chân anh, lúc tròn, lúc dài, lúc ngắn, hệt như tâm tư anh đang dao động không ngừng.

Trấn Thanh Hà không giống với các thị trấn khác của huyện X, cứ đến Tết là pháo hoa và khói pháo bay ngập trời, mà hoàn toàn ngược lại. Thật ra nếu là ban ngày thì chắc sẽ náo nhiệt hơn, nhưng đêm vừa buông xuống thì lại yên tĩnh. Bởi vì mấy năm trước, ai đó đốt pháo ở bãi đất trống trước nhà đã vô tình làm pháo rơi xuống bụi cây gần đó, suýt nữa thì hành một đám cháy to. Kể từ đó, chính quyền địa phương và ủy ban nhân dân đã ra lệnh cấm đốt pháo ở nơi tập trung đông dân cư và khu vực có nhiều cây xanh. Nếu thật sự muốn bắn pháo hoa thì phải tập trung ở quảng trường mới xây cách khu dân cư khoảng 500 mét.

Nơi mà Lâm An đã vô thức dạo bước đi về lại chính là nơi trước kia từng là con sông, giờ bị lấp thành quảng trường lớn, vừa là sân bóng vừa là sàn khiêu vũ cho dân địa phương.

Chẳng hiểu sao mà càng đi gần về quảng trường, bước chân càng chậm lại. Ký ức về một đêm nào đó đã cố tình chôn sâu trong lòng dường như lại trỗi dậy lần nữa khi khoảng cách dần thu hẹp lại.

Bước chân của Lâm An dừng hẳn lại ở cuối con đường.

Anh thẫn thờ nhìn những ngói gạch mờ ảo, cây cối ẩn hiện trong màn đêm vì đã mất ánh đèn đường dẫn lối. Hồi lâu, anh lấy điện thoại trong túi ra, màn hình sáng rọi lên trong bóng tối.

Chỉ thấy hai chữ “Đinh Hoa” vẫn lặng lẽ nằm ở vị trí cao nhất trong họp thư. Sau khi không ngừng liên tục bấm xuống, cuối cùng hơn mười giây sau cũng tìm được một cái tên khác chìm nghỉm tận phía dưới.

Lâm An nhìn cái tên đây một lúc chẳng rõ là trong bao lâu, cho tới khi mắt hơi nhức nhôi, và tay anh đột ngột rung lên vì Đinh Hoa lại gửi một tin nhắn tới.

Trả lời cho tin nhắn anh gửi cách đây ba tiếng: Cũng giống thế.

Hai giây sau lại một tin nhắn nữa: Vừa bận chút việc. Ăn xong chưa?

Lâm An nhìn dòng tin nhắn thật lâu, mới nhắn lại: Rồi.

Không tới mấy giây sau đã nhanh chóng có tin nhắn lại: Nhanh vậy à. Thế đang làm gì đó? Nói chuyện với người nhà à, hay đang xem Xuân vãn?

Lâm An: … Không.

—— Đang làm gì đó?

—— Hơi chán, đang ra ngoài đi dạo một chút.

Đối phương không nhắn lại ngay. Hơn mười phút sau, chợt gửi tới một tin nhắn hiếm thấy.

Đôi con ngươi của Lâm An lay động.

Đối phương hỏi: Có muốn thấy pháo hoa không?

Lâm An lặng yên nhìn mấy chữ này hồi lâu, sau đó đột nhiên giống như không thể kiềm chế nổi bản thân nữa, trong tầm nhìn đã vốn mờ tối không rõ, anh bấm thoát khỏi giao diện hộp thứ đến, mở danh bạ, run rẩy bấm vào dãy số nọ.

Đúng như dự đoán, người kia không nghe máy.

Cuộc gọi chẳng bao lâu bị tự động ngắt. Giây tiếp theo lại bấm gọi lần nữa.

Hết lần này tới lần khác, lộ ra sự đè nén khó nói, và cả sự bướng bỉnh.

Mãi như thế không biết bao lâu sau, cuối cùng sau một tin nhắn ngắn ngủi chỉ vỏn vẹn hai chữ nhưng tràn đầy khát khao và chân thành, tiếng tút ngắn máy móc của đầu dây bên kia được thay thế bằng tiếng hít thở nhè nhẹ.

—— Anh Từ.

Lâm An nắm điện thoại, cảm nhận chiếc điện thoại đã nóng rực, nín thở lắng nghe hồi lâu, lúc lên tiếng giọng khàn khàn, gọi một tiếng:

“… Anh Từ.”

Ngừng một thoáng lại hỏi, “…Là anh phải không?”

Người ở đầu dây bên kia không trả lời, chỉ còn lại sự tĩnh lặng mơ hồ khuếch tán dưới bầu trời đêm.

Lâm An cũng không lên tiếng, cứ đứng ở khúc quanh rẽ vào quảng trường, im lặng lắng nghe tiếng pháo hoa loáng thoáng vọng tới chẳng biết là từ đâu. Chờ một lúc, mới hơi khàn giọng lên tiếng.

Lại một lần nữa là câu hỏi đó, “Là anh phải không?…”

Lại chờ, rồi lại hắng giọng một tiếng, hốc mắt cũng hơi đỏ lên, ngập ngừng nói, “…Em… Anh Đinh… Anh Đinh nói em nghe rồi, một năm qua…” Nói đến đây lại thấy hơi nghèn nghẹn, phải một lúc mới bình tâm lại, cố gắng hết sức giữ bình tĩnh hỏi, “…Đều là anh phải không?”

Người kia vẫn không đáp lời.

Lâm An nhìn chân trời xa xa có ánh sáng lập lòe lóe lên, bất giác cổ họng nghẹn ngào. Rõ ràng hồi chiều Đinh Hoa đã nói rõ mọi sự thật rồi, vậy mà anh lại không nhịn được phải đi xác nhận lại. Dường như chỉ có làm thế mới có thể xoa dịu sự hoang mang lo sợ trong lòng, lần lượt dùng những câu hỏi như nỉ non để giải tỏa tâm tình.

“Bắt đầu từ thư viện, cho tới quyên tiền, cả những tin nhắn kia nữa… Đều là anh… phải không?” Lâm An hỏi rất khe, cuối cùng khi những lời này kết thúc, hốc mắt cũng từ cay cay chuyển sang ươn ướt.

“Nhưng tại sao anh… tại sao không…” Mấy chữ tiếp theo lại như khối sắt nóng đốt cháy cổ họng, không cách nào phát ra tiếng.

Đáp lại anh vẫn chỉ là sự lặng im.

“… Em muốn gặp lại anh, Từ Tân.” Qua vài giây, Lâm An lại đột nhiên nhẹ giọng nói, thanh âm run rẩy nhưng lại có chút kiên định hiếm có.

Đối phương vẫn không trả lời.

Lâm An không nói nữa, im lặng chờ đợi. Thời gian trôi qua, nước mắt rưng rưng cũng bị sự im lặng ấy thổi khô, cảm giác mất mát dần bao trùm lấy anh.

“…Có muốn xem pháo hoa không?”

Giọng nói đã cách xa từ lâu lại vẫn quen thuộc vạn phần vang lên một cách bất ngờ không hề báo trước.

Tuy nhiên câu trả lời của hắn lại chẳng liên quan gì đến những câu hỏi trước đó của anh, chỉ là lặp lại câu hỏi mà cách đây không lâu mới gửi trong tin nhắn.

Người Lâm An hơi run lên, không trả lời.

Qua mấy giây, giọng nói trầm thấp và dịu dàng của Từ Tân lại một lần nữa vang lên bên tai.

“…Ở đây cách nhà em không xa lắm, nếu muốn nhìn thì ngẩng đầu lên nhé.”

Lâm An nghe vậy theo bản năng ngước lên.

Khoảnh khắc bầu trời được chiếu sáng, khắp xung quanh được ánh sáng bao phủ sáng rỡ như ban ngày. Cùng lúc đó, có tiếng hét đầy phấn khích và kinh ngạc vang lên từ phía quảng trường bên kia bức tường, cũng đồng thời vang lên qua ống nghe điện thoại, hết sức rõ ràng——

“Oa oa! To quá đẹp quá! Đẹp quá đi! Mẹ ơi nhìn kia! Bông pháo này, cả bông kia nữa!” Đứa trẻ nọ vừa hò reo vừa quay sang người gần đó hỏi đầy mong đợi. “Chú ơi chú, chỗ này chú cũng sẽ đốt lên hết ạ?”

Đầu dây bên kia thoáng im lặng, sau đó đốt thêm liên tiếp mấy cây pháo hoa nữa, trong tiếng pháo nổ thấp giọng đáp:

“Ừ, sẽ đốt.”

Đứa trẻ đối diện lập tức hoan hô nhảy cẫng lên. Liền sau đó tiếng hò reo bị một giọng phụ nữ địa phương chặn lại. “Nào đừng cso chạy nguy hiểm! Ra với mẹ mau! Ngoan!”

Lâm An sững sờ đứng tại chỗ, máu toàn thân theo tiếng pháo nổ dồn thẳng lên đầu, nhịp tim đột ngột gia tăng khiến mạch máu nơi thái dương nảy thình thịch, nghe rõ cả trong màng nhĩ. Đại não như đột nhiên nổ tung. Màn đêm vừa được chiếu sáng, đại não lại lập tức trống rỗng.

Lâm An không biết mình đã đứng vậy bao lâu, cho tới khi quả pháo cuối cùng rơi xuống và biến mất trong tầm mắt anh, anh mới đột nhiên tỉnh lại, lảo đảo đi vòng qua bước tường chắn, bước vào quảng trường đông người cách đó hơn chục mét.

Bầu trời lại trở về với bóng tối, chỉ để lại một làn khói mỏng bồi hồi chưa tan đi, lang thang dưới bầu trời đêm xám xịt.

Thân ảnh cao lớn đã từng xuất hiện vô số lần trong mơ, cũng đã từng biến mất vô số lần, cũng bị làn khói bao vây, đang nghiêng người đứng ở một phía của quảng trường.

Lâm An đi từng bước về phía trước, cho tới khi đi đến bậc thang mới gian nan dừng lại. Đôi mắt đau nhức nhìn về phía người nọ, đang cúi xuống đốt pháo lần thứ hai, châm lửa rồi nhanh chóng lùi lại ra xa. Anh nhẹ giọng gọi trong ống nghe điện thoại vẫn chưa gác máy, “Anh Từ.”

Dứt lời, bầu trời đêm lại được thắp sáng lần nữa bởi những tia pháo sáng rực.

Người được gọi dường như có cảm giác gì đó, nghe tiếng gọi, mắt đang nhìn theo pháo hoa bay lên, lại chậm rãi quay đầu qua.

Trong khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau.

Lâm An đứng lặng người cách đối phương chỉ vài mét, nước mắt chất chứa bao lâu cuối cùng cũng chảy dài xuống hai bên gò má khi chạm phải đối mắt trầm tĩnh sâu lắng và ánh pháo hoa nở bung trên nền trời.

Trôi qua không biết bao lâu, hai mắt đã nhòe mờ cả đi chẳng nhìn rõ được gì, cuối cùng cũng có một bàn tay ấm áp, xuyên qua màn đềm mơ ảo, kèm theo một câu nói khẽ vừa do dự vừa dịu dàng, chậm chạp ôm lấy khuôn mặt lạnh toát của anh.

“… Lâm An.”

Người ấy đứng dưới màn đêm thoắt sáng thoắt tối, hơi rũ đôi mắt, thật lâu sau mới nở một nụ cười nhàn nhạt, nhẹ giọng lên tiếng.

“… Năm mới vui vẻ.”

– Toàn văn hoàn –

Bình luận

Truyện đang đọc