RỈ SẮT

Cô gái mang gương mặt tươi tắn nét cười, trang điểm xinh đẹp, dáng người lại càng thêm yểu điệu. Chưa kể hai bên má còn có hai lúm đồng tiền rất đáng yêu, nhìn thế nào cũng là một cô gái trẻ trung xinh đẹp.

Lâm An kinh ngạc, nhìn người trông vừa quen mắt lại vừa lạ lẫm này, trí nhớ trống rỗng chợt nổ ‘uỳnh’ một cái, ngay sau đó là vô số hình ảnh quen thuộc không ngừng trôi vụt qua. Cuối cùng mới dừng lại ở một gương mặt trẻ trung đã gặp từ rất lâu.

“… Ngô Yến?”

Cô gái nhìn anh cười khúc khích, đợi mãi mới nghe được Lâm An gọi tên mình, vui mừng chào hỏi lại.

“Đàn anh vẫn còn nhớ em ạ?”

Lâm An ngượng ngùng cười khẽ, “Nhớ chứ.” Nói xong mới sực nhận ra, hỏi, “Em… Sao em lại ở đây?” Dứt lời ngó quanh, “Có công chuyện quanh đây hả?”

Hai mắt Ngô Yến sáng lấp lánh, vừa định trả lời lại đột nhiên thấy hơi ngượng ngùng. Cô liếc nhìn Từ Tân nãy giờ vẫn im lặng đứng bên cạnh Lâm An một cái rồi mới lại nhìn anh, thẹn thùng đáp, “…Em tới tìm anh.”

Nghe thế, Lâm An cũng sửng sốt, ngạc nhiên lắm. Cô nhìn anh, tự nhiên cũng bối rối theo, nhưng vẫn mỉm cười hỏi, “Không biết đàn anh bây giờ có đang rảnh không vậy?” Nói xong lại kín đáo liếc nhìn Từ Tân, “…Nếu anh có chuyện bận rồi thì để hôm khác cũng được.”

Lâm An không đáp, theo bản năng lại nhìn sang Từ Tân trước. Hắn cũng không chớp mắt nhìn lại, sau đó khẽ mỉm cười. Người thứ ba không ngừng đảo mắt nhìn qua lại giữa hai người họ. Cuối cùng Từ Tân chỉ nhẹ giọng bảo anh, “Tôi về trước đây.” Nói rồi, mới nhìn sang Ngô Yến, vẻ mặt còn đang đầy chờ mong đứng trước Lâm An, nói thêm, “Hai người cứ từ từ nói chuyện.”

Nói xong liền xoay người tính đi.

Chẳng ngờ mới đi chưa được nửa bước đã có Lâm An nhẹ nhàng níu lại. Hắn quay đầu, thấy trong ánh mắt người kia nhìn mình đầy lo lắng, không nhịn được bật cười, “Làm sao thế?”

Lâm An hé miệng, “Anh…”

Thấy anh muốn nói lại thôi, Từ Tân chớp chớp mắt. Lâm An nhìn một lúc, cuối cùng mới bảo, “…Anh về nhớ nghỉ ngơi cẩn thận nhé. Hồi trưa… Đồ ăn hồi trưa em làm nhiều hơn chút, có để lại trong tủ lạnh một ít cho anh đó.” Nói rồi mới lén liếc nhìn hắn, nhỏ giọng, “…Buổi tối anh nhớ ăn.” Đoạn mới buông tay.

Ánh mắt Từ Tân lúc này mới dịu xuống, gật đầu một cái rồi rời đi.

Nhìn theo bóng lưng hắn đi xa dần, mãi cho tới khi hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, anh mới xoay người lại mỉm cười với Ngô Yến vẫn còn đang đợi mình, dịu dàng hỏi, “Muốn đi đâu đây?”

Ngô Yến không đáp ngay mà lại tiếp tục nhìn anh cười trộm, lát sau mới nói, “Đàn anh đối xử với người khác vẫn hệt như hồi đại học, tỉ mỉ chu đáo thật.”

Lâm An sững người, mãi mới hiểu ý cô nàng muốn nói tới Từ Tân vừa mới rời đi, hai gò má cũng bất giác nóng lên, chột dạ cười cười.

“Bạn của anh hả?” Ngô Yến lại hỏi thêm.

Anh gật đầu, “Ừm.”

“Ồ… Nhìn hai người có vẻ quan hệ rất tốt.” Nói xong lại dõi mắt nhìn về phía hắn vừa rời đi, “Trưa nay hai người cùng ăn trưa ạ?”

Nghe thấy cô nàng câu trước câu sau đều liên tục hỏi về Từ Tân, Lâm An sợ bị người ta nhìn thấu chuyện gì, chỉ cười không đáp. Thế nhưng hóa ra chuyện mà cô nàng để ý lại không phải chuyện đó, bởi vì ngay sau đó cô nàng cười hỏi, “Vậy bữa tối của đàn anh để dành cho em được không?”

Nói xong, cũng chẳng đợi Lâm An đáp đã tiếp lời, “Vừa hay lúc nãy đứng chờ anh em có nói chuyện với chú bảo vệ một lúc. Chú ấy bảo trong khu này có một hàng lẩu dê ngon lắm. Hay là chúng ta đi ăn thử xem sao?”

Nhìn thấy nét cười tươi vui hồn nhiên và thần thái tự tin cao ngút của cô, vẫn là bộ dáng nhiệt tình, tự nhiên và hào phóng hệt như những nằm đầu tại X đại khi họ mới quen nhau, Lâm An tự nhiên lại thấy trong lòng thổn thức. Vậy nên cũng chẳng từ chối, hai người cùng nhau đi vào khu căn hộ.

Lúc đi ngang qua phòng bảo vệ, nhân viên bên trong thò đầu ra cười ha ha trêu anh, “Ôi thầy Lâm đấy à, mỹ nữ này đợi lâu lắm rồi đó! Sao đây sao đây, phải bạn gái thầy không? Ui cha đúng là trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa quá nhé.”

Lâm An vội vàng phủ nhận, Ngô Yến thì chẳng nói gì. Trong mắt cô nàng ngập ý cười, đối với lời trêu chọc chỉ đáp lại bằng một đôi mắt cong cong như trăng rằm. Thậm chí còn chẳng ngại ngùng mà trêu đùa lại, “Haha, dạ chú nói vậy thì cũng xin nhận ạ.”

Trái tim Lâm An hoảng hốt run lên.
Chỉ năm phút sau, hai người đã yên vị ngồi ở một bàn đôi trong nhà hàng. Bên trong bày trí đơn giản, không có gì khoa trương cầu kì. Bởi vì vẫn còn khá sớm nên trong quán cũng vắng. Ngoại trừ vài ba vị khách thì cũng chỉ còn bà chủ và một cô gái trẻ ở quầy thu ngân, đang ngồi xem bộ phim truyền hình đang hot hiện nay tên là《 Liêu Trai chi Hoa Cô Tử 》(1)

Tiếng nhạc phim buồn thương réo rắt vang lên trong không gian yên ắng vắng lặng của quán ăn.

Sau khi ngồi xuống, Ngô Yến gọi trước hai món khai vị nhẹ nhàng. Bởi vì giờ mới là 4 giờ chiều nên cô cũng dặn luôn nhân viên để đồ ăn chính lát sau hãy mang lên. Lâm An cũng vừa ăn cùng Từ Tân xong chưa bao lâu, thành ra không có ý kiến gì với đề nghị đó.

Gọi món và dặn dò xong, nhân viên phục vụ xin phép cầm thực đơn rời đi, xung quanh lại rơi vào an tĩnh lạ thường.

Ngô Yến cũng khá lạ, không nhiệt tình hồ hởi như ban nãy nữa. Cô nàng len lén quan sát sắc mặt Lâm An, sự vui vẻ trong đáy mắt càng thêm rõ ràng. Lúc này Lâm An đang rót trà cho hai người. Sau khi đặt ấm trà xuống mà thấy cô gái đối diện vẫn im lặng nhìn mình mãi, bèn cười một tiếng cho đỡ khó xử.

Ngô Yến đột nhiên đỏ mặt, nhận lấy chén trà anh đưa tới và nhấp một ngụm, rồi mới cười bảo, “Quả nhiên là không bị người nhà bắt ép nên thư thái hơn nhiều.”

Lâm An không hiểu ý của cô nàng lắm, ngây ra một lát mới hỏi lại, “Là sao?”

Ngô Yến cúi đầu cười, rồi mới ngẩng lên nhìn anh, “Quả nhiên là anh không biết.”

Cô càng nói, anh càng thấy khó hiểu.

Thấy vẻ mặt mờ mịt của anh, cô nàng lại cười khúc khích, hỏi, “Có phải gần đây mẹ anh giới thiệu cho anh con gái một người ở huyện X họ Hoàng, còn hẹn tối nay gặp nhau ăn cơm không?”

Lâm An khó nén được kinh ngạc nhìn cô.

Nói đến đây, cô nàng hơi ngừng lại, uống một ngụm trà rồi mới tiếp tục giải thích, “Khi còn nhỏ cha mẹ em đã ly hôn. Hồi nhỏ tên em vốn là Hoàng Yến, sau khi mẹ đưa tới C thị mới đổi tên thành Ngô Yến. Anh không nhận ra cũng dễ hiểu.” Vừa nói vừa khẽ cười, “Phải rồi, em còn có một anh trai, tên là Hoàng Tuấn đó. Hồi ở X đại cũng thường xuyên tới thăm em, anh cũng gặp rồi đó, còn nhớ không?”

Lâm An vẫn còn đang ngạc nhiên không thôi, nghe cô nàng hỏi thế thì cũng cẩn thận nghĩ lại chút nhưng cũng chỉ nhớ mang máng chẳng rõ lắm. Anh ngại ngùng cười một tiếng nói xin lỗi. Nghĩ lại những lời dặn dò của mẹ, ví dụ như lúc mẹ anh cho số của cô gái kia từ hai tuần lễ trước đó nhưng anh cũng không chủ động liên lạc, cùng chẳng chào hỏi. Để cho người ta đợi hơn nửa tháng xong lại lấy cớ hủy bỏ bữa cơm tối nay, đồng nghĩa với lời từ chối làm quen.

Nghĩ tới đây, anh hắng giọng, áy náy bảo, “Xin lỗi, anh không biết đó là em…”

Nghe thế Ngô Yến khẽ cười, “Vậy nghĩa là nếu biết là em thì tối nay anh sẽ không từ chối phải không?”

Anh sửng sốt, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Thấy anh hơi nhíu mi, cô nàng bèn cười nói tiếp, “Thật ra thì như vậy cũng tốt mà. Thay vì bị hội phụ huynh vây quanh dòm ngó, em cũng thích thế này hơn, chỉ có hai người chúng ta.”

Một tay Lâm An cầm chén trà, nghe thế chỉ hơi nhếch môi, không nói gì thêm.

Bầu không khí có chút đè nén căng thẳng, Ngô Yến chắc cũng cảm nhận được bèn mỉm cười nói sang chuyện khác, giọng điệu khá thoải mái, “Nói thật thì lúc đầu em cũng không biết người họ tìm cho em lại chính là đàn anh đâu. Em còn suýt cãi nhau với mẹ một trận đó. Anh không biết đâu, mấy năm gần đây mẹ em cũng gấp muốn chết, chỉ sợ không ai thèm lấy em. Vừa mới tốt nghiệp thì vẫn còn bình thường, đến lúc vừa mới qua tuổi 27, 28 là bà ấy lập tức không kiềm chế được nữa lộ nguyên hình luôn rồi.”

Thấy cô nàng kể chuyện thì dùng từ ngữ oán trách vậy nhưng ngữ điệu lại khoan khoái lắm, Lâm An cũng chỉ cười đáp, “Dì cũng là vì muốn tốt cho em thôi.”

Thấy anh không có thái độ tiêu cực với đề tài nói chuyện này, cô nàng cũng thừa thắng xông lên, nhăn nhó, “Em biết chứ… Mấy năm trước em vẫn còn ở Bắc Kinh, bà ấy không xen vào được, chỉ thi thoảng lại gọi điện hỏi này hỏi kia, giục này giục nọ thôi. Biết em có bạn trai là đã vội vã muốn em đưa về cho xem mặt rồi. Mà em chia tay là lại than thở, làm em có thời gian không dám về nhà luôn ấy. Bây giờ em chuyển tới C thị rồi còn đáng sợ hơn, anh đoán xem, nửa năm nay bà ấy đã lôi kéo em đi xem mắt bao nhiêu anh trai chưa có gia đình rồi?”

Nói xong nhìn Lâm An, lúc này đang cười cười lắng nghe, rồi giơ tay khoa trương ra dấu, “Những tám người lận đó. Em sắp điên luôn rồi.”

Nhìn vẻ mặt đau khổ không thiết sống đầy khoa trương của cô nàng, Lâm An không nhịn được bật cười.

Xem ra tình cảnh của Ngô Yến cũng chẳng khác anh là bao. Bản thân anh cũng biết rõ, dựa vào điều kiện của cô nàng, hẳn là không thiếu người theo đuổi. Cho nên đến giờ này vẫn còn chần chừ trước sau thì chỉ có thể là vì chưa gặp được người trong lòng mà thôi. Thế còn anh, vẫn còn chần chừ như hiện tại là vì lí do gì đây?

Gương mặt Từ Tân hiện lên trong đầu anh như một lẽ tự nhiên.

Đáp án là gì, có lẽ không cần nói nhiều nữa…

Ngô Yến vẫn đều đều nói chuyện tiếp, “Giờ thì hay rồi, đến cả ba em cũng gia nhập đội quân giục lấy chồng nhà em.”

Lâm An thu lại thần trí vừa trôi đi xa của mình, khẽ cười.

Chỉ là không ngờ cô nàng vừa nói thế xong sắc mặt đột nhiên trở nên rất nghiêm túc, còn hơi ngượng ngùng nhìn mình, bảo rằng, “Nhưng em may mắn thật đó, đàn anh. May mắn vì anh chính là người thứ chín.”

Bất thình lình nghe được câu bình luận mà như đang tỏ tình ấy khiến Lâm An sửng sốt ngây người.

Nói thế xong, hình như chính Ngô Yến cũng thấy xấu hổ, nhưng cũng không vì vậy mà ngừng lại. Cô rót thêm trà, lần này, khi cô lên tiếng nói chuyện lần nữa, dường như có gì đó hơi khác.

“Em biết… Đột nhiên em tìm tới đây, rồi lại đột nhiên nói những lời này, đúng là có hơi đường đột. Dù sao thì hai chúng ta cũng đã… Hơn mười năm không gặp rồi.”

Nói rồi, cụp mi mắt nhìn bát đĩa bày trên bàn, “Năm ấy, sau chuyện kia, em…” Ngẩng lên nhìn, đã thấy Lâm An vốn luôn văn nhã lễ độ phía đối diện chẳng biết đã nhìn ra ngoài cửa sổ từ bao giờ. Cô giật mình ngậm miệng lại, rồi lại lúng túng nói, “… Xin lỗi anh, em không nên nhắc tới.”

Ánh mắt Lâm An nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ bình tĩnh lắm, không hiểu sao lại thành trầm tư. Ngô Yến cũng biết mình lỡ lời nên không nói thêm gì nữa. Mãi sau mới thấy anh thôi nhìn cảnh sắc bên ngoài khung cửa kính đầy nắng, quay lại nhìn cô.

Thấy Ngô Yến vẻ mặt đầy bối rối, Lâm An chỉ cười nhạt, “Không sao đâu, chuyện cũng qua rồi.”

Lòng Ngô Yến tuy rằng bất an nhưng vẫn gật đầu, không ngờ liền sau đó anh lại bảo, “…Chúng ta… cũng vậy.”

Ngô Yến hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn anh.

Lâm An lại khẽ cười với cô lần nữa rồi mới dịu dàng bảo, “Anh biết em định nói gì. Chỉ là Ngô Yến à, anh nhất định phải nói thật cho em nghe.”

Ngô Yến nhìn anh, trong lòng đã mơ hồ đoán ra những vẫn ôm hy vọng chờ anh nói nốt.

Quả nhiên, sau khi ngập ngừng đôi giây, Lâm An mới lại nói tiếp, “Hôm nay gặp em anh cũng bất ngờ thật. Cũng vui lắm. Chỉ là dù nửa tháng trước biết đối tượng xem mắt là em, thì tối nay anh cũng…”

Lâm An không tiếp tục nói cho hết nữa.

“Cũng thế nào?” Ngô Yến chăm chú nhìn thẳng vào mắt anh. Lâm An không đáp, chỉ dùng vẻ mặt nhu hòa nhìn cô.

Ngô Yến đã nhận được đáp án của câu hỏi ấy trong sự im lặng này rồi. Cô nàng hơi hé miệng, miễn cưỡng nở nụ cười rồi mới giúp Lâm An nói cho hết câu còn dang dở, “Cũng sẽ không đi, có phải không?”

Anh không phủ nhận.

Còn chưa kịp nảy mầm đã héo úa. Ngô Yến im lặng ngồi hồi lâu, nhưng có vẻ như cô nàng cũng không ở thế bị động như là hoàn toàn không ngờ tới lời từ chối của Lâm An. Thế nên cô chỉ chớp mắt ngây người một lát thôi là lại nở nụ cười ngay.

“Xem ra là em tới chậm mất rồi. Được, thế thì hôm nay chúng ta không nói chuyện này nữa. Coi như gặp lại bạn học cũ, ăn một bữa cơm, tám chuyện chút thôi, đàn anh sẽ không từ chối chứ?”

Lâm An mỉm cười, gật đầu đồng ý, đáp, “Được.”

Sau đó hai người ngồi một mạch từ bốn giờ chiếu đến bảy giờ tối, dựa vào băng ghế bên cạnh cửa sổ vui vẻ trò chuyện.

Ngô Yến là người rất biết ăn nói. Hồi đó ở X đại, cô được bổ nhiệm làm cán bộ học tập, cũng giống như Lâm An. Khả năng điều phối công việc và tổ chức rất tốt, vẻ ngoài xinh đẹp lại thêm tính cách hòa nhã dịu dàng, độ nổi tiếng năm ấy đúng là khiến nhiều người phải ghen tị. Tuy rằng Lâm An hơn cô một tuổi nhưng bởi vì là thành viên hội học sinh, lại học cùng một ngành nên cơ hội tiếp xúc qua lại cũng không ít.

Chuyện Ngô Yến có cảm tình với mình, không phải là anh không biết. Cô ấy xinh đẹp, hào phóng, được người người chú ý. Nếu như nói rằng anh không hề rung rinh chút nào trước sự theo đuổi của một cô gái như vậy thì đó là giả. Chỉ đáng tiếc tình cảm ngây ngô ấy tới nhanh, qua vội. Dù rằng trái tim anh có đáp trả thế nào thì thế sự vẫn luôn biến ảo vô thường, cũng chẳng thay đổi được gì.

Huống hồ những ký ức tại X đại đối với anh cũng không phải chuyện gì tốt đẹp để mà nhớ. Trái lại, theo một cách nào đó thì thời gian đó cứ như một cơn ác mộng, như bước vào địa ngục vậy.

Vậy nên mấy năm sau đó khi trở về trường để hoàn thành nốt sự học, anh thậm chí đã từ bỏ cơ hội ở lại trường giảng dạy vào phút chót. Dù có bao nhiêu người đỏ mắt mơ ước vị trí ấy mà không được, anh cũng không do dự nhiều mà quay về huyện X. Năm ấy cha Lâm biết chuyện, chỉ còn thiếu điều vào bếp vác dao ra chẻ anh làm đôi. Nhưng đối với Lâm An khi đó, có thể quay lại học và mang được bằng tốt nghiệp trở ra từ cái nơi anh đã từng chịu đủ loại nhục mạ và bất công kia, để cho người mẹ già mỗi ngày đều dùng nước mắt rửa mặt của anh được an tâm phần nào, đã là cực hạn cố gắng và nhượng bộ của anh rồi.

Thế nên bất kể thứ gì liên quan tới X đại, từ bạn học cũ, bạn học mới, hay cho dù chỉ là cọng cây ngọn cỏ, thì trong mười hai năm nay anh đều né đi, tránh nhớ đến. Trái lại, ba công xưởng cũ kĩ khắp nơi đều tràn ngập mùi rỉ sắt, khu vườn bỏ hoang được bọc bằng cả trời sao đêm kia, và cả phòng làm việc đèn rọi mờ tối mà anh kiểm tra sổ sách, lại là những điều thường xuyên đi vào giấc mộng.

Đến khoảng tầm bảy giờ tối, Ngô Yến ra ngoài nhận một cuộc điện thoại. Lúc trở lại mới luyến tiếc bảo rằng trong nhà có chút chuyện, phải lập tức đi ngay.

Lâm An tiễn cô ra tới cổng tiểu khu, vẫy cho cô một chiếc taxi chạy ngang qua. Giúp cô mở cửa xe xong, anh cẩn trọng lùi lại, giữ khoảng cách nhất định với đối phương. Trước khi lên xe, Ngô Yến xoay người cười hỏi anh thêm một câu, “Đàn anh, trước khi đi, em muốn nói một câu nữa mới cam tâm.”

“Anh có người yêu rồi à?”

Lâm An nhìn cô vài giây rồi gật nhẹ đầu một cái.

Trong ánh đèn đường sáng người, chiếc xe chạy khuất dần khỏi tầm mắt. Nhìn chiếc xa đi khuất nơi cuối đường rồi, nhất thời Lâm An lại có cảm giác hơi hoảng hốt, sợ hãi. Ngô Yến đột nhiên xuất hiện, giống như bất ngờ giật tung những hình ảnh mình đã cố gắng gói ghém lại, giấu đi từ lâu. Chúng từ nơi xa xôi mơ hồ nào đó bị dẫn trở lại, lắc mình cho tan lớp bụi thời gian phủ dày, nặng nề di chuyển về phía này.

Anh đứng ở ven đường thêm một lát, đoạn mới xoay người thả chậm bước chân đi về phía căn hộ của mình.

Đi chưa được mấy bước, trong đầu đột nhiên lại vang lên câu hỏi của Ngô Yến trước khi rời đi.

Bước chân anh khựng lại, như cảm giác được gì mà rút điện thoại trong túi quần ra xem. Màn hình vừa được bật sáng lên, quả nhiên có hai tin nhắn chưa đọc của người kia đập vào mắt.

Tin đầu tiên, thời gian gửi đến là từ hai mươi phút trước. Lâm An bấm phím mở khóa màn hình rồi mở thư xem, đọc nội dung xong chân mày không nhịn được nhíu chặt lại.

Trong nửa tiếng gửi cho tôi lịch trình nửa cuối tháng này.

Một tin nữa là từ năm phút trước.

Xin lỗi, gửi nhầm.
Trong đêm tối, con đường chính dẫn đến Trúc Viên được thắp sáng rực rỡ. Hai hàng cây xanh dọc đường được trang trí bởi những dây đèn đủ màu nhân ngày lễ. Gió đêm nhè nhẹ thổi trong ánh sáng dìu dịu của đủ các loại đèn màu. Nhìn qua ô cửa kính xe lao nhanh cứ tựa như một cơn mưa sao rơi, trôi vùn vụt, lấp lánh.

Cửa sổ xe của Từ Tân mở toang để cho gió ùa vào, khiến cho buồng xe vốn đang ngột ngạt thoáng cái để mát mẻ, lành lạnh. Cùng lúc đó, thần trí vừa mới mê mang dao động của hắn cũng giật mình tỉnh lại.

Khi xe dừng trước cửa biệt thự đã là gần tám giờ tối.

Điện thoại di động bị ném ở ghế phó lái bên cạnh, màn hình vẫn tối đen chẳng khác gì. Hắn nhìn màn hình đen ngòm trên ghế bên kia một lúc lâu, tự nhiên không nhịn được rút một điếu thuốc từ trong túi áo ra. Chỉ là khi châm thuốc lên rồi thì lại đột nhiên thấy càng phiền lòng hơn.

Bên cạnh điện thoại là một chiếc túi to, bên trong vẫn còn đựng ba hộp thức ăn nhỏ. Hộp bỏ ra khỏi tủ lạnh đã một lúc, hơi lạnh hình như cũng đã tan hết, chỉ còn lại chút hơi nước đọng bám trên thành hộp, chậm rãi chảy xuống.

Mắt hắn dõi theo dịch chuyển cực nhỏ của hạt nước đọng. Chảy mãi, chảy mãi, cho tới khi một đôi mắt đầy vẻ lo lắng đột nhiên hiện lên trong đầu, hắn mới vội giơ tay lên vuốt mặt. Nhìn tàn thuốc cháy đỏ lập lòe trên tay, hắn sầm mặt thấp giọng chửi một tiếng “Đm.”

Nhưng thứ quẩn quanh trong đầu hắn, tất cả đều là người ấy, và cũng chẳng vì một câu thấp giọng chửi thề mà tan đi. Trái lại, trong không gian bó hẹp và yên tĩnh của buồng xe, càng trở nên nghiêm trọng hơn, cháy rực như lửa cao nguyên.

Trong cơn xúc động khiến người ta phát bực đó, Từ Tân nhắm mắt lại cho bình tĩnh, hồi lâu sau mới từ từ mở ra.

Điện thoại ở bên cạnh rung lên.

Hắn quay sang nhìn, thấy hai chữ quen thuộc nhấp nháy hiện trên màn hình điện thoại, trong buồng xe mờ tối lại trở nên cực độ chói mắt. Hắn ngồi im nhìn màn hình chớp nháy mãi, điện thoại đặt trên ghế rung từng hồi dài chờ đợi, cuối cùng đến khi ngừng hẳn vẫn không nhấc máy lên trả lời.

Chỉ trong phút chốc ngắn ngủi, buồng xe lại trở về trạng thái yên tĩnh tối tăm.

Từ Tân im lặng ngồi ở ghế lái một chốc mới quyết định mở cửa xuống xe. Không ngờ vừa đẩy được cửa ra, điện thoại vốn đã bị hắn cố ý bỏ quên lại chợt rung lên lần nữa.

Tay nắm cửa của Từ Tân khựng lại, nghiêng đầu nhìn sang, màn hình lại là hai chữ quen thuộc Lâm An.

Mặt không đổi sắc, cụp mi mắt, cuối cùng hắn mới nhấn phím trả lời.

Từ phía bên kia vang lên giọng nói dịu dàng của người nọ, “…Alo?”

Hai mắt Từ Tân vẫn cụp xuống, không đáp lại ngay. Một lát sau mới nâng mắt lên nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ thờ ơ hỏi lại, “Chuyện gì.”

Người ở đầu dây bên kia hẳn là nhận ra giọng điệu lạnh lùng của hắn nên ngẩn người, mất một lúc mới do dự đáp, “Không, không có gì.” Sau đó nhẹ giọng nói thêm. “Em chỉ hơi lo thôi… Anh… Anh có thấy khá hơn chưa?”

Mí mắt hắn lại nặng trịu xuống, nhìn vô lăng chằm chằm, giọng nhàn nhạt, “Ừm.”

So với hồi sáng, giọng khàn hơn một chút.

Người kia lại hỏi, “…Cơm và thức ăn để lại đã ăn chưa?”

Hắn nhìn túi đồ để trên ghế phó lái, “Ừm.”

Lâm An nhận được hai câu trả lời khẳng định thì cũng yên tâm phần nào, cũng không hỏi thêm gì về hai tin nhắn gửi nhầm kia. Ngừng một chút, anh lại cẩn thận dặn dò, “Vậy tốt rồi… Anh… Tối nay anh nhớ ngủ sớm chút, trước khi ngủ nhớ uống cốc nước ấm, uống cả thuốc hạ sốt nhé.” Nói xong lại như sực nhớ ra cái gì, “Nước đóng chai để trong tủ lạnh anh tuyệt đối không được uống nữa đâu đấy, không tốt cho thể trạng hiện tại, còn cả… Thuốc… Mấy hôm này anh đừng hút thuốc nữa… Cổ họng chịu không nổi đâu…”

Lâm An càng nói càng nhiều, càng nói càng nhanh. Anh cau mày, cực kì tập trung nghĩ cho kĩ xem còn gì quên chưa dặn nữa không. Cái vẻ rụt rè dễ hồi hộp bình thường vẫn hay lộ ra trước mặt người ta giờ cũng đã bị quăng đi phương trời nào rồi.

Từ Tân im lặng lắng nghe, từ đầu đến cuối không nói tiếng nào.

Lâm An đang thao thao bất tuyệt cũng chợt nhận ra người còn lại im ắng bất thường, tự nhiên thấy hơi bất an mà ngừng không nói nữa. Lát sau mới nhẹ giọng hỏi, “Sao thế? Có phải là có gì…”

Lời chưa nói hết, Từ Tân đã lên tiếng cắt ngang.

“Lâm An.” Người ấy đột nhiên gọi tên anh.

Lúc này Lâm An đang đứng bên cửa sổ ở phòng khách, nhìn xuống đèn đường phía dưới tỏa ánh sáng dìu dịu phủ lên những tán cây ven đường, nhẹ giọng “Dạ”một tiếng đáp lại.

“Ngày mai…” Giọng hắn lộ ra vẻ do dự và chần chừ hiếm thấy. Lâm An nghe ra được, bàn tay cầm điện thoại căng thẳng siết chặt.

Qua vài giây, hắn mới đầy mệt mỏi nói nốt, “Có hạng mục của công ty tạm thời xảy ra chuyện, tôi phải đi B thị một chuyến.” Nói tới đây mới ngừng một chút rồi hồi lâu sau mới thêm vào, “Xin lỗi.”

Nghe xong, Lâm An cũng ngẩn người. Nhưng cũng chẳng bao lâu là anh đã kịp hiểu ý tứ của người ấy khi nói ra câu kia. Nhớ lại hồi chiều Từ Tân mỉm cười hẹn mình ngày mai cùng đi dạo, gặp ở trước cửa Thúy Phương Uyển, mặt tự nhiên lại đỏ lên.

“… Không đâu, không sao hết.” Lâm An nhẹ giọng trả lời, ngừng một chút mới rũ mi mắt xuống, nói thêm, “Em chờ anh.”

Hiển nhiên là Từ Tân không ngờ rằng anh sẽ nói như thế. Trong ấn tượng của hắn, người ấy vẫn luôn là người tâm tư kín đáo. Cho dù là qua mười năm thì tính cách ấy vẫn chẳng thay đổi chút nào.

Nhưng lạ thay, hắn lại chẳng có được cảm giác hài lòng và thích thú như mong đợi, dù là nhỏ nhất, từ biểu hiện ‘nhiệt tình’ hiếm có mà hắn từng mong thấy của người kia.

Nếu có cảm giác gì thì chỉ có nỗi phiền lòng càng thêm sâu sắc nặng nề.

Thành ra ngay cả hơi thở cũng nặng nhọc hơn.

Lời Lâm An nói, hắn còn chưa đáp, anh đã dựa vào thái độ khác thường và sự im lặng không rõ nghĩa của hắn mà đại khái đoán ra được. Anh co người lại, sau một hồi im lặng từ hai phía lại nhỏ giọng gọi, “…Anh Từ.”

Ngón tay hắn giật nhẹ nhưng không thể thấy rõ, vẫn im lặng không đáp.

Qua một lúc lâu, bên tai vang lên tiếng kể chuyện đứt quãng của người nọ, ngập ngừng giải thích.

“…Hồi chiều tới tìm em đó… Là bạn hồi đại học… Tên là Ngô Yến…”

Từ Tân không lên tiếng.

Dừng một chút, anh lại tiếp tục, “Năm đó học cùng nhau… Bọn em cùng là thành viên hội học sinh, ở mảng học tập. Em ấy là người hỗ trợ em cho nên có một khoảng thời gian qua lại khá thân thiết…”

Lâm An lắp ba lắp bắp nói, gương mặt dưới ánh đèn nhàn nhạt càng thêm đỏ bừng. Chỉ có mấy câu ngắn xíu vậy thôi mà đã đổ mồ hôi ròng ròng. Anh biết, hôm nay bản thân xúc động quá nhiều. Từ việc không nhịn được ghé nhà thăm người nọ, tới nhịn không được giải thích cho người ấy nghe dù nói nói năng loạn xạ hết cả lên. Nhưng anh lại mắc kẹt trong cảm giác mất kiểm soát ấy, không cách nào ngăn được câu từ hỗn loạn buột ra khỏi miệng mình.

“Hôm nay cô ấy đến tìm em… Thật ra là, là bởi vì…”

Dũng khí của anh cuối cùng đứt đoạn tại đây. Lâm An nắm siết lấy điện thoại di động đã nóng rần lên trong tay. Nhưng dù có vắt óc thế nào cũng không nghĩ ra được phải làm sao mới nói được hết đoạn này cho trọn vẹn.

“Là bởi vì…” Vì vậy cứ lúng túng nói đi nói lại một câu.

“Bởi vì sao?” Thế mà Từ Tân từ đầu đến cuối không lên tiếng lại đúng lúc này hỏi lại.

Hơi thở của Lâm An chậm lại, trong lúc đang khó mở lời, cảm giác quẫn bách lại càng đè nặng lên anh hơn.

Quay vài giây mới nghe thấy người ở đầu dây bên kia bật cười một tiếng không rõ ý, giọng khàn khàn nói cho hết lời anh còn đang bỏ dở, “Bởi vì muốn nối lại chuyện xưa?”

Lâm An ngẩn ra. Theo bản năng, anh muốn lên tiếng phủ nhận, cũng đã hé miệng định nói gì đó rồi, nhưng đối phương đã cắt ngang. Hình như Từ Tân cũng vì những lời mình vừa xúc động thốt ra mà ảo não không kém gì. Hắn thở dài, giọng càng trầm hơn, “Xin lỗi.”

Dừng một chút lại nói thêm, “… Tôi nhất thời lỡ lời.”

Lâm An tròn mắt.

“Còn chuyện gì không?” Chỉ một khắc sau, giọng Từ Tân lại dịu dàng y như trước.

“… Không, không có.”

“Ừm, vậy tôi còn vài tài liệu phải giải quyết, hôm nay dừng ở đây thôi nhé?” Sau đó thêm vào, “Cậu bận rộn cả ngày rồi, đừng làm gì mệt mỏi quá. Dọn dẹp xong rồi đi nghỉ sớm đi.”

Nghe ra được ý lảng tránh của hắn, trong mắt Lâm An thoáng chút mất mát.

“… Vâng.”

Cuộc điện thoại cứ thế bị cắt đứt trong im lặng.

Lâm An đứng bên cửa sổ, cúi đầu nhìn màn hình đã tối đen hồi lâu rồi mới chầm chậm buông chiếc điện thoại đã nguội lạnh xuống. Đoạn anh mới xoay người đi dỡ hành lý.

Vừa chạm được tay lên chồng quần áo được gấp gọn gàng thì điện thoại lại rung lên. Lâm An giật mình, lập tức cầm xem, phát hiện hóa ra chỉ là tin nhắn cảm ơn từ đồng nghiệp Khương Nguyệt Phương mà thôi.

“Thầy Lâm, nghe chủ nhiệm Trần nói ngày mai thấy dạy thay cho tôi ạ? Làm phiền đến thầy phải từ quê vội lên rồi, cảm ơn thầy nhiều.”

Anh hơi thất vọng, nhưng vẫn mỉm cười nhắn lại một tin, “Không có gì đâu.”

Hai phút sau, phía bên kia lại gửi tới một tin khác, “À phải rồi, trong ngăn kéo bàn làm việc của tôi có tài liệu dạy phụ đạo được soạn sẵn rồi đó, thầy cứ lấy dùng luôn nhé.”

Lâm An lại nhắn trả lời, “Được, cám ơn.”

Kể từ đó thì điện thoại hoàn toàn nằm im không rung thêm lần nào nữa.

Một mình Lâm An dỡ đồ mình đem lên sắp xếp lại, sửa soạn xong lại vào vệ sinh tắm rửa. Sau đó thì ngồi im lặng trước bàn làm việc đọc sách, chuẩn bị một chút nội dung bài giảng cho ngày hôm sau.

Thế nhưng sức chú ý của anh lại cứ tan ra không cách nào tập trung được. Những lời Từ Tân nói từ một tiếng trước cứ không ngừng văng vẳng trong đầu. Hết lần này tới lần khác, anh nhớ lại giọng nói bất chợt thay đổi của hắn, từ trầm trâm tới giễu cợt, từ giễu cợt lại tới kiềm nén tránh né, cứ như đang muốn trút cảm xúc ra, lại giống như không muốn nhắc tới chuyện gì.

Anh yên tĩnh ngồi nhìn đầu bút đổ bóng trên giấy viết dưới ánh đèn bàn, cứ nghĩ xem nguyên nhân phía sau của những thay đổi đó rốt cuộc lại gì, nghĩ rồi lại tính, tính rồi lại suy, cuối cùng tới khi đến gần đáp án thì lại không tự chủ được mà tránh né, phủ nhận.

Anh sợ người kia hiểu lầm sự do dự và im lặng của mình, lại càng sợ tất cả chỉ là do mình tự đa tình tưởng tượng ra.

Còn Từ Tân thì quả đúng như lời hắn nói trên điện thoại ban nãy, rằng “có việc phải giải quyết”, sau khi cúp máy thì tuyệt nhiên không còn động tĩnh gì nữa.

Mặc dù cầm bút trong tay nhưng sự chú ý của Lâm An lại chẳng nằm ở tập giáo án, cũng chẳng phải tài liệu. Hết lần này tới lần khác, anh cứ liếc nhìn chiếc điện thoại bên cạnh. Nhưng rồi hết lần này đến lần khác, đáp lại anh chỉ có im lặng vô tận.

Rốt cuộc là đang mong đợi gì? Còn đang hy vọng xa vời gì nữa?

Cho dù trái tim không chịu thừa nhận, thì ánh mắt cũng chẳng thể nào giấu giếm hay lừa đối được nữa.

Lâm An lại nghĩ tới câu mà Ngô Yến hỏi hồi tối nay, không khỏi cười khổ. Chỉ mới qua một ngày ngắn ngủi thôi mà anh đã trở nên thiếu kiềm chế, thiếu nhẫn nại đến thế này.

“Ngủ chưa thế?”

Vậy là vài phút sau, khi nhìn tin nhắn mà mình vô thức gửi đi trước đó, sự hốt hoảng và sợ hãi trong lòng cuối cùng cũng chẳng tới.

Người nhận không trả lời.

Lâm An nhìn chằm chằm tên của người nọ lưu trong danh bạ, qua năm phút lại quay về giao diện nhắn tin, chậm rãi gõ từng chữ một, “Anh Từ, em nghĩ rồi, có một số chuyện muốn nói rõ với anh. Nếu anh chưa ngủ thì nghe em nói hết, được không?”

Không cần phải mặt đối mặt, cũng không cần phải nghe thấy giọng của nhau. Trước màn đêm in trên ô cửa sổ phản chiếu ánh đèn, những lời không đủ can đảm để nói ra và những lời trúc trắc khó khăn không mở lời được trước đây, giờ lại trở nên không còn quá khó nữa.

“Ngô Yến là bạn học của em ở X đại, nói cho chính xác thì là đàn em dưới một khóa. Em biết cô ấy từ mùa thu năm ’90, khi đó cô ấy vừa nhập học, tình cờ gặp nhau ở hội học sinh.”

Những ngày tháng tuổi trẻ hào hoa phong nhã một thời dường như lại vừa được trải ra trước mặt anh bằng tiếng gõ phím khẽ khàng.

Lâm An cân nhắc từng chữ, vẻ mặt dịu dàng.

“Chính thức quen biết thì phải tới năm ’91. Cô ấy làm việc cũng khá, được thăng chức lên, bọn em có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn. Hoạt động ở X đại rất nhiều, từ học bổ túc, kiểm tra, báo cáo, rồi cả hoạt động liên kết giữa các ngành hồi đó nữa, bọn em đều cùng nhau thảo luận. Sau đó… Em và cô ấy… Đúng là hồi đó cũng có cảm tình với nhau thật, nhưng cuối cùng vẫn là… có duyên không phận.”

Viết tới đây, trong lòng cũng hơi đau nhói. Lâm An nhìn dòng tin nhắn chi chít chữ trên màn hình, câm lặng. Khoảng thời gian đó, anh đã rơi từ nơi ánh sáng vô tận vào nơi bóng tối vô tận chỉ trong một đêm. Dường như lúc này nó lại xuất hiện trước mặt anh, khiến anh phải nhắm mắt lại một lúc lâu trước khi thoát khỏi đoạn ký ức khó coi ấy.

Anh không có dũng khĩ kể loại đoạn thời gian đó. Sau khi bình phục lại tâm trạng xúc động kịch liệt, anh chỉ để lại một câu khái quát chung chung không có gì xôn xao.

“Sau đó thì… Em bị đuổi khỏi trường. Hơn một năm sau trở về, mọi thứ đều đã đổi khác rồi. Cô ấy cũng đã tốt nghiệp, nghe nói là vất vả lắm mới kiếm được một công việc ở B thị. Sau đó thì mất liên lạc.”

Tới đây, chuyện còn chưa kể xong, tay anh đã run lên nhè nhẹ. Nhưng động tác gõ phím vẫn không ngừng lại.

“Hôm nay cô ấy có đến tìm, là bởi cô gái mà trước đó mẹ bảo đã hẹn gặp mặt cho em, chính là cô ấy.”

“… Em cũng chỉ vừa mới biết.”

Nguyên nhân và kết quả cuối cùng rồi sẽ kết thúc tại đây.

Lâm An ngồi im nhìn những câu chữ hỗn loạn mình vừa viết ra, ngón tay dừng khựng lại hồi lâu vẫn ngập ngừng không gõ tiếp. Chúng lưu luyến trên màn hình điện thoại nóng bừng, như một đôi bạn già đã lâu không gặp, không muốn đi ngay.

Mãi sau mới không nén được run rẩy mà ôm chầm lấy nhau.

“Anh Từ, hồi chiều anh đã bảo em rằng, anh rất vui vì hôm nay người em tới gặp không phải cô ấy, mà là anh.”

Viết tới đây, vành mắt Lâm An bắt đầu thấy hơi cay cay. Sự nhiệt tình ẩn sâu trong đáy lòng anh dường như cuối cùng đã tìm thấy lối ra trong bóng tối tích tụ. Nó dần dần tràn ra, từ đôi môi mím chặt, từ ánh mắt mơ màng, và từ từng lỗ chân lông trên người, lần lượt xông ra.

Khi những giọt nước mắt rơi xuống, những điều đã từng khiến anh sợ hãi và trốn tránh vô số đêm ngày, thậm chí ngay cả việc thử dò xét cũng không dám để lộ, giờ phút này đều tuôn ào ạt theo động tác gõ xuống của đầu ngón tay.

“Thật ra… Em cũng đã vui lắm. Nhiều năm trôi qua như vậy rồi, người em ngày đêm nhớ mong muốn gặp, trước nay chưa từng là cô ấy.”

“Mà là anh.”

Tin nhắn dài mấy trăm chữ, do bị hạn chế kí tự nên tự động chia thành hai, ba đoạn. Nhấn phím gửi đi xong, trên màn hình hiện lên phong thư đóng lại, lộn một vòng rồi bay đi, xác nhận đã gửi tin nhắn.

Lâm An giữ mãi cái tư thế ngồi khom lưng cúi đầu ấy, dõi mắt nhìn theo hình ảnh chuyển động trên màn hình mãi cho tới khi đèn màn hình tối đen.

Thế nhưng trôi qua hằng giây hằng phút, vẫn chẳng nhận được lời hồi đáp của đối phương.

Qua mười phút, hai mươi phút, rồi một tiếng đồng hồ cũng qua. Cho tới hai tiếng sau, tin nhắn gửi đi vẫn chẳng khác nào hòn đá ném xuống đại dương, âm thầm chìm xuống đáy sâu trong sự chờ đợi khắc khoải.

Lâm An chăm chú nhìn điện thoại trong tay, sự mong đợi hồi hộp lúc ban đầu cũng đã dần trở thành đau khổ mất mát.

Anh yên lặng ngồi một lúc lâu. Đột nhiên, giống như đã không còn chịu được sự im lặng đau đớn này nữa, anh đặt điện thoại trong tay xuống, đứng lên xoay người đi về phía cửa phòng ngủ. Có điều bước ra đến cửa thì lại không biết làm gì bây giờ.

Không gian vốn nhỏ hẹp chật chội, trong chớp mắt lại trở nên rộng mênh mông. Không một ngóc ngách nào trong căn phòng nhỏ là không bị bồi hồi chờ đợi in dấu lên, khiến nơi nào cũng như kéo dài, kéo dài ra mãi.
Một đêm này, Lâm An không ngủ được. Mà ngay cả khi thức tỉnh khỏi giấc ngủ chập chờn, anh cũng không bỏ được phải kiểm tra điện thoại đặt bên gối một lần, âm thầm hy vọng màn hình sẽ có thông báo gì đó. Mỗi lần đều ngóng trông mở xem phần thông báo tin mới. Nhưng mỗi lần đều giống nhau, suốt cả một đêm, từ phía Từ Tân vẫn lặng thinh chẳng truyền tới câu nào.

Khi tia nắng ban mai cuối cùng cũng nhô lên, anh vẫn còn trằn trọc trở mình. Sau khi đờ đẫn rửa mặt đánh răng, xuống lầu mua một chút đồ ăn sáng, anh mới mỏi mệt xách theo cặp tài liệu tới trường.

Dọc đường đi, gió mơn man thổi. Tiết trời mới sang tháng Mười, hơi nóng đã bị đẩy lui hoàn toàn chẳng còn dấu vết. Bớt đi một chút ngột ngạt, tâm tình căng thẳng vì cả đêm hồi hợp cũng nhờ thế mà thả lỏng hơn. Thế nhưng chừng đó cũng chưa đủ để ngăn chuyện xảy ra đêm qua cứ liên tục tua đi tua lại trong đầu.

Lâm An không dám đọc lại những dòng tin mới nhất mà mình viết hôm qua. Nhưng thật ra cũng chẳng cần thiết. Những lời chân thành gần như lời tỏ tình đó đều do chính tay anh gõ xuống, đừng nói là chữ viết câu từ, cho dù là dấu chấm dẩy phẩy anh cũng không thể phủ nhận rằng mình nhớ rõ từng cái, từng cái một.

Nhưng tin nhắn phản hồi thì mãi chẳng thấy, khiến cho lòng người không khỏi nảy sinh cảm giác lo sợ, nghi ngờ, thậm chí là cả hối hận.

Trong lúc suy nghĩ miên man, bước chân chẳng biết từ bao giờ đã tới trước cửa X trung.

Lâm An đứng ngoài cổng trường yên tĩnh lạ thường trong ánh ban mai, lại lấy điện thoại trong túi ra, nhìn bảng tin một hồi, vô thức nhập vào sổ địa chỉ.

Dòng chữ Từ Tân hiện ra trong tầm mắt.

Anh kiên định quan sát một lúc rồi mới từ tốn ấn ngón tay cái vào nút gọi, nhưng còn chưa kịp làm gì thì đột nhiên có tiếng người vang lên từ phía sau.

Giọng lanh lảnh gọi, “Thầy Lâm!”

Tay Lâm An run nhẹ, lập thức thoát khỏi giao diện cuộc gọi. Xoay người lại, anh phát hiện ra Từ Nguyên đang tươi cười đi về phía này, lại càng chột dạ hơn, bỏ điện thoại vào túi xách.

“Chào buổi sáng!”

Từ Nguyên hoàn toàn không nhận ra sự khác thường của Lâm An. Cô nhóc cười hì hì, đi lại gần, rồi không hề giấu giếm sự mừng rỡ trong lòng mà tròn mắt nhìn Lâm An, “Hóa ra đúng là thầy tới dạy thay Khương Nguyệt Phương thật. Em còn tưởng là chú ba nói dối để bắt em đi học sớm chứ.”

Vừa nghe nhắc tới Từ Tân, cõi lòng vừa mới trấn định lại một chút liền lập tức gợn sóng ngay. Theo bản năng, anh nghiêng người nhìn về hướng Từ Nguyên vừa đi lại đây. Nhưng chiếc xe con màu đen thường ngày vẫn đưa cô nàng đi học lại không có ở đó, ánh mắt ánh cũng không khỏi trở nên buồn bã.

Từ Nguyên phát hiện ra, thấy hơi kì quái, tiến lại mấy bước giơ tay huơ huơ trước mặt anh, “Thầy Lâm, thầy nhìn gì đó?”

Lâm An vội vã thu lại ánh mắt quá mức rõ ràng của mình, lắc đầu bảo, “…Không có gì đâu.” Đoạn, anh mới giả bộ trấn tĩnh nói với Từ Nguyên vẫn đang săm soi mình, “…Chúng ta vào trường đi đã.”

Tới khi hai người một trước một sau tiến vào phòng học cũng chỉ mới bảy rưỡi sáng. Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ lên lớp. Lâm An nhớ ra tin nhắn Khương Nguyệt Phương gửi đêm qua, bảo rằng có để tài liệu cho lớp phụ đạo ở phòng làm việc. Vậy là anh quyết định đi phòng giáo viên in mấy thứ, để khi nào vào lớp thì phát cho học sinh, phong phú thêm nội dung giảng dạy.

Từ Nguyên thì nhàn rỗi chắng biết làm gì. Sáng sớm ngày ra cô nàng đã chạy tới cũng chỉ để kiểm chứng xem có thật hay không, rằng Lâm An quả thật tới dạy thay như lời Từ Tân nói. Nếu như phát hiện ra là không phải thì cô nhóc cũng đã sẵn sàng cắp túi trốn thẳng, đi lang thang đâu đó rồi hết giờ về Trúc Viên sau. Tới khi tận mắt nhìn thấy thầy giáo họ Lâm – giáo viên duy nhất trong trường khiến cô nhóc kính nể – thì cô nhóc liền ngoan ngoãn ở lại. Không chỉ là ở lại học, thấy Lâm An tính đi phòng giáo vụ còn cực kì tích cực vội vã theo sau. Trong khoảng thời gian đó không gây sự cũng chẳng than phiền gì, chỉ là yên lặng ngồi một bên, thi thoảng còn đứng lên giúp một tay.

Đối với một Từ Nguyên khác thường như thế, Lâm An tuy thấy không quen lắm nhưng cũng mừng. Nhìn cô nhóc ngồi trên ghế, hết nhìn cái nọ lại nhìn cái kia, một bộ dạng chán đến sắp chết tới nơi, anh không khỏi bật cười, dịu giọng bảo, “Không cần phải giúp gì đâu, thầy cũng sắp photo xong bài rồi. Còn 20 phút nữa vào lớp, trong ngăn bàn của thầy có một quyển 《 Trận Chiến Xích Bích》 đấy. Là một tác phẩm phóng tác, cũng khá thú vị, em cầm đọc giết thời gian xem.”

Từ Nguyên đang ngồi yên, nghe Lâm Ân nói xong đột nhiên nhìn anh chằm chằm không nhúc nhích.

Lâm An chú ý tới ánh mắt của cô nhóc, cười hỏi, “Sao thế?”

Cô nhóc nghiêm mặt nhìn anh, đột nhiên chẳng chút chần chờ hỏi, “Thầy Lâm, thật ra có một câu hỏi mà em đã phân vân rất lâu.”

Trông bộ dáng nghiêm túc hiếm thấy của cô nàng, Lâm An không nhịn được cười, “Chuyện gì?”

Từ Nguyên nhướn một bên mày, nghiêng đầu, “Có phải thầy đặc biệt thích chú em không?”

Lâm An giật thót mình, sau đó là tim đập loạn xạ.

Máy photocopy đột nhiên phát ra một tiếng bíp. Anh cúi đầu nhìn, nút bấm có kí hiệu tờ giấy liên tục nhấp nháy đèn đỏ. Thế nhưng anh lại như một tên đần, cứ nhìn chằm chằm đèn nháy mà không biết phải làm sao. Cuối cùng Từ Nguyên lại là người phản ứng trước, cúi người rút ngăn đựng giấy ra rồi nhanh nhẹn bỏ thêm giấy mới vào.

Máy móc lại chạy bình thường. Tiếng giấy đều đều trượt ra khỏi máy rất nhỏ. Từ Nguyên vỗ tay cái bốp, cười hì hì, “Xem ra là em nói đúng rồi phải không?” Cô nhóc đi vòng qua máy photocopy, chống khuỷu tay lên máy, có chút đắc ý bảo, “Hẳn là phải cảm ơn bài văn em chém hôm đó rồi. Ôi thầy không biết đâu, Từ Nguyên em đây từ bé đến lớn đã viết mấy cái này đỉnh lắm đó, nhưng mà chẳng có ai đọc hết. Thầy là người đâu tiên đấy, không chỉ cho lời bình mà còn đánh giá cao nữa chứ.”

Lâm An nghe cô nhóc nhắc tới bài văn kia, biết là bản thân vừa rồi vì chột dạ mà ngớ ngẩn rồi. Nhịp tim của anh cũng dần chậm lại. Rồi lại nhớ tới “kiệt tác” đầy sự mới mẻ độc đáo, văn phong thú vị mà cô nhóc nộp lên cách đây không lâu, khóe miệng cũng không tự giác nhếch lên. Nhưng ngay sau đó chẳng biết tại sao nét cười lại đột nhiên biến mất tăm.

Từ Nguyên vẫn còn đang tì vào máy photo, cầm sữa đậu nành Lâm An mới lấy cho mình lên nhấp một ngụm, nói tiếp, “Nhưng mà á, tuy là có vài nội dung em chém gió vậy thôi chứ cảm xúc là hoàn toàn có thật đó. Em thực sự rất tiếc cho chú Ba. Ôi thầy biết không, trừ chú ấy ra thì bình thường em hay gặp gỡ nhất còn một người nữa, cũng là anh em thân thiết lớn lên từ nhỏ với chú ấy. Em gọi ổng là anh Đinh, hầu như mấy chuyện này đều là ổng kể em nghe đó.”

Mắt Lâm An giật giật.

Vốn là, từ sau khi nhận được lời khen ngợi của Lâm An về phần sáng tác lần trước, Từ Nguyên đã luôn suy nghĩ về việc khi nào có cơ hội nhất định sẽ trao đổi kĩ càng hơn với thầy giáo họ Lâm này. Bây giờ cơ hội đã tới, dĩ nhiên cô nàng không thể bỏ qua rồi. Vậy nên, một bên thì âm thầm quan sát sắc mặt Lâm An, một bên thì thao thao bất tuyệt kể lại mấy chuyện xưa mà cô nhóc đã không viết trong bài văn.

“Nghe anh Đinh kể là chú Ba năm ấy quyến rũ đến mức trai gái đều mê mệt. Hì hì, uy phong thì khỏi phải nói, cả C thị này không chỗ nào chú ấy không thể nắm trong tay. Lúc tiếng tăm lẫy lừng nhất không ai dám chủ động tới cửa khiêu khích luôn ấy. Mà còn là dũng khí hào hiệp chứ không phải loại xằng bậy không có nguyên tắc tôn ti đâu. Xung quanh không ai là không hâm mộ.”

Từ Nguyên càng nói càng hào hứng, hai gò má cũng ửng hồng lên tươi tắn như hoa, giống y hệt Đinh Hoa thời còn trẻ. Nếu trong tay có thêm một cây thước gỗ thì hẳn đã tròn vai một bậc thầy kể chuyện “thiệt xán liên hoa”, trôi chảy khéo léo, phong thái xuất chúng như hoa sen.

Lâm An không ngắt lời cô nhóc, chỉ mỉm cười nhìn và lắng nghe.

Thấy thầy giáo chịu nghe mình nói thật, Từ Nguyên càng lấy làm thích thú, vui vẻ đến không ngừng được, “Nếu theo logic suy luận bình thường thì một người có văn hóa như thầy hẳn là ban đầu phải không vừa mắt kiểu người động tay chân như chú Ba chứ. Nhưng rồi sao, anh Đinh nhà em bảo là, hồi đó trong nhóm bọn họ có một cậu sinh viên cũng thuộc hạng xuất sắc lắm. Chưa nói tới trông thư sinh trắng trẻo, lại còn đấm không được đá không xong, đến bê đồ cũng chẳng nổi, chỉ có lén đọc sách là giỏi. Thế mà ngày nào cũng thích ở bên người chú, kè kè đi theo chú ấy suốt.”

Nghe tới đó, mặt Lâm An không khỏi hơi ửng lên. Anh biết cái người ‘sinh viên xuất sắc’ mà Đinh Hoa kể xằng với Từ Nguyên chính là mình. Nhưng lại nghĩ tới khoảng thời gian bồng bột u ám trước đây, lòng cũng tự nhiên bàng hoàng theo.

Thấy vẻ mặt anh đột nhiên ảm đạm, Từ Nguyên tưởng là anh không tin, nhíu nhíu mày. “Ơ, thầy thật là, không tin em nói hả? Chuyện khó tin nghe như truyền kì nhưng là thật đó! À đúng rồi, trong phòng làm việc của chú ấy vẫn còn một bao thuốc rỗng tuếch từ đời nào vẫn còn giữ trong ngăn kéo cơ. Cứ như là bảo bối ấy! Hút hết rồi còn không vứt đi, nâng nâng niu niu như ngọc ngà châu báu. Nghe anh Đinh bảo là ấy là của sinh viên đại học năm đó đưa cho chú ấy. Xem ra mối quan hệ giữa hai người hồi xưa tốt lắm.”

Lâm An nghe mà choáng ngợp, máu trong người cũng theo những lời nghe được mà sôi trào lên.

“Em, em nói sao cơ?” Anh nhìn cô nhóc chằm chằm.

Đúng lúc này Từ Nguyên lại giơ đồng hồ trên tay lên xem, buồn bực thở dài, nhắc nhở anh, “Gần tám giờ rồi nè thầy, chúng ta về lớp thôi chứ ạ?”

Lâm An cũng bừng tỉnh, mất một lúc mới ổn định lại được. Anh gật đầu, cầm xấp bài đã photo xong lên, và cả tài liệu dạy học, rồi hai thầy trò cùng nhau ra khỏi phòng làm việc.

Tuy nhiên, trên đường đến phòng học, những lời cuối cùng mà Từ Nguyên nói vẫn còn văng vẳng bên tai anh. Vẫn còn đau lòng và chán chường vì những tin nhắn không nhận được hồi đáp tối qua, vậy nên anh cũng chỉ lặng lẽ tiếp tục rảo bước đi về phía trước.

Nhiệt huyết trong lòng nhất thời dâng trào. Phiền muộn và vui sướng hòa quyện, Lâm An vô thức thả bước nhanh hơn, ngay cả Từ Nguyên ở bên cạnh nói gì đó anh cũng nghe không rõ.

Chỉ một đoạn đường ngắn ngủi chừng năm phút đồng hồ nhưng anh thấy sao mà dài. Rồi cũng như vậy, một tiết học bốn mươi lăm phút ngắn ngủi cũng đằng đẵng, trước nay anh chưa từng thiếu kiên nhẫn đến thế.

Lâm An đem một lòng rối bời hỗn loạn đứng trên bục giảng. Tuy rằng vẫn thao thao trích dẫn văn thơ và giảng bài, nhưng lòng anh đã đi lang thang tận đâu. Rõ ràng trong mắt là các em học sinh, trên đầu môi là lời giảng văn, nhưng trong đầu lại chỉ toàn là từng động tác, từng nét cười, từng chút quan tâm của người nọ.

Hành nghề hơn mười năm rồi, anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình lại không kính nghiệp đến nhường này.

Khi tiếng chuông tan học vừa vang lên, anh đã không thể dằn lại được thấp thỏm trong lòng hơn nữa, vội vã cho tan lớp. Vừa đi tới khúc quanh cầu thang đã lại vội vã lấy điện thoại trong túi ra.

Phần thông báo vẫn chẳng khác gì, không một tin nhắn từ đối phương. Thế nhưng trong lòng anh, kì lạ thay, lại chẳng còn thấy sa sút, khó chịu như trước đó nữa.

Cho dù là khi bên tai vang lên tiếng khóa máy tự động, cùng lắm thì anh chỉ thấy hơi hụt hẫng một chút xíu thôi.

Lời nói của Từ Nguyên giống như một liều thuốc trợ tim mạnh mẽ, thổi phù một cái đã bay sạch lớp bụi phủ thời gian phủ trong lòng. Đứng trên hành lang tràn ngập ánh nắng, Lâm An đột nhiên cảm thấy mục tiêu và mong muốn hiện tại của bản thân trở nên rõ ràng hơn bất kỳ khoảnh khắc nào trong quá khứ.

Vậy là anh thử lại một lần nữa, bấm gọi dãy số đã thuộc làu từ lâu trong danh bạ, nhưng đổi lại chỉ có thông báo đầu dây bên kia đã tắt máy, không liên lạc được. Anh ngẩng đầu lên, phóng tầm mắt nhìn ra khoảng không quang đãng phía bên ngoài hành lang lớp mắt, sau đó không hề do dự mở hộp tin nhắn ra, suy nghĩ một lúc mới kiên định gõ xuống một dòng chữ…

Anh Từ, lời tối hôm qua… Em vẫn chưa nói hết. Nếu anh có thời gian, khi nào xong việc rồi có thể gọi cho em được không?

Gửi đi rồi, lại viết thêm một tin nữa.

Em có vài lời muốn gặp tận mặt để nói với anh.

Bình luận

Truyện đang đọc