S. A



Chưa bao giờ Hà Gia Bảo lặn lội đến tận khu vực khối B để gặp Vân My cả. Vì thế điều này khiến tất cả tò mò vô cùng.
Còn Vân My thì hiểu tại sao cậu ấy làm thế.
Tính bảo cậu ấy ko nên xử sự trẻ con ở đây nhưng mà chưa kịp nói gì cậu ấy đã hỏi.
-Tại sao chị làm thế?
-Đó ko phải việc của em.
-Sao lại ko phải việc của em chứ?
-Thế sao lại là việc của cậu?
Vân My thay đổi thái độ nhẹ nhàng của mình. Mỗi khi ko đồng ý với cách xử sự của cậu là cô ấy đều làm như thế.
Thấy Gia Bảo ko nói gì, cô ấy lập tức lấn át.
-Về lớp mau đi, sắp vào giờ rồi.
-Nếu chị ko nói lí do thì em sẽ bỏ tiết đứng ở đây.
-Tuỳ cậu thôi, như thế tôi ko có hại gì cả, giờ tôi đã ko còn cái nhiệm vụ chăm lo để ý đến cậu nữa rồi.
Cô ấy bỏ vô lớp trước ánh mắt và sự bàng hoàng của mọi người xung quanh.
“Giận nhau à? Chắc chắn cậu ta là kẻ gây sự trước mới vô tình với thằng nhóc đó như thế. Mình biết cái tính của cậu ta mà. Ủa, mà đó đâu có phải việc của mình, quan tâm chi? ”
Hà Gia Bảo vẫn đứng đó mặc cho tiếng trống vào giờ vang lên.
Mọi người đều nói cậu ấy nên về lớp, là lớp trưởg ko thể hành động như thế nhưng cậu ấy kiên quyết ko nghe, nhất quyết phải nhận được câu trả lời gì đó từ Vân My.
Bó tay với Hà Gia Bảo mọi người quay sang thuyết phục Vân My. Họ ko biết con người cô ấy sắt đá đến mức nào hay sao mà lại chuyển đối tượng sang cổ chứ? =_=
-Em họ cậu mà cậu lại lỡ đối xử thế *?
“Em họ???”
Cậu ta tròn mắt quay sang nhìn Vân My. Vì đã lâu ko thấy cậu ta có thái độ gì với mình bỗng nhiên lại quay sang nhìn mình như thế nên cô ấy cũng hơi mở to mắt nhìn đáp lại.
-Sao? Có gì ko ổn với cậu à?
Cậu ta lắc đầu rồi quay đi, trông cứ như thằng đần ấy. ^-^
-Tên xấu xa kia, nói ai là thằng đần?

Nói thế thôi, ví von cả ấy mà. ^_^
- >””

Bình luận

Truyện đang đọc