S. A



Cậu ta ngồi lì ở ghế một lúc khá lâu.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười của mấy lũ nhóc.
Bảo Ngọc nhìn cậu ta với ánh mắt tròn vo.
Nhận ra cô bé lần trước, cậu ta la lên.
-Ah, bé con!
Cô nhóc lập tức quay đi.
-Ê…bé con, lại đây anh hỏi cái coi!
Biết cô bé ko thích bị gọi là bé con còn cố tình.
Bảo Ngọc nhìn cậu ta hơi gườm gườm, khiến cậu ta cũng hơi thấp thỏm.
Rồi quyết định ko nói nữa mà dùng hành động cho an toàn.
Vẫy vẫy tay ra hiệu cho Bảo Ngọc lại chỗ mình.
Cô bé cũng ko phải quá cứng đầu đến nỗi ko nghe lời, vì ít nhất cô bé cũng biết cậu ta là bạn của chị Vân My.
Bảo Ngọc bước lại gần, nhưng điệu bộ ko mấy dễ chịu.
“Con bé này nhìn ko khác gì con mèo kia cả.”
-Em có chơi thân với chị Vân My ko?
Cố gắng cho giọng ngọt ngào nhất có thể.
-Có ạ, chị Vân My là một người rất là…
-Thôi được rồi, anh biết chị Vân My là một người như thế nào. Anh muốn hỏi…
-…
-Em…biết son môi chứ? Son mà tụi con gái bọn em hay dùng để môi…
-Em biết, anh đừng nghĩ em là trẻ con ko biết gì.
“Thì liên quan đến vấn đề của tụi con gái chả biết chứ sao? Trẻ – con??? Nghe câu này bình thường mà sao khó lọt tai thế chứ lại.”
-Chị Vân My của em ấy…
-Chị sao?
-Chị ấy…có dùng cái đó ko?
Im lặng một hồi.
Cậu ta tò mò chảy cả mồ hôi để nghe câu trả lời.
Câu trả lời này sẽ làm thay đổi toàn bộ thế cục hiện nay cũng như làm thay đổi hoàn toàn cuộc sống sau này của cậu ta.
Nhưng kết quả sau một hồi hồi hộp chờ đợi lại là một câu hỏi ngược đầy mất hứng.
-Anh hỏi làm gì?
Làm cậu ta suýt té xuống đất.
-Muốn biết thì mới hỏi chứ? Rút cuộc là có xài cái thứ đó ko?
-Câu trả lời như thế nào thì khiến anh cảm thấy thoải mái nhất?
“Con nhỏ này!!! >__”””””””_”_”

Bình luận

Truyện đang đọc