SA VÀO TRÊU GHẸO VỢ YÊU: TỔNG GIÁM ĐỐC VÔ CÙNG CƯNG CHIỀU

“Có một người phụ nữ bốc đồng gây chuyện rồi bỏ chạy, có thể sau đó lại yêu vị hôn phu của người bị cô ấy đâm chết. Hai người ở cùng một chỗ. Thế nhưng trong tâm hồn bọn họ luôn có một bóng mờ, người đàn ông làm tổn thương người phụ nữ. Sau khi hai người chia tay nhau, người đàn ông phát hiện anh yêu người phụ nữ này, không thể không có cô ấy, lại muốn tìm cách đoạt lại cô.” Tiếu Nhiễm nói xong, cay đắng cười cười: “Đây chính là chuyện cũ của mình và anh ấy, thật ra mình không phải người may mắn.”

“Chuyện này được biên kịch khá đặc săc.” Đái Lệ Lệ khinh thường cười lạnh.

“Cậu có thể không tin, nhưng đây là chuyện thật sự đã xảy ra trên người mình.” Tiếu Nhiễm nghiêm túc nói.

“Có thể cảm giác được anh ấy rất yêu cậu.” Tô Nam ôm lấy Tiếu Nhiễm, cười nói.

“Đúng.” Tiếu Nhiễm gật đầu một cái, có chút thất vọng nói.

“Nhưng trong lòng anh ấy vẫn có bóng dáng của vị hôn thê trước đó. Cho nên mình vẫn chưa đồng ý tái hợp lại với anh ấy.”

“Anh ấy... từng yêu cậu rất sâu?” Nam Tây nghe được đoạn trần thuật của Tiếu Nhiễm mà thấy thống khổ.

“Rất sâu, sâu đến mức mình đã từng tuyệt vọng với tình yêu.” Tiếu Nhiễm gật đầu.

“Cũng may đúng lúc anh ấy tỉnh ngộ. Hiện giờ hai người nên ân ái như lúc ban đầu đi.” Tô Nam cười hỏi.

Tiếu Nhiễm ngượng ngùng gật đầu: “Anh ấy vẫn bắt mình kết hôn với anh ấy.”

Nam Tây triệt để tuyệt vọng.

Một người đàn ông yêu thương cô sâu sắc như thế, lại có thể vãn hồi tình yêu của cô, kia đã nói lên những người khác không đáng nhắc tới.

Hoàn hảo, bọn họ còn chưa bắt đầu.

“Mình không vội gật đầu, cần phải khảo nghiệm lại anh ấy.” Tô Nam ôm cổ cô nói.

“Mình cũng thế.” Tiếu Nhiễm cười vui vẻ.

Đái Lệ Lệ đố kỵ mạnh mẽ uống bia, dùng một đôi mắt ghen tỵ nhìn Tiếu Nhiễm: “Tiếu Nhiễm, không ngờ cậu còn trẻ đã yêu đương, ba mẹ cậu không phản đối sao.”

“Chúng ta... là kết hôn rồi mới yêu đương.” Tiếu Nhiễm nghiêm túc nhìn Đái Lệ Lệ.

Đái Lệ Lệ thiếu chút nữa phun bia ra.

“Kết... kết hôn?”

“Mình là ngạc luân xuân nhân.” Tiếu Nhiễm cười nói.

Giang Nhiêu nhìn Tiếu Nhiễm nhíu mày một cái.

Chẳng lẽ đồn đại vợ của giáo sư Cố chính là Tiếu Nhiễm?

“Cho nên cậu... cậu là phụ nữ đax có chồng?” Đái Lệ Lệ có chút khiếp sợ trưngf mắt nhìn Tiếu Nhiễm.

“Không, mình là người đã ly dị.” Tiếu Nhiễm tự giễu cười.

“Không sợ đã ly dị. Mình có người theo đuổi.” Tô Nam ôm Tiếu Nhiễm, an ủi nói.

Cô không biết rốt cuộc giữa Tiếu Nhiễm và đại ca của cô đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể tưởng tượng được cô từng bị tổn thương sâu sắc thế nào.

Không ngờ người lạc quan rộng rãi như Tiếu Nhiễm vậy mà đã từng trải qua rất nhiều đau khổ hành hạ.

“Mình không quan tâm.” Tiếu Nhiễm cười.

Giang Nhiêu nhấp môi nói

Ly hôn?

Giáo sư Cố vẫn nói vợ của anh ấy ở trong ký túc xá của bọn họ, hẳn là không ly hôn đi?

Chẳng lẽ cô đã đoán sai?

“Không ngờ cậu thật đáng thương.” Đái Lệ Lệ bĩu môi. “Cho dù hai người phục hôn, thì người phụ nữ bị đâm chết kia cugx là chướng ngại giữa hai người, không nhất định sẽ hạnh phúc.”

“Anh ấy nói anh ấy sẽ quên, nhưng mình cũng không tin anh ấy có thể hoàn toàn quên được.” Tiếu Nhiễm tươi cười mang theo chút chua xót.

“Gả cho người có tiền là như thế. Hạnh phúc mới là quan trọng nhất. Nếu để mình chọn ở cùng soái ca hay phú hào, mình nhất định sẽ chọn soái ca.”

“Chồng trước của mình rất tuấn tú.” Tiếu Nhiễm lập tức cười trả lời.

Đái Lệ Lệ thiếu chút nữa thì tự cắn đầu lưỡi của mình.

Cô liều mạng gạt bỏ cảm giác về sự ưu việt của Tiếu Nhiễm, không ngờ chưa thể làm được.

“Mình yêu chính là khuôn mặt của anh ấy, không phải tiền của anh ấy.” Tiếu Nhiễm cười trả lời.

Nhìn thấy Đại Lệ Lệ ăn giấm, đột nhiên cô thấy thoải mái hơn nhiều.

Bình luận

Truyện đang đọc