SA VÀO TRÊU GHẸO VỢ YÊU: TỔNG GIÁM ĐỐC VÔ CÙNG CƯNG CHIỀU

Tiếu Nhiễm mới vừa đi lên lầu, liền bị Hạ Minh Minh chặn ở bậc cầu thang. Cô hơi hất mày, lạnh nhạt hỏi: “Có việc?” Hạ Minh Minh không cam lòng nắm chặt quả đấm: “Tiếu Nhiễm, coi như cô lợi hại!”

”Tôi như thế nào mà lợi hại rồi?” Tiếu Nhiễm liếc xéo Hạ Minh Minh, trào phúng cười lạnh.

”Cô để cho ba chồng mình lấy việc công báo thù riêng, đùa như vậy thật vui sao?” Hạ Minh Minh âm ngoan trừng mắt nhìn Tiếu Nhiễm.

”Cái gì mà lấy việc công trả thù riêng? Bố chồng tôi lừa gạt ba cô?? Hay là nói xấu ba cô?” Tiếu Nhiễm khiêu khích nhìn đối phương.

”Cô chẳng lẽ còn không hiểu?” Hạ Minh Minh bất mãn nhìn Tiếu Nhiễm.

Tiền đồ của ba cô đều bị Tiếu Nhiễm phá hỏng.

Viện trưởng còn chưa có trả lại công đạo cho ba, vị trí chủ nhiệm này làm sao có thể đến lượt ba nữa?

Tiếu Nhiễm thật đáng giận!

”Tôi cần hiểu cái gì sao? Ngay cả chuyện gì xảy ra tôi cũng không biết, cô lại nói tôi lợi hại thật khiến tôi chẳng hiểu gì cả.” Tiếu Nhiễm lườm Hạ Minh Minh, cố ý làm bộ như không biết.

Thái độ của Hạ Minh Minh vẫn rất hung hăng, một chút tỉnh ngộ cũng không có. Nếu đã như vậy, cô cũng không cần thiết bày ra một vẻ mặt ôn hòa với cô ta để làm gì.

”Cô... Cũng chỉ vì bị đau bụng một ngày, mà cô nhẫn tâm trả thù đến trên người ba tôi, hại ông ấy tạm thời bị cách chức điều tra. Cô quá độc ác!” Hạ Minh Minh không kìm nén được tức giận liền quát lên.

”Tôi bị tiêu chảy cùng cô có liên quan sao?” Tiếu Nhiễm hơi cúi người, lạnh lùng nhìn Hạ Minh Minh, “Cô làm sao lại nghĩ bố chồng tôi trả thù ba cô? Sức tưởng tượng của cô cũng thật phong phú?”

Tiếu Nhiễm nói đến Hạ Minh Minh á khẩu không thốt ra được lời nào, chỉ còn biết cậy mạnh ưỡn ngực.

”Thì liên quan gì đến tôi?” Hạ Minh Minh miệng cọp gan thỏ hừ một tiếng.

”Vậy thì có liên quan gì đến lý do bố chồng tôi lấy việc công trả thù riêng? Hạ Minh Minh, cô chặn tôi là chỉ muốn nói những điều này thôi sao?” Tiếu Nhiễm buồn cười hỏi lại.

Nếu Hạ Minh Minh có thành ý, hẳn sẽ không đi chất vấn cô, mà nên là giải thích mới đúng.

Nếu cô ta một chút thành ý cũng không có, cô đây cũng chẳng cần khách khí với cô ta nữa.

Có đôi khi quá khách khí lại biến thành yếu đuối.

Không phải tất cả mọi người ai làm sai cũng đều có thể tha thứ.

Tỷ như Hạ Minh Minh!

Đúng lúc này, Vương Giai Tuệ từ dưới lầu chạy tới. Cô vừa đến liền thấy Tiếu Nhiễm cùng Hạ Minh Minh là bộ dáng giương cung bạt kiếm, liền biết hai cô lại vì chuyện hôm trước mà cãi nhau. Cô khẩn trương chạy đến, cười hỏi Hạ Minh Minh: “Minh Minh, cậu là đang giải thích chuyện hôm trước với Tiếu Nhiễm sao?”

”Giải thích?” Hạ Minh Minh không nghĩ tới người thứ nhất vạch trần cô không phải Tiếu Nhiễm, mà là đồng minh của cô Vương Giai Tuệ.

”Là chuyện hôm trước bọn mình hạ thuốc xổ vào trong cơm trưa của Tiếu Nhiễm ấy.” Vương Giai Tuệ cố ý lớn tiếng nói.

Các bạn học xung quanh nghe thấy lời Vương Giai Tuệ nói, lập tức liền bắt đầu chụm đầu kề tai nhau nói nhỏ.

”Hạ Minh Minh này rõ ràng là một bộ dáng nhu thuận hiểu lý lẽ, không nghĩ tới lại tâm ngoan thủ lạt như vậy.”

”Cũng quá ác độc rồi? Hạ thuốc xổ!”

...

Nghe thấy lời mọi người xì xào bàn tán xung quanh, khuôn mặt Hạ Minh Minh lập tức tái nhợt. Cô ta hung hăng trừng mắt nhìn Vương Giai Tuệ một cái: “Đầu óc cậu bị ngập nước à? Khi nào thì tôi thông đồng với cậu hại người vậy?”

”Minh Minh, sao cậu có thể nói như vậy? Tuy chủ ý là của tớ, nhưng thuốc xổ là cậu kiếm. Cậu nói thuốc kia không thể mua được ở các hiệu thuốc trong nước, là sản phẩm của Mỹ, tác dụng của thuốc cực kỳ mạnh, một viên thuốc nhỏ cũng có thể khiến cho Tiếu Nhiễm bị hạ đường huyết, mất nước. Cậu lo lắng nhưng vẫn đưa cho tớ ba viên. Chuyện này cậu quên rồi sao?”

”Cậu...Cậu... Cậu nói hươu nói vượn cái gì đấy? Tôi nghe không hiểu!” Hạ Minh Minh nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ. Vương Giai Tuệ này là đồ phản bội! Vậy mà dám ở trước mặt bao nhiêu người khai ra chuyện hai cô làm việc xấu. Đầu óc thật sự bị hỏng rồi sao?

”Minh Minh, tớ cũng đã biết sai rồi, cũng đã nói lời xin lỗi với Tiếu Nhiễm. Cậu ấy cực kỳ khoan dung độ lượng, lập tức liền tha thứ cho tớ. Minh Minh, cậu cũng nói xin lỗi với Tiếu Nhiễm đi.” Vương Giai Tuệ đẩy bả vai Hạ Minh Minh, đẩy cô ta tới trước mặt Tiếu Nhiễm.

Bình luận

Truyện đang đọc