SA VÀO TRÊU GHẸO VỢ YÊU: TỔNG GIÁM ĐỐC VÔ CÙNG CƯNG CHIỀU

Có lẽ Cố Hoài Cẩn rất thích Tiếu Nhiễm, cho nên mới tán gẫu chuyện phiếm vui vẻ đến quên cả thời gian, lúc phải về nhà đã hơn mười một giờ.

Bà khoác cánh tay chồng, nói tạm biệt với mọi người rồi rời đi.

Cố Mạc nhìn vẻ mặt lưu luyến không muốn rời đi của cô, cười nói với Tiếu Nhiễm:”Nhà chúng ta lại có thêm một người thương em.”

Tiếu Nhiễm cười gật gật đầu, nhưng tâm trạng không hề vui vẻ như vẻ bề ngoài. Người nhà họ Cố đối tốt với cô, là vì Cố Mạc đối tốt với cô, đã yêu thì yêu cả đường đi lối về, cũng bởi vì những người này vốn không biết cô chính là hung thủ. Nếu bọn họ biết kẻ thù của Cố Mạc chính là mình thì chắc chắn sẽ không yêu thương cô như bây giờ.

Hạnh phúc của cô kỳ thực vẫn rất mơ hồ, như có như không, muốn lên đó nhưng lại quên mất thang, cô phải liều mạng giơ chân mới có thể chạm đến được.

“Không vui sao?” Cố Mạc thấp giọng nói bên tai cô.

“Vui! Sao có thể không vui chứ?” Tiếu Nhiễm nở nụ cười tươi ngọt ngào.

Cố Mạc xoa xoa đầu cô, thản nhiên cười cười.

Cố Nhiên khoác vai Cố Mạc từ phía sau:”Anh, mấy người đứng có ra vẻ ân ái trước mặt người độc thân như em đi.”

“Chúng mình về nhà thôi.” Cố Mạc mở cửa xe, để cho Tiếu Nhiễm ngồi vào trong, chính mình cũng đi qua đầu xe, muốn ngồi vào ghế lái.

Cố Nhiên đột nhiên túm lấy Cố Mạc, đưa cho anh một cái bình nhỏ có một dầu màu vàng nhạt:”Em nghe Cố Tương nói anh ở trong phòng thay quần áo….hahaha….Em sợ anh mãnh liệt quá sẽ làm chị dâu nhỏ bị thương. Cầm lấy.”

“Cái gì?” Cố Mạc kỳ quái nhìn cái bình trong tay.

“Dầu. Có thể làm….” Cố Nhiên thấp giọng thì thầm bên tai Cố Mạc xong liền cười xoay người chạy đi.

“Tiểu tử thối! đúng là chuyên gia trong lĩnh vực này!” Cố Mạc nhìn bình dầu trong tay, bất đắc dĩ thầm nghĩ.

Tiếu Nhiễm tò mò hỏi:”Cái gì vậy?”

“Là thứ giúp em không bị thương.” Cố Mạc bỏ bình vào túi quần rồi ta tà cười cười.

Cố Mạc tươi cười làm cho Tiếu Nhiễm đột nhiên hiểu ra, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hồng lên một chút.

Xấu xa!

Cố Mạc thưởng thức gương mặt kiều diễm của Tiếu Nhiễm, đôi môi mỏng không kìm chế nhếch lên.

Vợ bé nhỏ của anh, thật sự rất thuần khiết.

Suốt đường đi, Tiếu Nhiễm đều ngồi nghiêm chỉnh, ngượng ngùng trêu chọc Cố Mạc.

Xe vừa dừng lại, cô liền nhảy xuống xe chạy lên lầu, nhanh chân trốn trong nhà tắm.

Cố Mạc khóa xe, bước đi trầm ổn lên lầu.

Một giờ sau, Cố Mạc đến trước cửa nhà tắm, dùng sức gõ hai cái:”Nha đầu, tắm xong chưa?”

Tiếu Nhiễm trong bồn tắm ngồi thẳng lên, hồi hộp nói:”Còn….còn chưa xong…”

“Anh giúp em tắm.” Cố Mạc lấy chìa khóa ra, thoải mái mở cửa nhà vệ sinh, cười mờ ám bước vào, rồi đóng cửa lại như cũ.

Tiếu Nhiễm đỏ mặt trừng mắt nhìn Cố Mạc:”Anh đi ra ngoài đi! Em tự làm là được rồi!”

Cố Mạc cởi áo ngủ, bước vào bồn tắm lớn nói:”Em để anh chờ rõ lâu. Phải phạt!”

“Em….Em tự làm được mà!” Tiếu Nhiễm muốn bước ra ngoài nhưng lại bị Cố Mạc ôm ngang người chặn lại.

“Nha đầu, đêm còn rất dài. Em cứ từ từ hưởng thủ đi!” Cố Mạc mê hoặc cười nói.

“Cái này….lúc nãy ở phòng thay quần áo….Vẫn còn chưa đủ sao?” Tiếu Nhiễm mắc cỡ đỏ mặt, ngượng ngùng nói.

“Em quá coi thường năng lực của anh! Anh đã kiềm chế suốt nửa tháng nay rồi!” Cố Mạc nói xong, liền áp sát Tiếu Nhiễm, cuồng nhiệt hôn lên đôi môi mê người của cô….

Đêm thật sự rất dài, Tiếu Nhiễm thật sự mong nó có thể qua nhanh một chút.

Sáng ngày thứ hai, Cố Mạc ôm chặt Tiếu Nhiễm, tự trách nói:”Nha đầu, đều tại anh. Nhưng thật sự anh không nhịn được.”

“Rất đau.” Vành mắt Tiếu Nhiễm hồng hồng, tủi thân chu cái miệng nhỏ nhắn.

“Ai bảo em đáng yêu như vậy?” Cố Mạc dùng sức hôn Tiếu Nhiễm một chút, vui vẻ cười nói.

“Không được nói nữa!” Lần này đến lượt mặt Tiếu Nhiễm đỏ bừng.

Bình luận

Truyện đang đọc