Editor: Chi Misaki
"Không giúp!" Cố Mạc lạnh mặt nói.
Tiếu Nhiễm dẩu môi, nghiêm túc quan sát biểu tình của Cố Mạc.
Anh đây là ghen sao?
Không hài lòng việc cô đến thời điểm gặp khó khăn lại nghĩ đến Ninh Hạo?
Anh muốn cô phải đặt anh ở vị trí thứ nhất trong lòng?
Tiếu Nhiễm mang theo tươi cười nghịch ngợm ngồi lên đùi Cố Mạc, ôm cổ anh, làm nũng: "Thật sự không giúp?"
"Không giúp!" Cố Mạc vẫn như cũ phụng phịu, lạnh lùng trả lời.
Tiếu Nhiễm đặt nhanh lên môi mỏng của Cố Mạc một nụ hôn: "Không giúp?"
"Không giúp!" Cố Mạc vẫn đang kiên trì, thế nhưng biểu tình trên mặt đã không còn lạnh lùng như trước.
Nhìn đến yết hầu Cố Mạc nhúc nhích, Tiếu Nhiễm nghịch ngợm hôn lên lần nữa, nhưng lại không chịu để cho anh thống khoái, cô chỉ chạm nhẹ ở đây một chút rồi rời đi. Nhìn thấy yết hầu của anh khống chế không nổi lên xuống mấp máy liên tục, nụ cười tươi rói liền xuất hiện trên khuôn mặt có chút đắc ý của cô: "Anh thật sự không giúp?"
Bây giờ, Cố Mạc không có lạnh lùng trả lời "Không giúp", nhưng cũng không có nói "Giúp".
Tiếu Nhiễm ôm lấy khuôn mặt lãnh khốc của Cố Mạc, mổ vài cái lên bờ môi mỏng từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng: "Thật sự không giúp sao? Em đây hiện tại liền đi tìm Ninh Hạo."
Cố Mạc đột nhiên dừng xe, tạt vào ven đường, bá đạo ôm lấy Tiếu Nhiễm vào lòng, gầm nhẹ: "Em dám?!"
"Bình dấm chua này cũng sắp tràn nha! Em nào dám a!" Tiếu Nhiễm nghịch ngợm cười rộ lên. Cô ngửi được một mùi dấm chua nồng đậm a. Cố Mạc như thế nào mà để ý Ninh Hạo như vậy? Là anh không tự tin vào bản thân mình sao?
Cố Mạc nhìn đôi mắt sáng ngời của Tiếu Nhiễm, âm hiểm cười hỏi: "Trêu chọc anh, em đã nghĩ đến hậu quả chưa?"
"Em sợ a!" Tiếu Nhiễm nói xong, liền muốn rời khỏi ôm ấp của Cố Mạc, thế nhưng vòng ôm của anh quá chắc chắn khiến cô một tấc cũng không di chuyển được. Tiếu Nhiễm bị ánh mắt của Cố Mạc dọa tới, bất an liếm liếm môi: "Cố Mạc, lái xe nhanh đi thôi!"
"Đốt hỏa trên người anh, em còn muốn chạy sao! Đã muộn rồi!" Cố Mạc xoay người một cái, tiện đem Tiếu Nhiễm áp đến trên ghế lái, một nụ hôn dời núi lấp biển mãnh liệt đánh tới.
"Không đáp ứng hỗ trợ, không cho phép anh hôn em!" Tiếu Nhiễm vùng vẫy hai tay che lấy đôi môi Cố Mạc đang sắp dán lại, mạnh mẽ kháng nghị.
"Được!" Cố Mạc cười tránh ra, sau đó ngay lúc Tiếu Nhiễm cho rằng anh muốn buông tha cho cô, anh đột nhiên lại cắn lấy vành tai non mềm của cô...
Tiếu Nhiễm bất mãn kháng nghị: "Anh đã đáp ứng em không được....."
"Anh chỉ đáp ứng em không hôn, cũng không đáp ứng những thứ khác!" Cố Mạc cười đắc ý ôm lấy Tiếu Nhiễm...
"Âm hiểm... Đại lừa đảo...Đại sắc lang!"
"Anh chỉ hư hỏng đối với mình em thôi!" Cố Mạc sủng nịch trả lời. Trên cái này thế giới này người phụ nữ có thể để cho anh tâm phiền ý loạn hiện tại vẫn như cũ chỉ có một mình cô - - Tiếu Nhiễm.
"Nhanh lái xe a." Tiếu Nhiễm mắc cỡ đỏ bừng cả mặt, nhìn đèn đường cách đó không xa, bất an nhanh chóng hối thúc Cố Mạc.
"Có anh che, hẳn sẽ không có ai nhìn thấy được. Anh còn chưa có hôn đủ!" Thanh âm Cố Mạc khàn khàn nói.
Tiếu Nhiễm không tự giác được nghe theo lời anh nói, thẹn thùng rúc vào trong lòng anh, hùa theo đón lấy nhiệt tình của anh...
Cho dù lúc trước anh có không thích cô,thì bây giờ cũng được coi là thích đi?
Tiếu Nhiễm ôm lấy bờ vai rắn chắc của Cố Mạc, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Chỉ cần anh thích cô, dù có khổ hơn nữa cô cũng chịu được.
Cố Mạc vô lực ghé vào trên người Tiếu Nhiễm, thở hổn hển liên tục. Cho dù cô vẫn vậy nhưng lại khiến anh không thể khống chế được bản thân mình. Anh vậy mà không kịp chờ về nhà, đã ăn cô đến sương cốt cũng không còn..
Anh tới cùng là bị cái quỷ gì ám đây?
"Cố Mạc, I-love-you!" Tiếu Nhiễm ôm cổ Cố Mạc, thâm tình nói.
Cô chưa từng yêu qua người khác nên không biết được tình yêu này đã tới mức nào. Nhưng cô cực kỳ khẳng định, nếu mất anh, cô liền ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.
Cuộc đời cô có Cố Mạc đi cùng, trong mắt cô liền không còn người đàn ông khác.
Đời này, trái tim cô chỉ mở cửa một lần cho Cố Mạc.
Anh đã từng nói qua: Đời này, mặc kệ yêu hay hận, đều phải quấn quýt lấy nhau cả đời.
Bởi vì, nếu cô rời xa anh, thì ngay cả hận cũng sẽ là một điều vô cùng xa xỉ.