SĂN HỒ LY


Nhanh như chim cắt một tên thợ săn lao lên, chiếc đèn được xoay theo hình kim đồng hồ, ngay lập tức, cánh cửa được khởi động, rồi mở toang. Cuối cùng, họ cũng tìm được lời giải.
“Mau đi lên tháo bỏ thiết bị gây nhiễu, chúng ta còn được ba phút nữa.” Hiroshi vừa nói vừa khẩn trương, lũ thợ săn cũng nhanh chóng tuân theo mệnh lệnh. Do thiết bị gây nhiễu đặt trên cao nên mọi người phải bước lên lưng và vai nhau thì mới có thể chạm đến được, vì vậy tất cả đồng loạt đều ra ngoài, bên trong chỉ còn lại Hiroshi, Tiểu Thúy cùng Xích Triệt.
“Dẫn cô ấy ra trước.” Xích Triệt cũng không muốn giải thích, Hiroshi cũng hiểu ý, dìu Tiểu Thuý lội nước đi lên những bậc thang. Nước cũng đã ngập đến ngực, ra ngoài sẽ tốt hơn là ở trong đây ngâm nước biển, tên kia ở lại chắc hẳn có dụng ý riêng của mình.
Trong tầng hầm, nhanh chóng chỉ còn tiếng sóng gào dữ tợn và một thân ảnh để trần, từng cơ bắp vạm vỡ, bờ vai rộng lớn rắn chắc khiến cho người ta không khỏi cảm thấy uy lực và sự dũng mãnh phát ra từ anh.
Xích Triệt cũng lội nước đi từng bước lên bậc cầu thang. Đôi mắt bắt đầu âm lãnh tàn khóc, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên một nụ cười ma quỷ: “Ngươi vẫn không muốn ra đây nói với ta lời nào sao?”
Bỗng từ trên không trung, một màn hình 3D ngưng tụ, xuất hiện trong đó là một gã đeo mặt nạ hình con cú. Theo quy định của gia tộc Ưng, mỗi hộ pháp sẽ tượng tưng ột loài chim. Người cùng huyết thống trong dòng tộc nếu là nữ sẽ mang mặt nạ phụng hoàng, nam sẽ là chim ưng, còn người đứng đầu gia tộc sẽ mang mặt nạ Đại Bàng. Đó là loài chim to lớn nhất cũng như mạnh mẽ nhất, tượng trưng cho quyền uy chí cao vô thượng không ai sánh bằng.
“Chúc mừng ngươi đã thoát khỏi nơi này, nhưng chỉ có ba phút, ta cũng muốn xem mấy tên hộ pháp của ngươi sao mà đến kịp đây ha ha.”
“Ngươi có vẻ quan tâm đến sống chết của ta nhỉ?”
“Ta cũng thật tiếc, rất lâu rồi ta vẫn chưa tìm được đối thủ như ngươi. Nhưng trời đã bắt ngươi xuống địa ngục rồi thì ta không còn cách nào khác.” Tên M-key vừa lắc đầu vừa tỏ vẻ tiếc nuối, nhưng hắn không ngừng nở những nụ cười khoái trá.
Xích Triệt khẽ cười, đôi môi cong cong mê hoặc, nhưng giọng nói phát ra đầy lạnh lẽo và chết chóc: “Ai mới phải xuống địa ngục đây?” Sau đó anh gằn từng chữ: “Là ngươi hay ta?”
“Ý ngươi là gì?” M-key nghe âm thanh phát lên, bất giác nụ cười cũng lặng đi. Gã đối diện hắn, trong tình cảnh nguy nan như vậy lại vô cùng bình tĩnh, “là ngươi hay là ta” câu nói này có ẩn dụ gì đây.
“Để ta nói với ngươi một chuyện, kế hoạch của ngươi rất hoàn hảo, nhưng lại là một vỏ bọc chứa cây kim trong đó, quả thất rất đáng tiếc đấy.”
“Kim gì chứ, đừng giở trò trước mặt ta.” Trên màn hình, M-Key bắt đầu nhíu mày, hắn biết tên Đại thợ săn này không hề biết nói đùa, liệu có như hắn nói hay không đây.
Xích Triệt thong thả nhả ra từng chữ: “Ngươi rất không ngoan, không hề ra tay ở eo biển Malacca, mục đích chính là giảm đi sự phòng bị của chúng ta. Trước hết, ngươi dùng lũ cá đánh lạc hướng để tên Dị Dung kia cắm thiết bị mô phỏng vào bàn phím, làm Hunter I đâm vào đá ngầm. Sau đó, rất gian xảo và thông minh, ngươi kiểm soát tọa độ chính xác đến nỗi, chúng ta không lọt vào bất kì đâu mà phải đến hòn đảo này cho ngươi chơi đùa, rồi những trò chơi đánh đố trong kim tử tháp lần lượt hiện ra, ta thật sự phải vỗ tay tán thưởng cho khả năng dàn xếp của ngươi. Nhưng thật đáng tiếc, ngươi tính Đông tính Tây, nhưng lại tính sai một thứ mà phải vạn kiếp không thể siêu sinh.”

“Đừng hù dọa ta, sắp chết đến nơi mà còn thùng rỗng kêu to.” M-key đáp lại, nói ra được tất cả kế hoạch của hắn thì sao chứ, cuối cùng cũng phải chết thôi.
“Ta kêu to ư, ta nghĩ cũng gần sắp đến rồi thôi.” Đôi mắt anh lúc này âm lãnh, nhưng tia sát khí mùi máu lan tràn trong cuộc hội thoại.
“Tít, tít….” Những âm thanh kéo dài. Trên màn hình, M-key bỗng nhiên nhíu mày.
“Chuyện gì?” Âm thanh tỏ vẻ như hắn đang cáu bực.
“Chủ nhân, lũ người của bọn Hunter đã đánh úp vào đây rồi, toàn bộ đảo này đã bị bọn chúng bao vây hoàn, chúng ta phải làm sao đây?”
“Mẹ kiếp!” M-key thốt ra một lời văng tục, sau đó tầm mắt như một con sói khát máu nhìn thẳng vào màn hình.
“Sao thế, ta đã nói kế hoạch của ngươi đã dính một sai sót chí mạng không phải sao, ngươi giết bao nhiêu người của ta, ta sẽ đòi lại gấp mười lần như vậy. Để ta nói cho ngươi biết, ngươi không phải thua trong tay ta mà thua trong tay…một con rùa.” Xích Triệt chậm rãi nói, ý cười nguy hiểm như một thần chết vậy. Mối thù này anh sẽ ghi không sót thứ gì trên người hắn, toàn bộ thợ săn sẽ không chết oan mạng như vậy, anh muốn người của gia tộc Eagle đều tế đàn.
“Rùa!”
“Sao, có thú vị không? Trước lúc ngươi chết, ta cũng không muốn giấu diếm để ngươi không thể nhắm mắt. Ngươi bày ra đủ trò nhưng ông trời không hề đứng về phía ngươi, ngươi có biết đã bị ông ta chơi một vố rồi không?” Nét cười trên môi Xích Triệt mang vẻ vừa khinh bỉ vừa mưa ma.
“Ta không tin, càng không tin vào số trời, ta chỉ tin vào ta mà thôi. Ông trời gì chứ, rùa gì chứ, toàn là bịa đặt.” M-key gầm rú đáp lại như một con thú điên bị chọc tiết.
“Loài rùa xanh là một trong những loài rất trung thành với tập tính quay về nơi chúng sinh ra để tiến hành sinh sản. Sau khi Hunter I bị lũ cá mập và cá ngừ tấn công dữ dội, tàu đã đi về quỹ đạo bình thường, nhưng một khoảng thời gian tiếp đó, ta lại thấy… một đàn rùa xuôi theo các dòng hải lưu bơi về phía trước.”
Nụ cười ác ma của Xích Triệt càng đậm hơn.
“Nếu như theo lịch trình đến vịnh Persian, thì không thể nào có những con rùa biển di cư thành đàn như vậy được, chỉ một khả năng duy nhất, chính là con tàu đã đi sai đường. Bởi vì lũ rùa kia sẽ đến các đảo thuộc quần đảo Seychelles này để sinh sản hoặc đến quốc đảo Madagascar, mà cả hai nơi này đều ngược lại hướng với vịnh Persian.”
“Vậy ngươi thông báo với lũ đất liền như thế nào?” M-key sắc mặt tái xanh. Hắn không ngừng đặt thiết bị ghi hình trên người tên Dị Dung, tất cả hành động ở khoang trung tâm điều bị hắn kiểm soát, sẵn sàng chặn đứng với bộ phận đất liền nếu như kẻ địch phát hiện ra, trừ khi….là lúc hắn đem cô gái kia vào khoang bên trong. Đôi mắt tên M-key lé lên đầy cai nghiệt.

“Thế nào? Nhớ ra rồi chứ, ta rõ biết ngươi gắn thiết bị giám sát lên tên kia. Ta cũng nói cho ngươi biết, sau khi thông báo cho Arsenè, ta đã bảo hắn nhanh chóng bắt đầu triển khai phá hoại thiết bị gây nhiễu của ngươi, dĩ nhiên, kỹ thuật của hắn ngươi ắt hẳn biết, im hơi lặng tiếng.”
“Ta nghĩ, ta chết đi ngươi cũng không hơn ta bao nhiêu, món hàng một tỉ đô của ngươi cũng sẽ chôn vùi dưới đáy biển. Hơn nữa, ta cũng không có ý định cho ngươi lấy lại món hàng trước đó, ngươi nghĩ, với việc mất uy tín lần này, gia tộc Hunter còn có thể làm ăn gì sao?”
Tên M-key quả thực rất to gan đánh bạo, sống chết trước mắt. Đối với món hàng đang nắm giữ, nếu hắn có chuyện gì thì hắn sẽ phát động cho nổ sạch sành sanh. Nên nhớ, trong thế giới ngầm, uy tín còn lớn hơn bất cứ thứ gì. Bởi vì, hàng hóa giao dịch ở đây vô cùng nhạy cảm, một khi tín nhiệm bị phá bỏ thì hàng loạt hệ lụy sẽ xảy ra, một gia tộc hùng mạnh cũng không tránh khỏi cơn bão cạnh tranh này.
“Ngươi uy hiếp ta?” Đôi mắt bắn ra từng luồng sát khí, anh ghét nhất là bị người khác uy hiếp. “Để ta nói với ngươi biết, ngay từ đầu, trên con tàu kia không hề có món hàng gì cả, thứ ta muốn lấy lại là món hàng trước đó. Màn công khai với lão Roberto Iramiv chỉ là che mắt, không ngờ ngươi lại ngu xuẩn mà tin chúng ta có đủ thời gian để chế tạo đơn hàng một tỉ khác chứ.”
Không dừng lại, Xích Triệt nói ra từng lời như mũi tên đâm thẳng vào màng nhĩ của M-key.
“Ngươi có biết tại sao ta lại nói Arsenè không nên bức dây động rừng hay không? Rất đơn giản, ta biết xung quanh ngươi sẽ có một hàng rào gây nhiễu khá tốt, muốn đến gần sẽ rất khó khăn. Cho nên, ta bảo hắn theo sát con tàu của ta, chỉ chờ dịp ngươi phát tín hiệu tới đây mà nhanh chóng bắt được nguồn phát. Ta không ngờ, ngươi thích làm “người hướng dẫn trò chơi” như vậy, cho nên, mấy tấn lưu huỳnh ngươi dấu cùng lô vũ khí đã bị Arsenè bí mật vô hiệu hóa từ khi nào rồi. Vậy ngươi nghĩ, ai sẽ xuống địa ngục đây, ha ha ha?”
Tên M-key ngồi xuống ghế thất thần, hắn không thể thua triệt để như vậy, sao hắn có thể thua một con rùa chứ. Không được, dù hắn có chết phải kéo tên kia xuống chung.
“Chủ nhân, bên ta sắp cầm cự không nổi rồi phải làm sao đây?” Một tên chạy vào thông báo.
“Làm sao, vậy lấy mạng của các ngươi đổi lấy mạng của lũ thờ săn đã chết kia đi.” M-key cười rộ lên, đôi mắt vằn lên những tia máu đỏ ngầu, hắn quay lại màn hình, nhìn chòng chòng vào thân ảnh đang ung dung bước từng bước lên bậc thang kia.
“Nếu ta xuống địa ngục thì ta cũng phải kéo hắn đi chung.” Miệng M-Key cười xấu xa, bàn ta khẽ rõ liên tục trên bàn điều khiển. Sau đó, vừa hay, lúc hắn nhấn vào nút Enter, thì lũ người của Arsenè cũng vừa đạp cửa bước vào.
Trên bậc thang, lúc Xích Triệt bước lên, xuất hiện một chiếc lồng sắt bao quanh bốn phía, không dừng lại ở đó, một còng sắt tự động bắt chân của anh. Xích Triệt tỏ ra rất bất ngờ, đôi mắt trở nên âm lãnh hơn bao giờ hết. Đồng thời, bức tường trước mắt cũng sắp đóng xuống. Mẹ kiếp, tên kia muốn kéo anh xuống chung sao.
Bỗng từ bên ngoài, hai thân ảnh chạy vọt vào, khuôn mặt họ vui vẻ vì nhận được tin báo từ đất liền của Holmes. Không ngờ lúc họ liên lạc với Holmes, thì họ đã được nói rằng, chỉ chưa đến ba phút nữa, tên đó sẽ đến đây ngay. Tại thời điểm đó, bọn họ đã biết rõ, người nào đã lập ra hết thảy mọi chuyện này.
“Xích Triệt, Ngài Holmes sắp tới rồi, anh….” Tiểu Thúy cùng Hiroshi chạy vào kịp may bắt gặp cảnh trước mắt. “Xầm” Hiroshi nhanh chóng lấy khẩu súng của hắn chống lại bức tường, cả khẩu súng như muốn bị bẻ cong làm đôi, Hiroshi cũng không chần chờ đưa thân mình chen ngang, dùng toàn lực đỡ bức tường.
Giọng nói của M-key từ bên kia dội lại: “Xích Triệt Hunter, ta xuống địa ngục cũng có người đỉnh đỉnh đại của danh Đại gia tộc Bắc Mỹ như ngươi đi cùng, ta cũng thật sảng khoái ha ha ha.” Vừa nói xong, màn hình cũng vụt tắt.

Tiểu Thúy trong giây lát thất thần.
“Cái gì, tên kia vừa nói gì… Xích triệt Hunter ư?”
“Anh ấy là người của gia tộc Hunter sao?”
“Sao có thể?”
“Sao anh ấy lại gạt mình, gạt mình từ lúc ở Muôn Trượng.” Tiểu Thúy như không tin nổi những gì mình nghe được, đôi mắt vô hồn, quên cả tập trung vào hoàn cảnh trước mặt, quên đi những tiếng kêu của Hiroshi. Mãi cho đến khi Hiroshi quát to khản cả giọng, thì chút lí trí của cô mới trở về.
“Tiểu Thúy, vào trong nhanh lên, nước sắp ngập qua đầu Chủ nhân rồi, nhanh lên, không kịp nữa, anh sắp chống đỡ không nổi nữa rồi.” Hiroshi vừa nói, gân xanh hai bàn tay cũng vằn lên, trong đôi mắt, những tia máu đậm đặc tựa như mọi sức lực của anh điều bị đẩy hết ra ngoài.
Mực nước đã ngập sắp qua đầu Xích Triệt, anh đang ngoi ngóp chút không khí cuối cùng, nếu không nhanh, như vậy sẽ trở thành bi kịch mất. Mẹ nó! Holmes, ngươi mà đến trễ giây nào ông đây sẽ lột da ngươi ra ăn ngay.
Tiểu Thúy lúc này trở nên tỉnh táo, thân phận không quan trọng nữa, điều quan trọng là… cô yêu anh! Cô phải cứu anh, anh không thể chết, không thể chết được!
Tiểu Thúy dùng cơ thể nhỏ bé luồn vào khe hở. Ngay lập tức, thanh súng không chịu nổi sức nặng bị gãy đôi, Hiroshi cùng đành trơ mắt nhìn thân ảnh nhỏ bé kia biến mất trong làn nước.
Tiểu Thúy vừa vào cũng là lúc nước ngập qua đầu Xích Triệt, anh đang vùng vẫy trong chiếc lồng. Tiểu Thúy tự động viên mình: “Cô phải cố gắng duy trì hơi thở của hai người, trong vài phút nữa, Holmes sẽ đến, rất nhanh bức tường sẽ được cắt laze, hai người sẽ thoát ra. Cô phải can đảm lên, không được sợ nước, cô hoàn toàn biết bơi mà, cô sẽ không để anh chết.” Tiểu Thúy tự nói trong lòng để mình có dũng khí, trong tích tắc, cô hít một hơi thật sâu lao mình vào làn nước biển.
Những con nước hung hãn cứ không ngừng dâng cao, ào ạt đập vào người của cả hai. Xích Triệt đã bị chìm xuống, cô cần phải tiếp khí cho anh. Không chần chừ, Tiểu Thúy lao về phía chiếc lồng, cả hai trong phút chốc đã bắt được tay của nhau. Khi Xích Triệt cảm nhận có một bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy cánh tay rắn chắc của mình, thì trong lòng anh đã biết, cô muốn làm chuyện gì. Trong làn nước tối tăm lạnh lẽo, hai đôi môi tiếp xúc với nhau. Lúc này đây, cảnh tượng hai người nếu được quay trong một lồng kiến hẳn sẽ trở thành một tác phẩm nghệ thuật để đời, từng luồng khí ấm phả từ đôi môi Tiểu Thúy được truyền đến cái miệng ham ăn kia. Tên kia quả thật tham lam, không ngừng hút lấy không chỉ oxy từ cô, mà còn có cả hương vị ngọt ngào quá đỗi thèm thuồng ấy.
Đến khi Tiểu Thúy dường như sắp tới cực hạn, Xích Triệt mới buông cô ra. Tiểu Thúy ngay lập tức trồi lên mặt nước, hớp từng đợt không khí trong không gian chật hẹp kia, từng đợt khí cuối cùng trước khi con nước tới đỉnh. Một lần nữa, Tiểu Thúy lại bơi xuống chiếc lồng. Nhưng lúc cô chạm vào bậc thang, ngay lập tức, chân cô bị một cơ quan khóa chặt lại. Tiểu Thúy nhận ra điều bất thường, nhưng có người cần cô hơn rất nhiều, cô đã tự hứa sẽ không để anh chết, cô sẽ làm được.
Từng luồn khí truyền qua miệng, từng hương vị ngọt ngào anh muốn nuốt lấy hết thảy của cô. Đến khi cảm nhận có một áp lực đánh sập bức tường kia, thì cũng là lúc anh buông cô ra, nhanh chóng anh ra hiệu cho cô bơi về phía trước. Tiểu Thúy đã đoán đúng, rất nhanh Holmes đã tới, bằng dao cắt Laze có thể gọt cả kim cương, bức tường hẳn sẽ đổ sập dễ dàng như giết một con kiến.
Holmes điên cuồng lao vào con nước. Chiếc lồng sắt nhanh chóng bị cắt gọn nhẹ như cắt một quả táo. Sau đó, cơ quan dưới chân của Xích Triệt cũng bị cắt đi. Trong con nước lạnh lẽo, hai thân ảnh phóng thật nhanh về phía cánh chứa đầy dưỡng khí và ánh sáng.
Lúc chồm lên được mặt nước, lồng ngực Xích Triệt gần như đã quá giới hạn, anh nhanh chóng hớp từng đợt không khí, như thể một con sói bị bỏ đói mà nhìn địa tiệc đầy thức ăn vậy.
Tâm trạng mọi người lúc này đều mừng rỡ, ngay tức thì, đội hỗ trợ của Holmes đã vào cuộc, thiết bị sưởi ấm cùng duy trì thân nhiệt được sử dụng, nhanh chóng đưa cơ thể vạm vỡ kia trở lại ổn định.
Lúc này, Xích Triệt đầu óc mới tỉnh táo lại. Nói về phần của Hiroshi, do cánh tay dùng quá sức nên đã được đội cứu thương đưa lên máy bay. Vì vậy, không ai biết rằng, trong con nước lạnh tê người kia, vẫn còn một cô gái nhỏ đang giãy dụa giữa sống chết.

Cô không ngừng quơ loạn trong con nước như muốn tìm đến một bờ ngực an toàn, nhưng sức lực mỗi lúc yếu đi, hi vọng từng chút tan biến. Bỗng chốc, trong đầu cô, những hình ảnh ấm áp khi hai người còn ở Muôn Trượng chợt tuôn về. Cảnh lần đầu tiên cô tìm thấy anh, lúc cả hai người trong ngôi nhà nhỏ trên cây trường thọ, cho đến khi cùng nhau xem cực quang rồi cái đêm cả hai thân mật. Tất cả, tất cả đều như thác lũ đổ về như thế. Mãi cho đến khi bên tay chỉ còn ong ong tiếng sóng đập, thì Tiểu Thúy mới ngất đi trong vô thức, cô biết lần này không xong rồi. Trong tâm khảm, cô lạnh đến tê buốt nhưng vẫn khẽ mỉm cười Gia gia đừng trách con nhé, con thật sự yêu anh ấy!
Lúc Tiểu Thúy gần như không còn chút cảm nhận, thì một bàn tay rắn chắc đã nắm chặt eo cô, rồi một lực không tưởng kéo cô lao vun vút về một phương nào đó.
“Cứu cô ấy, Holmes, mau cứu cô ấy!” Xích Triệt gầm lên như một con sư tử bị chọc tiết, ánh mắt của hắn đỏ lên như hai ngọn lửa.
Holmes nhìn nét mặt như muốn ăn thịt của kẻ kia thì không khỏi khần trương, lòng ngờ vực vô hạn, hắn bị làm sao thế này.
“Nhịp thở gần như đứt, tiến hành sơ cứu.” Holmes phát ra một giọng nói đầy lo lắng.
Hơi thử sắp đứt ư.Trong đầu Xích Triệt như muốn nổi điên. Hắn rống ầm lên: “Nếu cô ấy có chuyện gì, thì ngươi cũng theo cô ấy luôn đi Holmes!”
Những người xung quanh cả kinh. Đại chủ nhân của họ vì một cô gái mà uy hiếp cả vị hộ pháp thân cận của ngài sao.
Holmes không ngừng sơ cứu, không chậm trễ dùng các biện pháp đẩy nước ứ trong phổi ra ngoài. Qua vài phút, vẫn chưa có động tĩnh, hắn cũng đã chảy mồ hôi lạnh. Tên kia nói được sẽ làm được, nhưng tình trạng của cô gái này quá nguy kịch, bị ngâm trong nước lạnh lâu như vậy, phổi bị ứ nước nghiêm trọng, chưa kể não bị thiếu oxy.
“Chết tiệt, cố gắng lên cô gái, tôi không muốn chết luôn với cô đâu!” Holmes đã tái xanh mặt mũi. Anh hoàn toàn có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của con hổ lớn trước mặt mình.
“Tránh ra!” Xích Triệt đột ngột đẩy Holmes ngã nhào xuống đất. Ngay sau đó, cả cơ thể anh chồm người về phía cô gái trắng bệt trước mặt.
“Tiểu Thúy, tỉnh lại, ai cho em chết! Em là của tôi, không được chết!” Xích Triệt rú lên như tiếng sói tru. Bàn tay anh không ngừng ấn vào ngực cô, miệng liên hồi áp sát, gần như trong phát điên mà hô hấp nhân tạo.
“Tỉnh lại ngay, nếu em còn nhắm mắt, tôi sẽ không để em yên.” Xích Triệt đã không còn giữ nổi bình tĩnh. Hành động điên rồ này đều thu hết cả vào đôi mắt của Holmes, thay đổi rồi, hắn đã thay đổi hoàn toàn rồi.
“Phụt.”
Những động tác dồn dập liên hồi, cuối cùng từ miệng của Tiểu Thúy, nước cũng tràn ra ngoài. Tốt rồi, có thể thở là được rồi, chỉ cần cô còn hơi thở, thì phù thủy Holmes sẽ không phải là hư danh.
“Đem cô ấy đến bộ phận cấp cứu đặc biệt, kiểm tra toàn diện từng bộ phận cho ta!” Holmes vừa ra lệnh, cả đoàn hỗ trợ nhanh chóng đưa Tiểu Thúy lên máy bay chuyên dụng. Các thiết bị hiện đại nhất bắt đầu vận hành….


Bình luận

Truyện đang đọc