SĂN HỒ LY

Sau bữa trưa thịnh soạn bày trên bàn, Hiroshi no nê mà nằm ễnh ra ở ghế sopha, miệng nhàn hạ ngậm một cây tâm kiểu ông hoàng đang hưởng thụ lạc thú nơi trần gian vậy.
“Ngươi chỉ biết rửng mỡ như thế thôi à?” Xích Triệt liếc xéo, anh muốn ngay lập tức quẳng Hiroshi ra khỏi tầm mắt.
“Chủ nhân, không phải thuộc hạ không muốn đảm nhận công việc hậu chiến trường kia, nhưng có vẻ cô bạn của Tiểu Thúy quá nhiệt tình, cô ấy dường như muốn làm thay tất cả, thuộc hạ không thể không hưởng thụ được.” Hiroshi nói trong sảng khoái, cơ thể được nạp những dưỡng chất hảo hạng quả nhiên khiến người ta không biết miêu tả sự sung sướng là như thế nào nữa.
“Ngươi từ lúc nào chuyển bản tính thành lợi dụng trắng trợn thế hả. Bản năng hãm hại người khác của ngươi đang bị bào mòn đấy.” Xích Triệt khinh bỉ.
“Chủ nhân, dùng hai từ “hãm hại” có vẻ không thích đáng rồi đấy. Cùng lắm thì thuộc hạ chỉ làm ột số kẻ đáng bị điêu đứng thôi.”
“Hắn như thế nào rồi?” Anh hỏi.
“Rất thê thảm, như một con chuột trốn chui trốn nhủi, mỗi ngày phải ăn cơm thừa của lũ chó, còn phải ngủ dưới gầm cầu nữa. Người thất nghiệp ở Nhật Bản cũng không đáng thương bằng hắn đấy.” Hiroshi cười nguy hiểm, một kẻ như Ottona đáng phải chịu cảnh vạn kiếp bất phục như thế.
“Sao, ngài nổi lòng thương cảm à?” Hiroshi bật dậy, tầm mắt nhìn về kẻ đang chiễm chệ trên ghế kia. “Ngài đừng quên, lúc ở Tadami, con heo đó chướng mắt đến cỡ nào.” Hiroshi nói trong tức giận.
“Còn lão già kia thì sao?”
“Ông ấy may mắn hơn, ngày đủ ba bữa, nhưng lại bị cấm cửa, chỉ được vỏn vẹn tới lui trong cái phủ tẻ nhạt ấy. Còn về công ty Katon, nó đang được Arsenè sáp nhập và vận hành.”
Xích Triệt trầm ngâm, đôi mắt anh bỗng ánh lên những tia sáng, bất giác, từ miệng anh cất lên một lời nói khiến cho Hiroshi không thể tin được. “Qua mùa đông giá rét này, nếu hắn không bỏ mạng, hãy đem hắn cho lão già kia đi, nhưng hắn cả đời phải tự làm mọi việc. Một khi có người giúp đỡ, giết chết kẻ đó ngay lập tức.”
Hiroshi mặc dù bất ngờ trước sự sắp đặt trên, nhưng rất mau, anh cũng trấn tĩnh, anh cũng không muốn nói nhiều về quyết định đó nữa. Lí do rất đơn giản, một khi chủ nhân đã quyết, lời nói như đinh đóng cột.
“Đã hiểu!” Hiroshi đáp lại.
“Cũng gần tới giờ rồi, ngươi cũng đi chuẩn bị đi.” Xích Triệt ra lệnh, anh và Hiroshi đồng loạt bước ra khỏi phòng nghỉ ngơi.
3 giờ, tại phòng họp đặc biệt tầng chín.
Trò chơi thách đố của Kai lại tiếp tục diễn ra. Màn hình 3D vẫn lơ lửng trên không trung, song song với nó là hai hàng chữ tiếp theo cho lời giải. Nhưng lần này, có một điểm đặc biệt, đó là…tờ phổ nhạc được đem lên cùng với bức tranh.

Cả thảy năm người chuẩn bị vào cuộc. Hiroshi ngồi kế bên bắt đầu đọc hai câu sấm.
Bỗng Đức Mẹ xuất hiện, những âm sắc dịu dàng của bà đã giết chết con quỷ dữ. Chốn bình yên trở lại bình thường, người người ra khỏi nhà và làm việc.
Đức mẹ đã đặt những âm thanh du dương kia vào một khúc nhạc tuyệt thế.
“Sao anh nghĩ câu thứ năm sẽ có liên quan đến tờ phổ nhạc kia?” Tiểu Thúy hỏi, không phải Kai đã ngụ Ý, không nhất thiết lời giải cho câu sấm phải trực tiếp xuất hiện trên bức tranh và tờ phổ nhạc sao.
“Rất có thể chỉ tiện cho câu thứ sáu thôi.” Xích Triệt đáp lại, anh cũng không chắc hẳn bức tranh có còn hữu dụng hay không nữa.
“Anh thì nghĩ do xuất hiện cụm từ “âm sắc dịu dàng” nên sẽ có liên quan đến tờ phổ nhạc.” Hiroshi suy đoán.
“Cũng chưa hẳn, chúng ta không biết biểu tượng hình tam giác và hình chữ nhật tiếp hợp lại chính là ngụ Ý cho điều gì, vẫn có thể, câu năm còn nằm trong bức tranh.” Holmes lên tiếng.
“Không cần phải đoán, trực tiếp giải ra không phải là nhanh nhất hay sao. Mặc dù nói là mỗi tổ hợp sẽ có một cách giải, nhưng chúng chắc chắn có gắn kết ở mỗi phần về mặt Ý nghĩa. Cho nên, từ ba câu trên có thể thấy được những gì Kai muốn gửi và ở câu thứ năm này.” Arsenè lên tiếng.
“Arsenè, nhưng có điều này em cần phải nói. Cách giải có thể sẽ giống nhau nếu như vật mang lời giải là một. Trong trường hợp, nếu công cụ giải là hai thứ tách biệt, rất có khả năng, Kai sẽ không dùng một chiêu như chúng ta đã suy luận từ đầu.” Tiểu Thúy nhắc nhở.
“Chúng ta lúc đầu men theo con đường đó để tìm ra lời giải. Đó chỉ là thứ phỏng đoán của anh sau khi sự nghiền ngẫm về mặt câu chữ có vẻ tương tự thôi. Cho nên, gán ghép tất cả ột tổng thể cũng không hẳn là quá chính xác. Tuy nhiên, có vẻ tổ hợp về mạch lời giải của câu thứ năm và sáu là ăn thông với nhau rất nhiều. ” Xích Triệt âm trầm lên tiếng, đôi mắt anh khẽ dao động, sự luân chuyển trong đó tạo cho người ta cảm giác trí não anh đang không ngừng trao đổi và phân tán vào mọi dữ kiện đang tồn tại nơi đây.
“Vậy Ý của ngài chính là, rất có thể tổ hợp năm và sáu này sẽ không đồng nhất về cách giải hay sao.” Arsenè nói.
“Có khả năng là như vậy, nhưng mối liên hệ sẽ là một tổ hợp của nhau. Có nghĩa, chúng có quan hệ mật thiết nhất với nhau, và cùng nhau đưa lời giải đến gần nhất với câu cuối cùng.”
“Bắt đầu cho câu thứ năm đi.” Xích Triệt ra lệnh. Arsenè lập tức chiếu song song tất cả các dữ kiện lên màn hình 3D.
Bỗng Đức Mẹ xuất hiện, những âm sắc dịu dàng của bà đã giết chết con quỷ dữ. Chốn bình yên trở lại bình thường, người người ra khỏi nhà và làm việc.
“Ta vẫn thấy nhưng câu từ của nó sẽ liên quan đến tờ phổ nhạc kia.” Hiroshi đắn đo.

“Không phải Tiểu Thúy đã nói, con quỷ đóng vai trò làm chìa khóa hay sao, ta nghĩ nó có liên quan đến bức tranh hơn là tờ phổ nhạc. Một khi giải thích lời sấm, nếu ngươi chọn nhầm công cụ giải, ngươi phải đi một vòng lớn đấy.” Holmes nhắc nhở.
“Nhưng đôi lúc cũng không nên gán ghép một cách áp đặt như thế chứ.” Hiroshi phản bác.
“Ta nghĩ, việc nên làm là kết nối hai biểu tưởng tam giác và chữ nhật kia vào câu này thì đúng hơn.” Arsenè Ý kiến.
“Em cũng nghĩ là vậy, không thể nào Kai lại cho dửng dưng những ẩn Ý sau đó lại bỏ phế chúng như vậy.” Tiểu Thúy cắn môi ngẫm nghĩ.
“Chúng ta có những ngụ Ý bao gồm: hình tam giác và hình chữ nhật gắn chặt. Nếu lấy những từ khóa ở câu năm, chúng ta lại có: đức mẹ, âm sắc dịu dàng, người người ra khỏi nhà, làm việc.” Tiểu Thúy nói tiếp.
“Nếu dùng hình tam giác và hình chữ nhật gắn lại sẽ được gì nhỉ, giống một hình mũi tên à.” Hiroshi nhàn nhạt nói.
“Không giống mũi tên, nếu là mũi tên thì đáy hình tam giác phải lớn hơn chiều rộng hình chữ nhật chứ. Còn ở đây…” Xích Triệt dùng bút laze khoanh tròn trên màn hình hình ảnh hai đa giác kia. “Đáy hình tam giác bằng với chiều rộng hình chữ nhật.”
“Có khi nào khi đưa vào hình vẽ, tỷ lệ sẽ không chính xác nữa.” Arsenè lên tiếng.
“Không thể nào, đã là một hộ pháp thân cận, hẳn Kai sẽ cực kì cẩn thận ở khâu này. Hơn nữa, nếu là sai lệch, thì đáng lẽ chiều rộng của đáy tam giác và chữ nhật phải khác nhau chứ, ở đây, chúng khít chặt nhau.” Xích Triệt bác bỏ lập luận của Arsenè.
“Vậy nó giống gì nhỉ, tam giác và chữ nhật?” Tiểu Thúy suy ngẫm.
Không khí rơi vào trầm mặc. Bỗng giọng nói chích chòe hí hửng của Hiroshi như bắn phá sự yên tĩnh đang bao trùm xung quanh.
“Lần này ta tài giỏi hơn các ngươi rồi nhé. Chẳng phải nó giống thứ này sau.” Từ trong túi của Hiroshi, một thứ được quẳng ngay lên bàn.
“Bộp!”
“ý anh nói cây viết chì?” Tiểu Thúy mỉm cười. “Sao có thể chứ?”
Hiroshi nhíu mày. “Nếu chúng trơn tuột thành một khối, thì hoàn toàn có khả năng giống cây viết chì nhé. Có điều, cây viết trong bức tranh có vẻ lớn hơn rất nhiều.” Hiroshi đăm chiêu.

Bỗng một điều gì đó chợt lóe lên trong đầu của hai kẻ ở đây, thứ ánh sáng trỗi dậy bất thường khiến cặp mắt của họ như hai viên kim cương giữa muôn trùng bóng tối.
“Anh nói cái gì Hiroshi?” Tiểu Thúy sửng sốt như tìm thấy vàng.
“Anh nói là chúng trơn tuột thành một khối thì giống cây viết thôi.” Hiroshi cũng không hiểu điều gì xảy ra.
“Câu sau đó của ngươi.” Xích Triệt nheo mắt ra lệnh.
“À, thuộc hạ nói rằng, cây viết trong tranh lớn hơn rất nhiều so với cây viết này.” Hiroshi đớ người không hiểu gì.
“Hiroshi, xem ra sự chích chòe của ngươi luôn hữu dụng mọi lúc đấy.” Arsenè cười khẩy, khuôn mặt ma mị chìm trong hứng thú.
“Là cái quái gì thế này?” Chỉ có một mình Hiroshi là mù mờ giữa những khuôn mặt rạng rỡ ở đây, nhìn xem, cả tên Holmes khốn kiếp ấy cũng toe toét cười.
“Ta nói ngươi não heo vẫn không sai Hiroshi.” Holmes chề môi khinh bỉ.
“Vậy ngươi biết được cái khỉ gì mà nói ta.” Hiroshi tỏ ra muốn cáu, anh sao để thua thiệt so với cái tên bác sĩ dở hơi nghiện game này được chứ.
“Nhưng nói đi thì cũng nói lại, nếu không có ngươi, ta nghĩ, cũng mất kha khá thời gian để tìm ra lời giải cho câu năm này.” Holmes lúc này đã công nhận công sức của Hiroshi, phải nói rằng, anh cũng không ngờ vài phút ngẫu hứng của hắn lại mang đến những mật mã giải bất ngờ như vậy.
“Hiroshi, lời giải cho câu năm này là BIG BEN.” Tiểu Thúy hồ hởi.
“Sao lại là BIG BEN chứ?” Hiroshi vẫn còn chìm trong mớ bòng bong.
“Mặc dù, đối với chữ “BEN” là sai chính tả so với chữ “PEN” trong từ viết chì, nhưng khi chúng ta đọc tên tháp đồng hồ nổi tiếng nước Anh này, thì vẫn có người chạy chữ mà đọc nhầm, vì chữ ‘B’ và ‘P’ âm thanh của nó không khác mấy.” Tiểu Thúy ôn tồn giảng giải. “Anh nói đúng Hiroshi, hai hình đa giác và chữ nhật chính là ám chỉ cho cây bút chì này, tuy nhiên, để khẳng định cho câu trả lời, chúng ta không thể thiếu cho sự logic.”
“Logic ư?”
“Hiroshi, ngươi đọc và ngẫm lại câu năm xem.” Holmes nói.
Bỗng Đức Mẹ xuất hiện, những âm sắc dịu dàng của bà đã giết chết con quỷ dữ. Chốn bình yên trở lại bình thường, người người ra khỏi nhà và làm việc.
“Bỗng Đức Mẹ xuất hiện, những âm sắc dịu dàng của bà đã giết chết con quỷ dữ mà ngươi cho rằng phải có trong tờ phổ nhạc chính là ám chỉ cho chiếc chuông khổng lồ trong tòa tháp đó. Không phải ngươi cũng biết, cứ đến đúng giờ thì chuông sẽ được đánh lên thành những hồi dài hay sao. Còn về “người người ra khỏi nhà và làm việc” chính là ám chỉ rằng, sau khi những hồi chuông của BIG BEN đánh lên, chính là báo hiệu lúc mọi người phải chuẩn bị cho công việc của mình, cảnh vật trở về bình thường chính là ám chỉ bức tranh sinh hoạt ở London mỗi khi tiếng chuông của nó được xướng lên liên tục.”
“Nhưng để mọi người liên tưởng đến BIG BEN, cũng phải nhờ câu nói của anh “cây viết chì trong tranh là lớn hơn”.” Tiểu Thúy mỉm cười. “Khi anh nói câu đó, lời giải mà Kai muốn gửi vào câu chữ đã bị lột trần. Đúng vậy, cây viết chì lớn mà ông ta muốn nói chính là BIG BEN. Hơn thế nữa, em có một suy đoán…” Tiểu Thúy mập mờ trong lời nói của mình.

“Em đoán gì?” Xích Triệt yêu thương vuốt ve mái tóc cảu cô.
“Nơi chôn cất Charles là ở Anh Quốc.”
“Tức là ở gần tháp đồng hồ BIG BEN luôn sao?” Hiroshi hào hứng.
“Không, không phải ở BIG BEN đâu. Bởi vì chúng ta còn đến hai dữ kiện cuối cùng kia. Tuy nhiên, em vẫn nghĩ Anh Quốc mới là nơi chúng ta cần đến.”
“Lí do?” Anh mỉm cười.
“Thứ nhất, Charles Hunter là người hoàng gia Anh, mặc dù ông ấy lập ra cơ nghiệp ở đây, nhưng lá rụng về cỗi là việc có thể hiểu được. Thứ hai, một điều rất quan trọng, chính là Kai luôn cố tình ám chỉ trong câu năm một địa danh nổi tiếng ở đấy, ông ta còn đưa vào nếp sống sinh hoạt của người Anh cho chúng ta suy đoán ra BIG BEN, vì vậy, hẳn tình cảm của ông ấy với quốc gia này là không kém. Cuối cùng, một điều em cũng khó mà đoán khác, ở thế kỉ thứ 18, khi mà phương tiện di chyển giữa các quốc gia chủ yếu vẫn là tàu thủy, hẳn ông ta không thể thuận lợi di chuyển như máy bay hay tàu cao tốc, cho nên rất khó cho ông ấy cứ đi đi lại lại ở các địa điểm như ngày nay, vậy liệu có nơi nào lại khiến Charles xao xuyến muốn ở đó chôn cất như quê hương mình.”
Câu nói cuối cùng, Tiểu Thúy nhìn qua Xích Triệt như muốn có thêm sự tin tưởng, chỉ có anh là người duy nhất mới có thể biết được những gì đang cất giấu trong gia tộc, nếu anh tán đồng với cách nghĩ của cô, sự suy luận này sẽ là hợp lí nhất.
“Chưa hoàn toàn chính xác.” Xích Triệt khẽ mấp môi, đôi mắt nhìn về Tiểu Thúy đầy Ý cười.
“Vậy là…” Tiểu Thúy nhìn anh thất vọng.
“Anh không nói em sai.” Anh ôm cô, dùng giọng trìu mến mà đáp lại.
Xích Triệt nhìn về màn hình đang treo lơ lửng kia, giọng nói trầm thấp phát lên. Lí do anh bác bỏ câu nói cuối cùng của Tiểu Thúy, là vì theo như lời của ông nội anh – Joseph Hunter đã kể lại, Charles Hunter đã đến một nơi và sống ở đó gần hơn hai năm trời. Chính là Trung Quốc.
Vào thế kỉ thứ 18, lúc đó ở Trung Quốc, nhà Thanh vẫn còn đang trong giai đoạn hưng thịnh nhờ các chính sách trước đó, chính vì thế, các quốc gia Tây Âu cũng theo vậy mà tiến vào Trung Quốc để trao đổi buôn bán. Cũng tại thời điểm đó, Anh Quốc là quốc gia lớn mạnh nhất thế giới khi có một đội thủy binh bá chủ cả hành tinh, họ đi đến mọi nơi và chinh phục các thuộc địa, từ Châu Phi, Châu Mỹ thậm chí cả Châu Đại Dương cũng về tay họ. Trong các chuyến hải trình đi đến miền đất béo bở Trung Quốc, cha của Charles đã lệnh cho ông vượt biển để cập bến quốc gia này với Ý đồ vẽ lại bản đồ trọng yếu của Trung Quốc. Chính vì lẽ đó, Charles có gần hai năm sống ở đây.
“Vậy có khả năng ông ấy sẽ được chôn ở Trung Quốc hay sao?” Tiểu Thúy hỏi.
“Đó là nơi ông ấy ở lại lâu nhất trong những chuyến hải trình chinh phục những vùng đất, Trung Quốc cũng là nơi cuối cùng ông ấy đến trước khi về nước, và sau đó nghe theo mệnh lệnh của Geogre III cập cảng của hợp chủng quốc Mỹ năm xưa.” Xích Triệt đáp lại.
“Nhưng những suy luận của em không hề sai, anh cũng nghĩ ông ấy sẽ chôn ở Anh Quốc thay vì ở Trung Quốc. Vì tại thời điểm Kingsley muốn chôn cất di thể của cụ tổ mình, nhà Thanh đã đang bắt đầu suy thoái, các nước đế quốc đến đó xâu xé và biến Trung Quốc thành một quốc gia đầy rẫy thuốc phiện. Cho nên, với thế cuộc đại loạn như vậy, hẳn Kai sẽ chọn một mảnh đất bình yên hơn cho Charles yên nghỉ. Có lẽ, một phần là ông ta dự đoán rằng, rất có khả năng Trung Quốc sẽ trở thành chiến trường tranh đấu, hơn thế nữa, nếu việc chôn cất bị dòm ngó, rất dễ bị đào mộ.” Xích Triệt phân tích, đôi tay dịu dàng khẽ áp vào khuôn mặt nõn nà anh trân quÝ nhất.
“Vậy cho thấy là ông ấy sẽ rất có thể được chôn ở Anh à?”
“Đúng vậy, xác suất gần như là 90% sẽ là như thế.” Xích Triệt đáp lại, miệng anh tiếp tục bồi thêm. “Nhưng muốn biết nơi nào sẽ được chôn cất, thì phải trông mong vào hai câu sau rồi, anh cũng không rõ, BIG BEN sẽ đại diện cho cái gì trong tờ phổ nhạc kia nữa.” Xích Triệt vừa nói, ánh mắt khẽ quăm lại, tiêu điểm tập trung hoàn toàn vào tờ phổ nhạc đang lơ lửng kia, Wait sao, vậy ta “chờ” ngươi tự lột trần như thế nào.


Bình luận

Truyện đang đọc