La Linh Dư vốn giỏi trang điểm, nên chỉ cần nhìn một hồi, nàng lập tức nhận ra Chu Dương Linh chính là Chu Tử Ba.
Lúc đóng giả làm nam nhi, Chu Dương Linh đã khuếch đại khí khái hào sảng trong khí chất của bản thân, không có chút gì nữ tính, thậm chí còn điềm tĩnh như hồ nước lặng. Tới lúc khôi phục thân phận con gái, nàng cài châu ngọc, dán hoa điền lấp lánh ánh vàng, lại thêm cơ thể bé nhỏ yếu ớt, càng tô điểm cho vẻ đẹp tinh tế của nữ nhi gia ở nàng.
Mà điều khiến người ta thật sự bất ngờ là, một mỹ nhân tuyệt sắc như nàng khi giả nam lại không hề đường đột chút nào. Khí chất hoàn mỹ của nàng có thể trung hòa giữa sắc đẹp mỹ miều và khí khái hào hùng.
La Linh Dư thì không được như thế.
Nàng quá đẹp, nhưng khí chất lại không đủ thanh thuần, nên nàng không thể giả trai thành công như Chu Dương Linh được.
Sắc mặt La Linh Dư rất khó coi, nghĩ đến chuyện trong một năm quen biết Chu lang, mình đã bị đùa giỡn như thế nào. Nàng ta thấy mình động lòng với nàng ta, thế nhưng cũng chỉ diễn trò hùa theo mà không hề nói thật. Nàng ta lại còn là người tài hoa xuất chúng, nàng ta không chỉ biết gõ dàn chuông, mà đến những chuyện nam tử làm được thì nàng ta cũng có thể làm, trong vòng một năm qua làm tốt rất nhiều chuyện, lại còn ở bên cạnh Trần vương… La Linh Dư liếc nhìn Trần vương, thấy y đang cố che giấu niềm kích động vui mừng trong mắt, cố để mình không thất thố, nhưng ánh mắt lại cứ nhìn sang Chu Dương Linh liên tục.
Mặt La Linh Dư càng trắng bệch: … Trần vương quen biết với Chu lang nhiều hơn mình, nhưng y không hề có vẻ bất ngờ, rõ ràng y cũng biết Chu lang chính là Chu Dương Linh.
Rồi nàng nghe thấy y nói với Chu Đàm: “Chu, Chu nữ lang đã nói, nói, với ta rồi… Tiên sinh trước trước…”
Y bắt đầu nói lắp, Chu Dương Linh mỉm cười, hễ vị điện hạ này vừa nói chuyện với nàng là lại lắp bắp. Chu Dương Linh đảo mắt, có phần lo lắng nhìn sang La Linh Dư. La Linh Dư xoay mặt đi, mỉm cười nói chuyện với Lục tam lang, không nhìn sang bên này nữa. Nhưng sắc mặt của Lục tam lang lại rất kỳ quái.
Lục Quân: “Á…”
La Linh Dư kiểu cách, không chịu để ý đến Chu Dương Linh, nhưng vì tức giận nên nàng lại véo đau Lục Quân. La Linh Dư tức điên người: các người đều biết nàng ta là nữ tử, thế mà chỉ lừa mỗi ta! Các người toàn lừa ta, tất cả đều là đồ tồi!
Đáng thương cho nửa cánh tay của Lục Quân bị nàng cấu đau.
Lục tam lang giơ tay đỡ trán, dùng tay áo che lại nửa bên mặt, che đi vẻ thất thố của mình. Chàng thấp giọng, ngắc ngứ nói: “Đủ rồi, đừng cấu nữa… Muội cấu chết ta rồi!”
La Linh Dư trừng mắt với chàng, hai mắt ửng đỏ rưng rưng.
Lục Quân: “…”
Chàng không chịu nổi khi thê tử nhà mình như vậy, thế là chỉ biết tự giễu: “Thôi cấu đi, tùy muội đấy.”
Khóe môi La Linh Dư vừa cong lên mỉm cười thì nhanh chóng biến mất, hừ một tiếng. Trong lòng nàng rất tức giận, đồng thời ghen tị khi Chu Dương Linh giả trai lại xuất sắc như thế, nhưng cảm xúc vẫn chưa đến mức đổ vỡ. Nếu một năm trước khi phát hiện có nữ lang thành công như vậy, nhất định nàng sẽ buồn bã lòng đau như cắt nước mắt đầm đìa, coi đối phương là kình địch suốt đời. Sau khi đối phương lừa nàng, nhất định nàng sẽ trả thù, còn phải thắng đối phương ở mọi mặt.
Nhưng bây giờ thì… cũng chỉ cảm thấy mất hứng mà thôi, không còn căm thù nhiều nữa.
Vận mệnh đúng là điều kỳ lạ, gặp đúng người trong cuộc đời góp phần rất quan trọng trong việc dưỡng thành tính nết. Không ai yêu thương nàng, không ai thích nàng, không ai giúp nàng, không ai quan tâm đến nàng, thì chuyện gì nàng cũng sẽ để ý, tranh đua háo thắng cho bằng được. Thậm chí sau khi thất bại sẽ tự oán trách mình, hoài nghi bản thân. Nhưng hôm nay của một năm sau, bên cạnh nàng đã có Lục Quân. Tuy Lục Quân cũng giấu giếm chuyện này, nhưng nàng biết Lục Quân rất thương nàng yêu nàng, cũng quan tâm đến nàng. Chàng đã tước sạch đi lệ khí trên người nàng, mang đến cho nàng cảm giác an toàn ——
La Linh Dư cấu đau Lục Quân, sau đó lại ôm siết tay chàng, cọ vào chàng.
Cảm giác có phu quân tốt quá. Suy nghĩ ngày trước của nàng là đúng mà, nàng cần hôn nhân, cần một phu quân mang lại cảm giác an toàn cho mình.
Khi La Linh Dư ôm chặt tay mình, Lục Quân liếc nhìn nàng. Nhất thời lòng chàng rạo rực, thói hư tật xấu trong xương thôi thúc chàng mở miệng đùa cợt: “Vừa rồi còn cấu ta chê ta, bây giờ thì lại ôm ta. Dư Nhi muội muội thất thường vậy đấy hả? Vẫn không nỡ xa ta đúng không?”
La Linh Dư: … Lập tức không còn cảm thấy chàng là phu quân tốt nữa.
La Linh Dư buông tay chàng ra, lùi về sau ba bước, thấp giọng tức giận nói: “Nàng có lỗi, mà chính huynh cũng có lỗi! Muội sẽ không tha thứ cho huynh!”
Lục Quân: “…”
Muốn vả miệng quá. Cho mi lắm mồm này!
***
Vui lòng khách đến, được lòng khách đi.
Hàn môn quy phục khiến hoàng gia bối rối, khiến thế gia bắt đầu nhìn kỹ Trần vương. Những thế gia như Lục gia rất ít gia nhập phe cánh, mà nay cũng quay sang ủng hộ Trần vương, coi Trần vương như người trong nhà. Mà các thế gia khi khác thấy hàn môn quy thuận, bọn họ cũng bắt đầu cân nhắc đến con đường ngày sau.
Chẳng mấy chốc, từ giữa trưa cho đến chiều tà, các thế gia nghe phong thanh tin tức đã đưa lang quân nhà mình đến, gia nhập cuộc chơi của các lang quân trong núi.
Bầu không khí lại trở nên sôi nổi ồn ào.
Các công tử trong hoàng thất ảo não rời đi, sắc mặt xám xịt. Bọn họ nhìn mặt trời chiều chầm chậm lặn xuống, một sắc đỏ rực nhuộm cả vùng trời, hoảng hốt bước đi trong luồng gió nóng, tay chân như tê dại. Bọn họ ngoái đầu, thấy gió thổi núi rừng nghiêng ngả như sóng cả, trong lương đình là áo trắng như tuyết, nam nam nữ nữ xúm quanh suối nước nóng trên núi, trao đổi ý kiến với nhau. Cuối cùng bọn họ bất giác nhìn sang Trần vương. Ngay tới danh sĩ Chu Đàm cũng vô cùng tán thưởng y… Các công tử hoảng hốt, dần có cảm giác đại thế trở lại.
Hàn môn quy thuận, thế gia lần nữa chọn phe. Có thế lực mới gia nhập, hoàng gia và thế gia xáo bài, thế cục sau này… nghiêng hẳn về Trần vương.
Đây là một sự khởi đầu, là một cột mốc rõ rệt. Cột mốc đánh dấu hàn môn đã nhảy vào võ đài chính trị ở Nam quốc, tiến dần vào tầm mắt của đại chúng.
Cũng là cột mốc chứng minh sông dài băng chảy về đông, sóng vỗ bờ đãi vàng, các công tử hoàng tộc vội vã nhường đường, Trần vương nổi dậy, đến khoảnh khắc này, mọi thứ chẳng thể quay lại được nữa.
***
Lão hoàng đế ngày một già đi, tân đế tương lai đang tích góp sức mạnh, thu gom lực lượng. Cục diện chính trị như thế, mọi người có mặt ở đây đều cùng làm chứng cho một thời đại mới đã đến.
Còn Chu Dương Linh thì nghĩ đủ cách để đến gần La Linh Dư, giải thích với nàng.
Quả nhiên La muội muội không hề để ý tới nàng.
Mấy lần thấy nàng đến gần, La Linh Dư bèn kéo Lục Quân tránh đi, giả vờ bận rộn. Lục Quân đưa mắt nhìn Chu Dương Linh, nhưng chàng nhìn lần nào là lại bị La Linh Dư cấu lần đó. Chu Dương Linh chỉ biết cười bất đắc dĩ, biết La muội muội nhỏ nhen, mình đã đắc tội với nàng rồi.
Nhưng dù La muội muội tức giận thì cũng rất hoạt bát, tràn trề sức sống… Chu Dương Linh vừa thích vừa hâm mộ.
Pháp hội trong lễ Vu Lan tối nay do Trần vương tự mình chủ trì, tất cả mọi người đều tới tham gia. Có hàn môn làm chỗ dựa, vợ chồng Lục Quân không còn quan trọng nữa. Lục nhị lang tin Phật, nên buổi tối cũng đến nghe pháp hội. Có điều Lục Quân và La Linh Dư không tin Phật, không quá sùng bái lễ Vu lan, thế là, hai người ở trong phòng nghỉ gây gổ với nhau.
Lục tam lang thay trang phục đi ra, nhìn nữ lang ngồi bên bàn cắt hoa giấy. Lục tam lang ho khan hai tiếng, La Linh Dư chẳng hề nhúc nhích, không thèm để ý đến chàng. Chàng đi tới đứng cạnh nàng nửa buổi, nàng vẫn tập trung cắt hoa, không hề ngẩng đầu lên. Lục tam lang nghiêm mặt, cúi đầu chụp lấy cây kéo để nàng dừng tay, đồng thời vén tay áo lên, để nàng nhìn thấy cánh tay của mình: “Muội làm phản rồi! Muội xem muội cấu ta thế này, ta biết gặp người ta thế nào đây? Nếu còn cấu nữa ta sẽ cắt móng tay muội!”
Thời đại này xem trọng cái đẹp, đa số nữ tử đều thích để móng tay dài. Móng tay ở ngón út La Linh Dư chính là đầu sỏ tạo nên những vết xanh trên tay Lục tam lang.
La Linh Dư liếc nhìn: “Ca ca xấu, ai muốn gặp huynh hả? Đi gặp ai mà cần phải vén tay áo?”
Nàng luôn miệng gọi chàng là “ca ca xấu”, tia sáng trong sóng mắt lấp lánh rực rỡ, để Lục Quân mỉm cười: “Chịu để ý đến ta rồi hả?”
La Linh Dư: “Hứ!”
Lục Quân cúi người véo mũi nàng, cười cợt nhả: “Y chang chú heo con.”
La Linh Dư: “…”
Bắt đầu chê nàng mập đấy hả?!
La Linh Dư trợn to mắt, nhìn ý cười trong mắt chàng. Chàng cúi người nhìn nàng, ngón tay xoa lên da thịt mịn màng trên mặt nàng, hơi thở chậm rãi vấn vít cùng nàng, càng lúc càng tiến lại gần. Tay Lục Quân từ từ dời xuống, đè trên gáy nàng, ngón tay xoa nhè nhẹ. Chàng nhỏ giọng than: “Dư Nhi muội muội à…”
La Linh Dư thất thần, đắm chìm trong vẻ đẹp của chàng. Nhưng bất chợt ngoài nhà có tiếng ồn, La Linh Dư vội vã hoàn hồn. Nàng nháy mắt, phát giác hơi thở của mình rối loạn, chóp mũi đã thấm mồ hôi.
Tiếp đó lại bực tức —— lại trêu nàng nữa rồi! Tên khốn kiếp này, có phải chàng cảm thấy dù có làm gì sai, thì chỉ cần ôm nàng lên giường là mọi chuyện sẽ được giải quyết đúng không?
La Linh Dư đảo mắt, lúc Lục Quân định hôn nàng, nàng bỗng vòng tay ôm lấy cổ chàng. Chàng *ưm* lên, phát hiện nữ lang đã đứng dậy, xoay người đổi chỗ với chàng, còn đẩy hông chàng một cái. Đôi mắt thu thủy đượm tình của nàng nhìn chàng trêu đùa, khiến lòng chàng thất thủ, loạng choạng bị đẩy ngồi xuống sạp. Sau lưng đụng vào tay vịn, Lục Quân nhíu mày. Nữ lang không khác gì một chú mèo, nhanh nhẹn quỳ trên đùi chàng, thân mật ôm chàng, ngồi trong lòng chàng.
La Linh Dư làm nũng: “Tuyết Thần ca ca…”
Nàng học theo cách nói của chàng, trong nét mặt mang theo vẻ quyến rũ dụ dỗ, âm thanh ngọt ngào như mật. Tình ý kia không khác gì đòi mạng, từng tiếng gọi liên tục khiêu khích tâm địa sắt đá của chàng.
Lục Quân thầm hít sâu một hơi, không đủ định lực. Tay áo chàng che lấy gương mặt ửng đỏ của nàng, giọng khàn khàn: “Đừng gọi nữa.”
Nếu gọi nữa, chàng sẽ không nhịn được mà làm nàng ở đây mất.
Dĩ nhiên La Linh Dư đã phát hiện ra sự thay đổi trên người chàng, nàng dán mặt vào vùng cổ nóng hổi của chàng, khiến hầu kết di chuyển lên xuống. Nàng cọ vào chàng, nũng nịu than phiền: “Người ta thất vọng về huynh quá! Chu Dương Linh giả nam lâu như thế mà huynh không nói gì, còn nhìn muội bị cười nhạo. Hai ta thích nhau một năm, thậm chí huynh còn có thể cầu muội đừng rời xa mình, thế mà chẳng thể bớt ra một chút thời gian để nói cho muội biết nàng ta là nữ. Chắc chắn khi thấy muội rung động với nàng ta, huynh đang cười nhạo muội đúng không. Nếu như lúc đó muội khóc lóc đòi gả cho nàng ta chứ không gả cho huynh, thì kiểu gì huynh cũng sẽ lấy chuyện đó ra đả kích muội. Tuyết Thần ca ca xấu với muội như thế, muội đau lòng quá.”
Lục Quân khẽ thở dài, ngước cổ lên, trên vùng cổ trắng như ngọc đã đổ một lớp mồ hôi mỏng, lấp lánh ánh nước. Được nàng trêu ghẹo thoải mái, Lục tam lang khẽ bật cười. Chu Dương Linh lừa nàng, thế mà nàng lại ở đây bắt nạt chàng.
Ngẫm lại khi chỉ mới quen La Linh Dư, nàng là một nữ tử đầy tâm trí, muốn quyến rũ nam nhân, khổ nỗi chỉ có xinh đẹp chứ không đủ thủ đoạn khiêu khích. Nhiều lần chàng đã cười nhạo nàng là “mỹ nhân bình hoa”, chế giễu nàng “bám dính”. Nhưng nữ lang xinh đẹp tuyệt trần đã được chàng bảo ban tốt như vậy… Làm chàng bây giờ rơi vào cảnh dầu sôi lửa bỏng.
Lục Quân dựa vào trán nàng, âm thanh lững lờ, hơi thở như có như không, hôn lên môi nàng. Cả hai đỏ mặt, song vẫn gắng gượng chống đỡ. Tâm thần Lục Quân hoảng hốt, chỉ muốn ôm nàng lên giường, có điều vẫn kiên nhẫn nói: “… Không phải trước đó đã bồi thường cho muội rồi sao?”
La Linh Dư: “Nhưng huynh vẫn chưa thực hiện xong mà! Thật ra muội cũng biết ca ca đã hy sinh rất nhiều, nếu Tuyết Thần ca ca hy sinh, muội sẽ không tức giận nữa. Đến lúc đó Tuyết Thần ca ca muốn thế nào cũng được cả. Nhưng không biết có phải do Tuyết Thần ca ca lớn tuổi rồi hay không, mà lại quên trước quên sau như vậy. Ca ca đã đồng ý hai ngày nữa sẽ để Trần Tuyết tỷ tỷ xuất hiện, nhưng hai ngày nay quá dài, e là muội đợi gần mười ngày rồi mà vẫn chẳng thấy bóng dáng của Trần Tuyết tỷ tỷ đâu.”
Gân trên trán Lục Quân giật giật, nỗi niềm dao động trong lòng tiêu tan phân nửa. Chàng sầm mặt, nén giận nhìn nàng.
La Linh Dư chứa chan tình ý, quỳ trên đầu gối chàng, cọ cọ vào chàng. Chàng thấp giọng *ưm* lên, gập người lại, bàn tay giữ bên eo nàng dùng sức, đè nàng vào cơ thể mình. La Linh Dư thuận theo chàng, lại càng dán vào tai chàng, hôn vành tai chàng: “Tuyết Thần ca ca thích ngực muội, vậy huynh có muốn…”
Nàng ghé tai chàng nói nhỏ vài chữ, khiến Lục Quân càng siết chặt nàng thêm. Nàng dựa vào người chàng, nhận ra chàng đang kích động. Huyết dịch chảy càng nhanh hơn.
Lục Quân thở gấp: “Muội, muội… Rốt cuộc muội đã xem bậy bạ gì trong thư phòng của ta…”
La Linh Dư bật cười: “Đều nhờ Tuyết Thần ca ca dạy dỗ cả.” Nàng hôn lên tóc mai chàng, nhìn chàng dùng khuỷu tay chống lên bàn, cúi đầu thở dốc kịch liệt. Chàng nhắm nghiền hai mắt, hàng mi run lên, đen sẫm như mực. Lục tam lang như thế càng khiến nàng thêm rung động.
Nàng ôm lấy chàng, hôn lên cổ chàng. Lục Quân không nhịn nổi nghiêng đầu sang, cùng nàng hôn sâu. Tay chàng đặt sau lưng nàng, đè nàng áp chặt vào mình, ngón tay vờn qua vờn lại như trêu chọc, lập tức khiến hơi thở của nàng rối loạn. Trong mắt Lục tam lang hiện lên nụ cười cợt nhã, ôm nữ lang ngã xuống giường.
Môi dán môi, La Linh Dư dịu dàng: “Có được không? Để ca ca hưởng thụ mà ca ca còn không muốn ư? Bình thường muội không làm thế đâu.”
Lục Quân hừ một tiếng, bụng nghĩ chẳng lẽ ta không có cách để muội làm như thế vào lúc bình thường sao? Nhưng hiếm khi La Linh Dư chủ động như vậy, chàng cũng không muốn làm nàng cụt hứng. Lục Quân mỉm cười: “Chỉ cần ca ca đóng giả làm Trần Tuyết, thì muội sẽ để ca ca… như vậy thật ư?”
La Linh Dư thấp giọng nói nhỏ: “Muội muốn Trần Tuyết tỷ tỷ đi chơi pháp hội lễ Vu Lan với muội cơ.”
Lục Quân: “…!”
Chàng lần nữa sầm mặt, gân xanh giật giật. La Linh Dư thấy chàng như thế thì vội vã bụm mặt, bắt đầu thút thít giả khóc. Lục Quân lạnh mặt nhìn nàng một hồi lâu, chợt chàng nhướn mắt để lộ ý cười, kéo nàng vào lòng, dịu dàng dỗ dành: “Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, có việc gì mà ca ca không chiều muội đâu?”
La Linh Dư nhìn sắc mặt chàng, cảm thấy chàng sẽ không dễ đồng ý, nhất thời ngơ ngác.
Lục Quân lại vuốt ve nàng, rồi đứng dậy đi thay đồ. Chàng đưa mắt nhìn La Linh Dư, La Linh Dư sửng sốt, lúc này mới mừng rỡ đi vào theo ——
Vẫn là Tuyết Thần ca ca rất biết chơi nha.
***
Trong ngày lễ Vu Lan, pháp hội kết thúc, người người bắt đầu vui đùa, cùng nhau dạo bước trong ngày lễ long trọng như hội chùa. Chu Dương Linh đi qua đi lại giữa đám đông, hỏi mọi người là La Linh Dư ở đâu. Nàng cấp bách muốn tìm người, không ngờ lại được Trần vương tìm trước.
Lưu Thục nhìn gương mặt như lan của nàng là lại không khỏi lắp bắp: “Ta, ta có lời, lời…”
Chu Dương Linh sốt ruột: “Điện hạ, có gì để sau rồi nói. Ta muốn tìm La muội muội, điện hạ có biết La muội muội ở đâu không?”
Mắt nàng tối đi: “Nhất định muội ấy giận ta lắm, không để ý đến ta nữa.”
Trần vương: “…”
Trần vương biết ngay mà, Lục tam thiếu phu nhân là hồng nhan họa thủy. Không chỉ gây họa lam nhan, mà còn họa cả… hồng nhan.
***
“Phu quân, chàng đang nhìn gì thế?” Ở trên tầng hai của tòa tháp xá lợi trong chùa, Lục nhị lang dựa vào lan can, nhìn đám đông mênh mông bên dưới, ánh mắt lạ lùng.
Lưu Đường đứng cạnh hắn tò mò nhìn theo, thấy Lưu Thục và Chu Dương Linh lôi kéo nhau trong đám đông. Lưu Đường ngạc nhiên, sau một ngày, gần như cả Kiến Nghiệp đều nhận ra Chu lang. Ngay tới cô công chúa đơn thuần như Lưu Đường cũng nhận ra. Nàng vui vẻ nói: “Thiếp sẽ có tẩu tử phải không? Chu lang… À không, Chu tỷ tỷ, thiếp thích tỷ ấy lắm.”
Lục nhị lang: “Chu nữ lang như thế… có ai mà không thích?”
Một nữ lang gần như thập toàn thập mỹ.
Nhị mỹ nhân ở Kiến Nghiệp. Ở trong giấc mơ, Chu Dương Linh và La Linh Dư không hề xuất hiện đồng thời với nhau, vì mỹ nhân không gặp mỹ nhân, La Linh Dư không thích nữ lang nào có thể thắng mình. La Linh Dư né tránh Chu Dương Linh về mọi mặt, những nơi nào có Chu Dương Linh thì sẽ không có La Linh Dư.
Đêm nay cũng như vậy.
Mọi chuyện đều đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, ngoại trừ việc Chu nữ lang đến, Lục tam thiếu phu nhân nhà họ tự động biến mất. Điều khác với trong mơ là, ở ngoài đời, La Linh Dư kéo Lục tam lang cùng biến mất.
Lục Hiển chỉ thấy La Linh Dư né tránh Chu Dương Linh, Trần vương quấn lấy Chu Dương Linh, nhưng không biết Trần vương và Chu Dương Linh nói chuyện gì, cũng không biết Chu Dương Linh quyết phải giành được La muội muội ——
Chu Dương Linh yêu thương La muội muội như muội muội ruột của mình, nàng chưa bao giờ gặp mỹ nhân nào năng động đáng yêu như La muội muội cả. Nàng không muốn để mất La muội muội.