Chu Dương Linh và Lưu Thục hẹn nhau uống trà, nói về chuyện giữa hai người bọn họ. Bất kể xuất phát từ tư tâm hay công tâm, danh sĩ Chu Đàm vẫn muốn gả con gái cho Trần vương. Trần vương đương nhiên thích con gái ông, chỉ có điều thái độ của con gái ông lại khá mập mờ. Chu Đàm vốn thương yêu con gái, xót nàng ốm yếu nên cho nàng rất nhiều đặc quyền, nhưng bây giờ ông không hiểu Chu Dương Linh đang nghĩ gì.
Ông không hiểu, nhưng Lưu Thục lại hiểu.
Tạm biệt vợ chồng Lục tam, Chu Dương Linh lấy lý do không muốn người ngoài chú ý đến dung mạo của mình, lại vì La Linh Dư nổi hứng thú đã trang điểm nam nhi cho nàng, nên khi Chu Dương Linh rời khỏi Lục gia, nàng từ một nữ tử xinh đẹp đã biến thành thiếu niên lang phong thái nhẹ nhàng.
Trần vương đồng hành cùng nàng, không nói năng gì.
Phu xe đứng ở đầu ngõ Ô Y chờ đón nữ lang về nhà, vừa thấy nữ lang hóa trang như thế thì nhất lời như nuốt phải ruồi, trong lòng dấy lên cảm giác một lời khó nói. Phu xe run giọng nói: “Nữ lang, sao người lại giả nam nữa rồi? Phụ thân người mà biết thì sẽ trách người cho xem.”
Chu Dương Linh còn chưa kịp nói gì, thì chàng thanh niên tuấn tú bên cạnh nàng đã nhẹ nhàng lên tiếng: “Ta đi dạo với nữ lang nhà ngươi một lúc. Sau đó sẽ đưa, nàng về nhà.”
Phu xe gật đầu lia lịa thưa vâng, đâu dám làm trái ý Trần vương. Bây giờ đến phu xe cũng biết lão hoàng đế đã ngã, nay triều đình chính là triều đình của Trần vương. Lưu Thục dẫn Chu Dương Linh đi xa, ban đêm bao trùm con ngõ, những viên đá lát đường tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, cây hai bên tường lởm chởm. Hai người chậm rãi bước đi, đã một lúc lâu mà Trần vương vẫn không lên tiếng.
Chu Dương Linh đỏ mặt, cố chịu đựng bầu không khí lạ lùng khi đồng hành cùng Trần vương sau khi thân phận của nàng bị bại lộ. Nàng lặng lẽ ngắm nhìn lang quân bên cạnh, khuôn mặt y trong sáng khôi ngô, mắt nhìn thẳng không nói gì. Chu Dương Linh lúng túng tìm đề tài: “Ngay đến người hầu nhà ta cũng nói ta giả nam không hay, liệu điện hạ có cảm thấy cũng như vậy không?”
Trần vương ngạc nhiên, y dừng lại, nói: “Không.”
Y vẫn điềm tĩnh bước đi, bình tĩnh chậm rãi lên tiếng: “Nàng là nữ tử có tài. Trói buộc ở chốn khuê các là không công bằng với nàng.”
Chu Dương Linh run lên, cụp mắt xuống: “Thế ư? Sau khi ta khôi phục thân phận nữ, những lang quân trước kia từng bàn chuyện chính trị với ta nay toàn muốn cưới ta. Bọn họ không nói về những chuyện trước kia nữa, giờ ai ai cũng khen ta đẹp thế nào. Ta rất lưỡng lự, trong lòng cũng thấy mệt.”
Lưu Thục nói: “Nếu ta cưới nàng, thì sẽ không dùng thế đời để trói buộc nàng, yêu cầu nàng này nọ. Điều ta yêu ngày trước chính là tài năng của nàng, chứ không phải dung mạo của nàng. Lúc ấy ta từng ngỡ bản thân là… Người kia ở trong lòng ta, bất luận là Chu Dương Linh, hay là Chu Tử Ba, đều là người tài hoa xuất chúng. Nàng có tài như thế, thì nên làm những chuyện mình thích. Dù nàng gả cho ta, ta vẫn đồng ý để nàng cải trang đi khắp nhân gian. Ta tuyệt đối không nghi ngờ nàng, nhốt nàng trong lồng. Còn những rắc rối sau lưng nàng, ta sẽ giải quyết hết. Nàng yên tâm.”
“Cho dù… Ta có được vị trí kia, thì ta vẫn có cách để giúp nàng, vẫn sẽ không, ép buộc nàng.”
Y nghĩ bụng, Lục tam lang có thể đóng giả nữ để lấy lòng La Linh Dư, còn với y cũng chỉ là người trong lòng thích cải trang nam, so với hoài nghi dự đoán đồng tính thảm thiết ban đầu, kết quả bây giờ đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Chu Dương Linh dừng bước, ngẩn ngơ nhìn gò má y. Nàng nói khẽ: “Mâu thuẫn giữa hoàng thất và thế gia ngày càng nghiêm trọng, vì để cân bằng hai bên, cũng vì trấn an hàn môn nên mới để hàn môn gia nhập thế cục này. Và vì để có thể duy trì lợi ích chính trị đó, ta gả cho công tử là lựa chọn tốt nhất. Chỉ có ta gả cho công tử, hàn môn mới được yên tâm, mới có thể một lòng dốc sức vì công tử, đồng thời cũng nhận được địa vị mà bọn họ muốn.”
“Vào năm ngoái khi gặp Lục tam lang ở Nghi thành, ta biết mình chỉ có thể gả cho công tử.”
Làn mi Lưu Thục run lên nhè nhẹ, y dừng bước, cụp mắt nhìn nàng.
Đôi mắt Chu Dương Linh như dòng suối thu, vừa sâu thẳm lại trong suốt mát lạnh. Trên mặt thiếu niên lang lại có khí khái hào hùng. Nàng ư nhã mong manh như thế, ai mà ngờ được hoài bão trong lòng nàng? Chu Dương Linh mỉm cười: “Dù ta không cam lòng thì cũng đành chịu thôi… Đến hôm nay, ta thật sự cám ơn ngày đó công tử không phái người ra bến tàu đón ta, cho ta cơ hội nữ giả nam trang.”
Mặt Lưu Thục đỏ bừng, lúng túng: “Ta…”
Chu Dương Linh nói: “Mà nay khi ta đã thoải mái, thì công tử lại đến trêu chọc ta…”
Nàng suy nghĩ nửa ngày, ánh mắt lấp lánh, né tránh cái nhìn đăm đăm của chàng thanh niên, hai má chợt nóng lên, nàng nghiêng mặt đi, nhỏ giọng nói: “Ta đồng ý…”
Lưu Thục ngắt lời: “Trước đó, ta muốn nói với nàng một bí mật. Nàng biết rồi, thì hẵng quyết định.”
Chu Dương Linh ngạc nhiên, khẽ gật đầu.
Lưu Thục nhìn nàng, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Ta nói lưu loát như thế, nàng có biết ta đã tập luyện bao lâu không?”
Chu Dương Linh: “…”
Lưu Thục điềm tĩnh đáp: “Chín mươi chín lần, không thiếu một lần. Chỉ vì để đứng đây nói những lời này với nàng, để lúc tỏ tình với nàng, ta không phải rụt rè vụng về, không khiến nàng ác cảm.”
Chu Dương Linh chậm rãi ý thức được điều gì đấy, nàng khẽ biến sắc: “Công tử!”
Lưu Thục không nhúc nhích, vẫn nói tiếp: “Nàng tưởng bình thường ta nói chuyện với nàng, lắp bắp như thế, chỉ là vì ta quá thích nàng, vì kích động ư?”
Chu Dương Linh: “Đừng nói nữa!”
—— Đừng nói những điều đó! Đừng tiết lộ bí mật!
Lưu Thục cười nhạt đầy thê lương.
Y cụp mắt, dịu dàng nhìn nàng, chậm rãi nói: “Hồi nhỏ vì ta cứu người rơi xuống nước nên đổ bệnh, bị nói lắp cả đời. Nếu bị người khác biết, coi như đời này ta vô duyên với đế vị. Ta chưa từng cầu mong ngôi vị ấy, nhưng ta cũng không muốn bản thân buông bỏ quyền lực này. Ta bắt đầu giấu giếm thế nhân, không để ai biết… Ta đã giấu mười mấy năm, sắp được hai mươi năm rồi.”
“Bí mật này, chính là bí mật lớn nhất của ta.”
Chu Dương Linh ngẩn ngơ, hai mắt sáng rực, nhìn vào con ngươi đen láy của y.
Còn y vẫn đang nói tiếp: “Nàng có biết vì sao ta mắc bệnh này không? Rơi xuống nước cứu người… Nàng có biết ta cứu ai không? Là Lục tam lang. Vậy nàng có biết vì sao hắn rơi xuống nước không? Là do ta tính kế. Lúc đó hắn mới mười mấy tuổi, vừa mới đến Kiến Nghiệp, không quen cuộc sống ở đây. Hắn lại nhạy cảm cô độc, không có lấy một người bạn… Ta mưu tính hắn như vậy, sau đó bản thân tự chuốc khổ, bị mắc bệnh cả đời. Vận mệnh công bằng như thế đấy.”
“Ta không nợ hắn. Những năm qua ta vẫn luôn đối tốt với hắn, và sau này vẫn sẽ như vậy. Ta toàn tâm toàn ý với hắn, ta có gì cũng sẽ cho hắn. Nhưng ta cũng bị nói lắp. Ta không phải là người tốt, song ta cũng không phải kẻ xấu.”
Chu Dương Linh trắng bệch mặt, một lúc sau, nàng mới hỏi: “Nói ra làm gì? Giấu cả đời không phải tốt sao?”
Lưu Thục: “Ta cũng từng nghĩ sẽ lừa nàng, để nàng mơ màng gả cho ta, sau đó mới từ từ tiếp nhận tất thảy ở ta. Hôn nhân giữa hàn môn và ta, đã gả rồi thì sẽ không thể hối hận. Ta thật sự mến mộ nàng, cưới được nàng rồi thì cả đời này nàng sẽ không thoát khỏi ta. Nhưng người xuất sắc như nàng… Ta đứng trước mặt nàng, thật sự rất tự ti.”
Y thất thần, sắc mặt tái nhợt. Rồi y lại nhìn sang nàng, chậm rãi mỉm cười: “Cả đời này của ta, làm gì cũng xuất phát từ lợi ích. Không có lợi sẽ không làm, kể ra thì ta là người xấu như thế đấy. Nhưng dù ta đa mưu túc trí, ta vẫn yêu nàng từ cái nhìn đầu tiên, để rồi không thể nào quên…”
Chu Dương Linh: “Công tử!”
Lưu Thục thấp giọng: “Đáng ghét lắm đúng không? Rõ ràng lúc đó nàng đang cải trang nam, thế mà ta lại có tâm tư đó với nàng. Ta từng nghĩ buông tay, nhưng vừa thấy nàng là ta lại không cam lòng. Ta lớn như thế rồi nhưng chưa từng thích thứ gì, nàng là người duy nhất để ta cảm thấy ‘thích’ không phải điều xa xôi. Ta tranh nàng với Lục tam, cũng tranh nàng với La muội muội… Ta rất thích nàng. Ta không muốn tình yêu của ta, bị phủ bụi bẩn.”
Chu Dương Linh im lặng nghe y nói, mới đầu là kinh hãi, càng về sau lại càng đau lòng. Lưu Thục có thể không cần phải nói những chuyện này với nàng, y lừa được người trong thiên hạ thì có thể lừa được nàng. Nhưng y lại nói cho nàng biết bí mật lớn nhất của mình, giao mạng sống cho nàng. Chỉ cần y phụ nàng, nàng có thể khiến y thân bại danh liệt. Bất ngờ như thế rung động như thế khiến nàng kinh ngạc kích động, hồ nước trong lòng nổi sóng lăn tăn.
Gió đêm lướt qua mặt, mang theo hương thơm của nhân gian.
Sau khi Lưu Thục bộc bạch xong, y nhắm hai mắt, chờ đợi bản tuyên án cuối cùng của Chu Dương Linh. Xử tội y, từ chối y. Y không biết Chu Dương Linh đang nhìn mình cười. Nàng mỉm cười, vươn tay nắm lấy tay y, đặt vào trong tay y một thứ lạnh lẽo.
Lưu Thục mở mắt ra, nhìn ngọc bội trong tay. Trên ngọc bội thắt một chuỗi ngọc, là thứ đồ của nữ nhi.
Chu Dương Linh: “Quân tử vô cố, ngọc bất ly thân*. Tặng cho chàng rồi, sẽ không đòi lại nữa.”
(*Hai câu trích trong “Lễ Ký – Ngọc Tảo”, có nghĩa là nếu không có nguyên nhân đặc biệt nào đó, thì người quân tử sẽ không để ngọc bội rời khỏi mình.)
Lưu Thục: “…!”
Giọng y run run: “Nàng, nàng… Nàng vẫn đồng ý sao?”
Chu Dương Linh: “Vì sao lại không? Chàng thích ta như thế… Ta cũng, rất kính nể chàng… Á!”
Y đột nhiên giang tay ôm y vào lòng, nữ lang mảnh khảnh lần đầu tiên được y ôm, nhưng trước đó ở trong mơ, y đã nghĩ đến cảnh này mười triệu lần. Quá yêu thích nàng, quá muốn có được nàng, nên mới lo được lo mất. Cuối cùng giờ đây tảng đá lớn trong lòng y đã rơi xuống, rơi cùng những giọt nước mắt hạnh phúc.
Trời cao vẫn còn đối tốt với y lắm.
***
Trần vương và Chu Dương Linh đính hôn vào tháng Tám, lão hoàng đế vô tri vô giác, muốn ngăn cản nhưng không mở miệng được, chỉ biết trợn mắt nhìn Trần vương. Nhưng Lưu Thục nào có quan tâm? Vào tháng Tám, Lưu Hòe đã từng là Triệu vương vẫn cố gắng phản công, tụ tập thế lực Bắc quốc quanh quẩn ở biên giới hoặc đang mai phục ở Nam quốc, muốn tấn công Kiến Nghiệp.
Việt Tử Hàn thân là người Bắc quốc, lại tự mình nhổ sạch những nhân tố Bắc quốc không ổn định đang nấp ở Nam quốc.
Có Lưu Mộ phối hợp, chỉ giãy giụa được một tháng, cuối cùng Lưu Hòe đã chết dưới kiếm Lưu Mộ.
Lưu Mộ và Việt Tử Hàn khải hoàn, quay về Kiến Nghiệp nhận sắc phong. Không có hoàng đế ngăn cản, dù ai cũng biết Hành Dương vương từng vượt ngục, nhưng Trần vương điện hạ nói hắn có công lao bù được khuyết điểm, thêm việc bây giờ trên triều là thiên hạ của Trần vương, còn ai dám phản bác? Lưu Mộ quang minh chính đại về Kiến Nghiệp, đầu tiên là đến Trần vương phủ trò chuyện với Trần vương điện hạ, rồi sau đó mới vào Thái Sơ cung, dưới sự hướng dẫn của Trần vương đi gặp mẫu thân của mình, người bây giờ là thái hậu.
Thái hậu rơi lệ, ôm lấy ấu tử không rời, thật sự xin lỗi hắn. Cụ bà đã sáu mươi bảy mươi tuổi tóc bạc hoa râm, khóc không dừng được: “Mẫu thân cũng không muốn bỏ con, chính mẫu thân tìm Khổng tiên sinh cho con, con còn nhớ không? Mẫu thân có rất nhiều người con, nhưng con nhỏ nhất, cả mẫu thân và phụ hoàng đều hiểu rõ con nhất… Mộ Nhi ơi Mộ Nhi, sao ta có thể bỏ con được!”
Vành mắt Lưu Mộ đỏ ửng, đã lâu lắm rồi hắn không được gặp mẫu hậu, hắn chỉ muốn hỏi một câu vì sao. Mẫu thân ôm hắn khóc lóc, còn Lưu Mộ chỉ nói: “Mẫu thân hiểu rõ con nhất, nhưng mẫu thân lại quan tâm đến đế vị của một người con trai khác nhất. Mẫu thân biết rõ người trong di chiếu của phụ hoàng là con, nhưng mẫu thân không hề báo tin cho con dù chỉ một lần…”
Thái hậu ngập ngừng, bà căng thẳng đưa mắt nhìn bóng lưng chàng thanh niên đứng dưới tàng cây ngoài điện. Người cao quý kia chính là người nắm giữ mọi quyền hành bây giờ – Trần vương. Thái hậu thấp giọng mắng con trai mình: “Lời đại nghịch bất đạo này không thể nói bậy bạ được. Trước khi chết phụ hoàng con làm gì có di chiếu nào? Thứ truyền bá lung tung, sao có thể tin?”
Lưu Mộ chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ bừng sáng quắc, nặng nề nhìn bà. Mắt chan chứa lệ, nhưng sự lạnh lẽo trong xương cốt đã bùng lên.
Hắn rất muốn hỏi một câu, mẫu thân nói không có di chiếu, là vì sợ Trần vương làm khó con, hay người vốn chỉ bênh vực người con trai khác.
Nhưng nhìn gương mặt của mẫu thân, hắn đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, không muốn hỏi gì nữa. Cứ thế đì, vì sao phải nhất thiết biết được câu trả lời, để rồi bị tổn thương thêm lần nữa?
Rõ ràng là có di chiếu, ngay tới Trần vương cũng biết. Lưu Thục để hắn rời đô, không giết Triệu vương, thả Triệu vương đi, cũng là vì để rút hết mật thám Bắc quốc đang trốn ở Nam quốc lén lút liên lạc với Triệu vương. Vào ngày hôm sau khi Lưu Mộ gặp Lưu Hòe, người của Trần vương đã tìm tới cửa. Sao Lưu Mộ có thể không biết ý của Lưu Thục?
Hắn không nói với bất cứ ai, cầm di chiếu ngẩn ngơ ngồi suốt đêm, cuối cùng cũng đốt nó đi.
Lưu Thục có tâm cơ, từ khi đi học đã như vậy rồi. Có rất nhiều chuyện hắn không nhắc đến, nhưng trong lòng vẫn hiểu rõ. Dù Lưu Mộ không muốn tạo phản, thì vẫn nên diệt trừ mối họa ngầm này thì tốt hơn. Hơn nữa hắn còn cảm kích Lưu Thục đã cứu hắn, đối thủ chính trị Lưu Thục này lại còn chân thành hơn so với huynh trưởng và mẫu thân hắn. Chí ít là chưa từng lừa hắn, không dụ hắn đi vào đường chết.
Mang theo thất vọng rời khỏi cung điện của thái hậu, Lưu Mộ và Lưu Thục đi dọc theo trì các, đi dưới những khóm hoa lau. Hoa lau trắng chen lá xanh, bồng bềnh trong gió. Lưu Mộ có tâm sự nặng nề nên không nói gì. Sau khi trút bỏ vẻ sắc bén trên người, chàng thiếu niên như thanh bảo kiếm rời khỏi vỏ, sáng rực chói lòa. Nếu dùng tốt, thì đây sẽ là thanh kiếm tuyệt thế. Tướng tài như vậy mà lại bị lão hoàng đế đề phòng, lúc nào cũng muốn loại bỏ… Lưu Thục thật sự cảm thấy lãng phí.
Lưu Thục hỏi: “Thúc, có muốn đi, gặp phụ hoàng không?”
Lão hoàng đế trúng gió, không thể quản lý triều chính được nữa. Mà một vị hoàng đế không thể lo việc chính sự thì không còn ích gì với quốc gia. Huống hồ các sĩ đại phu vốn không quá để ý đến hoàng quyền. Nhiều lần ở trên triều đề nghị để Trần vương đăng vị, nhưng Trần vương vẫn đang từ chối. Chỉ vì cái chức thái tử kế vị, nên mời lần một lần hai vẫn không đăng cơ, phải mời đến lần thứ ba cho đế vương mặt mũi, thì y mới chịu đồng ý.
Còn lão hoàng đế suốt ngày ở trong tẩm cung cũng chỉ để dưỡng bệnh.
Lưu Mộ chậm rãi lắc đầu: “Ta không muốn gặp ông ta.”
Bị cô lập xa lánh, ngay đến cái cũng không một ai quan tâm, một người thì gọi ông ta là “lão bất tử”, một người lại đang thong thả giết ông ta… Lưu Mộ cảm thấy nực cười trước sự xót xa của ông ta. Sau khi biết được tình trạng thê thảm của lão hoàng đế, bao nhiêu oán khí của hắn đã biến mất hết.
Cứ vậy đi.
***
Lưu Mộ rời khỏi Kiến Nghiệp, sau khi được Trần vương phong làm đại tướng quân thì đi xa đến biên quan.
Đến tháng Mười, sau khi văn võ bá quan trên triều cung thỉnh, lão hoàng đế thoái vị, chuyển tới cung điện của thái thượng hoàng dưỡng lão, còn Trần vương Lưu Thục đăng cơ. Điều đầu tiên Trần vương làm sau khi lên ngôi là điều chỉnh chức quan trong triều, Lục tam lang có quan hệ tốt với Trần vương lại được thăng quan, được bổ nhiệm làm thị trung. Chức thị trung này chính là thừa tướng trên thực tế. Đúng như mọi người dự liệu.
Cũng trong tháng ấy, Lục tam thiếu phu nhân được chẩn đoán mang thai. Toàn thể Lục gia mừng rỡ kích động, len lén hỏi đại phu đứa bé trong bụng tam thiếu phu nhân là nam hay nữ. Nhưng thời gian còn quá sớm, đại phu không thể nói rõ được, đành trốn tránh Lục gia. Trên dưới Lục gia vô cùng mong đợi, ngay tới lão quân hầu đang ở Giao Châu cũng đưa khóa trường thọ đến, nói muốn tặng cho chắt gái chưa ra đời. Lục tam lang vẫn rất bình tĩnh, còn La Linh Dư lần đầu tiên được mọi người nhìn chằm chằm. Bị tất cả nhìn chòng chọc vào cái bụng mong đợi, thậm chí còn Lục phu nhân nhiệt tình chỉ dạy ngày trước khi hoài thai đại nương Lục Thanh, bà đã nghỉ dưỡng thế nào, ăn uống ra sao, điều này khiến La Linh Dư dần thấy áp lực, lúc này mới biết Lục gia mong ngóng con gái đến điên rồi.
Đến tháng Mười một, hoàng đế và con gái của danh sĩ Chu Đàm tổ chức đám cưới, từ đó trở đi, hàn môn chính thức bước chân vào võ đài chính trị ở Nam quốc.
Vào tết Nguyên Tiêu tháng Giêng, hoàng hậu cũng mang thai.
Tân đế vui mừng, lập tức đổi niên hiệu, tổ chức hội đèn lồng náo nhiệt. Đồng thời tân đế cũng phát đèn Khổng Minh cho bách tính Kiến Nghiệp, để thần dân Kiến Nghiệp cùng vui vẻ, cùng cầu xin mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.
Trong đêm tết Nguyên Tiêu, Lục Quân và La Linh Dư tham dự yến tiệc cung đình xong thì đi lên lầu, cùng đế vương và những người khác nhìn đèn Khổng Minh chậm rãi bay lên giữa trời đất tối tăm. Lưu Thục đỡ hoàng hậu, trịnh trọng thảo luận vơi hoàng hậu, lúc Lục Quân và La Linh Dư đi qua, mắt liếc thấy kỳ vọng “cuộc vui chẳng tàn” tốt đẹp được ghi trên tờ giấy.
Lại đi ngang qua Lục nhị lang Lục Hiển và phu nhân Lưu Đường, cả hai cũng đang nghiêm túc suy nghĩ nên mong cho tương lai Nam quốc tốt đẹp như thế nào, sau khi cân nhắc thì viết xuống mấy chữ “phồn vinh thịnh vượng”. Pháo hoa nở rộ trên trời cao, trai gái dựa sát vào nhau chuyện trò, lang quân dịu dàng, nữ lang thẹn thùng, thỏ thẻ trao nhau tình ý ấm áp.
Gặp lại La Vân Họa. Thân là muội muội của La Linh Dư, là tiểu di tử của thị trung, tiểu nương tử La Vân Họa có đặc quyền đến tham dự bữa tiệc hoàng cung lần này. Cô bé cầm đèn lồng, viết mấy chữ lên tờ giấy treo bên dưới. Cô bé cười nói vui vẻ, ngoái đầu nói chuyện với tùy tùng mới của mình – chính là Việt Tử Hàn. Nhưng thiếu niên kia chỉ im lặng đứng đó, không nói một lời. Việt Tử Hàn lập tức bị tiểu nương tử hừ mũi.
Tân đế mở đại yến ân xá thiên hạ, ngay tới đại tướng quân, Hành Dương vương Lưu Mộ cũng được mời về. Lục Quân và La Linh Dư nắm tay nhau đi qua từng người. Một bên là bầu trời rợp ánh đèn, một bên là đèn lồng bay lên. Hai người một tuấn tú một xinh đẹp, lúc đi ngang qua, người người không khỏi ngắm nhìn. Lưu Mộ cũng ngẩn ngơ nhìn lại, Lục Quân liếc mắt nhìn, hắn lập tức gật đầu hỏi thăm rồi xoay mặt đi. Lưu Mộ chống tay lên lan can, một tay cầm ly rượu, híp mắt nhâm nhi, cũng coi như tự hưởng thú vui.
La Linh Dư nói nhỏ: “Mọi người rồi sẽ sống tốt.”
Nàng được Lục Quân đỡ lên cổng thành, nhìn pháo hoa một lúc, sau đó đèn Khổng Minh để lại cho họ cũng được đưa đến. Hoàng đế muốn bách tính khắp thành đều tới cầu phúc, thanh thế lớn như vậy, đương nhiên vợ chồng Lục tam lang cũng phải tham gia. Nhưng sau khi viết xong lời nguyện cầu cho quốc gia, La Linh Dư chợt động lòng, sai người đưa một chiếc đèn khác tới.
Chỉ mới mang thai ba bốn tháng nên vẫn còn chưa lộ bụng, thân hình nữ lang vẫn phong lưu như xưa. Lúc nàng ôm lấy đèn lồng, váy dài bay theo chiều gió tựa nàng tiên, khiến lang quân sau lưng bất giác nhìn nàng.
Lục tam lang đứng cạnh che đi tầm nhìn, mặt mũi sáng láng, thần sắc trầm tĩnh. Chính chàng cũng khiến các nữ lang liên tục ngắm nhìn.
La Linh Dư nghiêng đầu gọi: “Tuyết Thần ca ca, huynh có biết nguyện vọng lớn nhất trong lòng muội là gì không?”
Lục Quân nhướn mày.
Cũng nghiêng đầu nhìn nàng.
Rồi chàng ung dung đáp: “Biết.”
Ý cười dịu dàng xao xuyến trong mắt La Linh Dư, nàng chớp mắt cười nói: “Thế ư, huynh biết thật sao? Lúc nào ca ca cũng tự phụ như thế, muội muốn xem xem ca ca biết được bao nhiêu.”
Đuôi mắt Lục Quân cong lên, cũng lộ ý cười: “Vậy thì hai ta mỗi người viết một câu, xem có đối nhau không.”
La Linh Dư: “Đã nói rồi đấy. Nếu huynh thua thì sao?”
Lục Quân: “Thế thì do muội muội xử lý. Có điều nếu ta thắng, ta cũng không cần muội muội phải làm gì cả. Chỉ mong tấm lòng của muội muội hôm nay sẽ mãi không thay đổi.”
La Linh Dư bĩu môi: “Tự đại gớm!”
Không nói gì thêm nữa, hai vợ chồng đứng cạnh nhau, mỗi người cầm một chiếc đèn, chắp bút viết chữ lên lụa trắng treo dưới đèn lồng. Hoàng đế hoàng hậu, vợ chồng Lục nhị lang, còn cả La Vân Họa và Lưu Mộ đều bị vợ chồng Lục tam gợi lên hứng thú, tò mò tới vây xem.
Hai chiếc đèn lồng chậm rãi bay lên từ trong tay hai người.
Lục Quân và La Linh Dư ngước mắt nhìn đèn lồng bay cao. Mọi người cũng ngẩng đầu, nhìn thấy rõ trên dải lụa dưới đèn viết gì. Sau khi nhận ra, bọn họ khẽ thở dài.
Bên trái là nét chữ nắn nót xinh đẹp của nữ lang: “Ngàn thu chỉ cần một lời.”
Bên phải là nét chữ cuồng thảo phóng khoáng của lang quân: “Vật đổi sao dời vẫn mãi yêu.”
Bọn họ ngẩng mặt trông lên bầu trời, ngắm nhìn một lúc lâu.
***
Pháo hoa nở rộ, tầm mắt ngày càng lên cao.
Đôi nam nữ đứng ở đầu tường thành hệt như thần tiên quyến lữ. Bọn họ và những người khác cùng ngẩng đầu, nhìn chiếc đèn Khổng Minh màu vàng mang theo kỳ vọng dần dà bay lên, càng lúc càng cao. Ngày càng có nhiều chiếc đèn tụ về một phía, khiến màn đêm sáng rực như ban ngày. Tết Nguyên Tiêu trong nhân gian náo nhiệt sôi nổi, trên trời đèn đuốc huy hoàng hệt như chợ đêm.
Trăm triệu chiếc đèn rực rỡ vắt ngang chân trời, dần rời xa chốn trần gian ồn ào vạn dặm. Từng chấm đèn lồng nối thành sợi, rồi từ sợi dây biến thành gương mặt. Dòng sông quanh co, biển khơi dâng trào. Khắp bầu trời đêm Kiến Nghiệp là những chiếc đèn lồng lấp lánh, lung linh như trời sao.
Tựa ngân hà bát ngát, tựa khát vọng lòng người.
***
Ngàn thu chỉ cần một lời, vật đổi sao dời vẫn mãi yêu!
– HOÀN CHÍNH VĂN –
Cuối cùng cũng gần kết thúc chặng đường đồng hành với Lục tam lang và Dư Nhi muội muội rồi. ^^ Chỉ còn 3 ngoại truyện nữa thôi, mình sẽ hoàn thành sớm. ^^ Cám ơn mọi người đã đi cùng mình sau 152 chương đầy vất vả.