SAO ĐỊCH NỔI SẮC ĐẸP TUYỆT TRẦN

Âm nhạc Phật giáo nghe nhẹ nhàng sâu lắng, Kỹ Nhạc Thiên nữ múa vòng quanh. Dưới cái nhìn đầy hứng thú của các lang quân và nữ lang, lại được Liên Thất nương chìa tay mời, cuối cùng La thị nữ cũng mỉm cười đồng ý. Thời đại này, người giàu chỉ biết ăn chơi hưởng thụ, thích buông thả, cho nên múa tập thể rất phổ biến. Với nhân sĩ quý tộc mà nói, được người ta mời múa chính là trò tiêu khiển giải trí, nếu La Linh Dư không nể mặt Liên Thất nương, chắc chắn sẽ bị đánh giá là “thanh cao” “khó mà chơi nổi” —— giống như cái cách bọn họ đánh giá Trần nương tử vậy.

Khi La Linh Dư phối hợp với Liên Thất nương múa, đám đông vỗ tay ào ào hoan hô ủng hộ.

Nhìn nữ lang cổ nhỏ eo thon đứng giữa vòng tròn các vũ nữ, động tác múa của nữ lang không quá khoa trương, chỉ là giơ tay lắc hông. Hai tay nàng khép lại, gương mặt xinh đẹp nghiêng nghiêng, mắt phượng khép lại, bước theo tiếng nhạc đổi vị trí với Liên Thất nương. Hai nữ lang xoay lưng vào nhau, cơ thể cũng nghiêng về đối phương, mi mắt khẽ cong lên, đôi mắt dao động như mặt hồ ngày xuân, khiến các lang quân nhìn mà sáng mắt lên. Hai nữ lang múa đi múa lại, điệu múa của Liên Thất nương phóng khoáng vô tư, còn La Linh Dư lại nhẹ nhàng diễm lệ. Váy trắng như tuyết bay lên, phối hợp với tiếng trống, La Linh Dư nhẹ nhàng vỗ tay “bộp bộp”, tiếng vỗ tay ứng cùng giai điệu.

“La muội muội múa đẹp quá!”

“Tuy động tác không bằng vũ nữ kia nhưng vẫn rất dễ nhìn, có phải là do là người đẹp không?”

Vui vẻ mà không phóng túng, quyến rũ lại không tục tằng, đấy là lời đánh giá cao nhất dành cho La Linh Dư. Tất cả mọi người đều hân hoan thưởng thức, ngay ngày đầu tiên khai trương, phường son phấn của La Linh Dư đã vang dội thế đấy. Nghĩ đến cảnh khi bọn họ trở về, liên tục nhớ đến điệu múa Kỹ Nhạc Thiên nữ hôm nay, nghĩ đến La Linh Dư múa cùng các vũ nữ, nhất định bọn họ sẽ truyền tai nhau, rồi người tới phường son phấn mới mở sẽ nhiều lên. Đây chính là điều La Linh Dư mong muốn.

Lùi ra nhường chỗ cho nữ lang múa, Lục Quân híp mắt, nhìn thẳng La Linh Dư được mọi người khen ngợi. Tuy khó lòng kiềm chế, nhưng ngoài mặt chàng vẫn hờ hững không để lộ biểu cảm, nhưng khó chịu trong lồng ngực đã tiêu tan đi rất nhiều. Ánh mắt chẳng thể nào rời khỏi nữ lang đang nhón chân khiêu vũ bên trong, chàng nhìn vòng eo, cần cổ và khuôn ngực nàng, thấy nàng đắc ý lẫn khiêu khích nhìn chàng, lại nghe thấy lời tán dương của các lang quân… Trong mắt Lục Quân dâng lên ý cười.

… Quả thật là… rất đẹp.

Kỹ năng của nàng chưa bao giờ gây cản trở, chỉ khi đã nắm chắc thì mới có thể lên đài. Cẩn thận từng li từng tí, cũng không dùng thủ đoạn thấp kém, cuối cùng đã có thể chống đỡ được… Nhưng vì sao lại đối xử với chàng khác như thế? Cầm vòng tay của chàng nói bán là bán? Sao nàng không bán đồ người khác tặng đi?

Tâm trạng Lục Quân rất phức tạp.

Lúc thì muốn đến gần nàng, trấn an nàng; lúc lại biết nữ lang này rất nguy hiểm, nếu động tình thì mình sẽ thiệt hại. Có lẽ chàng đã hãm sâu trong tình cảm này, còn nàng ỷ vào cưng chiều mà kiêu ngạo, mới trèo lên đầu chàng…

Lục Quân xuất thần nhìn về phía đối diện, mà tiếng xôn xao bàn luận của các nữ lang ở đối diện lớn dần, Lục nhị lang ngẩng đầu lên, lúc này mới trông thấy Lục tam lang Lục Quân. Con tim Lục Hiển đập trật một nhịp, trong tiếng nhạc và tiếng hô hào, hắn bất giác nhìn Hành Dương vương cũng chuyên tâm như thế ở bên cạnh, rồi lại lo lắng nhìn sang đầu ngõ ——

Cảnh tượng này trông rất quen, thật ra đã xảy ra trong mộng của hắn rồi.

Sau kỳ tuyển chọn Hoa thần, La biểu muội cùng Hành Dương vương quay về Kiến Nghiệp, nàng không muốn ở lại Lục gia nữa, không biết nàng trao đổi với Hành Dương vương thế nào, mà La Linh Dư không vô danh vô phận vào ở Hành Dương vương phủ, ngược lại sống ở căn nhà của mình xây bên ngoài. Trong chuyện này có Lục tam lang giúp hay không, Lục Hiển không biết. Chỉ là đúng lúc này, mọi người ở Kiến Nghiệp đều suy đoán quan hệ giữa Hành Dương vương và La Linh Dư, nhưng cũng không biết rõ được. Mà chuyện khiến tình cảm của Hành Dương vương với La Linh Dư đột nhiên tăng vụt, chính là nhờ chuyện xảy ra vào ngày như hôm nay.

La Linh Dư vẫn tự mở cửa hàng, nhưng trong mơ không có Chu Tử Ba giúp đỡ. Hôm đó nam nữ quý tộc cũng đến cổ vũ cho nàng. Cũng là điệu múa đó, cũng là bản nhạc đó. Nhưng đây mới là lần đầu tiên La Linh Dư biết Liên Thất nương. Lục nhị lang Lục Hiển cũng ở trong đám đông, vốn mang tâm trạng áy náy đến cổ vũ cho biểu muội, nhưng hắn lại tình cờ trông thấy Lục tam lang. Lục tam lang xuất hiện khiến các nữ lang hét ầm lên, nhưng Lục tam lang chỉ đứng giữa đám đông, im lặng nhìn người nhảy múa ở trung tâm.

Lục Hiển trong mơ chỉ cảm thấy kỳ lạ, song cũng chẳng nghĩ nhiều, càng không ý thức được có thể Lục Quân đến vì La biểu muội. Hành Dương vương tán thưởng nàng… Lục Quân cũng muốn tán thưởng nàng.

Sau đó, đột nhiên có con ngựa điên ở đầu ngõ xông vào, đúng lúc này Hành Dương vương ra tay cứu giúp La Linh Dư. Khi các vũ nữ chạy trốn hò hét tán loạn, Lưu Mộ chém ngựa ở ngay ngoài đường, cả người đẫm máu, trước khi ngựa chết, vó sắt còn đạp trúng chàng công tử thiếu niên. Hành Dương vương cứu La Linh Dư, nhưng cũng vì vậy mà bị thương. Mọi người hãi hùng, gấp rút đưa Hành Dương vương đi chữa trị. La biểu muội cũng rưng rưng, trong mắt chỉ thấy có mình Lưu Mộ.

Đứng sau đám đông, Lục Quân đỡ cánh tay mình.

Lúc ngựa lao đến chàng cũng tiến lên, chẳng qua Lưu Mộ nổi trội hơn, bất kể là La Linh Dư hay mọi người thì đều chỉ thấy được Lưu Mộ bị thương nặng, không ai để ý đến Lục tam lang bị thương ở cánh tay. Chỉ có Lục Hiển quan tâm tam đệ, hỏi chàng: “Tay đệ sao thế?”

Ở trong mơ, Lục Quân đứng trong đám đông hỗn loạn, ánh mắt trống rỗng, nhếch môi giễu cợt. Dưới ánh nắng, Lục Quân như bức tranh sơn thủy, nhưng lại lạnh lùng đáp: “Không có gì.”

Lục Hiển cũng coi là chàng không bị gì thật…

Mà lúc này, mắt thấy Lục Quân ở đối diện cũng cụp mắt giống hệt trong mơ, Lục Hiển kinh hồn khiếp đảm. Hắn liên tục nhìn ra đầu ngõ, để đề phòng chuyện trong mơ không xảy ra, hắn cố ý cho người hầu chặn ở đầu ngõ, ngăn chặn bất cứ con ngựa điên nào có thể xông vào. Bên này ca múa vui vẻ, bên Lục Hiển thấy ở đầu ngõ, hình như có mấy người hầu cố hết sức kéo ghì cương ngựa. Lục Hiển thở phào: đúng thế đúng thế, không có chuyện bất trắc nào xảy ra. Lưu Mộ không bị thương nặng, La Linh Dư cũng không phải thương xót hắn, Tam đệ cũng không đến mức bị loại…

Lưu Mộ rất ghét ánh mắt “vì ta biết hết nên ta tới làm phiền ngài” của Lục Hiển, hắn lập tức lùi ra sau. Lang quân vẫn sáng mắt nhìn nữ lang xinh đẹp được Liên Thất nương kéo vào múa chung, nhưng trong miệng lại phỉ nhổ biểu ca của nữ lang đó: “Lục Nhị, ta cảnh cáo ngươi lần nữa, đừng có dùng ánh mắt này…”

Đột nhiên tròng mắt hắn co lại.

Mắt thấy trên tầng hai của lầu các đối diện, một người hầu ló đầu ra từ cửa sổ. Người hầu trà trẻ tuổi cũng ngắm nhìn La Linh Dư xinh đẹp như các nam nữ thanh niên bên dưới, y nhìn nơi đó đăm đăm, bàn tay cầm thanh gỗ chống cửa buông lỏng ——

Tức khắc, thanh gỗ rơi xuống nữ lang đang múa ở bên dưới.

Lưu Mộ hoảng hốt, thư sinh yếu đuối Lục Hiển bên cạnh không thấy rõ, hắn còn chưa kịp đưa tay ngăn cản thì Lưu Mộ đã xông ra ngoài, nổi giận gầm lên: “Tránh ra!” Hắn nhảy vút lên không, giơ tay chụp lấy thanh gỗ rơi xuống. Lúc hắn bắt lấy thanh gỗ, một thanh niên dáng vẻ võ sĩ bên cạnh cũng phát giác nguy hiểm. Võ sĩ này đang còn thưởng thức điệu múa của La nương tử, nguy hiểm vừa ập đến, hắn cũng nhảy lên chụp lấy thanh gỗ.

Lưu Mộ và võ sĩ đồng thời ra tay, hai người đụng nhau giữa không trung, tay đồng thời bắt lấy thanh gỗ.

Mà nguy hiểm vẫn chưa kết thúc.

Lục nhị lang gào to: “Biểu muội tránh ra!”

Nhưng giọng hắn vẫn chậm, vì bình trà trong tay người hầu đổ nghiêng chỉ chậm hơn thanh gỗ rơi có một nhịp. Bình trà nghiêng qua, nước sôi vừa rót vào bình lập tức đổ ào xuống dưới. Lúc Lưu Mộ và võ sĩ cùng ra tay, vũ nữ bên dưới hét ầm ĩ chạy tán loạn, lang quân và nữ lang quý tộc cũng sợ hãi, theo bản năng bỏ chạy. Nước trà nóng từ trên cao đổ xuống, trút thẳng lên đầu La Linh Dư, còn nhanh hơn tốc độ thanh gỗ rơi.

Đầu óc Lục Hiển nổ tung, cực kỳ sợ hãi: “Biểu muội!”

Hắn đã ngăn cản một bất ngờ, nhưng có phải bất ngờ đáng lẽ phải xảy ra thì vẫn không ngăn cản được? Nếu một chuyện xấu muốn xảy ra, thì nhất định nó sẽ xảy ra. Dù quỹ tích có thay đổi thế nào, thì sự kiện lớn vẫn diễn ra như thường. Vậy chẳng phải chiến tranh vẫn sẽ tiếp tục, Lục tam lang vẫn sẽ chết, biểu muội vẫn sẽ gả cho Hành Dương vương sao…. Lục Hiển gào to chạy lên, mắt hắn đỏ thẫm như phát điên, muốn ngăn chặn mọi thứ —— “Không được!”

Các nam nữ quý tộc bên cạnh: “… Lục nhị lang điên rồi sao?”

Bất trắc đột nhiên ập đến, tránh được một thanh gỗ, nhưng nước nóng vẫn đổ thẳng xuống, không kịp cho người ta thời gian né tránh. La Linh Dư ngẩng đầu lên, chỉ thấy nước đang trút thẳng xuống đầu nàng. Nàng không hề kịp phản ứng, trong mắt lộ ra sợ hãi, ngay tại khoảnh khắc sắp phải hứng nước, thì từ bên cạnh có một bàn tay vươn ra, ôm chầm lấy nàng kéo nàng vào lồng ngực.

Tay áo rộng rãi của người kia che ngay mặt nàng, để nàng chôn vùi vào lòng chàng. Chóp mũi La Linh Dư chạm vào ngực lang quân, ngửi được mùi hương thoang thoảng trên người chàng, tức khắc biết ngay người đang ôm nàng, dùng tay áo che mặt nàng là ai. Trong tích tắc đó, sợ hãi bất an trong lòng nàng biến mất, nàng siết chặt tay áo chàng, run rẩy nấp trong lòng chàng. Tuy Lục Quân đã dùng tay áo che mặt nàng lại, nhưng tốc độ nước rơi còn nhanh hơn động tác của chàng, chàng cứu được La Linh Dư nhưng không cứu được mình.

Trong ánh mắt đầy sợ hãi của mọi người, bọn họ trơ mắt nhìn nước nóng trong bình trà rơi xuống mặt Lục tam lang. Các nam nữ quý tộc gào lên: “Lục tam lang!” Mau chạy đi!

Người hầu trên gác sợ hãi, hai chân mềm nhũn, ngã ngồi trên đất: “…”

Lục Quân kêu đau một tiếng, tay áo sượt qua mặt La Linh Dư, giơ tay ôm lấy mặt mình. Chàng loạng choạng lùi về sau, ngã phịch xuống đất, đồng thời cũng kéo La Linh Dư ngã xuống theo mình. Thấy tất cả mọi người chạy đến kiểm tra, lại thấy lang quân dùng tay áo ôm mặt mình, một tay khác nắm chặt cánh tay nàng. La Linh Dư ngẩng đầu, chỉ thấy cằm chàng đỏ bừng, nước ướt đẫm nhỏ xuống… La Linh Dư tái mặt, nước mắt lập tức tuôn rơi, túm lấy tay chàng: “Tam biểu ca, tam biểu ca…”

Nàng run rẩy đưa tay toan kéo tay áo chàng xuống, muốn nhìn mặt chàng xem có bị làm sao, nhưng cổ tay bị chàng siết chặt, chàng lại không chịu buông tay…

Mặt, mặt, mặt của chàng…

Đầu óc La Linh Dư trống rỗng.

May mà đúng lúc này, Lục nhị lang Lục Hiển gạt đám đông chạy đến, cao giọng gọi người: “Tìm đại phu tìm đại phu! Tam đệ đừng sợ, chúng ta về nhà ngay…”

“Biểu muội đừng khóc, tam đệ không sao đâu…”

“Trói kẻ hầu trên lầu xuống cho ta!”

Lục Hiển bận tối mày tối mặt, vừa phải để ý đến Lục tam lang và La Linh Dư, còn phải bớt thì giờ nhìn xem Hành Dương vương Lưu Mộ bên kia. Lục Hiển thấy Lưu Mộ và võ sĩ kia cùng bắt được thanh gỗ, hóa giải nguy cơ, nhưng Lưu Mộ chỉ khựng lại một lúc, sau đó vươn tay chụp lấy vai võ sĩ, như thể muốn giữ người kia lại. Lục Hiển bất ngờ: vì sao Lưu Mộ không dừng tay, không quan tâm đến rối loạn nơi này, mà vẫn còn muốn đánh nhau với võ sĩ kia?

Võ sĩ bực dọc: “Lang quân dừng tay! Ta chỉ đi ngang qua, huynh làm thế là có ý gì?”

Lưu Mộ lạnh lùng nhìn thẳng, nói: “Chỉ muốn hỏi xem, có phải ngươi đã từng làm gì hay không!”

Khi thanh gỗ rơi xuống, khi hắn và võ sĩ này đồng thời chụp lấy thanh gỗ, khi chiêu thức của hai người đụng nhau, trong một khoảnh khắc, Lưu Mộ phát hiện ra một chuyện vốn đã bị hắn đổ tội cho Trần vương —— chiêu thức võ công của võ sĩ này, giống y hệt nhóm thích khách mà hắn đụng phải trên đường đến Kiến Nghiệp.

Võ sĩ này là lính, chẳng lẽ, kẻ hôm đó ám sát hắn cũng là lính?

Lòng Lưu Mộ buốt giá, bao nhiêu suy nghĩ đồng thời ập đến. Hắn đuổi theo võ sĩ, tức giận sa sầm mặt mày: Trần vương chỉ là một công tử bình thường ở Kiến Nghiệp, không nắm giữ binh quyền, làm sao y có quyền lực điều động quân đội làm thích khách, đến ám sát mình? Nếu không phải Trần vương muốn giết hắn, vậy là ai? Cả Kiến Nghiệp này, có ai có quyền lực điều động quân đội?!

Sợi dây trong đầu kéo căng, không thể tin cũng không dám tin, cả cơ thể chợt lạnh chợt nóng, chỉ trong chốc lát, Hành Dương vương Lưu Mộ đã không còn nhớ mình phải cứu La Linh Dư gì nữa. Ánh mắt hung ác của hắn quấn chặt lấy võ sĩ, một đuổi một chạy, hắn tất phải biết rõ chân tướng cho bằng được! Muốn biết rõ vì sao mình lại bị ám sát!

Tiếng gọi đầy lo lắng của Lục nhị lang Lục Hiển đã cách hắn càng lúc càng xa: “Hành Dương vương! Lưu Mộ! Lưu Mộ, quay lại…”

Lưu Mộ không nghe thấy gì, chỉ mải đuổi theo võ sĩ kia, hai người đánh đuổi nhau, nhảy lên đầu tường, chạy ra khỏi con ngõ. Lục nhị lang không gọi người về được, lại thật sự lo lắng cho vết thương của Lục tam lang hơn. Trong lúc vội vã, Lục nhị lang đành để người hầu ở lại đi tìm Lưu Mộ, còn mình thì ngồi lên xe, đưa đường đệ và biểu muội quay về Lục gia ngay.

La Linh Dư ứa nước mắt, ngồi chung một xe, Lục Quân che tay áo, còn nàng khăng khăng đòi nhìn: “Để muội xem mặt huynh thế nào đi…”

Nàng hoảng hốt sợ hãi, vào lúc này đã hoàn toàn quên khuấy mình và Lục Quân đang cãi nhau. Nàng cảm thấy mình sai rồi, nếu nàng xin lỗi mà có thể cứu vãn được chuyện chàng bị thương, thì nàng sẽ làm ngay không chút do dự. Càng lúc càng đến gần Lục gia, La Linh Dư càng hoảng sợ, Lục nhị lang an ủi cũng không khiến nàng yên tâm được. Trong đầu nàng nghĩ chính mình đã hại Lục Quân… nếu Lục Quân xảy ra bất trắc, nàng biết phải làm thế nào…

Đến Lục gia, Lục tam lang được Lục nhị lang dẫn thẳng vào trong chữa trị. Thái y trong cung hay đại phu dân gian đều được mời đến, khám xét vết bỏng của Lục tam lang. La Linh Dư đi sát theo sau, nhưng đến Thanh viện, nàng đang định bước vào thì bị thị nữ ngăn lại. Giọng Cẩm Nguyệt gấp gáp: “Biểu tiểu thư đừng vào! Tam lang dặn không muốn gặp biểu tiểu thư…”

La Linh Dư tức tối: “Đã thành ra thế rồi còn muốn cản ta hả!”

Nhưng cả Thanh viện đang loạn cả lên vì Lục Quân bị thương, La Linh Dư vừa sợ vừa lo, cũng không dám ồn ào với Cẩm Nguyệt ở đây vào lúc này. Nàng đi đi lại lại trong sân, sắc mặt của thị nữ Linh Ngọc đi theo nàng cũng rất khó coi. Thấy càng lúc có càng nhiều đại phu đi vào rồi đi ra, ai ai cũng thở dài thườn thượt, hai chân La Linh Dư mềm nhũn, dựa vào tường trượt xuống…

Sau đó Lục lão phu nhân được con dâu và con gái đỡ tới, khóc lóc thảm thiết, đích thân tới thăm: “Tam lang… Tam lang ơi… Hu hu hu, đứa cháu số khổ của bà… Nếu cháu gặp chuyện gì, bà biết phải ăn nói sao với cha mẹ cháu ở dưới suối vàng được…”

La Linh Dư miễn cưỡng đỡ tường đứng dậy, thấy Lục lão phu nhân lảo đảo đi vào sân, đại bá mẫu Lục Anh của La Linh Dư, và cả Lục phu nhân Trương Minh Lan cũng đi sát theo sau Lục lão phu nhân, khuyên bà bình tĩnh. Còn có cả những lang quân nữ quyến khác cũng kéo nhau đi tới.

Người đến càng đông, mặt La Linh Dư càng trắng bệch… Lục lão phu nhân đi qua nàng, không hề nhìn nàng. Bởi vì không phải là con trai mình, nên Lục phu nhân không sốt sắng như cái lần Lục nhị lang bị thương, Lục phu nhân chỉ nhìn La Linh Dư một cái, rồi bảo người hầu đưa biểu tiểu thư đi nghỉ ngơi, không cần phải làm loạn thêm.

Lục Anh cũng quan tâm nói một câu với cô cháu gái của mình: “Nghe nói chỉ bị phỏng mặt thôi… Nam nhi bị phỏng một chút cũng không sao, con đừng quá lo…”

Không, sao nàng có thể không lo được?

Người khác bị phỏng mặt là khó chịu lắm rồi, mà Lục tam lang lại còn là Ngọc lang nổi tiếng ở Kiến Nghiệp, tất cả đều dựa vào mặt chàng. Một biểu tiểu thư như La Linh Dư, nếu làm chàng bị thương thì Lục gia sẽ làm gì nàng… Nếu Lục Quân bị thương một chút xíu, thì nhân duyên tốt đẹp gì đó mà nàng muốn cũng đừng hòng thành chuyện.

Hơn nữa nàng cũng rất lo cho chàng, nghĩ đến chàng cứu mình mà bị thương, lòng nàng đau như cắt, khổ sở tới mức không thở nổi. Tuyết Thần ca ca của nàng…

Linh Ngọc đứng bên run rẩy: “Nữ lang đừng sợ, lần này không nghiêm trọng như lần nhị lang đổ bệnh. Lang quân được chữa trị kịp thời, ở Lục gia lại có rất nhiều linh đan diệu dược, và cả đại phu y thuật cao minh… Nếu nữ lang căng thẳng, không bằng giống như lần trước, cũng đến Phật đường cầu nguyện cho tam lang?”

La Linh Dư nghẹn ngào: “Ta làm gì còn có tâm trạng bái Phật! Bái Phật thì có ích gì, làm gì có ai nghe thấy. Ta chỉ muốn tận mắt gặp Tuyết Thần ca ca! Nếu Tuyết Thần ca ca… Ta cũng không muốn sống nữa!”

Linh Ngọc: “…”

Dù bây giờ đang rất hoảng hốt, nhưng lời của biểu tiểu thư vẫn khiến nàng ta ngẩn ngơ. Trong đầu nàng ta nghĩ, lần trước nữ lang đâu có vậy với Lục nhị lang. Lúc đó nữ lang còn thành tâm bái Phật kia mà. Chính vì sự thành tâm của nữ lang, nên Lục phu nhân mới tha thứ cho nữ lang. Nhưng bây giờ nữ lang lại nói mình rối loạn không có tâm trạng bái Phật…

Ở trong phòng, các đại phu bắt tay nhau kê đơn cho Lục tam lang. Lục Quân bị nước nóng tạt vào mặt, cũng may chàng che tay kịp thời, nên chỉ có mỗi mắt là bị thương. Các đại phu bôi thuốc cho chàng, rồi dùng vải quấn quanh mắt chàng. Lúc mấy người Lục lão phu nhân đến thăm bệnh, trông thấy trên mặt tuấn tú của lang quân quấn một lớp vải, lão phu nhân mới tưởng tam lang đã mù, lập tức sốt sắng.

Ngay sau đó, có người nhanh chóng bẩm báo là mắt không sao.

Đại phu nói: “… Làm thế này để tiện bảo vệ vết thương. Chỉ cần lang quân dưỡng thương tốt, chúng tôi đảm bảo sẽ không để lại một vết thương nào trên mặt lang quân.”

Lục Quân mắt quấn vải, gật đầu với các đại phụ rồi quay mặt về phía lão phu nhân đang khóc, tuy không thấy được, nhưng chàng vẫn biết mọi người đang rất lo lắng. Lục Quân chỉ cầu Lục lão phu nhân: “Tổ mẫu đừng trách La biểu muội, lúc đó cháu muốn cứu người, không liên quan đến muội ấy.”

Lục lão phu nhân tức giận: “Cháu đã ra nông nỗi này, lại còn nói đỡ cho nó…”

Lục Quân: “Tổ mẫu à…”

Lục phu nhân đứng bên cạnh quan sát sắc mặt, ho khan nói: “Kẻ đáng tội nhất chính là gã hầu kia, đang đi đứng bình thường sao tự dưng lại hắt nước, có phải cố ý muốn làm hại tam lang không?”

Lục lão phu nhân: “Đúng, nhất định phải tra rõ chuyện này.”

Lục Quân không đồng ý để Lục lão phu nhân tính sổ La Linh Dư, Lục nhị lang đi vào phòng luôn miệng nói đỡ, còn cả Lục phu nhân và Lục Anh cũng ở bên phụ họa, Lục lão phu nhân thấy Lục Quân thật sự không bị gì nặng quá, nên sau khi thả lỏng, bà cũng không còn oán trách La Linh Dư như thế nữa. Chỉ có điều Lục lão phu nhân thấy lạ, vì sao bọn họ lại nói giúp La Linh Dư? Lục Anh nói giúp cháu gái còn hiểu được, nhưng Lục nhị lang và mẫu thân nó làm loạn cái gì?

Đợi đến khi ra khỏi phòng, Lục phu nhân mới nói với mẹ chồng về những gì mình quan sát thấy: “Theo như con biết, Lục tam lang và La nương tử có tình chàng ý thiếp, chuyện của con cháu cứ để tụi nó tự giải quyết, chúng ta không nên xen vào.”

“Cái gì?!” Lục lão phu nhân kinh hãi, “La nương tử với tam lang… Chuyện này sao có thể? Với gia thế của La nương tử, làm sao xứng với tam lang nhà chúng ta?”

Lục phu nhân: “Chỉ sợ tam lang có chủ ý riêng, xưa nay cậu ấy đâu nghe lời chúng ta, mẫu thân chớ nhúng tay vào.”

Lục lão phu nhân im lặng không lên tiếng, nhưng sắc mặt vẫn khá khó coi. Đợi khi bà và mấy người Lục phu nhân ra khỏi viện của cháu trai, thấy nữ lang đi vòng vòng bên ngoài nhà, xinh đẹp diễm lệ. Nhưng nghĩ tới thân thế của đối phương, Lục lão phu nhân càng không thích.

La Linh Dư vừa thấy mấy người đi ra thì vội vã chạy đến. Ánh mắt nàng viết đầy sốt sắng nhưng cố che giấu, cố gắng để mình bình tĩnh: “Lão phu nhân, phu nhân, cháu đã thẩm vấn người hầu đó rồi. Hắn không cố ý…”

La Linh Dư ăn nói mạch lạc, gọi người hầu trà đến, hỏi rõ ràng vấn đề mấu chốt ngay trước các nữ quyến. Dứt khoát gọn gàng, không hề lộn xộn. Lục phu nhân gật đầu với nàng, những nữ quyến khác ngạc nhiên khi thấy nàng bình tĩnh như thấy, trên mặt Lục lão phu nhân cũng lộ vẻ kinh ngạc. Cuối cùng, Lục lão phu nhân nhìn nàng thở dài, buồn bã nói: “Lại dày vò nhau thế này, đúng là hai đứa oan gia…”

Trên mặt La Linh Dư lại lộ vẻ bất an.

Ngẩn ngơ nhìn các nữ quyến đỡ lão phu nhân rời đi, để lại một mình nàng không ai ngó ngàng, La Linh Dư không biết phải làm sao cho phải.

***

Vì Lục tam lang bị thương mà cả Lục gia nháo nhào cả lên, giày vò đến tận chạng vạng tối mới thắp đèn. Mà tại bên ngoài Lục gia, ở trong một con ngõ, hai mắt Hành Dương vương Lưu Mộ toát lên sự lạnh lẽo, sắc mặt tái nhợt, bắp thịt căng ra. Đêm tối như con thú ẩn náu đè hắn nghẹt thở.

Lang quân sầm mặt, trong mắt lộ vẻ thê lương: Sao chuyện lại như thế được?

Người muốn giết hắn, không phải Trần vương hay Lục tam lang. Mà chính là đương kim bệ hạ, là thiên tử tỉ mỉ quan tâm hắn từng chút một.

Cho rằng chỉ cần ở yên tại Hành Dương thì sẽ không phải chịu hiềm nghi, cho rằng chỉ cần không gây ra động tĩnh lớn thì có thể bảo vệ mình bình an… Nhưng huynh trưởng của hắn, vẫn cứ muốn giết hắn! Rõ ràng hắn không hề làm gì!

Võ sĩ không đánh thắng được Lưu Mộ, bị hắn ép cung nên đã trả lời tất tần tật. Đầu óc Lưu Mộ trống rỗng, thất thểu bước đi trong đêm, lại không kìm được phát ra tiếng cười lạnh đều giễu cợt. Huynh trưởng muốn giết hắn, hắn còn chủ động chạy đến Kiến Nghiệp đợi bị làm thịt… Chỉ là huynh trưởng muốn giết hắn, liệu mẫu thân của hắn có biết không? Thái hậu cũng đồng ý với hành động của huynh trưởng sao?

Trên đời này lòng người thật khó dò, tốt xấu khó phân, môn khách bên cạnh đều là của tiên đế, đương kim bệ hạ và thái hậu cho hắn. Đến bây giờ, Lưu Mộ không rõ người bên cạnh mình có phải đang giúp bệ hạ giám thị đối phó mình không. Trên đời này, hắn có thể tin tưởng ai đây…

Lang quân lạnh lùng u ám bước đi, bất thình lình, một người hầu nấp trong ngõ nhỏ giọng gọi hắn lại: “Công tử…”

Lưu Mộ dừng bước, nghiêng đầu nhìn. Vẻ mặt băng giá của hắn khiến người hầu kia sợ hãi run lên. mà Lưu Mộ nhận ra hắn ta: “Ngươi là, người của Lục nhị lang? Đang đợi ta sao?”

Người hầu run rẩy: “Vâng… tam lang nhà chúng nô tài bị thương, cho nên lang quân và tam lang đã về rồi. Lang quân của nô tài bảo nô tài ở lại đây chờ công tử, đợi công tử bình an quay về thì phải đi báo tin cho lang quân biết.”

Trong đôi mắt tối đen của Lưu Mộ lóe lên một tia sáng, hắn thẫn thờ nhìn gã người hầu này. Một lúc lâu sau, khí lạnh quanh thân vơi đi, hắn lạnh lùng nói: “Ừ, nói với hắn là ta đã về, không cần phải lo lắng.”

Thế sự thật nực cười. Huynh trưởng muốn giết hắn, có thể mẫu thân còn là người giúp đỡ. Nhưng một lang quân sĩ tộc hắn luôn ghét bỏ, lại quan tâm hắn có ổn hay không.

***

La Linh Dư không rời khỏi Thanh viện, đến chập tối mà nàng vẫn không chịu đi, nghe nói cứ luôn khóc mãi, Lục Quân mới đành để Cẩm Nguyệt dẫn nàng đi vào. Chàng không muốn gặp nàng trong tình cảnh này, nhưng nàng lại không tin thị nữ truyền lời, khóc lóc ồn ào làm chàng nhức đầu.

La Linh Dư được dẫn đến sau tấm bình phong, bởi vì Lục tam lang chỉ có thể trò chuyện với nàng cách bình phong. La Linh Dư ngước mắt lên, thấy lang quân trên giường nhỏ ở đằng sau đang xõa tóc, mắt quấn vải trắng. Ánh đèn hắt lên mặt chàng, rất khôi ngô tuấn tú, lại có cảm giác yếu đuối cô độc. Lục tam lang tóc rối tung, vạt áo để mở đã phơi bày hai chữ “mỹ cảm”, nhưng La Linh Dư hoàn toàn không có tâm trạng thưởng thức.

Nàng nhìn mặt chàng và băng vải quấn trên mắt. La Linh Dư vặn tay, trên trán đổ đầy mồ hôi.

Lục Quân bình tĩnh lên tiếng: “Thấy ta rồi chứ? Ta không bị thương gì cả, muội về nghỉ ngơi đi.”

La Linh Dư nhìn đăm đăm, không nghe thấy âm thanh bên ngoài, chỉ nghe được mấy câu nói của Lục Quân. Nàng nhìn vải quấn trên mặt Lục Quân, tưởng chàng đã bị hỏng mắt vì mình, lòng chợt nặng đi; lại thấy thái độ của chàng không nóng không lạnh, nghĩ rằng chàng bị đả kích nên tính cách thay đổi, trở nên lạnh lùng khó nói chuyện.

Nàng đã hủy hoại chàng…

Hẳn là chàng căm hận mình lắm…

Đừng nói gì mà cưới gả, hiện tại nàng làm nô tỳ cho chàng, chắc chắn sẽ chịu đủ ức hiếp. Chàng sẽ hành hạ, ngược đãi, bắt nạt nàng, lấy đó để giải mối hận trong lòng. Lang quân tâm tính vặn vẹo đã thấy tất cả khuyết điểm của nàng, mà bây giờ nhất định các khuyết điểm đó đã được khuếch đại trong mắt chàng…

Lục Quân nghiêng mặt nói chuyện với nàng, mới nói một câu mà không nghe thấy động tĩnh gì. Trong phút chốc yên tĩnh, chàng nghe thấy “bịch” một tiếng. Lục Quân kinh hãi, gọi: “Linh Dư?”

Không ai đáp lại.

Lang quân đi chân trần xuống giường, hoảng sợ lần sờ bình phong, ôm lấy nữ lang té ngã vì ngất xỉu vào lòng. Lục Quân nhướn mày, dở khóc dở cười bóp vào nhân trung nàng —— nàng vốn đã run sợ, nay còn trực tiếp bị chàng làm cho sợ hãi mà ngất đi.

*Qin: Mai mình bận nên có thể tối khuya mới lên chương, hoặc không thì không có chương nào. =))

Bình luận

Truyện đang đọc