SAO ĐỊCH NỔI SẮC ĐẸP TUYỆT TRẦN

Ánh trăng lay động, hoa nở ngàn cây.

Lục Quân không ngờ, chỉ vì không muốn xóa sạch dấu vết ngày đó, phòng sau này có khi dùng đến, mà bây giờ lại hại chàng cả đời không thoát được cái bóng của “Trần Tuyết”.

Sau pháp hội lễ Vu Lan, bầu không khí hệt như hội chùa. Thời đại này có tập tục thả đèn hoa trong lễ Vu Lan, đèn hoa sen sẽ thuận theo dòng nước chảy vào Vong Xuyên, gửi gắm hồi ức và hoài niệm của người sống đối với người đã khuất. Phật giáo hưng thịnh, lễ Vu Lan được bách tính coi trọng, ban đêm đèn đuốc rực rỡ, đầu người nhốn nháo, vô cùng náo nhiệt.

Sau khi tạm thời chia tay Trần vương, Chu Dương Linh vẫn cố gắng tìm kiếm La Linh Dư giữa đám đông. Thậm chí nàng còn đến phòng ở của vợ chồng Lục tam, nhưng thị nữ nói một khắc trước khi bọn họ đến quét dọn thì trong phòng trống trơn, không biết lang quân và nữ quân đi đâu. Người có cuộc sống thú vị, thị nữ bình thường không đủ tài nghệ để thưởng thức, nên bọn họ cũng không biết Lục tam lang và phu nhân đang chơi gì.

Trong lúc tìm người, Chu Dương Linh ngày càng cách xa đám đông. Đèn đuốc lúc tỏ lúc mờ, hắt lên gương mặt xinh đẹp vô song của nàng. Nữ lang tựa ngọc tuyết băng sương, chỉ mỗi bước đi bình thường mà đã khiến không biết bao nhiêu lang quân nữ lang ngoái đầu nhìn. Phái nữ cảm khái không ngờ Chu lang lại là nữ, phái nam xao xuyến vì Chu lang là nữ.

Chu Dương Linh điềm đạm: “Xin nhường đường cho. Có thấy La muội muội đâu không?”

Cách một con sông, theo ánh sáng từ đèn hoa trên sông, Chu Dương Linh ngẩng đầu lên, thấy nữ lang xinh đẹp đứng ở bờ đối diện. Chu Dương Linh đang định gọi người thì chợt khựng lại, nàng nhíu mày, vừa bất ngờ vừa ngạc nhiên khi thấy La Linh Dư đứng cạnh một nữ lang khác.

Nữ lang kia đeo mũ che mặt, vải sa dài rũ xuống tận vạt váy, che kín toàn thân nàng ta. Khi cơn gió thổi qua mũ, vải sa tựa nước bồng bềnh bay lên, gương mặt nữ lang mơ hồ như phủ làn hơi nước, như ẩn như hiện.

Nàng đeo đai ngọc bên hông, mặc thâm y màu trắng, xiêm y rất trung tính; còn La Linh Dư đứng cạnh nàng đang váy dài màu đỏ, bên ngoài khoác áo ngắn, bên dưới mặc váy trắng, ngọc bội treo trên váy, bên hông thắt đai màu. La Linh Dư không đội mũ che, nên Chu Dương Linh chỉ vừa nhìn là nhận ra ngay. Còn nữ lang áo trắng cạnh nàng lại có vẻ trầm tĩnh lạnh lùng, dù cả trong lúc đang ngồi. Nữ lang xa lạ có cần cổ thon dài, dáng vẻ quá xuất chúng, qua mỗi cử động lại toát lên sự ưu nhã ung dung tựa sếu trắng trên đỉnh núi.

Khí thế mạnh mẽ.

Hai nữ lang nọ đứng bên mé nước viết chữ vẽ tranh lên đèn hoa, chốc chốc lại quay sang nhìn nhau. Thậm chí La Linh Dư còn bất chợt vén vải sa trên mũ đối phương lên mà chui vào, dán mặt vào đối phương cười nói gì đó, ngay lập tức bị nữ lang bấm vào eo. La Linh Dư lại nằm lên vai đối phương, cười nghiêng ngả không dừng lại được. Nữ lang nghiêng mặt sang một bên, cách vải sa nhìn nhau, mặt mũi gần kề, cả hai thân mật như một đôi tình nhân.

Chu Dương Linh: “…”

Con tim chợt trống rỗng khiến nàng ngẩn ngơ. Trong nháy mắt La Linh Dư vén tấm lụa lên, dưới ánh đèn tù mù, gương mặt tuyệt trần của nữ lang kia có phần quen thuộc, nhưng Chu Dương Linh không kịp nhìn rõ. Chỉ cảm thấy nàng ta rất thanh cao rất đẹp, cài thêm cây trâm điểm ngọc phỉ thúy, gương mặt nữ lang trở nên xinh đẹp tuyệt thế. Rất phù hợp với quy tắc chỉ chơi cùng mỹ nhân của La Linh Dư.

Chu Dương Linh cảm thấy mất mát, cứ ngỡ nếu mình khôi phục thân phận nữ thì sẽ là bạn thân nhất của La muội muội. Nhưng chỉ trong chớp nhoáng, bên cạnh La Linh Dư đã có một nữ lang mà nàng không biết, mà có vẻ muội muội rất thích nữ lang kia. Vào lúc này, đến người dịu dàng như Chu Dương Linh cũng không nén nổi buồn bã trong lòng, dấy lên vài phần ghen tỵ. Trên đời này đâu chỉ có ghen tỵ vì tình yêu, mà ngay cả trong tình bạn cũng thế.

Nhưng La Linh Dư chẳng hề hay biết.

Vất vả lắm nàng mới mời được “Trần Tuyết” tỷ tỷ ra ngoài chơi, tuy Trần Tuyết tỷ tỷ có yêu cầu là phải đến nơi vắng người, không được gặp ai, nhưng dù vậy La Linh Dư cũng hài lòng lắm rồi. Đẹp như Trần Tuyết tỷ tỷ khiến nàng không thể sinh lòng ghen tỵ, hiếm có dịp nàng ngắm nghía vẻ đẹp của đối phương. Cùng Trần Tuyết đứng bên bờ thả đèn hoa, hai người mượn đèn trên sông để cúng tế cha mẹ mất sớm của bọn họ. Nhưng đau lòng chỉ tồn tại trong một khắc ngắn ngủi, đến khi hai người gửi gắm nguyện vọng của mình xong, bầu không khí lại trở nên vui vẻ.

Đuôi mắt liếc thấy mỹ nhân dưới mũ che đang ôm đèn hoa viết chữ, La Linh Dư không khỏi buồn cười, liên tục nghiêng đầu nhìn “nàng”.

Trần Tuyết thấp giọng cười, lại ẩn chứa uy hiếp: “Muội muội còn nhìn nữa, tỷ tỷ sẽ không kìm được mà hôn muội muội ở đây đấy.”

Con tim La Linh Dư đập rộn rã, xấu hổ che lấy gương mặt đỏ bừng. Trần Tuyết tỷ tỷ đã buông thả, mà nàng vẫn có chút tự thẹn không bằng. Nàng ép mình nghiêng đầu nhìn xuống mấy thứ trong lòng, cãi: “Muội có nhìn huynh đâu? Muội chỉ muốn xem huynh viết nguyện vọng gì thôi.”

Trần Tuyết mỉm cười: “Đương nhiên là xin con gái rồi.”

La Linh Dư ngẩn người.

Bị Trần Tuyết đột ngột duỗi tay ôm vai, cách vải sa, mặt “nàng” tiến sát đến gần. Được lớp trang điểm che đi, trên mặt của Trần Tuyết không có nét đặc thù của phái nam, trái lại còn sâu lắng, đường nét rõ ràng, xinh đẹp tuyệt thế rất có khí thế. Tròng mắt Trần Tuyết như hồ nước sâu, môi tựa son thoa, lúc ôm vai La Linh Dư cọ mũi vào nàng, vẻ đẹp chói lóa ấy khiến La Linh Dư không khỏi bái phục.

Trần Tuyết mỉm cười: “Ta muốn đêm ngày triền miên cùng muội muội, cầu sinh được con gái.”

La Linh Dư đỏ mặt, lắp bắp: “Huynh, huynh đừng thế mà…”

Sợ quá đi.

Dùng gương mặt của nữ nói muốn cùng nàng như thế…

Trần Tuyết: “Sợ cái gì, không phải trước đó đã làm rồi sao?”

Nàng cúi người, vung tay ném đi, chiếc đèn trong lòng hai người lập tức bay xuống nước trôi dạt ra xa. Tay nàng bấu lấy eo La Linh Dư, nghiêng người lại gần, cách lớp vải lụa, cánh môi nhẹ nhàng ma sát làn da mềm mại của đối phương, lành lạnh mềm mại. Một cách chậm rãi, La Linh Dư cúi đầu, vừa buồn cười vừa rung động.

Tuyết Thần ca ca biết chơi thật đấy.

Bị một nữ lang hôn, cảm giác cấm kỵ như thế… Trần Tuyết như cười như không: “Muội muội à…”

Ở bên kia bờ sông, Chu Dương Linh: “Muội muội!”

Trần Tuyết cứng người, tròng mắt tối đi: “…”

Chóp mũi La Linh Dư rỉ mồ hôi, gò má ửng đỏ, nàng thở hổn hển, cơ thể mềm nhũn dựa vào Trần Tuyết. Bị âm thanh ở bờ bên kia làm giật mình ngã xuống đất, nàng ngơ ngác ngẩng đầu lên, thấy Chu Dương Linh váy áo phấp phới tựa thần tiên đang đứng ở bờ đối diện. Vẻ ngoài xinh đẹp của đối phương… La Linh Dư hừ một tiếng, ôm lấy tay Lục Quân.

Chu Dương Linh bước đến, thấy nữ lang xa lạ đội mũ che cũng đứng dậy, sóng đôi cùng La Linh Dư. Lúc người kia ngồi chỉ cảm thấy dung mạo tuyệt thế, đến khi đứng dậy, lại lần nữa cảm thấy nàng ta quá cao. Chu Dương Linh lộ vẻ kỳ quái, nhìn nữ lang đội mũ kia mấy lần. Nàng cảm thấy có điều gì đó rất lạ, vừa nãy nhìn, có vẻ hai người bọn họ sắp hôn nhau… Không lẽ người này định dụ dỗ bắt cóc La muội muội?

Chu Dương Linh do dự: “Vị nữ lang này… Hình như chưa gặp bao giờ đúng không?”

La Linh Dư hời hợt đáp: “Một người bạn thỉnh thoảng mới gặp được. Tỷ ấy không thích gặp người ngoài.”

Trần Tuyết gật đầu chào Chu Dương Linh, khí chất xuất trần cao quý như thế làm Chu Dương Linh càng không hiểu, càng có cảm giác quen thuộc.

Đáng tiếc, suy cho cùng Chu Dương Linh cũng không thân quen với Lục tam lang cho lắm, nên dù nàng có thông minh đến mấy cũng không ngờ người cao ngạo như Lục tam lang lại dỗ thê tử nhà mình như thế. Rõ ràng Chu Dương Linh càng để ý đến thái độ xa lạ của La Linh Dư với mình hơn, nàng thở dài một hơi, ôn tồn nói: “La muội muội, Lục tam lang đâu?”

La Linh Dư rất khách khí: “Không biết, nếu Chu nữ lang muốn tìm chàng thì tự đi tìm đi. Ta còn có vài việc, Trần tỷ tỷ, chúng ta qua bên kia thôi.”

Nàng kéo Trần Tuyết bỏ đi, Chu Dương Linh thở dài đuổi theo. Chu Dương Linh không định tìm hiểu về nữ lang xa lạ kia nữa, chỉ dịu dàng nói rõ: “Muội muội nghe ta nói đã. Ta không có ý lừa gạt muội, chỉ là tình hình ngày đó khiến ta phải giả làm nhi, vì như thế sẽ không phát sinh nhiều rắc rối, nên ta mới không muốn bất cứ ai biết cả. Nhưng ta không có nhiều thời gian giả nam, ta chỉ muốn…”

La Linh Dư ra vẻ không biết gì: “… Chu nữ lang nói những chuyện này với ta làm gì? Ta không trách Chu nữ lang đâu. Chúng ta cũng không quen biết nhau mà. Chu nữ lang tìm ta làm gì, ta thấy có rất nhiều người muốn làm quen với Chu nữ lang đấy.” Tuy ở gần đó không có nhiều người, nhưng chỉ tiện tay chỉ một cái là thấy ngay, những đám đông tụ năm tụ ba đều đang nhìn ba người họ.

Dù gì bọn họ cũng đẹp thật.

Chu Dương Linh thở dài thườn thượt: “Ta không có ý định tranh giành với muội muội, trong lòng ta, La muội muội là đẹp nhất…”

Chợt nghe thấy nữ lang đội mũ che bên cạnh khẽ cười.

La Linh Dư nhìn lại, bật thốt lên: “Trần tỷ tỷ, trời nóng như thế mà tỷ còn đội mũ làm gì, chi bằng gỡ ra hóng gió chút đi? Trần tỷ tỷ tuyệt sắc vô song, trong lòng ta Trần tỷ tỷ là đẹp nhất!”

Lục Quân giơ tay ra, véo nhẹ vào sau lưng nàng.

La Linh Dư bị chàng véo đau tới mức sắp khóc, hít hà một hơi, không thể tin nổi: … Phu quân độc quá đi.

Chu Dương Linh ngước mắt lên, lần nữa ngắm nhìn Trần Tuyết. La Linh Dư nén đau nghiêng người ngăn cản tầm mắt, không cho nàng nhìn.

Chu Dương Linh: “…”

Quá mức kỳ lạ.

Trong chốc lát, ba người người im lặng đi dọc theo bờ sông. La Linh Dư kéo tay Lục Quân, mười ngón tay che dưới tay áo đan vào nhau. Người ngoài nhìn không thấy, chỉ cảm thấy có lẽ hai người đang kéo tay nhau. Chu Dương Linh đi bên cạnh, khí chất như lan, dịu dàng xinh đẹp, chốc chốc lại mỉm cười nhìn La Linh Dư đang kề tai chuyện trò với nữ lang xa lạ kia.

Vẻ đẹp của ba người khác biệt nhau, có người cao quý như sương, có người mỹ lệ phong lưu, lại có người đẹp một cách thần kỳ.

Trong mắt người ngoài, khung cảnh này thật đúng là cảnh đèn đuốc rực rỡ, khiến người người nhìn không chớp mắt. Vạt áo bay bay, thanh cao tú lệ… Đám đông tụ tập ở bờ bên kia cách dòng sông nhìn sang bên này, nhìn đến mức xuất thần. Có người đang đi thì va phải người ta, có kẻ lại nhìn đến ngẩn ngơ mê dại. Chợt “tõm” một tiếng, có người vì mãi nhìn mỹ nhân mà rơi xuống nước.

Ba người ở bờ bên này nhìn lại, La Linh Dư bật cười, Chu Dương Linh cũng không nhịn được mỉm cười, còn tiếng cười khẽ của Trần Tuyết lại như mang theo vẻ mị hoặc, khiến lòng người râm ran.

Người ở bờ bên kia đều len lén nhìn ba nữ lang nọ, xì xào bàn tán ——

“Chu nữ lang và La nữ lang đứng với nhau đúng là khiến ta mãn nhãn. Có điều không biết mỹ nhân còn lại là ai nhỉ.”

“Vì sao lại phải đội mũ che không gặp ai? Chẳng lẽ còn đẹp hơn cả Chu nữ lang và La nữ lang sao?”

“A, ta muốn vẽ tranh, muốn vẽ lại cảnh này.”

Đã có văn nhân nhã khách vung tay vẽ tranh, Lục Quân bất an, mấy lần toan rời đi nhưng lại bị La Linh Dư níu chặt cánh tay. Pháo hoa chiếu sáng vùng trời, trong ánh sáng rực rỡ, bất chợt Trần vương Lưu Thục cao giọng gọi: “Mọi người, có thấy Lục tam đâu không?”

Chu Dương Linh ngạc nhiên: “Trần nữ lang!”

Trần vương Lưu Thục kinh ngạc nhìn tới, bất ngờ khi lại lần nữa gặp Chu Dương Linh, còn cả La Linh Dư và một… nữ lang cao ráo đội mũ che?

Lưu Thục nheo mắt, nhìn chằm chặp.

Lần này Lục Quân không để ý đến La Linh Dư nữa, hất tay La Linh Dư ra. La Linh Dư bị chàng đẩy làm cho loạng choạng, may mà có Chu Dương Linh đứng cạnh đỡ kịp thời. Chu Dương Linh nhã nhặn ân cần hỏi han La Linh Dư, La Linh Dư ai oán nhìn lại. Sau đó các nàng nghiêng đầu, thấy nữ lang đội mũ che kia nhấc váy lên, hoảng hốt chạy trốn.

Chạy quá nhanh khiến chiếc mũ rung lắc, đôi mắt thanh tú hàng mi dày của nàng thấp thoáng ẩn hiện…

Lưu Thục: “…”

Chu Dương Linh đi đến: “Điện hạ, sao ngài lại ở đây?”

Hiếm khi thấy Lưu Thục không xấu hổ lắp bắp khi gặp Chu Dương Linh, trái lại y nhìn La Linh Dư bình tĩnh đi tới: “… Nàng ta là ai?”

La Linh Dư che giấu cho phu quân: “Một đàn nữ mới quen, công tử không biết đâu. Chẳng lẽ công tử nhìn trúng nàng ấy?”

Lưu Thục nhìn xoáy vào nàng, trong lòng La Linh Dư chột dạ, nhưng không biểu hiện ra ngoài mặt. Nàng có hơi sợ, Lưu Thục và Lục Quân hiểu rõ nhau như thế, liệu có khi nào chỉ vừa nhìn là nhận ra không? Nàng chỉ định đùa giỡn với Lục Quân thôi, chứ không muốn Lục Quân mất thể diện trước mặt bạn mình… Lưu Thục lại nhìn về hướng nữ lang kia biến mất, y chậm rãi chắp tay đi tới, cầm lấy mũ che mà nữ lang kia làm rơi.

Lưu Thục nói khẽ: “Người đi rồi, vậy ta cất, mũ che này. La muội muội, không để ý chứ?”

La Linh Dư mỉm cười: “Không, không ngại.”

Lưu Thục không nói nhiều nữa.

… Người ít nói có chỗ tốt như vậy đấy.

***

Ngày hôm sau, Chu Dương Linh lại đến Lục phủ tìm La Linh Dư mấy lần, mới đầu La Linh Dư còn khách khí lạnh lùng, không định để ý đến nàng, nhưng rồi nàng lại không kìm được mà rung động trước lời nói ôn tồn nhỏ nhẹ của Chu nữ lang. Chu Dương Linh quá đỗi dịu dàng, lúc nàng nhẹ nhàng nhìn La Linh Dư, La Linh Dư cũng dần tiếp nhận danh hiệu “tam mỹ nhân” mà Kiến Nghiệp tặng cho các nàng.

Sau khi Chu Dương Linh điều khiển một màn múa rối chọc nàng cười, La Linh Dư đã hoàn toàn thả lỏng, ngọt ngào kéo tay Chu Dương Linh gọi “Chu tỷ tỷ”.

Trần vương Lưu Thục muốn tìm Chu Dương Linh thì phải tìm đến Lục gia. Y đi tới lương đình, ngồi cạnh Lục tam lang đang nấu trà. Từ góc này nhìn sang, vừa hay có thể nhìn thấy hai nữ lang đang nằm trên lan can cho cá ăn, tiếng cười lanh lảnh réo rắt, thân mật khắng khít.

Lưu Thục cau mày: “Thân thiết thế rồi à?”

Lục Quân than thở: “Đúng thế, ta đã đứng ngoài nhìn mấy ngày rồi, huynh cũng đến xem đi. Sao có thể chỉ mình ta độc thủ chốn khuê phòng được?”

Lưu Thục liếc hắn, sai người hầu cầm một thứ đồ đến.

Lưu Thục nhẹ nhàng đặt chiếc mũ che nạm châu ngọc kia xuống trước mặt Lục Quân, giọng lạnh tanh: “Đừng vứt nó nữa.”

Tròng mắt Lục Quân co lại, đột nhiên nhìn sang, thấy trong mắt Lưu Thục chứa đựng ý cười hài hước hiếm có. Chàng thấp giọng: “Có phải ‘tam mỹ nhân Kiến Nghiệp’ là do huynh tạo ra không? Nếu không có ai từng gặp… thì sao có thể nói như vậy?”

Lưu Thục cười khẽ, không nói gì.

Trần vương điện hạ xưa nay luôn bình tĩnh cũng biết lấy Lục Quân ra đùa.

Đùa giỡn đủ rồi, Lưu Thục nắm lấy mép bàn trầm ngâm: “Không biết tuyến mai phục, chôn ở chỗ Lưu Hòe, đã bắt đầu, chưa…”

***

Khi Kiến Nghiệp đang vào lúc thái bình, thì tại phủ Hành Dương vương ở quận Hành Dương, Lưu Mộ nghênh đón một kẻ lén lén lút lút. Người nọ dấm dúi đến tìm hắn, vén mũ lên, chính là Lưu Hòe đã từng là Triệu vương, nay chỉ là thứ dân.

Một tháng không gặp, Lưu Hòe gầy đi rất nhiều, sắc mặt vàng vọt, có thể thấy đã chịu khổ không ít. Đứng trước mặt Lưu Mộ, hắn sắc mặt dữ dằn mở thánh chỉ ra: “Lúc chăm sóc lão bất tử kia, ta đã trộm được thánh chỉ của tiên đế… Ngôi vị hoàng đế vốn nên là của thúc! Bây giờ lại để Lưu Thục được hời!”

“Ta không muốn điều gì khác, ta còn có người Bắc quốc cung cấp manh mối! Chúng ta liên thủ với nhau, thúc làm hoàng đế, còn ta muốn Lưu Thục chết, muốn Lục gia diệt môn!”

Hành Dương vương Lưu Mộ thờ ơ nhìn hắn, rồi cúi đầu nhìn di chiếu mà Lưu Hòe trộm được.

Bình luận

Truyện đang đọc