SAU KHI CỰ LONG VỰC SÂU THỨC TỈNH



Trên máy bay.
Trong không gian kim loại to lớn quanh quẩn tiếng vù vù mơ hồ, khí lưu trên cao lướt qua lớp vỏ ngoài máy bay, kéo theo một cơn chấn động không quá rõ rệt.
Trong buồng máy bay, người người đều là học viên hệ sức mạnh vóc dáng cao to, thể trạng cường tráng.

Tuy số người không nhiều nhưng nhìn qua lại như đầy ắp cả khoang, vô cùng chen chúc.
Thiếu niên nhỏ nhắn ngồi cạnh cửa sổ thoạt nhìn có vẻ không ăn nhập gì trong hoàn cảnh này.
Kì thật, so với những người bạn cùng lứa thì vóc dáng của Thời An không tính là quá thấp, nhưng khung xương và mặt cậu hơi nhỏ, mắt thì tròn, da lại trắng, hơn nữa dáng người gầy yếu mảnh mai, chen lấn giữa một đám học viên thân cao bình quân một mét chín lại cường tráng thì nhìn qua Thời An có vẻ đặc biệt yếu ớt và đáng thương.
Triệu Xã quay đầu nhìn Thời An đang ngồi cạnh mình, nói nhỏ với giọng có chút khó tin:
"Sao cậu lại thuộc hệ sức mạnh?
Lần trước khi nhìn thấy Thời An ở giữa sân, Triệu Xã căn bản không hề nghĩ theo hướng này, cậu ta cho rằng Thời An chỉ đi ngang qua mà thôi.
Mãi đến khi...
Triệu Xã chứng kiến Thời An đi về phía chỗ ghi danh, lựa ngay chuyến bay đầu tiên xuất phát vào buổi tối cùng ngày.
Thời An nheo mắt lại, nhìn Triệu Xã: "Cậu cảm thấy tôi không giống à?"
Triệu Xã: "..."
Lẽ não cậu cảm thấy mình giống hả!
"Cậu không tin hử?" Thời An nghiêm mặt, vén tay áo lên: "Muốn thử vật tay không?"
Ánh mắt Triệu Xã rơi lên trên cổ tay trắng nõn nhỏ nhắn, phảng phất như bẻ cái liền gãy của thiếu niên, lại nhìn cánh tay vạm vỡ, gân cốt cường tráng của chính mình, khóe miệng giật một cái:

"Không, không cần đâu."
Thời An hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ trên thành máy bay.
Hiện tại cậu đang tức sôi cả ruột đây này.
Biết được tài bảo của mình bị trộm là một chuyện, chính tai nghe được tài bảo của mình bị nhúng chàm lại là một chuyện khác.
Cậu vất vả cực khổ, chọn lựa kĩ càng, cuối cùng mới tích lũy được một hang động tài bảo, lại bị đám trộm kia thừa dịp cậu ngủ say dọn sạch cả hang động không chừa lại chút gì.

Là một Cự Long, Thời An không nuốt trôi được cơn tức này.
Trước đó không có manh mối gì thì thôi, nhưng bây giờ cậu đã có cơ hội bắt được đám sâu bọ dơ bẩn dám nhúng chàm tài bảo của cậu, hơn nữa cậu sẽ khiến cho đám sâu gan to bằng trời đó phải trả giá đắt!
Triệu Xã cẩn thận dè dặt mở miệng:
"Có điều, nói đi cũng phải nói lại, cậu vậy mà thật sự tới tham gia lần giao lưu học thuật này, tôi thật sự không ngờ đấy..."
Dẫu sao đích đến lần này là khu Ewen, là một đồng bạn từng cùng nhau lên đường, Triệu Xã đã quá hiểu rõ Thời An lười biếng và sợ lạnh đến mức nào, thành thử cậu ta không ngờ Thời An không chỉ tham gia, mà còn ghi danh chuyến bay xuất phát ngay trong đêm, thật sự không giống Thời An chút nào.
Thời An không thèm chớp mắt nói: "Vì học viện giành lấy vinh quang, không thể chối từ."
Vì tài bảo thất lạc của bản thân, đừng nói trời đông giá rét, dù có là núi đao biển lửa cậu cũng sẽ không lùi bước.
Triệu Xã: "..."
Tôi tin cậu mới lạ ấy.
Xuyên qua một tầng mây dày trắng như tuyết, máy bay chậm rãi hạ xuống, cửa sổ trên thành máy bay hiện ra phong cảnh giá lạnh của khu Ewen.
Bầu trời nhạt màu lại xa xăm, phía dưới là cánh đồng tuyết bị bao trùm bởi lớp tuyết đọng, triền núi đen kịt chập chùng uốn lượn giữa một vùng trắng mênh mông, chỉ nhìn một cái thôi là đã có thể cảm nhận được nhiệt độ cực thấp ấy.

"..." Thời An vô thức rụt người lại.
Thật ra, nếu đây thật sự là núi đao biển lửa thì cậu thấy nó sẽ tốt hơn nhiều luôn á...
Trong lúc này, Thời An không khỏi bắt đầu hoài niệm Mục Hành.
Độ ấm trên người nhân loại ấm áp nóng bỏng, tại nơi rét lạnh thế này quả thực chính là bảo vật làm ấm tay tuyệt hảo.
Vừa ra khỏi sân bay, Thời An liền thấy một bóng người quen thuộc.
Người đàn ông rất cao, dáng người rắn rỏi, mái tóc bạc dài được cột cao, đôi mắt xanh lam lạnh như băng ẩn dưới hàng mi, quanh người được bao phủ một lớp khí tràng mạnh mẽ bất cận nhân tình, khiến cho nhiệt độ vốn đã rất thấp lại hạ xuống thấp hơn.
Thời An: "???"
Gì vậy ta? Lẽ nào mình còn có loại năng lực ước gì được nấy hở?"
Cậu nhắm mắt lại, thành kính cầu nguyện.
- -- Tài bảo thất lạc của ta ơi, xuất hiện đi nào!
Thế nhưng đợi Thời An mở hai mắt ra, cậu lại mất mát phát hiện trước mặt không có bất kì biến hóa nào khác với năm giây trước đó.
Tức quá!
Từ khi ý thức được Thời An có thể sẽ trở thành mục tiêu của rồng, Mục Hành liền lập tức liên hệ với Học viện năng lực giả.

Thế nhưng, sau khi gọi điện thoại tới thì anh lại nhận được một câu trả lời ngoài ý muốn.
- -- Thời An đã rời khỏi Học viện năng lực giả, lên chuyến bay tới khu Ewen rồi.

Máy bay đã cất cánh, không thể nào liên lạc được với Thời An.

Ngay sau đó, Mục Hành phái người liên hệ với sân bay, nhận được thời gian máy bay hạ cánh.
Mục Hành nhìn thiếu niên đang thất thần cách đó không xa, anh nheo đôi mắt lại, nói:
"Đứng ngốc ra đấy làm gì? Lại đây."
Lúc này Thời An mới lấy lại tinh thần, nhanh chân bước tới.
Cậu nhìn nhìn Mục Hành, lại nhìn Ôn Dao đi theo phía sau Mục Hành một chút, Thời An hơi nghi hoặc nhíu mày hỏi: "Sao các anh lại ở đây?"
Ôn Dao mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại bị Mục Hành cắt ngang.
Giọng người đàn ông hờ hững trầm tĩnh:
"Tôi đã mua cho cậu vé máy bay trở về thủ đô rồi.

Sau khi trở về, vừa ra khỏi sân bay sẽ có người tới đón cậu, sau đó sẽ trực tiếp tiễn cậu về học viện."
Tuy lần trước xảy ra sự kiện xuất hiện vết nứt vực sâu bên trong học viện, thế nhưng Mục Hành vẫn rất hiểu rõ về hệ thống phòng ngự bên ngoài của học viện.

Chỉ cần Thời An ở trong Học viện năng lực giả thì sự an toàn của cậu ấy sẽ được đảm bảo.
Thời An: "???"
Cậu ngẩn người, bỏ ra hai giây mới phản ứng lại được: "Hở? Anh muốn tôi đi về?"
Mục Hành: "Đúng vậy."
Thời An lên tiếng cự tuyệt chắc như đinh đóng cột: "Không thể nào! Tôi muốn vì học viện giành lấy vinh quang!"
Mục Hành: "..."

Lúc này Ôn Dao mới có cơ hội nói chen vào, cô giải thích đơn giản những nguy hiểm mà hiện tại Thời An có thể sẽ gặp phải, sau đó nói: "Rồng có thể sẽ xuất hiện bất kì lúc nào, trưởng quan cũng vì lo lắng cho sự an toàn của cậu thôi, thế nên ngài ấy mới phải đưa ra quyết định như thế."
Thời An: "..."
Kì thật, à ừm, con rồng đó đã xuất hiện rồi đấy.
Cậu im lặng hồi lâu, đau lòng nói: "Vậy...!tôi trả lại hỏa bảo thạch cho các anh nhé?"
Mục Hành nhìn chăm chú thiếu niên trước mặt, thái độ không tự chủ trở nên dịu dàng hơn:
"Đó không phải là trọng điểm."
Tiếp theo bọn họ sẽ bố trí tại khu Ewen, nếu như rồng thật sự đến thì nơi đây ắt phải nổ ra một trận đại chiến.
Nếu Thời An là một người bình thường thì không hề gì, nhưng có kinh nghiệm của hai lần trước đó, bản thân Thời An có thể hấp dẫn Cự Long, nếu để cậu ở lại khu Ewen này thì rất có thể sẽ gặp nguy hiểm, không liên quan gì lớn đến việc có trả hỏa bảo thạch hay không.
Ôn Dao đánh bạo nói: "Nhưng mà, thưa trưởng quan, kì thật tôi cảm thấy Thời An ở lại sẽ tốt hơn..."
Mục Hành lạnh lùng lườm cô một cái, trước khi Ôn Dao nói tiếp đã cắt lời cô:
"Được rồi."
Ôn Dao: "Vâng."
Thời An nhỏ giọng nói xen vào: "Tôi cũng cảm thấy ở lại sẽ tốt hơn á."
"Hơn nữa, không phải anh rất lợi hại sao?"
Thời An nói một cách đương nhiên: "Vậy anh bảo vệ tôi chẳng phải là được rồi à?"
Ôn Dao đúng lúc nói chen vào: "Đúng đó trưởng quan, đối với Thời An thì trên thế giới này không có nơi nào an toàn hơn so với ở cạnh ngài đâu."
Mục Hành rủ mắt, ánh mắt chạm phải ánh mắt mong đợi của Thời An.
Thiếu niên ngẩng đầu lên, tròng mắt đen nhánh trong suốt phản chiếu gương mặt Mục Hành, mang theo một loại tín nhiệm và ỷ loại thuần túy, giọng cậu mềm mại, âm cuối thoáng kéo dài, như đang làm nũng: "Có được không.".


Bình luận

Truyện đang đọc