SAU KHI CỰ LONG VỰC SÂU THỨC TỈNH


Editor: Lam Phi Ngư
Vẻ mặt Ôn Dao lạnh lẽo, lòng nóng như lửa đốt:
"Tình huống bên hẻm núi phía nam thế nào rồi hả?"
"Vẫn chưa rõ."
Cấp dưới lắc đầu nói: "Chính phủ bên đó nói, hẻm núi phía nam đột nhiên xuất hiện bão tuyết, tất cả thông tin và con đường liên lạc với bên ngoài đều bị cắt đứt, nhưng bên chúng ta lại không phát hiện biến cố thời tiết quy mô lớn ở chỗ đó..."
Cấp dưới khẽ cắn môi, hung dữ nói:
"Cao tầng khu Ewen nhất định biết chút gì đó, nhưng họ lại một mực giở giọng gạt chúng ta, kéo dài lãng phí thời gian!"
"Quân lính phái đi trước đâu rồi?"
"Họ gặp một nhóm lính đánh thuê nhỏ, đang giao chiến, tốc độ tiến lên rất chậm."
Ôn Dao hít sâu một hơi, giữa lông mày lộ ra chút thần sắc mệt mỏi: "Còn Mục trưởng quan thì sao? Liên lạc được với ngài ấy chưa?"
"...Vẫn chưa."
Hiện tại toàn bộ cao tầng khu Ewen đều dùng một loại thái độ tiêu cực để ứng phó với họ, ban ngành có liên quan cũng chỉ biết trốn tránh trách nhiệm.

Vì khu vực này nằm ở phương bắc xa xôi, bình thường cũng không được khu trung ương coi trọng thế nên mới dẫn đến thế lực nơi này đan xen phức tạp, hiện tại đã đến mức qua quít lấy lệ ra mặt luôn rồi.

Số người trong đội ngũ đặc biệt phái đến của cục quản lí vốn không nhiều, lại không liên lạc được với Mục Hành, nhất thời việc này bị lâm vào tình trạng bế tắc.
Thân là phụ tá, tất cả toàn bộ gánh nặng đều đang đè nặng lên vai Ôn Dao.
Hiện tại, cô phải làm ra quyết định, một khi sơ suất thì rất có thể sẽ thua cả ván cờ.
Ôn Dao chau mày, nhìn chăm chú bản đồ trước mặt.
Hội đấu giá, hẻm núi phía nam...
Cuối cùng, Ôn Dao chậm rãi hít sau một hơi, sau đó ngẩng đầu.
Vẻ mặt cô nàng kiên định, dường như đã sớm hạ quyết tâm, cô dùng giọng nói bình tĩnh quyết đoán ra lệnh: "Chỉ để lại số người tối thiểu ở tổng bộ, tất cả nhân viên chiến đấu còn lại đi cùng tôi."
Nếu lần này cô đoán đúng thì rất có thể cao tầng khu Ewen đã hợp tác với đoàn lính đánh thuê, nhằm vào kế hoạch cướp đoạt Cự Long.

Hẻm núi phía nam và lối vào phía tây nhất định có người phòng thủ, lấy số người hiện tại của cục quản lí thì e rằng không thể đánh cả hai hướng.

Vì vậy, Ôn Dao chỉ có thể tập trung lực lượng, đột phá vòng vây tại vị trí có khả năng là nơi yếu nhất.
Ôn Dao dùng ngón tay chỉ sườn đông cánh đồng tuyết Ewen và vị trí một khu tiếp giáp khác:
"Đi nơi này."
***
Củi lửa đã sắp bị đốt sạch sẽ, long diễm trong đống lửa cũng dần yếu đi.
Lông mi Thời An run rẩy, cậu đúng lúc mở hai mắt ra.
Đôi mắt của Thời An đã hoàn toàn biến thành đồng tử dựng thẳng màu đỏ vàng của loài rồng, đồng tử hẹp dài, như liệt diễm đỏ tươi rực cháy.
Qua một khoảng thời gian dài, cuối cùng cậu cũng hoàn toàn hấp thu toàn bộ xác rồng.
Thời An ngồi dậy, duỗi người rồi duỗi eo.
Cậu ngáp một cái, chớp khóe mắt buồn ngủ còn vương nước mắt, quay đầu nhìn người đàn ông đang nằm cạnh mình.
Mục Hành vẫn đang hôn mê.
Kiếm của Mục Hành được ngưng tụ từ ma lực, vì vậy nó tạo thành miệng vết thương càng thêm đáng sợ hơn so với vũ khí thông thường, hàn khí sắc bén sẽ liên tục không ngừng xâm nhập vào sâu trong vết thương.

Tuy bác sĩ trong nhóm lính đánh thuê có thể xử lí miệng vết thương bên ngoài, thế nhưng lại bó tay với số ma lực sâu trong miệng vết thương, càng đừng nói đến việc Mục Hành mang theo vết thương chí mạng cỡ này bôn ba ngàn dặm, cưỡng ép điều động ma lực, lại còn diệt toàn bộ chủ lực tại hẻm núi phía nam của đoàn lính đánh thuê.
Tuy hiện tại sinh mạng của Mục Hành đã ổn định, nhưng muốn lập tức tỉnh lại thì e rằng rất khó.
Thế nhưng, Mục Hành có thể tiếp tục chống đỡ đến khi tới được hẻm núi phía đông là đủ rồi.

Thời An sờ mái tóc dài màu bạc đang tán loạn trên gối của Mục Hành rồi đứng dậy.
Dưới sự trợ giúp của ma trùng và khói đen, Thời An hỗ trợ mặc quần áo giúp Mục Hành đang hôn mê bất tỉnh.
Tuy lúc bình thường dáng người Mục Hành trông có vẻ thon dài, không tính là cường tráng, thế nhưng sau khi hôn mê, trọng lượng của anh quả thực có thể đè rồng dẹp lép.

Sau khi miễn cưỡng quấn kín Mục Hành, trên trán Thời An đã lấm tấm mồ hôi.
Cậu nặng nề thở dốc một hơi, ngồi trên giường hồi lâu mới lấy lại sức.
Đúng lúc này, Thời An nghe thấy Ngựa Xương Khô bên ngoài lều phát ra âm thanh nóng nảy, tiếng phì mũi vô cùng rõ nét giữa đêm tuyết tĩnh lặng.
Thời An hơi ngẩn ra, cậu nheo mắt nhìn về một hướng.
...Có mùi của nhân loại.
***
Tuyết bay lả tả rơi xuống đất, nhuộm cả bầu trời và nền đất thành một màu xám trắng.
Đám lính đánh thuê chịu trách nhiệm truy lùng hướng đi của Mục Hành đã đuổi đến, bọn họ giẫm lên lớp tuyết dày nặng dưới chân phát ra tiếng lộp bộp, mấy gã lính đánh thuê dẫn đầu còn dắt theo vài ma vật hình dạng giống con nhím.

Loài ma vật này có thể ngửi thấy mùi máu tươi trong tuyết.

Đây là phương pháp duy nhất để tìm kiếm một người bị thương trong hoàn cảnh cực đoan đến thế này.
Đột nhiên, mấy con ma vật nọ bỗng dừng bước, chúng đồng thời cùng nhìn về một hướng.
Chúng bất an đào hố tại chỗ, phần miệng mũi phát ra tiếng ọc ọc chói tai, trong con người bé xíu lóe ra ánh sáng sợ hãi.

Nhóm lính đánh thuê nghi hoặc nhìn chằm chằm biểu hiện dị thường của ma vật.
Tìm được manh mối rồi à?
Không giống lắm...
Thế nhưng, dù bọn gã có đánh chửi thúc giục thế nào, mấy con ma vật cũng không chịu tiến lên dù chỉ một bước.
Đúng là kì lạ.
Tiểu đội trưởng nhóm lính đánh thuê quay đầu nháy mắt với mấy người phía sau:
"Đi xem đi."
Xuyên qua gió tuyết, đồng tử nhóm lính đánh thuê co rút lại.
Gió tuyết bao phủ hơn phân nửa doanh trại bị tàn phá, có thể loáng thoáng thấy được thi thể xanh đen bị đông cứng ló ra từ trong đống tuyết dày.

Dường như nơi đây đã từng trải qua một cuộc đồ sát cực kì tàn ác, bốn phía toàn là vết cháy xém sau khi bị liệt hỏa thiêu đốt, thoạt nhìn cực kì đáng sợ.
"Nhanh, mau gọi người tới đây! Tìm thấy rồi!"
Đợi ứ ừ ~
Có một số bạn gặp trục trặc nên tui giải đáp xíu nha: Bạn nào không load được nửa chương còn thiếu thì xóa truyện ra khỏi thư viện, rồi thêm vào lần nữa là sẽ đọc được nhá >x.


Bình luận

Truyện đang đọc