Chương 36: Bó tay, cưỡi, côn thịt của cậu quá cứng quá to, khiến tớ rất thỏa mãn, tiểu huyệt bị cây gậy của cậu đâm hỏng rồi.
Thích Âm hoàn toàn tỉnh táo.
Gió ngoài ban công rất lạnh, nhưng côn thịt đang cắm bên trong cơ thể lại cực kỳ nóng bỏng, tầng tầng mị thịt bị quy đầu đẩy ra, điểm mẫn cảm bị Kỷ Lưu Thành cố ý chăm sóc, cho dù vừa nãy không có chút tình nguyện nào, vào lúc này Thích Âm lại có cảm giác như trước.
“Sướng không?” Kỷ Lưu Thành ôm chân cô, cảm nhận được hoa huyệt co rút nhanh liền hướng vào bên trong nghiền nát từng chút một, giọng nói khàn khàn: “Âm Âm, nói chuyện, có phải tớ làm cho cậu sướng không?”
Thích Âm không phát ra chút tiếng động nào, Kỷ Lưu Thành cảm thấy không thích hợp, liền thả Thích Âm xuống, dương vật cũng tuột ra khỏi huyệt khẩu.
“Âm Âm…” Kỷ Lưu Thành nâng mặt cô lên, nhìn dáng vẻ cắn môi của cô mà trong lòng nhói đau, cũng phát giác được mình quá đáng, nhưng chưa kịp chờ anh mở miệng nói lời xin lỗi, Thích Âm đã cho anh một cái tát.
“Tiếp tục làm đi.” Mái tóc nâu dài của Thích Âm bị gió thổi ra sau tai, không nhịn được bật cười với Kỷ Lưu Thành, “Sao cậu không tiếp tục làm?”
Tim Kỷ Lưu Thành hẫng mất một nhịp.
Anh ngơ ngác nhìn Thích Âm, chỉ nghĩ rằng Thích Âm tức giận.
Cẩn thận nghĩ lại cũng đúng.
Cô nên tức giận.
Chính mình bị Kỷ Uyên chọc tức, khi trở về thì tất cả phiền muộn đều biến thành lửa dục, hơn nữa anh còn trút lên cơ thể xinh đẹp này, anh khiến cô tỉnh ngủ còn chưa đủ, lại còn ôm cô từ trên giường ra ngoài ban công tiếp tục làm.
Thích Âm tức giận với mình cũng là bình thường.
Cho nên cho nên bị tát một cái Kỷ Lưu Thành cũng không tức giận, anh ngược lại còn nghĩ kĩ, xin lỗi Thích Âm: “Thực xin lỗi.”
Sau đó Thích Âm bị Kỷ Lưu Thành bế về giường, còn bị Kỷ Lưu Thành không nói lời nào nhét vào trong chăn.
Thích Âm: “?”
Cô tức giận thật rồi.
Người này có phải bị bệnh hay không vậy? Ban đầu cô không muốn, kết quả Kỷ Lưu Thành nhất quyết muốn làm, bây giờ cô bắt đầu có cảm giác muốn tiếp tục, kết quả Kỷ Lưu Thành vô tình trực tiếp rút “cậu em” ra.
Nào có chuyện như vậy?
Kỷ Lưu Thành định đi vào nhà vệ sinh lấy khăn nóng lau người cho Thích Âm, kết quả không biết cô lấy đâu ra sức lực, đầu tiên quật ngã anh xuống giường, sau đó lấy áo sơ mi của anh trói hai tay anh vào đầu giường.
Kỷ Lưu Thành nghi hoặc: “Âm Âm, cậu đây là?”
“Cậu im miệng cho tớ!”
Thích Âm tức giận cắn môi, đặt côn thịt còn đang cứng rắn chịu đựng tuốt hai cái, sau đó trực tiếp nhắm vào cửa huyệt ngồi lên.
“A ~ ”
Cảm giác thân thể bị côn thịt cứng rắn từ từ lấp đầy thật sự quá sung sướng, nơi mềm mại nhất đã được an ủi, nơi mẫn cảm nhất bị chiếm lấy làm của riêng, Thích Âm không biết trên cõi đời này còn có việc gì sung sướng hơn thế này nữa.