Sau khi Kỷ Lưu Thành kịp phản ứng liền đẩy Hoắc Dung ra.
Cô gái trẻ tuổi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cứ như vậy ngã xuống đất, nhưng Kỷ Lưu Thành không có nửa điểm thương tiếc, phẫn nộ trách mắng: “Cô tới đây làm gì?”
Nói xong cũng không nhìn Hoắc Dung, nhanh chóng rời khỏi phòng tắm.
Hoắc Dung lại ở đằng sau nũng nịu kêu anh: “Anh Lưu Thành, đã nhiều ngày không gặp như vậy, chẳng lẽ anh thật sự không nhớ em chút nào sao?”
Kỷ Lưu Thành đóng sầm cửa phòng tắm lại, giọng lạnh lùng: “Tôi không biết cô vào bằng cách nào, tôi cũng không muốn nhìn thấy mặt cô, nếu như cô còn muốn mặt mũi, thì mau chóng mặc quần áo tử tế vào rồi ra khỏi nhà tôi.”
Cách một cánh cửa Hoắc Dung thấp giọng thút thít, giọng nói cũng hết sức thương tâm: “Tại sao anh lại đối xử với em như vậy chứ? Chẳng lẽ là do lúc đầu em gạt anh sao? Nhưng mà anh Lưu Thành, em thật sự hối hận…”
Kỷ Lưu Thành càng thêm bực bội: “Tôi lặp lại lần nữa, tôi không muốn nói chuyện phiếm với cô, cũng không muốn nói về chuyện đã qua, cô mau mặc quần áo tử tế rồi cút ra khỏi nhà tôi, nhà tôi không chào đón cô.”
Hoắc Dung càng khóc thương tâm hơn.
Nhưng Kỷ Lưu Thành không muốn nghe cũng không muốn quản, trực tiếp đi ra ngoài.
Hoắc Dung lại đề cao âm lượng: “Là bởi vì thích Thích Âm sao?”
Nghe được tên Thích Âm, Kỷ Lưu Thành dừng bước.
Hoắc Dung quây khăn tắm đi ra khỏi phòng tắm, tóc và vai đều bị ướt hết, đôi mắt cũng hồng hồng, còn dùng bộ dạng đáng thương lại khổ sở nhìn Kỷ Lưu Thành.
Kỷ Lưu Thành nhăn mày lại: “Cô nói Âm Âm làm gì?”
Nước mắt Hoắc Dung lại chảy xuống: “Em, em còn có thể làm gì chứ? Chẳng qua vì em quá nhớ anh, cho nên dù em biết bây giờ anh không muốn tha thứ cho em, nhưng vẫn vội vã trở về, trải qua mười tiếng bay rất mệt mỏi, em xuống máy bay liền đi thẳng đến đây, ngay cả chênh lệch thời gian cũng chưa điều chỉnh nữa…”
Kỷ Lưu Thành đã không muốn nghe.