SAU KHI NGỦ VỚI TRÚC MÃ - KHÊ TỊCH TỊCH

Thích Âm ở trước mặt Hoắc Dung không để lộ chút sai sót nào.

Nhưng trên thực tế cô không rộng lượng như những gì mà mình thể hiện ra bên ngoài.

Cho nên cô nói xong những lời này, cũng không cho Hoắc Dung có cơ hội phản ứng, liền ra khỏi nhà Kỷ Lưu Thành, trước khi rời đi còn đá vào hòm thư trước cửa.

Rất đau.

Cú đá kia thật sự là dùng quá nhiều sức.

Vì thế nước mắt của Thích Âm bắt đầu dâng lên.

Khi đôi mắt trở nên chua xót, Thích Âm lại nghĩ tới nước mắt của Hoắc Dung, không phải là khóc thôi sao, ai mà chẳng biết, lúc trước Hoắc Dung cũng làm như thế này để lừa Kỷ Lưu Thành yêu đương với cô ta sao?

Con trai luôn tắm rất nhanh, đến khi Thích Âm về phòng ngủ của mình, Kỷ Lưu Thành đã đi ra khỏi phòng tắm, còn đi về phía cô, biểu diễn cho cô xem: “Tớ tắm xong rồi.”

Thích Âm nhếch miệng một cái, sau đó dùng một chân đá Kỷ Lưu Thành về phòng tắm.

“Cậu tiếp tục tắm cho tớ!”

Cô tức giận, hiện tại Hoắc Dung không ở đây, cô không muốn che giấu nữa.

Kỷ Lưu Thành thấy mắt Thích Âm đã đỏ lên một vòng, lập tức không chịu nổi, anh đi ra khỏi phòng tắm, đỡ lấy bả vai Thích Âm, hỏi cô: “Làm sao vậy bảo bối, nói với tớ đi, là Hoắc Dung bắt nạt cậu sao?”



“Không có.” Thích Âm vén mái tóc dài ra đằng sau, khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ khẽ nâng lên, biểu tình kiêu ngạo lại khoe khoang: “Tớ còn ức hϊếp được cô ta cơ, thế nào, cậu có đau lòng không?”

Kỷ Lưu Thành: “Sao tớ phải đau lòng cho cô ta? Trong lòng tớ chỉ có cậu thôi.”

Thích Âm bật khóc, hai tay nắm thành quyền đánh lên người Kỷ Lưu Thành, “Dĩ nhiên cậu đau lòng cho cô ta, cô ta là bạn gái cũ của cậu, cậu đối xử với cô ta rất tốt, đến bây giờ cô ta vẫn không quên được, Kỷ Lưu Thành, không phải ban đầu cậu rất thích cô ta sao?”

Kỷ Lưu Thành nhìn Thích Âm khóc thành như vậy cũng luống cuống: “Âm Âm, cậu nghe tớ giải thích, từ trước đến nay tớ chưa bao giờ thích cô ta cả…”

Thích Âm dùng cả tay chân đánh Kỷ Lưu Thành: “Cậu không thích mà lại yêu đương với cô ta, chẳng lẽ cậu không nhận ra trước kia tớ cũng thích cậu sao?”

Kỷ Lưu Thành sửng sốt. ngay sau đó trong lòng mừng rỡ như điên, anh ôm lấy Thích Âm, hôn lên mặt cô, truy hỏi: “Cậu nói cái gì? Lúc trước cậu cũng thích tớ? Âm Âm, cậu nói cậu cũng thích tớ có phải không?”

Thích Âm ở trong lòng anh giãy giụa: “Tớ không nói, tớ còn lâu mới thích cậu, cậu nghe lầm rồi, mau buông tớ ra, cậu mau đi tìm bạn gái cũ của cậu đi!”

Kỷ Lưu Thành ôm Thích Âm không buông ra một chút nào, cho dù Thích Âm có cắn anh, anh vẫn nâng niu ôm cô gái trong ngực không buông, giống như đang nắm giữ một bảo vật không thể để mất.

“Tớ thích cậu.” Kỷ Lưu Thành ôm cô, từng câu từng chữ, “Tớ thích cậu, không thích người khác.”

Thích Âm khóc lóc nói: “Vậy mà cậu còn yêu đương với Hoắc Dung, còn đối xử tốt với cô ta, tên khốn kiếp này!”

Kỷ Lưu Thành ôm mặt Thích Âm, nghiêm túc nói với cô: “Ban đầu Hoắc Dung tỏ tình với tớ, nhưng tớ đã từ chối, tớ đối tốt với cô ta là do ba cô ta có ân với ba tớ, sau đó cô ta viết nhật ký, nói thích tớ, muốn cùng tớ hẹn hò, sau khi bị tớ cự tuyệt thì tâm như tro tàn, cảm thấy sống trên đời này không còn ý nghĩa gì nữa, muốn tự tử.”

Thích Âm rốt cuộc ngừng khóc, thút thít hỏi: “Cái gì?”

Vừa rồi cô khóc quá dữ, nước mũi cũng chảy ra, Kỷ Lưu Thành lấy khăn giấy cho cô, sau đó không ngần ngại giúp cô lau nước mũi.



“Tớ tự làm được, cậu tiếp tục nói đi.” Thích Âm ôm hộp khăn giấy, đôi mắt nhìn chằm chằm Kỷ Lưu Thành.

Kỷ Lưu Thành tiếp tục nói: “Sau đó ba tớ nhìn thấy quyển nhật ký kia, đầu tiên ông ấy tìm một chuyên gia tâm lý cho Hoắc Dung nhưng vô ích, vì thế ông ấy để tớ hẹn hò cùng Hoắc Dung để ngăn cô ta tự tử.”

Thích Âm trợn mắt há mồm.

“Có phải cậu bị mạch não của ba tớ làm cho kinh ngạc không?” Kỷ Lưu Thành xoa đầu cô.

Thích Âm lắc đầu, lại hỏi: “Sau đó cậu liền hẹn hò với Hoắc Dung?”

Kỷ Lưu Thành: “Cũng không có.”

Thích Âm: “Cũng không có?”

Kỷ Lưu Thành: “Đúng vậy, tuy rằng ba cô ta có ân với ba tớ, nhưng ba tớ là ba tớ, tớ là tớ, huống chi mấy năm nay ba tớ đối xử với Hoắc Dung rất tốt, không để cho cô ta thua thiệt gì cả, trong lòng tớ rất rõ.”

Thích Âm còn mang theo giọng mũi: “Vậy tại sao cuối cùng cậu vẫn yêu đương với Hoắc Dung?”

Kỷ Lưu Thành: “Bởi vì thoạt nhìn cô ta giống như sắp tự tử, đầu tiên là tự cắt một vết trên cổ tay mình, sau đó đã bị đưa vào viện.”

Thích Âm bắt được điểm mấu chốt: “Vì sao lại nói là thoạt nhìn?”

Kỷ Lưu Thành nghĩ lại thì thấy thấy buồn cười: “Bởi vì vết thương kia rất nông, nếu như thực sự muốn tự tử sẽ không như vậy, lúc ấy tớ còn nhỏ thiếu hiểu biết, ba tớ cảm thấy bản thân khiến cô ta thua thiệt, nên tin rằng cô ta muốn tự sát, sau đó lại lấy bệnh án bị bệnh trầm cảm nặng của cô ta cho tớ xem, tớ cho rằng cô ta thực sự bị bệnh, trong lòng mềm nhũn, liền đồng ý làm bạn trai cô ta.”

Bình luận

Truyện đang đọc