Dịch: Bơ Mặn.
Chương 21: Không cần chờ đến sau này, hắn cảm thấy người đó đã xuất hiện rồi.
Giang Phóng ngủ thiếp đi, đến tận sáng hôm sau anh mới nhìn thấy tin nhắn mà Trình Tứ gửi đến.
Một câu nói nhìn qua rất bình thường, nhưng dường như anh lại đọc được một chút cô đơn trong đó.
Nghĩ đến Weibo của Tiểu Vũ Tiểu Vũ Phải Kiên Cường, lại nhìn tin nhắn này, anh bỗng cảm thấy có lẽ ‘dấu chấm câu’ mới thật sự là cô bé.
Xem ra con gái có xuất thân giàu sang chưa chắc hạnh phúc hơn những người bình thường.
Giang Phóng thu dọn một chút, bầu trời vừa rạng sáng.
Trong tiểu khu có một công viên có thể chạy bộ, mỗi ngày anh đều chạy lúc sáu giờ sáng, thuộc về loại khá sớm.
Thường thì gần bảy giờ mới có thể nhìn thấy bóng dáng những người khác trong công viên, hầu hết những người đó cũng đã có tuổi.
Mấy ngày trôi qua, những người già chạy bộ trong công viên đều biết mặt anh, mỗi lần nhìn thấy anh còn chào hỏi nhiệt tình.
Hôm qua còn có một ông cụ hỏi anh có bạn gái hay chưa, bình thường khi mở đầu bằng câu nói này thì Giang Phóng đều có thể đoán được vế sau người ta muốn nói gì.
Không đợi ông cụ nói hết ý, anh mượn cớ chuồn mất.
Trở lại căn hộ, Giang Tề vẫn còn đang ngủ.
Ngày hôm qua cậu quay quảng cáo tới hơn hai giờ đêm mới về đến nhà.
Giang Phóng không gọi cậu dậy, vẫn còn dư chút thời gian.
Anh làm bữa sáng, sau khi ăn xong thì đã gần tám giờ.
Lúc này Giang Phóng mới rảnh rỗi ngồi xuống, vừa lật xem tài liệu mới in đêm qua, vừa trả lời tin nhắn của Trình Tứ.
Thời điểm dùng bữa Trình Tứ thường không xem điện thoại, trừ khi trợ lý tìm hắn có chuyện khẩn cấp.
Hôm nay mẹ Trình phát hiện ra rằng, con trai mình đã nhìn về phía điện thoại rất nhiều lần, tuy mỗi lần đều không rõ ràng nhưng nó đã đặt điện thoại ở bên tay trái, trước đó nó còn chưa đặt điện thoại lên bàn ăn bao giờ.
“Có chuyện quan trọng gì sao?” Mẹ Trình tò mò hỏi.
Trình Tứ thu hồi ánh mắt đang nhìn điện thoại, “Không có chuyện gì.”
Một giây sau, màn hình điện thoại sáng lên, kèm theo một âm thanh ‘ding dong’.
Mẹ Trình còn chưa kịp nhìn kỹ đó gì thì Trình Tứ đã cầm điện thoại lên, hắn kéo ghế ra rồi nói: “Con ăn xong rồi, ba người cứ từ từ dùng bữa.”
Mẹ Trình ngạc nhiên: “Mới nói không có chuyện gì mà, nhưng nhìn nó rất là sốt ruột.”
Ba Trình nghĩ về những gì mình vừa nhìn thấy, hình như có người gửi tin nhắn Wechat cho con trai đúng không nhỉ?
Nhưng ông lại cảm thấy có thể là bản thân hoa mắt, Trình Tứ chưa từng trò chuyện với mọi người bằng cách này, bởi vì nó cảm thấy rất mất thời gian.
Trình Tứ không xem tin nhắn Giang Phóng gửi ngay lập tức, hắn đi ra ngoài, tài xế đã chờ sẵn, sau khi lên xe thì hắn mới mở Wechat lên.
Giang Phóng: Tối qua ngủ quên.
Giang Phóng: Mỗi người đều là duy nhất, sau này chắc chắn sẽ có người yêu thích các đặc điểm của em xuất hiện.
Khóe môi Trình Tứ cong lên, không cần chờ đến sau này, hắn cảm thấy người đó đã xuất hiện rồi.
.: Hôm nay cậu thức dậy rất sớm, phải ra ngoài sao?
Giang Phóng: Chuyện này cũng bị em đoán được.
.: Là chuyện quan trọng à?
Giang Phóng: Ghi hình tập hai của《 Cuộc sống ngôi sao 》, nói quan trọng thì cũng không hẳn.
Trình Tứ nhạy bén hiểu được trong lời nói của anh còn có ẩn ý khác, nhưng hắn không hỏi vì sợ sẽ gây đường đột, có thể là ở trong lòng người kia, quan hệ của bọn họ vẫn chưa thân tới trình độ để hỏi loại chuyện như vậy.
Tài xế lén lút liếc mắt nhìn Trình tổng ngồi ở phía sau, tuy cặp kính gọng bạc đã làm dịu đi vẻ sắc bén trên khuôn mặt Trình tổng, nhưng hắn vẫn toát ra khí thế mạnh mẽ ngày thường trong vô thức.
Ông đã phải mất vài năm để dần quen với việc này, nhưng trong ngần ấy năm, ông chưa từng nhìn thấy Trình tổng nở nụ cười.
Hôm nay, ông đột nhiên phát hiện ra, không ngờ Trình tổng cũng sẽ cười, chuyện này không kém gì cú sốc khi chứng kiến cảnh sao chổi đâm vào Trái Đất.
Nửa tiếng sau, chiếc xe thuận lợi dừng lại trước tòa cao ốc của Trình Gia.
Từ Kiệt Lượng đã đứng đón bên ngoài trước năm phút.
Thấy xe đã đậu vào chỗ, Từ Kiệt Lượng định bước tới thì đã thấy Trình Tứ tự mở cửa xe đi xuống.
“Thông báo cho quản lý cấp cao (1) của các phòng ban, dời thời gian họp sang chín giờ.” Trình Tứ nói xong liền đi vào trong tòa nhà.
Từ Kiệt Lượng vội vàng ‘vâng’ một tiếng, anh ta cứ cảm thấy tâm trạng của Trình tổng hôm nay có vẻ khá tốt.
“Tiểu Lượng, gần đây Trình tổng có chuyện vui gì hả?” Tài xế đột nhiên ngăn anh ta lại.
Từ Kiệt Lượng quay đầu gọi một tiếng ‘cậu’, “Sao cậu lại nói vậy?”
Tài xế nói: “Trên đường đến đây, hình như Trình tổng đang trò chuyện qua điện thoại với ai đó, hơn nữa cậu ấy còn cười, thực là hiếm thấy.”
Ông còn tưởng rằng Trình tổng sẽ không bao giờ cười nữa cơ.
Từ Kiệt Lượng nghĩ đến chuyện Trình tổng hỏi anh ta xem hot search Weibo như thế nào vào đêm đó, trong lòng anh ta bỗng có một suy đoán mơ hồ.
Với thân phận và địa vị của Trình tổng, anh ta không cảm thấy rằng Trình tổng đang theo đuổi thần tượng, mà chín phần mười là thích người ta, cũng không biết Trình tổng để ý ngôi sao nào.
Người đó cũng quá may mắn, tuy tập đoàn Trình Gia không nhúng tay vào làng giải trí nhiều, nhưng nếu ôm chặt bắp đùi của Trình tổng thì tiền đồ minh tinh nửa đời sau sẽ tuyệt đối ổn định.
Tổng tài bá đạo yêu tôi, hóa ra thực tế còn kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn cả trong tiểu thuyết.
Giang Phóng xuống lầu nhận chuyển phát nhanh, thời điểm đi lên liền gặp được La Vĩ Kỳ và trợ lý đến đón bọn họ đi sân bay, thế là ba người cùng nhau lên lầu.
Giang Tề ngáp dài bước ra khỏi phòng, La Vĩ Kỳ bảo cậu mau chóng đi vệ sinh cá nhân.
Lúc Tiểu Đông đang thu dọn đồ đạc giúp Giang Tề thì Giang Phóng đi tới, ném một thứ vào trong vali.
Cậu ta cầm lên nhìn, phát hiện là một bộ Ngũ Tam, trong lòng vô cùng thương tiếc cho sếp mình.
Cậu ta có linh cảm, nhờ có bộ Ngũ Tam trên tay, sau khi ghi hình chương trình, trong khi người khác đang chơi thì khả năng cao là sếp mình sẽ phải dành thời gian để học và làm bài tập trong cuốn sách này.
Giang Tề còn chưa biết rằng có một bộ Ngũ Tam có thể khiến cậu gặp ác mộng đang nằm dưới đáy vali, sau khi thu xếp xong, nhóm bốn người liền lên đường chạy tới sân bay.
Qua vài ngày hot search lên men, danh tiếng của Giang Tề rõ ràng đã tăng lên rất nhiều so với trước khi chương trình phát sóng, biết rằng hôm nay cậu sẽ xuất phát đi ghi hình chương trình, ở sân bay Hải Vân đã tụ tập không ít fan của cậu, hơn nữa còn có cả người chụp ảnh thuê (2).
La Vĩ Kỳ biết dạo gần đây hai người rất nổi tiếng, nhưng không ngờ rằng lại có nhiều fan như vậy, bất đắc dĩ anh ta chỉ có thể mời bảo an của sân bay giúp duy trì trật tự.
“Giang Phóng!”
Giang Phóng kéo vali đi đầu, Tiểu Đông vốn muốn kéo thay anh nhưng anh không đồng ý, bỗng nghe có người gọi tên mình ở phía sau, khi quay đầu lại anh bỗng nhìn thấy một cậu trai lớn tiếng hô.
“Ba!”
Âm thanh ồn ào tại hiện trường ngưng bặt trong một giây, giây tiếp theo mọi người liền phá lên cười.
Cậu trai kia đứng chen chúc trong một đám nữ sinh, bị mọi người nhìn chăm chú như thế thì vô cùng xấu hổ, lỗ tai ở dưới lớp khẩu trang đỏ như máu, thế là cậu lấy điện thoại ra giả vờ như đang tán gẫu cùng ai đó.
Người qua đường không biết tường tận còn tưởng rằng cậu trai đó đang gọi ba mình, nhưng người đã xem qua《 Cuộc sống ngôi sao 》 lại biết rõ miếng hài này.
Giang Phóng cũng cười.
Tâm trạng của La Vĩ Kỳ khá phức tạp, nhân vật chính của màn chào đón này vốn là Giang Tề, nhưng bây giờ cậu lại bị lu mờ bởi một tiếng ‘ba’.
Anh ta đã có thể hình dung được tên hot search của mấy tiếng sau là gì, hẳn là ‘Giang Phóng bị gọi là ba’, quả thực là một tiêu đề thích hợp để hành tẩu trên hot search.
Dưới sự hộ tống của bảo an sân bay, bọn họ lên máy bay một cách suôn sẻ.
La Vĩ Kỳ không đi cùng, anh ta bảo Tiểu Đông đi theo hai người, sau khi đưa bọn họ đến địa điểm ghi hình thì tự ngồi máy bay về.
Trước khi máy bay cất cánh, Giang Tề nhìn thấy anh trai đang nói chuyện Wechat với ai đó, đột nhiên cậu nghĩ tới nữ fan đại gia kia, đã nhiều ngày trôi qua, cậu không còn lúng túng như trước nữa.
“Anh hai, anh đang nói chuyện với ai vậy, là fan đại gia kia à?”
Giang Phóng cúi đầu, ngón tay gõ bàn phím điện thoại: “Không phải.”
Ánh mắt Giang Tề bất giác liếc về màn hình điện thoại của anh, trùng hợp nhìn thấy một trong những tin nhắn đó.
Tôi đẹp trai lai láng: Ba, ba kiếm một đám anh chị em khác cha khác mẹ cho tụi con hồi nào vậy, chẳng phải con của ba chỉ có ba người tụi con thôi sao?
Giang Tề xém phun cả nước bọt ra ngoài, “Anh hai, anh có ba đứa con trai lúc nào thế?”
Giang Phóng: “Bạn cùng phòng trêu chọc thôi.”
Giang Tề ‘ồ’ một tiếng, chợt nhận ra anh đang nói đến bạn cùng phòng, “Anh hai, bạn cùng phòng mà anh nói là bạn cùng trường hả?”
Cậu nhớ rằng anh trai lớn hơn mình năm tuổi, cho dù học đại học năm mười tám tuổi thì hiện tại hẳn là đã tốt nghiệp rồi.
Giang Phóng: “Ừ.”
Giang Tề kinh ngạc nói: “Anh vẫn còn đi học ư?”
Cậu cứ nghĩ rằng anh trai đã tốt nghiệp từ lâu.
Sự chú ý của Giang Phóng cuối cùng cũng chuyển từ điện thoại sang cậu, “Nếu anh đã tốt nghiệp thì anh có thể rảnh rỗi đi ghi hình chương trình giải trí với em à? Sao dạo này em hay show trí thông minh của mình ra thế?”
Giang Tề xấu hổ nói: “Đây là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn thôi, anh đang học thạc sĩ sao?”
Giang Phóng: “Không tệ, còn biết đến thạc sĩ.”
Giang Tề quyết định ngậm miệng.
Nhưng anh trai học thạc sĩ khiến cậu khá bất ngờ, đồng thời trong lòng cậu cũng xuất hiện một niềm tự hào không giải thích được, người này chính là anh trai ruột của cậu đấy.
Khi máy bay cất cánh, hành khách đều tắt điện thoại di động, Giang Tề đang định ngồi xuống, đánh một giấc ngon lành thì trên người liền bị ném cho một quyển sách, thấy là sách vật lý, đầu cậu lập tức nhức nhối.
“Anh hai, anh có thể để em nghỉ ngơi trước một tiếng hay không?”
Giang Phóng: “Có biết vì sao sáng nay anh để em ngủ đến mười giờ không?”
Giang Tề: “...Em học ngay đây.”
Ba tiếng sau, máy bay hạ cánh đúng giờ, chờ khi bọn họ lấy xong hành lí, ngồi trên xe của ekip chương trình thì lại trôi qua ba mươi phút nữa.
Địa điểm ghi hình tập hai cũng bị giữ bí mật với khách mời trong suốt quá trình, chỉ khi đến nơi thì bọn họ mới biết là ở đâu.
Lúc này còn một tiếng nữa mới đến giờ phát sóng trực tiếp, nhưng đã có một số khán giả cắm cọc trong phòng trực tiếp, trong thời gian chờ đợi nhàm chán, các khán giả liền bắt đầu thảo luận về nội dung nhiệm vụ của tập này.
【 Chẳng phải Giang Phóng đã tiết lộ trong tập một là có liên quan đến số tiền mà các khách mời kiếm được hay sao? Tôi nghĩ rằng họ lại phải làm nhiệm vụ một lần nữa.】
【 Làm nhiệm vụ? Papa Giang rất rành.】
【 Với cái nết của tổ đạo diễn, tôi nghi ngờ bọn họ sẽ thay đổi cách chơi, sẽ không để các khách mời ung dung như lần trước nữa.】
【 Hình như trong tập trước cũng chỉ có hai anh em Giang Phóng Giang Tề là thong thả mà thôi.】
【 Giang Tề thong thả ư? Tôi thấy dáng vẻ cậu ấy làm bài rất giống một người đội sổ vô cùng đau khổ khi bị ép học tập, nếu để cậu ấy lựa chọn thì có thể cậu ấy sẽ sẵn sàng làm các nhiệm vụ mà tổ chương trình giao hơn.】
Một tiếng sau, bốn nhóm khách mời lần lượt đến địa điểm ghi hình.
Khi xe của Giang Phóng, Giang Tề đến nơi, ba nhóm khác cũng vừa xuống xe, đang đứng tại chỗ.
“Ái chà chà, cuối cùng người nổi tiếng của chương trình chúng ta cũng đến rồi.”
Tần Khả Khả nhìn thấy hai người đến liền nở nụ cười trêu chọc, “Tôi vốn tưởng nghỉ ngơi mấy ngày thì sẽ không cần gặp một số người, ai ngờ ngày nào cũng có thể nhìn thấy trên hot search, đây là lần đầu tiên tôi gặp chuyện như thế này đấy.”
Giang Tề: “Chị ghen tị à?”
Tần Khả Khả: “Đúng vậy, tôi đã ghen tị đến mức đầu óc quay cuồng trong mơ hồ rồi, mau mau chia sẻ một chút, để chị đây cũng lên hot search có được hay không?”
Có đôi khi, càng thẳng thắn thừa nhận thì cư dân mạng sẽ càng không xem là thật, hơn nữa còn cảm thấy bạn là người thẳng tính ngây thơ, lúc này, khán giả trong phòng trực tiếp cũng nghĩ như vậy, họ vẫn rất vui vẻ theo dõi tiếp.
Giang Phóng xách theo hành lý đi đến trước mặt bọn họ, “Chuyện này cũng dễ, chị cứ đến gặp bác sĩ tâm lý, nói không chừng sẽ có thể leo lên hot search.”
Danh tiếng của Tần Khả Khả không thấp, nếu cô đi khám bác sĩ tâm lý thì lên hot search cũng không phải việc khó gì.
“Anh thật là nhẫn tâm.”
Tần Khả Khả liếc anh một cái, âm cuối còn mang theo một chút hờn dỗi.
Ngoại trừ Giang Tề, chưa từng có ai gọi anh như thế cả.
Giang Phóng mỉm cười, “Muốn lên hot search cũng không phải là không thể.”
Tất cả mọi người đều vểnh tai lên, khán giả trong phòng trực tiếp cũng rất tò mò không biết anh sẽ đưa ra biện pháp hay ho gì.
“Tiết lộ tai tiếng của bản thân nhiều chút, chỉ vài phút là có thể lên hot search ngay.”
“Cũng vì tự bộc lộ tai tiếng của mình nên tôi mới lên hot search đấy.”
…
(1) Quản lý cấp cao [高管]: Là những nhân sự trong ban lãnh đạo công ty, có chức vụ quan trọng, chịu trách nhiệm điều hành, quản lý và nắm giữ các thông tin cốt lõi của công ty, chủ yếu bao gồm các trưởng - phó phòng, trưởng ban tài chính, thư ký hội đồng quản trị thuộc công ty đại chúng và các nhân sự khác được quy định trong điều khoản liên kết của công ty đó.
(2) Người chụp ảnh thuê [代拍]: Là một loại nghề nghiệp trong cộng đồng fan hâm mộ, chỉ việc chụp hình ảnh HD tại những nơi ngôi sao xuất hiện rồi bán với giá cao. “Chụp ảnh thuê” là một từ khiến rất nhiều người khó chịu, thân là một nghề nghiệp sinh ra từ việc theo đuổi thần tượng, chụp ảnh thuê đã trở thành một nghề nghiệp màu xám (nằm bên cạnh lằn ranh pháp luật). Những người theo nghề này không phải phóng viên chuyên nghiệp hay fan của ai, bọn họ kiếm lời từ việc chụp hình minh tinh, mà fan thật sự lại trả tiền cho hành động của bọn họ nên rất khó ngăn chặn chuyện này. Điển hình là khi Tiêu Chiến đi tham dự một hoạt động thương mại nào đó ở Bắc Kinh, bởi vì hành trình vô tình bị tiết lộ mà có một lượng lớn người chụp ảnh thuê tràn vào sân bay, dẫn đến Tiêu Chiến khó thể lên máy bay, cuối cùng chuyến bay bị hoãn và gây ảnh hưởng đến tất cả hành khách.