SAU KHI NỔI TIẾNG, ĐẠI LÃO HÀO MÔN TRỞ THÀNH FAN ĐẦU TÀU CỦA TÔI!

Dịch: Bơ Mặn.

Chương 6: Bán đứng cơ thể của mình?

Thán phục thì thán phục nhưng năm kilomet quả thật có hơi xa, nhất là trong hoàn cảnh ekip chương trình không cung cấp phương tiện di chuyển thì bọn họ chỉ có thể đi bộ đến chợ.

Ngay lập tức có người bỏ cuộc, sau một ngày đi đường thì các khách mời cũng đã thấm mệt.

Bây giờ còn phải đi bộ tận năm kilomet để mua nguyên liệu nấu ăn, hơn nữa mua xong còn phải biết nấu ăn mới được.

Trong bốn nhóm khách mời thì có hai nhóm bỏ cuộc, lần lượt là vợ chồng Vương Hạc cùng hai anh em Thư Bác Duệ, do tính chất công việc nên để bụng đói đã là chuyện thường như ở huyện với bọn họ.

Giang Tề vẫn còn ở tuổi ăn tuổi lớn, Giang Phóng cũng không đề cao việc để bụng đói nên liền định ra ngoài mua thức ăn.


Giang Tề: “Anh hai, để em đi với anh.”

Giang Phóng từ chối không suy nghĩ: “Không cần, anh đi một mình.”

Giang Tề: “Vậy sao được, em...”

Giang Phóng đánh gãy lời cậu: “Em có nhiệm vụ khác.”

Giang Tề: “?”

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng rất tò mò Giang Tề có nhiệm vụ gì, phòng ngủ nhìn thoáng qua thì khá sạch sẽ, hẳn là không cần quét dọn, nguyên liệu nấu ăn còn chưa mua nên hình như không có việc gì làm.

Giang Phóng đi lên lầu.

Trong phòng hai người cũng có camera, hiện tại vẫn đang bật.

Tổ đạo diễn biết khán giả muốn xem gì nên hình ảnh lập tức chuyển đến trong phòng.

Giang Phóng kéo vali từ trong góc ra, cầm lấy một cái túi ở trong đó, hình như trong túi có đựng một vật rất dày.

Anh đi xuống cầu thang, có tới mấy cặp mắt nhìn về phía anh.

Giang Tề: “Anh hai, trên tay anh đang cầm gì vậy?”


Giang Phóng lấy đồ ở trong túi ra rồi nhét vào tay cậu, “Đây là tài liệu mà anh tìm cho em, hiện tại là lúc em thực hiện lời hứa của mình.”

Sau khi Giang Tề nhìn thấy một góc sách liền có linh cảm chẳng lành, quả nhiên, nghe anh nói xong, hai mắt cậu lập tức tối sầm.

Cậu đã hứa với anh trai rằng sang năm thi đại học, nhưng cậu cũng không nói là sẽ bắt đầu ngay, hơn nữa còn là lúc đang quay chương trình.

【 Cái gì vậy? Tôi bị hoa mắt à?】

【 Sách giáo khoa cấp ba?】

【 Aaa, Tiểu Tề định trở lại trường học hả?】

【 Nhìn vẻ mặt sững sờ của Tiểu Tề, không hiểu sao tôi lại muốn cười, phụt.】

【 Cạn lời, định thiết lập nhân vật chăm chỉ học tập ở trên chương trình?】

【 Ai mà không biết Giang Tề tạm nghỉ học một năm, kiến thức cấp ba chỉ sợ là đã quên hết ráo, thật buồn cười, xem như bây giờ cậu ta bắt đầu học thì sang năm cũng không thể tham gia thi đại học được, diễn trò hề gì thế không biết!】


【 Đằng trước đừng nói nặng lời như vậy chứ, lùi mười ngàn bước mà nói, nếu Giang Tề thật sự có lòng học tập thì chẳng phải đáng được khích lệ sao?】

【 Ha ha, cậu ta chỉ diễn trò trên chương trình lừa gạt mọi người thôi, cậu ta tạm nghỉ học một năm, kiến thức lớp mười một còn chưa học tới, kiến thức lớp thì phải học lại lần nữa, muốn thi đại học vào năm sau á, nằm mơ còn dễ hơn, cuối cùng chắc chắn cậu ta sẽ đùa giỡn chúng ta một trận, tùy tiện mượn một cái cớ nào đó để không cần thi đại học.】

Antifan trong phòng trực tiếp giống như tìm được chỗ giải tỏa, không cần ra hiệu thì đã bắt đầu công kích Giang Tề.

Các khách mời khác còn chưa rời khỏi, nghe nói như vậy đều rất ngạc nhiên.

“Giang Tề, năm sau cậu chuẩn bị thi đại học à?” Đỗ Tử Minh đột nhiên mở miệng, mặt còn lộ vẻ ngây thơ.
Giang Phóng không tiết lộ nửa lời về việc sẽ thi đại học vào năm sau, bây giờ cậu ta hỏi như vậy, nếu Giang Tề nói ‘không phải’ thì sẽ dễ bị hiểu lầm là đang xây dựng hình tượng mới, nhưng nếu cậu nói là ‘phải’ thì sang năm khi thi đại học, lỡ như thi rớt thì sẽ mất hết thể diện trên tất cả mạng xã hội.

Giang Tề có hơi do dự, vừa định nói ‘có thể là năm sau’, tóm lại là không thể nói quá chắc chắn.

“Có vấn đề gì sao?” Giang Phóng nói trước một bước.

Thời điểm anh dùng ánh mắt liếc người khác, các đường nét trên khuôn mặt cũng trở nên lạnh lùng và cứng rắn hơn, tạo cho người ta cảm giác hơi ngột ngạt đè nén.

Đỗ Tử Minh lập tức có cảm giác như bị nhìn thấu tâm can, giống như bị cởi hết quần áo ra vậy, nụ cười cậu ta cứng lại: “Đương nhiên là không có vấn đề.”
“Em trai Giang Tề này, chị chỉ có thể cổ vũ tinh thần giúp em, dù sao chị tốt nghiệp cũng đã nhiều năm rồi, lực bất tòng tâm, muốn giúp mà không được.” Trên mặt Tần Khả Khả thì là vẻ thông cảm, nhưng trong giọng nói lại lộ ra sự hả hê khi người khác gặp nạn.

“Tôi, hình như tôi cũng không giúp được.” Tần Viên Viên nhỏ giọng phụ hoạ một câu, cô tốt nghiệp cũng được một năm rồi, nhưng chưa tới nửa năm đã trả hết kiến thức cho thầy cô.

Vương Hạc và Chu Đồng Lâm cũng mỉm cười chúc may mắn.

Thư Bác Duệ thấy mọi người đều lên tiếng thì cũng nói rất mong chờ thành tích thi đại học năm sau của cậu.

Giang Tề nghe mà áp lực càng lớn hơn, bây giờ trên mạng đều biết sang năm cậu muốn tham gia thi đại học, lỡ như đến lúc đó thành tích quá tệ, cậu không dám tưởng tượng sẽ bị các cư dân mạng chế giễu như thế nào.
【 Vẻ mặt Tiểu Tề như là không còn luyến tiếc nhân gian nữa rồi.】

【 Đồng cảm.】

【 Châm nến.】

【 Xin lỗi Tiểu Tề, tôi vẫn muốn cười ha ha ha ha.】

Giang Tề debut hơn nửa năm, không ít lần bị công kích và bôi xấu bởi vì chuyện cậu tạm nghỉ học nên các fan hâm mộ vô cùng đau lòng, mặc dù biết Tiểu Tề tạm nghỉ học là vì theo đuổi ước mơ, nhưng trong lòng họ cũng hi vọng vết nhơ này có thể biến mất, đừng trở thành cái thóp để người khác công kích cậu, biện pháp tốt nhất đương nhiên là đi học trở lại.

Không phải fan chưa từng đề cập việc này với cậu, nhưng tính cách Giang Tề cứng đầu, còn chưa qua khỏi thời kỳ nổi loạn, người khác càng hy vọng cậu làm gì thì cậu lại càng dễ sinh ra tâm lý làm ngược lại.

Bây giờ có một người anh trai trông nom Tiểu Tề, cho dù việc học tập sẽ khiến cậu đau khổ nhưng fan hâm mộ vẫn vui mừng khi chứng kiến điều này.
Giang Tề còn muốn đấu tranh thêm một chút, “Anh hai, thật sự phải học ở đây sao?”

Giang Phóng: “Em muốn nuốt lời? Có còn là đàn ông không?”

Giang Tề: “... Em là đàn ông.”

Tần Khả Khả: “Phụt ha ha, mười tám tuổi vẫn còn là trẻ con.”

Vẻ mặt Giang Tề buồn bực: “Sinh nhật mười tám tuổi của em đã qua rồi.”

Tần Khả Khả: “Chị đang giúp em mà còn phản bác chị?”

Giang Tề chán nản nói: “Đây là thỏa thuận của em và anh trai, anh ấy đồng ý quay chương trình với em thì sang năm em sẽ thi đại học.”

【 Cảm ơn em trai Giang Tề đã thỏa thuận với anh trai mình, nếu không bổn nhan cẩu sẽ không được nhìn thấy anh trai em.】

【 Vì sự nghiệp học tập của em trai, anh hai đúng là lo nghĩ nát ruột, không thể không bán đứng thân thể của mình?】

【 Đằng trước đừng nói nữa, trong đầu tôi đã hình dung ra được rồi!】
【 Cái đệch thánh nào nghĩ ra được thế.】

“Ừm, em có thể đi cùng anh không?”

Sau khi Giang Phóng phân công nhiệm vụ cho em trai xong thì liền chuẩn bị đi ra ngoài, lúc này Tần Viên Viên đi tới.

Giang Phóng nhìn cô một cái, “Hẳn là em không theo kịp đâu.”

Tần Viên Viên cho rằng anh đang chê mình béo, trong lòng lập tức sinh ra cảm giác tự ti.

【 Đừng ghét người ta ra mặt như thế chứ.】

【 Mới đó đã bộc lộ nhân phẩm của mình rồi.】

【 Bộc lộ cmm, anh ấy chê chỗ nào chứ!】

【 Nếu cậu ta không chê thì sao lại dùng loại ánh mắt đó để nhìn Tần Viên Viên?】

【 Loại ánh mắt nào vậy, excuse me, sao tôi không nhìn ra?】

Giang Phóng: “Em muốn mua gì, anh có thể mua giúp em, chỉ tính năm tệ phí chạy chân thôi.”

Tần Viên Viên chớp chớp mắt, “Được.”

Tần Khả Khả không tới kịp để ngăn cản, chỉ có thể trừng mắt nhìn Giang Phóng: “Gian thương.”
“Cậu có thể mua giúp chúng tôi luôn được không? Phí chạy chân không thành vấn đề.”

Vợ chồng Vương Hạc vốn định đi lên lầu, nghe hai người nói vậy liền dao động, bọn họ không biết nấu cơm, nhưng có thể nhờ Giang Phóng mua một ít thực phẩm đã nấu chín.

Chỉ có hai anh em họ nhà Thư Bác Duệ là không nói gì, bọn họ không muốn đi, nhưng cũng không muốn tạo cơ hội kiếm tiền cho nhóm Giang Tề.

Đỗ Tử Minh thấy anh họ đi lên lầu, chỉ có thể đi theo phía sau.

【 Vừa định nói anh trai thật tốt bụng, là tôi ngây thơ, xin lỗi vì đã làm phiền!】

Giang Phóng đi ra ngoài.

Sau khi thực hiện một vài động tác khởi động đơn giản liền vọt chạy.

Đến bây giờ khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp mới hiểu được hàm nghĩa của câu nói ‘Hẳn là em không theo kịp đâu’.

Đừng nói là Tần Viên Viên, ngay cả người quay phim có thể lực dồi dào đến đến giai đoạn sau cũng không theo kịp, cuối cùng chỉ có thể ngồi xe đuổi theo.
Hóa ra ‘hẳn là’ không phải ghét bỏ, mà là khiêm tốn.

Sau khi chạy xong năm kilomet cũng không thấy anh thở dốc tí nào.

Nhìn ra là người thường xuyên chạy bộ.

Những khán giả trong phòng trực tiếp vốn bị nhan sắc của anh hấp dẫn thì nay còn phát hiện thêm điểm sáng trên người anh, sự yêu thích trong lòng họ càng thêm mãnh liệt.

Một người vừa đẹp trai vừa ưu tú sẽ chỉ khiến người khác càng ngày càng thích anh hơn thôi.

Tổ đạo diễn rõ ràng cũng ưu ái Giang Phóng, sau khi anh đi ra ngoài còn cố ý chia một góc máy dành riêng cho anh.

Nhân vật chính của chương trình vốn là các minh tinh, người nhà minh tinh chỉ là hàng đính kèm mà thôi.

Nhưng sau khi mở góc quay mới trong phòng trực tiếp, số liệu hậu trường biểu hiện cho thấy gần một nửa khán giả đã chuyển qua đó.

Sau khi nhà sản xuất nhận được số liệu này thì lập tức yêu cầu nhân viên công tác báo cho tổng đạo diễn đang có mặt tại hiện trường.
Đây là một số liệu rất chấn động.

Cho dù là đỉnh lưu cũng chưa chắc có thể làm được, huống hồ đối phương chỉ là một người ngoài ngành không có kinh nghiệm.

Tuy nhiên, số liệu này có thể kéo dài liên tục hay chỉ tồn tại trong một thời gian ngắn thì còn cần thời gian kiểm chứng.

*

Người dân ở nơi đây rất chất phác, rau thịt họ bán đều hoàn toàn tự nhiên, không dùng thuốc trừ sâu mà giá cả còn phải chăng.

Giang Phóng chỉ tốn hai mươi tệ liền mua được nửa ký thịt heo và không ít rau củ quả, đủ cho hai người ăn trong một ngày, nếu tiết kiệm một chút thì nói không chừng có thể ăn tận hai ngày.

Điều này khiến các khán giả trong phòng trực tiếp vô cùng ghen tị, ai cũng phàn nàn rằng thịt heo ở chỗ mình sống mắc khủng khiếp.

【 Anh trai Giang Tề mua nhiều rau thịt như vậy là định tự xuống bếp nấu cơm ư?】
【 Chắc chắn không phải Giang Tề, nhìn qua liền biết cậu ấy là một cậu ấm không biết nấu ăn.】

【 Thật hâm mộ, anh trai Giang Tề còn biết nấu cơm nữa à, sinh vật thần tiên siêu đẹp trai gì thế này!】

【 Biết nấu cơm cũng chia ra rất nhiều loại, tôi cứ cảm thấy người đẹp trai như vậy nếu mà còn nấu ăn ngon thì thật là không có thiên lý.】

【 Anh trai Giang Tề còn giúp các khách mời mua nhiều thứ như thế thì làm sao mang về đây?】

Vấn đề đối với các khán giả trong phòng trực tiếp lại không phải là vấn đề đối với Giang Phóng, anh cầm rau thịt đặt lên xe của ekip chương trình.

Nhân viên công tác phụ trách làm tài xế có hơi chần chờ: “Chuyện này không đúng quy tắc lắm nhỉ?”

Giang Phóng mỉm cười nói: “Ekip chương trình có nói không thể làm vậy bao giờ?”

Đúng thật là không có.
Tài xế chỉ có thể nhìn người quay phim với ánh mắt cầu cứu, nhưng người quay phim lại tặng anh ta biểu cảm bất lực.

Giang Phóng: “Nếu có thì anh cứ coi như tôi phá luật đi.”

Tài xế: “...”

Gặp người không ra bài theo lẽ thường (*) thì anh ta còn có thể nói gì.

【 Ha ha ha ha ha ha, không có gì sai hết!】

Lúc quay về, Giang Phóng không chạy nữa, anh ngắm cảnh hoàng hôn đang chìm dần, đằng xa là những ngọn núi nhấp nhô, khi màn đêm đang đến gần, nhiệt độ ban ngày bắt đầu giảm dần và thỉnh thoảng có làn gió chiều thổi qua.

Cảnh này đã được ghi lại dưới ống kính trong phòng trực tiếp.

Sương chiều trĩu nặng, nhưng ánh hoàng hôn màu vàng vẫn ngoan cố xuyên qua.

Một bóng người cao gầy dạo bước trên con đường mòn được bao quanh bởi những cánh đồng lúa.
Mặt trời lặn kéo dài cái bóng của anh, ánh chiều tà lộng lẫy và tráng lệ tản ra hai bên tạo thành một bức tranh sơn dầu với phần bóng làm trung tâm.

Mưa đạn trong phòng trực tiếp càng ngày càng ít, phần lớn khán giả đều đắm chìm trong bức tranh tuyệt đẹp này, dường như họ cũng cảm nhận được hơi thở của cuộc sống mà bản thân hướng tới.

Sau một ngày bận rộn, nếu có thể lặng yên tản bộ trên đồng ruộng, ngắm cảnh đẹp đó một mình thì sẽ thư thái cỡ nào chứ.

Khi Giang Phóng trở về vừa đúng sáu giờ rưỡi.

Mọi người còn tưởng rằng sớm nhất thì anh cũng phải về lúc bảy giờ.

Giang Tề lập tức buông sách xuống, đi ra ngoài giúp anh xách đồ, biểu cảm sống sót sau tai nạn của cậu khiến chị em Tần Khả Khả đều phì cười. 



(*) Không ra bài theo lẽ thường: Chỉ hành động xử lý tình huống không theo thông lệ hay các quy tắc chung khiến người khác cứng họng, không biết đáp trả ra sao.

Bình luận

Truyện đang đọc