SAU KHI NỔI TIẾNG, ĐẠI LÃO HÀO MÔN TRỞ THÀNH FAN ĐẦU TÀU CỦA TÔI!

Đây là lần đầu tiên mẹ Giang làm rõ chuyện này.

Con người luôn có tâm lý trốn tránh theo bản năng, giống như có một số người biết rõ cơ thể mình có thể bị gì đó, nhưng vì sợ phải đối mặt với kết quả không như mong muốn nên bọn họ vẫn cứ trốn tránh, luôn nghĩ rằng chỉ cần mình không đi kiểm tra thì sẽ không sao cả.

Thời điểm ba mẹ Giang đối mặt với Giang Phóng thì cũng có suy nghĩ tương tự như vậy.

Bởi vì Giang Phóng chưa bao giờ thể hiện ra một chút oán hận nào, sau khi trở về lại giúp đỡ Giang Tề đủ đường, thỉnh thoảng còn nhắn tin báo bình an cho bọn họ, vậy nên bọn họ vẫn luôn cho rằng mọi chuyện đều ổn, nhưng chung quy thì con người không thể tự lừa dối mình mãi được, trốn tránh sẽ không bao giờ có thể giải quyết được vấn đề.

Nghe người ở cùng trường nói Giang Phóng không thích người khác gọi tên thật của mình, hai người liền hoảng sợ, bởi vì ở trong mắt bọn họ, Giang Phóng làm thế là muốn phân biệt rạch ròi với quá khứ, mà mối liên hệ duy nhất giữa bọn họ trong quá khứ chính là tên thật của anh.

Sau khi mẹ Giang hỏi xong câu này, ở đầu dây bên kia vẫn không có âm thanh gì, điều đó càng khẳng định suy đoán trong lòng bọn họ.

Nghe thấy tiếng nói đầy đè nén của mẹ Giang, Giang Phóng thở ra một hơi: "Con không trách ba mẹ."

"Nếu như con không trách ba mẹ thì tại sao lại đổi tên chứ, hơn nữa cũng không cho người khác gọi con bằng tên thật?"

Mẹ Giang không tin tưởng lí do thoái thác của anh cho lắm.

Giang Phóng: "Cái tên này là sư phụ đổi cho con."

Lão hòa thượng trông coi chùa Hương Sơn mấy chục năm, cũng khá nổi tiếng ở trong vùng, trước đây khi ba mẹ Giang gửi Giang Phóng đến đó cũng là do có người thân giới thiệu.

Vừa nghe là do lão hòa thượng đổi tên cho anh, ba mẹ Giang khẽ giật mình, "Con nói thật sao?"

Giang Phóng: "Không tin thì ba mẹ hỏi ông ấy đi."

Sợ làm cho con trai lớn không vui, mẹ Giang vội vàng nói: "Ba mẹ tin, lời con nói ba mẹ đương nhiên đều tin cả."

Giang Phóng: "Vậy còn chuyện gì nữa không?"

Mẹ Giang: "Gần đây trên mạng có vài ngôn luận không hay, nếu có thể thì tụi con đừng xem, những người đó cũng chỉ nói vớ vẩn thôi, hơn nữa, mẹ và ba vĩnh viễn là chỗ dựa của tụi con."

Giang Phóng: "Ba mẹ không phản đối Giang Tề gia nhập làng giải trí nữa à?"

Mẹ Giang: "Có con ở đó, hiện tại ba mẹ cũng khá yên tâm."

Giang Phóng: "Những lời này ba mẹ có thể tự nói với nó."

Mẹ Giang nhìn về phía ba Giang, ba Giang mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác, hai năm qua ông và Giang Tề vì chuyện này mà đã cãi nhau không biết bao nhiêu lần, đột nhiên bảo ông nói những lời này với Giang Tề, trong nhất thời ông vẫn không nói ra được.

Bị một câu này của Giang Phóng quấy rầy, hai người bỗng quên mất Giang Phóng vẫn chưa trả lời câu hỏi thứ hai của bọn họ.

Cúp điện thoại, Giang Phóng không khỏi nhớ lại cảnh tượng lão hòa thượng đổi tên cho anh trước đây.

"Vi sư đổi tên cho con nhé, tuy chữ "Phương" có ý cương trực ngay thẳng, nhưng cứng quá thì dễ gãy, hơn nữa nó cũng mang hàm ý kiềm chế con, thầy giúp con cho thêm vài nét, sau này tên Giang Phóng có được không?"

[Chữ Phương: 方 - Chữ Phóng: 放]

Khi đó cậu nhóc Giang Phóng ngửa đầu nói: "Sư phụ, trong văn Giáp Cốt (*), chữ Phóng cũng có nghĩa là tù nhân đeo gông bị lưu đày."

(*) Văn Giáp Cốt [甲骨文]: Là một loại chữ khắc trên mai rùa và xương thú thời nhà Thương, Trung Quốc, thế kỷ 16 - 11 trước công nguyên, được coi là hình thái đầu tiên của chữ Hán, cũng được coi là một thể của chữ Hán.

"Sao con biết văn Giáp Cốt?"

"Trong phòng thầy có một bản, con xem xong rồi."

"Khụ, chữ Phóng mà vi sư lấy cho con không có ý lưu vong đày ải, nó cũng có thể là Phóng trong càn rỡ, không bị trói buộc, hiểu chưa?"

"Hiểu sơ sơ."

"Hiểu thì tốt, nhưng sao con giỏi thế, ngay cả văn Giáp Cốt cũng đọc được?"

Sau khi lão hòa thượng hỏi xong câu này liền biết mình hỏi sai rồi.

Quả nhiên, Giang Phóng tuổi nhỏ thở dài nói: "Baidu á."

Hồi ức của Giang Phóng bỗng bị gián đoạn bởi một tin nhắn, anh cúi đầu nhìn, là dấu chấm câu gửi tới.

.: Cậu không sao chứ?

Giang Phóng: Không sao cả, anh lại thấy có người bôi đen tôi à?

.: Những người đó không đáng nhắc tới.

.: Chỉ là tôi nhìn thấy cậu đang nghe điện thoại, không sao thì tốt.

Trình Tứ không chắc lắm, cũng có thể là do khoảng cách của máy quay có hơi xa, nhưng trong một khoảnh khắc nào đó, hắn bỗng cảm thấy bên cạnh Giang Phóng hình như lại có thêm một ranh giới.

Hắn nhìn chằm chằm Giang Phóng vừa nở nụ cười một lần nữa trên màn hình, thầm nghĩ, có lẽ vừa rồi thật sự là do mình gặp ảo giác.

Giang Phóng: Trên đời này, hẳn là cũng chỉ có anh mới có thể khiến tôi có chuyện thôi.

.:?

Giang Phóng: Anh không có chút số b (*) nào đối với những lời mình đã nói trước đây à, tận hai lần, tôi gần như không biết trả lời ra sao.

(*) Số b [b数]: Tiếng địa phương vùng Đông Bắc, dùng để mắng những người giả bộ hồ đồ, không biết gì cả hoặc không tinh tế.

.: Mỉm cười.jpg

.: Số b có nghĩa là gì vậy?

Trình Tứ biết nếu mình trực tiếp dùng công cụ tìm kiếm thì sẽ có kết quả ngay, nhưng hắn không muốn, hắn muốn nghe Giang Phóng giải thích cho mình hơn.

Giang Phóng: Chậc, tôi cứ cảm thấy là anh đang giả ngu.

.: Vậy cậu nói oan cho tôi rồi, tôi thật sự không biết.

Giang Phóng: Câu "nghĩ thông suốt lại giả lơ mơ", là dùng để nói những người như anh.

.: ^_^

Giang Phóng: Bây giờ ngoại trừ gửi meme thì anh còn biết gửi cả emoji nữa à.

.: Tôi thấy được lúc đua top cho cậu, fan cậu thường đăng lên.

Giang Phóng: Tổng tài bá đạo, mới có bao lâu mà hình tượng của anh đã sắp sụp rồi.

.: Ngoại trừ cậu, không có ai biết tài khoản Weibo của tôi.

Giang Phóng: Xuất sắc (_")

.: Tôi có thể hỏi tên thật của cậu là gì không?

Giang Phóng: Giang Phương, một cái tên rất tùy tiện có đúng không, giống y như Giang Tề vậy.

.: Tôi thích Giang Phóng hơn.

Giang Phóng: Tôi cũng thích cái tên này, trước đây còn muốn sửa lại cả thẻ căn cước, nhưng lão hòa thượng không cho, ông ấy nói, trong đời luôn sẽ có những thứ chúng ta không thể vứt bỏ, nếu đã không thể vứt bỏ, vậy thì cứ đón nhận một cách thản nhiên.

.: Vậy nên cậu liền đón nhận?

Giang Phóng: Tôi nhận cái búa, lúc đó tôi mới có chín tuổi.

Trình Tứ cũng không khỏi bật cười thành tiếng.

Từ Kiệt Lượng gõ cửa bước vào, trên tay còn ôm một đống tài liệu, nghe thấy tiếng cười của Trình tổng, anh ta có chút ngạc nhiên, nhưng dường như lại không ngạc nhiên tí nào, người có thể khiến Trình tổng cười chỉ có Giang Phóng mà thôi.

"Trình tổng, tài liệu của ngày mai đều ở đây."

Từ Kiệt Lượng đặt tài liệu lên trên bàn làm việc của hắn, tuy Trình tổng bị cuồng công việc, nhưng kể từ khi quen biết Giang Phóng, hắn đã rất ít khi tăng ca, ngày nào cũng cố gắng hoàn thành công việc sớm nhất có thể, có điều Trình tổng trở nên chăm chỉ như thế, người khổ chính là cấp dưới như bọn họ.

Nhưng cũng có một chỗ tốt, làm việc xong sớm chừng nào thì bọn họ cũng có thể tan tầm sớm chừng đó, cho nên mọi người vẫn rất vui vẻ.

Chỉ là hôm nay không biết vì sao thuộc tính cuồng công việc của Trình tổng lại bộc phát, thậm chí ngay cả công việc của ngày mai cũng muốn làm xong trong hôm nay.

Lúc đi ra, Từ Kiệt Lượng không nhịn được mà nhiều chuyện một chút: "Trình tổng, Giang Phóng thực sự là thạc sĩ đại học Yến ư?"

Nếu là chuyện của người khác, chắc chắn anh ta không dám hỏi, nhưng có liên quan đến Giang Phóng thì xưa nay Trình tổng sẽ không tức giận, phần lớn thời gian hắn còn sẽ trả lời lại.

Trình Tứ ngẩng đầu: "Ừ, hơn nữa còn là thạc sĩ sinh vật chuyên ngành thực vật học, được cử đi học."

Từ Kiệt Lượng thầm nghĩ, sao cái giọng điệu tự hào này lại giống hệt như khi ba mẹ anh ta biết tin anh ta trúng tuyển vào trường đại học trọng điểm lúc trước thế không biết.

*

Giang Phóng trở lại phòng khách, lúc anh không có ở đây, tất cả mọi người đều vào Weibo của mình, không ngoài dự đoán khi nhìn thấy khá nhiều blogger quen thuộc đã đăng các scandal nhắm vào Giang Phóng, toàn là chế nhạo anh thiết lập hình tượng, nhưng không bao lâu sau thì Giang Tề liền tiết lộ chuyện anh cậu là thạc sĩ đại học Yến trong phòng phát sóng trực tiếp.

Tất nhiên, mấy blogger luôn rình rập từng giây không tin có chuyện trùng hợp như vậy, bọn họ gắng gượng không xóa bài viết Weibo của bản thân, sau đó có cư dân mạng nói không điều tra được học lực của Giang Phóng thì những blogger này càng ngang ngược hơn.

Trong số đó, blogger tiêu biểu nhất chính là Giải Trí Đại Bạch, có người hỏi gã suy nghĩ gì nếu Giang Phóng thật sự là học bá, thạc sĩ của đại học Yến.

Giải Trí Đại Bạch trực tiếp trả lời: Nếu Giang Phóng là thạc sĩ của đại học Yến thì tôi sẽ livestream xóa acc ngay.

Weibo này đăng lên không tới năm phút thì Giang Phóng liền làm sáng tỏ rằng tên thật của mình không phải là Giang Phóng ngay trên sóng trực tiếp của chương trình.

Giải Trí Đại Bạch liền xóa Weibo đó trong chớp mắt, nhưng vẫn bị cư dân mạng chụp và quay màn hình trước một bước.

Buổi tối hôm đó, trên Weibo xuất hiện bốn hot search có liên quan đến Giang Phóng, trong đó có một cái là của Giải Trí Đại Bạch, cư dân mạng không chê chuyện lớn đều hô hào Giải Trí Đại Bạch, hỏi gã chừng nào livestream xóa acc.

Các khách mời trơ mắt nhìn Weibo của Giang Phóng tăng lượt follow một cách điên cuồng, trong lòng bọn họ dâng lên một cảm giác ê ẩm khó nói thành lời.

Thực tế thì trong giới giải trí cũng có không ít ngôi sao có học vấn cao, nhưng có cư dân mạng đăng kinh nghiệm mấy năm học đại học cùng bảng điểm gần như toàn A+ của Giang Phóng lên Weibo, cộng thêm độ nóng mà đối thủ đã tích góp giúp anh trước đó thì hiệu quả càng tăng thêm gấp bội, có thể gọi đây là trường hợp "quay xe" kinh điển đáng được ghi vào lịch sử của giới giải trí.

Có ai không thích người vừa xuất sắc, mạnh mẽ mà tính cách lại còn tốt chứ, vui vẻ nhất phải kể đến fan và công ty của Giang Phóng, chuyện này tương tự như được tặng lưu lượng miễn phí vậy.

"Anh hai, anh xem hot search này một chút đi." Giang Tề đưa hot search của Giải Trí Đại Bạch cho Giang Phóng xem mà cứ như là đang dâng của quý, "Lúc blogger này mắng anh thì luôn chạy lên dẫn đầu, bây giờ cư dân mạng bảo gã livestream xóa acc thì gã lại trốn thẳng cẳng."

Giang Phóng lấy điện thoại ra lần nữa, đăng một bài Weibo ở trước mặt tất cả mọi người.

@Giang Phóng yyds: Khi nào livestream xóa acc? @Giải Trí Đại Bạch

Tiên nữ nhỏ muốn ôm một cái: Nam thần cứng quá đê! Tôi thích!

Một quả trứng gà: Lúc trước mẹ tôi thường chửi tôi chỉ biết đu idol mà không lo học cho giỏi, tôi nói với bà ấy rằng người mình đu là học thần của đại học Yến, thế là mẹ bảo tôi sau này hãy lấy thần tượng làm tấm gương, sang năm thi đậu đại học Yến, mẹ còn bỏ tiền cho tôi mua tất cả đại ngôn của thần tượng (Nụ cười dần dần cứng lại.jpg)

Nhân gian bất sách: Trước đó tôi không hiểu vì sao Giang Phóng có thể mặt dày đổi cái tên Weibo này cho bản thân, nhưng bây giờ tôi tình nguyện kêu tên này mỗi ngày, cầu mong học thần phù hộ tôi thi đậu thạc sĩ.

Giải Trí Đại Bạch thật sự trốn đi, khi nhận ra có điều không ổn thì gã đã xóa bài viết Weibo, nhưng không ngờ cư dân mạng lại gian manh như vậy, còn đẩy gã lên hot search nữa.

Tài khoản của gã có hơn năm triệu fan hâm mộ, bởi vì thường bật mí không tin đồn về các ngôi sao, hơn nữa sau đó còn được "xác nhận" là thật nên gã đã tích lũy được một lượng fan trung thành khá lớn, vậy nên bảo gã xóa acc là chuyện không thể nào.

Gã nghĩ chỉ cần mình trốn tránh không xuất hiện là được, nhưng không ngờ Giang Phóng lại trực tiếp tag mình.

Giải Trí Đại Bạch có hơi hoảng loạn, gã vẫn còn nhớ rõ lúc trước có một blogger đã bị khóa acc bởi vì công kích cá nhân Giang Phóng, thế là gã vội vàng liên hệ với Bàng Băng Xảo.

"Chị Xảo, trước đó tôi đều làm theo lời chị nói, bây giờ Giang Phóng cũng ra mặt bảo tôi xóa acc, tôi nên làm gì đây?"

"Tôi bảo cậu đăng bài Weibo, nhưng không có kêu cậu nói câu xóa acc đó, tự cậu ngu ngốc thì tôi biết làm sao chứ." Bàng Băng Xảo lạnh mặt, hiện tại cô ta cũng cũng không khá hơn là bao.

Nhiều người trong nghề đều có thể đoán được chuyện này là do cô ta làm, bây giờ còn giúp Giang Phóng "quay xe", cô ta chắc chắn đã trở thành trò cười cho mọi người.

Vừa rồi Chương Ti Na còn gọi điện tới chế giễu cô ta, ra sức đáp lễ vì chuyện đại ngôn Đóa Lan lúc trước khiến cô ta tức ói máu.

Mắng thì mắng nhưng Bàng Băng Xảo cũng biết phải trấn an gã, tuy vì chuyện này mà lời nói của Giải Trí Đại Bạch về sau có thể sẽ không có sức nặng như trước nữa, nhưng cô ta lại không nỡ từ bỏ tài khoản có năm triệu fan này.

"Đến tối cậu đăng một bài xin lỗi trên Weibo, giọng điệu phải thành khẩn một chút, cuối cùng tỏ vẻ đáng thương thêm lần nữa, người hâm mộ sẽ hiểu cho cậu, còn những người khác thì cậu không cần quan tâm."

Giải Trí Đại Bạch liền nhanh chóng đăng bài xin lỗi lên Weibo theo lời cô ta, bất cứ ai sáng suốt cũng nhìn ra được là gã không có ý định xóa acc.

Nhìn thấy người hâm mộ đều an ủi mình, cuối cùng Giải Trí Đại Bạch cũng mỉm cười, biện pháp này quả nhiên có ích, chỗ tốt của mạng xã hội chính là ở đây, cứ đăng một bài Weibo một cách tùy ý thì liền có một đống người bày tỏ rằng đã hiểu cho gã, sau một quãng thời gian, thậm chí cư dân mạng cũng sẽ quên mất những gì gã đã từng nói từng làm.

Trong lúc gã chuẩn bị thoát ra thì một bình luận mới bỗng được cập nhật.

.........: Có phải anh cảm thấy cái giá của việc dẫn dắt dư luận, bạo lực mạng người khác là rất thấp hay không? Đối với những người thực sự bị lời nói của anh hãm hại thì chắc anh không có một chút cảm giác áy náy nào nhỉ.

Bình luận

Truyện đang đọc