SAU KHI TẬN THẾ TÔI ĐƯỢC BẠN TRAI CŨ CỨU

Mạnh Giang Thiên còn không biết mình đang bị người ta tính kế, dựa theo địa điểm khả nghi trên bản đồ từng hàng từng người điều tra qua, không phát hiện ra bất kỳ vấn đề gì.

Mặt trời treo trên đỉnh đầu, phơi nắng đến nỗi cả người khô nóng. Mạnh Giang Thiên đứng dưới một gốc cây lớn, quanh thân vờn quanh gió mát, ngược lại không quá nóng.

Nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, Mạnh Giang Thiên thu hồi bản đồ, chuẩn bị trở về thăm Thôi Tây Sinh, thuận tiện ăn cơm trưa.

Còn chưa rời đi, một người đàn ông mặc âu phục giày da đi tới, mỉm cười nói: "Mạnh tiên sinh, tôi là Trương Triết Phong tiên sinh phái tới, tôi tên là Dung Hạc Đường. Ngài đã bận rộn cả buổi sáng, đã làm việc chăm chỉ. Ông Trương yêu cầu tôi đưa ngài đi ăn trưa."

"Làm sao cậu tìm được tôi?" Mạnh Giang Thiên sáng nay đều bay trên trời, lúc này mới đáp xuống đất không bao lâu, những người này cư nhiên tìm tới chân. Tốc độ nhanh như vậy làm cho anh có chút kinh ngạc.

"Bây giờ ngài đang đứng ngay dưới hệ thống giám sát đường bộ." Dung Hạc Đường chỉ vào camera giám sát trên đèn giao thông cách đó không xa.

Mạnh Giang Thiên trầm mặc, anh ngược lại không chú ý đến những camera này.

"Ăn cơm thì không cần, tôi về nhà ăn là được rồi." Mạnh Giang Thiên muốn gặp Thôi Tây Sinh, muốn trở về ăn cơm trưa.

"Mạnh tiên sinh, đồ ăn chúng tôi đã chuẩn bị sẵn cho ngài, nếu ngài lo lắng cho Thôi tiên sinh, chúng tôi có thể cho ngài cùng Thôi tiên sinh gọi video."

"Tôi không muốn gọi video, tôi chỉ muốn trở về." Người này ngăn không cho anh trở về, Mạnh Giang Thiên trong nháy mắt cảnh giác, nhìn chằm chằm Dung Hạc Đường.

"Mạnh tiên sinh đừng hiểu lầm, chúng tôi không có ý gì khác. Chỉ là bởi vì đột nhiên phát hiện mấy địa điểm khả nghi, muốn mời Mạnh tiên sinh mau chóng đi kiểm tra một phen. Cho nên mới sốt ruột tới tìm ngài. Điện thoại video đã được bật, ngài có muốn xem nó không?" Một người phía sau đưa điện thoại di động cho Dung Hạc Đường, Dung Hạc Đường cười cười với Thôi Tây Sinh trên màn hình, đưa cho Mạnh Giang Thiên.

Mạnh Giang Thiên ở trong điện thoại di động nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Thôi Tây Sinh, khuôn mặt âm trầm lập tức nở nụ cười.

"Em đã ăn chưa?" Mạnh Giang Thiên nhìn Thôi Tây Sinh giống như ở bên ngoài, quan tâm hỏi.

"Ăn xong rồi, đang cùng Hách viện trưởng sau bữa ăn tiêu thực. Đây là đồ ăn nhẹ sau bữa ăn, anh đã ăn chưa?" Trong video, Thôi Tây Sinh nhét một miếng thịt bò khô vào miệng, nhai rất ngon lành.

Thịt bò khô này là một gói đồ ăn vặt mà bảo mẫu mang đến, Hách Nhân chọn vài món Thôi Tây Sinh có thể ăn. Thôi Tây Sinh thèm ăn cơm xong, nhịn không được lại ăn vặt.

"Đang chuẩn bị đi ăn. Em ở nhà không sao chứ? Ai đưa điện thoại cho em?"

"Không có việc gì, có người bảo vệ tôi. Bảo mẫu đưa điện thoại cho tôi. Không nghĩ tới bây giờ còn có thể call video."

"Nếu không có việc gì, vậy em đi dạo đi. Đừng mệt mỏi chính mình, trời quá nóng đi một chút thôi."

"Biết rồi."

Lưu luyến cúp điện thoại, Mạnh Giang Thiên trả lại cho Dung Hạc Đường.

Dung Hạc Đường không nhận, cười nói: "Di động này là đưa cho ngài, bên trong có số điện thoại di động vừa mới gọi. Còn có một số điện thoại của bộ phận tình báo của chúng tôi, Mạnh tiên sinh nếu tìm được chỗ zombie tiến vào, có thể kịp thời thông báo cho chúng tôi. Một điện thoại di động khác chúng tôi đã gửi cho ngài Thôi."

"Vậy tôi liền nhận." Mạnh Giang Thiên không cự tuyệt, một cái điện thoại di động rất đắt tiền.

Trong công viên tiểu khu, Thôi Tây Sinh cũng nhận được điện thoại di động, đã lâu không nghịch điện thoại di động có thể kết nối internet, Thôi Tây Sinh cũng không đi, ngồi trên băng ghế dưới một gốc cây lớn, chơi đùa.

"Mang thai ít tiếp xúc với các thiết bị điện tử, ba tháng đầu tiên là nguy hiểm nhất. Điện thoại di động đưa tôi, tôi sẽ giữ nó cho cậu."

Hách Nhân muốn cướp điện thoại di động, Thôi Tây Sinh lập tức né tránh nói: "Tôi còn chưa xem được mười phút, hơn nữa, trong bụng tôi tốt xấu gì cũng là dị năng giả, sẽ không có việc gì."

"Nó là dị năng giả, nhưng cậu thì không. Cậu đã quên mất lúc mới mang thai, mình thiếu máu cũng sắp gặp Bồ Tát rồi à? Mạnh Giang thiên không có ở đây, tôi phải chăm sóc cậu. Nhanh chóng đưa tôi, không chơi, đứng dậy đi bộ tốt hơn so với xem điện thoại di động."

"Tôi không nghịch là được, ông đừng cướp." Bị Hách Nhân quấy rầy, cũng không có cách nào xem, Thôi Tây Sinh chỉ có thể thỏa hiệp.

Thu hồi điện thoại di động, theo con đường nhỏ râm râm tiếp tục đi, Thôi Tây Sinh không vui miệng bĩu cao. Thịt bò khô trong tay không còn thơm nữa.

"Tôi mệt a, không đi nữa, tôi muốn trở về." Trong lòng nghĩ chơi điện thoại di động, càng nghĩ càng ngứa ngáy, Thôi Tây Sinh quay đầu lại, muốn trở về.

Hách Nhân bất đắc dĩ đi theo trở về, người trẻ tuổi một chút lực khắc chế cũng không có.

"Meow meow..." Đi không xa, một con mèo con toàn thân đen kịt ngăn ở giữa đường.

Cái mũi không ngừng khịt khịt không khí, cuối cùng chậm rãi đi về phía Thôi Tây Sinh.

"Không cho mày ăn." Thôi Tây Sinh lui về phía sau một bước, lập tức giấu thịt bò khô trong tay ra sau lưng, chính cậu cũng không đủ ăn, làm sao nỡ cho một con mèo ăn.

"Meow meow" Mèo đen nhỏ có lẽ thật sự đói bụng, không để ý người khác, đối với Thôi Tây Sinh đuổi theo không rời.

Hai nữ bảo vệ rất tận tâm ngăn cản mèo đen nhỏ, mèo đen nhỏ bị hai nữ nhân hung thần ác sát dọa sợ, hai người một mèo đôi co trong chốc lát, mèo đen nhỏ bại trận, chui vào bụi cỏ ven đường.

Đoàn người tiếp tục đi, Thôi Tây Sinh vừa đi vừa ăn thịt bò khô, muốn ăn hết.

"Meow meow meow", phía sau đột nhiên lại truyền đến tiếng mèo kêu.

Mọi người quay đầu lại, con mèo đen nhỏ đi theo cách đó không xa, trông mong nhìn thịt bò khô trong tay Thôi Tây Sinh.

Mặc dù là mèo đen, nhưng vẫn có thể nhìn ra mèo đen bẩn thỉu. Nhưng đôi mắt to đen láy lại dị thường sáng ngời, nhìn chằm chằm Thôi Tây Sinh, trong con ngươi dựng thẳng tất cả đều là khát vọng.

Thôi Tây Sinh bị đôi mắt to kia nhìn chằm chằm có chút mềm lòng, người ở tận thế cũng không có thức ăn, một con mèo có thể sống đến bây giờ cũng không dễ dàng.

Trong túi còn lại hai viên thịt bò khô chưa mở ra, Thôi Tây Sinh do dự thật lâu, mở bao bì: "Tao chỉ còn lại hai cái, đều cho mày." Thôi Tây Sinh nhắm mắt lại, đau đớn ném thịt bò khô ra ngoài.

"Meow meow~" Tiếng kêu của mèo đen nhỏ đều mang theo mừng rỡ, nhảy lên, chuẩn xác ngậm hai miếng thịt bò khô, vừa rơi xuống đất nhai vài miếng liền nuốt vào bụng.

"Đừng đi theo nữa, không có gì để nuôi mày đâu." Thôi Tây Sinh vứt bỏ túi rỗng vào thùng rác, cảnh báo nghiêm khắc cho con mèo đen nhỏ.

Mèo đen run rẩy lỗ tai, ngồi tại chỗ không đi theo nữa. Nhìn bóng lưng Thôi Tây Sinh, trong con ngươi đen có ánh sáng trong nháy mắt hiện lên.

Dung Hạc Đường mang theo Mạnh Giang Thiên ăn một bữa cơm trưa thịnh soạn, lại cho Mạnh Giang Thiên ba địa chỉ. Ba nơi này có hiềm nghi rất lớn, hy vọng Mạnh Giang Thiên có thể cẩn thận kiểm tra một lần.

Mạnh Giang Thiên ăn no uống đủ, nấc một cái, đột nhiên có một loại cảm giác bị người ta làm lừa sử dụng. Nhưng vì trực thăng, anh chịu đựng.

Tuần tra qua lại giữa ba nơi cả buổi chiều, Mạnh Giang Thiên rốt cục có phát hiện.

Đáy hồ nhân tạo của một công viên, khi chạng vạng tiếp cận, truyền đến một trận dị năng rung động, dị năng rung động không rõ ràng lắm, Mạnh Giang Thiên vẫn cảm giác được.

Mạnh Giang Thiên lập tức trốn ở phía sau cây cối. Chờ đợi một lúc, đợi đến khi rực rỡ lên đèn, trong công viên cũng không còn người, cỗ dị năng rung động kia cũng không có xuất hiện nữa.

Mạnh Giang Thiên nhìn sắc trời, đã đến lúc về nhà. Do dự một lát, Mạnh Giang Thiên muốn xuống dưới nước kiểm tra một chút, nếu không có việc gì, anh phải về nhà bồi vợ.

.....????????.....

20/9/2021

#NTT

Bình luận

Truyện đang đọc