SAU KHI TẬN THẾ TÔI ĐƯỢC BẠN TRAI CŨ CỨU

"Cậu thực sự có thai?" Mạnh Giang Thiên cảm thấy mình đang nằm mơ, không ngừng đánh giá bụng nam nhân.

"Đây là mấy ngày trước cậu ấy làm kiểm tra, cậu cũng là bác sĩ, hẳn hiểu được đi." Người phụ nữ đưa cho Mạnh Giang Thiên một tờ giấy.

Đây là một hình siêu âm B, trên giấy thực sự là hình ảnh của một thai nhi hai tháng.

Tên trên danh sách kiểm tra là Trịnh Ngẫu.

"Cậu tên là Trịnh Ngẫu?" Mạnh Giang Thiên ngẩng đầu hỏi người đàn ông đang mang thai.

"Ừm." Trịnh Ngẫu gật đầu.

"Ai làm cho cậu mang thai?"

"Tôi." Người đàn ông bên cạnh Trịnh Ngẫu rất thẳng thắn thừa nhận.

"Hai người làm siêu B ở đâu? một người đàn ông mang thai, tôi cũng chưa nghe tin đồn lớn như vậy."

"Kiểm tra là người của chúng tôi, nếu cậu muốn Thôi Tây Sinh cũng kiểm tra một chút, tôi có thể sắp xếp cho cậu." Một nữ sinh khác trong phòng nói.

"Cô là ai?" Mạnh Giang Thiên đánh giá nữ sinh hỏi.

"Quên mất, cậu vào lâu như vậy, tôi cũng quên giới thiệu chúng tôi cho cậu."

Lâm Vi Hồng đột nhiên mở miệng giới thiệu: "Trịnh Ngẫu, Hà Hoan. Bọn họ trước tận thế chính là một đôi. Ngụy Linh Linh, Vệ Lâm, hai người bọn họ trước tận thế cũng là một đôi. Tôi là Lâm Vi Hồng, một người cô đơn." Nữ nhân đối với Mạnh Giang Thiên ném một cái mị nhãn.

"Lần trước cô nói với tôi, muốn tôi vận chuyển dị năng vào trong bụng Thôi Tây Sinh là chuyện gì?" Mạnh Giang Thiên không để ý đến đôi mắt quyến rũ của Lâm Vi Hồng, lạnh lùng trả siêu âm B cho Lâm Vi Hồng hỏi.

"Em bé trong bụng là để hấp thụ chất dinh dưỡng của mẹ. Cơ thể của một người đàn ông, cậu ấy bẩm sinh không cung cấp cơ quan dinh dưỡng cho cả hai người. Vì vậy, sau khi đàn ông mang thai em bé, em bé sẽ hấp thụ dinh dưỡng của chính người mẹ nam, nếu dinh dưỡng không theo kịp, em bé sẽ gϊếŧ mẹ nam."

"Lúc cậu ấy mang thai sơ kỳ, trong vòng một tháng liền gầy đi ba mươi cân, gầy như củi khô. Đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ cũng chỉ nói là thiếu máu. Uống thuốc, thực phẩm bổ sung cũng vô dụng, cậu ấy thiếu chút nữa bị đứa nhỏ trong bụng hút chết. Là Hà Hoan thấy còn nước còn tát, muốn dùng dị năng cứu mạng cậu ấy."

"Kết quả liền chó ngáp phải ruồi, em bé trong bụng cậu ấy hấp thu năng lượng dị năng, sẽ không đi hấp thu dinh dưỡng của thân thể cậu ấy nữa. Cậu xem hiện tại cậu ấy nuôi, trên bụng đều có thịt thừa. Tôi từ xa nhìn qua Thôi Tây Sinh, sắc mặt cậu ấy rất không tốt, tái nhợt như quỷ, gầy đến nỗi quần áo rộng thùng thình."

"Bây giờ cậu ấy bị thiếu máu nghiêm trọng còn buồn ngủ. Nếu cậu ấy tiếp tục chịu đựng như vậy, cũng cách Phi Thăng không xa." Lâm Vi Hồng giải thích.

Lời nói của Lâm Vi Hồng hoàn toàn nói trúng tình huống của Thôi Tây Sinh.

Mạnh Giang Thiên nhíu mày thành chữ Xuyên. Nhớ tới trước kia Thôi Tây Sinh khẩn trương như vậy, không cho anh bắt mạch, phỏng chừng là đã biết chuyện mình mang thai.

Chuyện lớn như vậy, em ấy thế nhưng giấu anh. Hôm nay nếu anh không tới gặp những người này, cũng không biết chuyện, còn cho rằng Thôi Tây Sinh chỉ là thiếu máu rất nghiêm trọng.

Cứ kéo dài như vậy, về sau nói không chừng thật sự sẽ mất đi Thôi Tây Sinh, thậm chí ngay cả bé con cũng mất.

Nghĩ đến Thôi Tây Sinh giấu giếm lâu như vậy, Mạnh Giang Thiên nhất thời vừa tức vừa đau lòng. Đứa nhỏ ngu ngốc này, trở về nhất định phải lột quần cậu, dùng đế giày đánh mấy cái mới thể làm cho cậu nhớ lâu.

Mạnh Giang Thiên đứng tại chỗ nghĩ muốn trừng phạt Thôi Tây Sinh, Lâm Vi Hồng cho rằng anh vẫn không tin, nháy mắt với Trịnh Ngẫu.

Trịnh Ngẫu nhìn hiểu, kéo cánh tay Hà Hoan làm nũng: "Chồng, em đói bụng, em muốn dị năng của anh."

Hà Hoan rất phối hợp đặt tay lên bụng Trịnh Ngẫu. Dị năng hệ đất màu vàng nhạt hơi tỏa sáng.

Một cỗ sinh lực yếu ớt từ trong bụng Trịnh Ngẫu hiện lên, vui vẻ hấp thu năng lượng dị năng trong tay Hà Hoan.

Trịnh Ngẫu cư nhiên thật sự mang thai.

Mạnh Giang Thiên nhìn chằm chằm Trịnh Ngẫu, đột nhiên nhớ tới anh và Thôi Tây Sinh tựa hồ lại có chút bất đồng.

"Người đàn ông đang mang thai đứa bé có phải mị lực cũng đột nhiên tăng lên hay không?" Mạnh Giang Thiên cẩn thận nhìn Trịnh Ngẫu, hoàn toàn không có cảm giác động tâm.

"Cái này ngược lại không có." Lâm Vi Hồng nhìn Trịnh Ngẫu, hoàn toàn không có cảm giác.

"Cậu cũng không có cảm giác sao?" Mạnh Giang Thiên nhìn về phía Vệ Lâm.

Thôi Tây Sinh hấp dẫn hình như đều là đàn ông, Lưu An Na cùng Thôi Tây Sinh ở cùng một mái nhà, đối với Thôi Tây Sinh không có cảm giác, thậm chí nhìn nhau không vừa mắt.

Vệ Lâm không hiểu sao lại nhìn Trịnh Ngẫu, lắc đầu ôm Ngụy Linh Linh. Hắn vẫn thích nữ sinh nhu nhược yếu đuối.

Mạnh Giang Thiên nhíu mày, tình huống của Trịnh Ngẫu và Thôi Tây Sinh tựa hồ không giống nhau. Lời nói của những người này không thể được tin tưởng đầy đủ.

"Chúng tôi không phải chuyên môn nghiên cứu những thứ này, chuyện của Trịnh Ngẫu cũng là đánh bậy đánh bạ mới phát hiện. Chúng tôi nói cho cậu biết, cũng là không muốn Thôi Tây Sinh mất đi tính mạng. Thuận tiện kéo nhân tình với cậu, dù sao chúng tôi còn có việc cầu xin cậu. Nếu cậu muốn biết tình huống thân thể của Thôi Tây Sinh rốt cuộc như thế nào, có thể cùng chúng tôi hợp tác. Chỉ cần tìm được phòng thí nghiệm ở khu an toàn này, cứu Hách viện trưởng, ông nhất định sẽ giúp cậu điều trị tốt thân thể Thôi Tây Sinh."

"Hách viện trưởng? Hách Nhân?" Đột nhiên nghe được cái tên quen thuộc, Mạnh Giang Thiên có chút kinh ngạc hỏi.

"Đúng, chính là viện trưởng Hách Nhân của bệnh viện đại học các cậu. Ông ấy còn kiểm tra thai cho Thôi Tây Sinh, ông ấy hẳn là hiểu rõ tình huống thân thể của Thôi Tây Sinh nhất. Cho nên, chúng tôi mới tìm cậu cứu Hách viện trưởng." Lâm Vi Hồng gật đầu nói.

"Hách viện trưởng bị làm sao? Tại sao phải cứu ông ấy? Các cậu là ai?"

"Trong khu an toàn này có một phòng thí nghiệm ngầm, chuyên làm một số thí nghiệm không thể nhìn thấy, trước kia chúng tôi là vật thí nghiệm bị bắt trong phòng thí nghiệm. Hách viện trưởng thức tỉnh hệ tinh lọc, một loại dị năng có thể tinh lọc virus zombie. Đáng lẽ ông ấy cũng bị bắt dưới tầng hầm."

"Nhưng ông ấy là dị năng phụ trách thí nghiệm, và chúng tôi là vật thí nghiệm của ông ấy. Cũng may mắn chúng tôi là vật thí nghiệm của Hách viện trưởng, ông ấy không đành lòng đem chúng tôi làm thí nghiệm, thả chúng tôi ra. Trước khi đi, ông ấy yêu cầu chúng tôi ra ngoài tìm cậu cứu ông ấy. Cũng nhấn mạnh tên của cậu và Thôi Tây Sinh."

"Hách viện trưởng nói, với năng lực của cậu, các cậu nhất định có thể chống đỡ đến khu an toàn. Hách viện trưởng còn nói, chỉ cần cậu đi cứu ông ấy, ông ấy có thể tự mình chăm sóc Thôi Tây Sinh, bảo đảm Thôi Tây Sinh có thể khỏe mạnh sinh ra một bảo bối khỏe mạnh. Chúng tôi ra ngoài chờ thật lâu, ngày hôm qua cậu nổi bật như vậy, đẳng cấp so với Lưu Thắng Huy còn cao hơn, chúng tôi lập tức nghe nói tên cậu, mới đi tìm cậu."

Lâm Vi Hồng giải thích hết thảy đều quá mức trùng hợp, lại có chút hoang đường, Mạnh Giang Thiên luôn không cách nào hoàn toàn tương xứng với lời nói của bọn họ.

Mà muốn phân biệt những lời này thật hay giả, nhất thời cũng nhìn không ra. Chỉ có thể thà sai, cũng không thể buông tha.

"Các cậu bị bắt đi làm thí nghiệm gì?" Mạnh Giang Thiên muốn hiểu rõ hơn, thâm nhập hỏi.

"Thí nghiệm cấy ghép tinh hạch." Lâm Vi Hồng nói một danh từ khiến người ta có chút kinh ngạc.

"Tinh hạch còn có thể cấy ghép?" Mạnh Giang Thiên nhướng mày hỏi.

"Không thể, cho nên mới phải làm thí nghiệm."

Lâm Vi Hồng lắc đầu, nói tiếp: "Lưu Thắng Huy muốn chế tạo một đội quân dị năng giả hoàn toàn nghe lệnh của hắn. Hắn muốn đem tinh hạch dị năng giả không nghe lời cấy ghép lên người người nghe lời. Về phần nguồn gốc tinh hạch, zombie, tinh hạch dị năng giả hắn đều không từ chối."

"Mà hiện tại đại sảnh dịch vụ dị năng giả thu mua tinh hạch không đủ đóng góp thí nghiệm của hắn. Cho nên hắn đem sự chú ý đặt lên người dị năng giả. Miễn là có thể thử nghiệm thành công, hắn ta không quan tâm bao nhiêu người đã chết."

"Chúng tôi chính là dị năng giả bị hắn cướp lấy tinh hạch. Nếu cậu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện dị năng giả trong khu an toàn sẽ mất tích thường xuyên. Dị năng giả không trở về sẽ bị coi là chết trong tự nhiên, trong tận thế, người nhà đều không ở bên cạnh, cũng không ai đi tìm bọn họ."

"Lúc trước chúng tôi cao hứng phấn chấn đi tới khu an toàn, đợi còn chưa tới ba ngày, đã bị làm cho ngất xỉu đưa đến phòng thí nghiệm. Nếu không phải Hách viện trưởng cứu chúng tôi, thi thể chúng tôi hiện tại đều đã bị quấy nát, huyết nhục lấy đi đút cho zombie bị hắn bắt về nhốt lại."

"Hắn bắt zombie làm gì?"

"Người bình thường không có cách nào thừa nhận năng lượng tinh hạch cấy ghép, đều đã chết, cho nên hắn muốn đem tinh hạch cấy lên người zombie thử xem. Dù sao zombie đã là người nửa chết, nói không chừng có thể thừa nhận năng lượng tinh hạch."

"Vậy hắn có thành công không?"

"Không biết, thời điểm chúng tôi chạy trốn, hắn còn chưa thành công. Chỉ là hắn vẫn buộc Hách viện trưởng thanh lọc virus trên người zombie. Hách viện trưởng không muốn giúp phe liên minh, liền để cho chúng tôi đi ra ngoài tìm cứu binh."

"Chúng tôi đã liên lạc với một ít dị năng giả, chỉ cần tìm được vị trí cụ thể của phòng thí nghiệm, có một cơ hội thích hợp, chúng tôi sẽ tiến công vào. Trong phòng thí nghiệm cũng không có bao nhiêu dị năng giả trông coi, nhưng đẳng cấp đều rất cao. Một dị năng giả trong đó cũng có thể đánh năm sáu người cấp thấp như chúng tôi."

"Bất quá đẳng cấp của bọn họ có cao hơn nữa cũng không cao bằng cậu, nếu như cậu gia nhập chúng tôi, chúng tôi nhất định có thể cứu Hách viện trưởng, vạch trần dã tâm lòng lang dạ sói  của Lưu Thắng Huy. Giải cứu những dị năng giả sau này."

"Không phải các cậu trốn thoát khỏi phòng thí nghiệm sao? Sao không thể tìm thấy vị trí của phòng thí nghiệm?"

"Phòng thí nghiệm chúng tôi chạy trốn đã bị dọn sạch, Lưu Thắng Huy đổi chỗ khác, chúng tôi không biết ở đâu."

Mạnh Giang Thiên không muốn hỏi, không nhúc nhích nhìn Lâm Vi Hồng, điều tra tính chân thật trong lời nói của cô.

Lâm Vi Hồng chớp chớp đôi mắt to, chân thành nhìn Mạnh Giang Thiên. Đáng tiếc cô quá mức quyến rũ, trong mắt to không có ánh mắt đáng tin cậy nửa phần.

Mạnh Giang Thiên vẫn bán tín bán nghi, không thể hoàn toàn tín nhiệm cô.

"Cậu hiện tại không tin tôi không sao, Hách viện trưởng tạm thời sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng, cậu có thể trở về quan sát thêm vài ngày, sẽ phát hiện dị năng giả không ngừng mất tích. Trở về dùng dị năng của cậu bổ sung cho Thôi Tây Sinh, bé con là của cậu, nó sẽ rất thích dị năng của cậu. Đứa nhỏ thoải mái, Thôi Tây Sinh cũng thoải mái. Sắc mặt cũng sẽ càng ngày càng tốt."

"Nếu cậu có thể, cậu cũng giúp chúng tôi theo dõi những gì phòng thí nghiệm làm. Nhưng hãy cẩn thận, ở đây đầy đường phố là camera giám sát. Nếu cậu muốn tìm chúng tôi, cậu có thể đến cửa hàng này để tìm. Em trai của chủ cửa hàng này là một dị năng, người đã bị gϊếŧ trong phòng thí nghiệm. Hắn vẫn cho rằng em trai của hắn bị zombie gϊếŧ chết ngoài tự nhiên, hiện tại hắn đã gia nhập chúng tôi, tuyệt đối đáng tin cậy."

"Tôi sẽ cân nhắc." Mạnh Giang Thiên nhìn chằm chằm Lâm Vi Hồng một lúc lâu, lại nhìn Trịnh Ngẫu, cuối cùng vẫn không cự tuyệt.

Nghĩ bên ngoài có camera giám sát, Mạnh Giang Thiên thành thành thật thật đi xuống lầu, ở trong cửa hàng mua hai đôi dép lê, từ cửa hàng nghênh ngang đi ra ngoài.

Mấy người trong phòng nhìn theo Mạnh Giang Thiên rời đi, Ngụy Linh Linh có chút lo lắng nói: "Vi Hồng tỷ, cậu ấy sẽ giúp chúng ta sao?"

"Tôi đều mang Hách viện trưởng ra, có tám phần khả năng đi."

"Nhưng Hách viện trưởng căn bản cũng không có nhắc tới chuyện của cậu ấy và Thôi Tây Sinh với chúng ta, nếu cậu ấy biết chúng ta lừa gạt, cậu ấy có thể trở mặt hay không?"

"Cô không nói tôi không nói, làm sao cậu ấy biết chúng ta đã lừa dối cậu ấy. Hơn nữa, tôi cũng không lừa gạt cậu ấy, Hách viện trưởng hiện tại thật sự chờ cứu. Về phần chuyện của Thôi Tây Sinh và Hách viện trưởng cũng là trùng hợp, tôi chỉ lợi dụng một chút trùng hợp này kéo vào quan hệ một chút mà thôi."

"Hách viện trưởng được cứu ra, cũng nhất định sẽ giúp cậu ấy điều trị tốt thân thể Thôi Tây Sinh. Cứu Hách viện trưởng, một nhà ba người bọn họ có thể cùng Mỹ Mỹ ở một chỗ, cậu ấy cũng không thiệt thòi." Lâm Vi Hồng có chút chột dạ, giọng nói lại rất lớn, nói cũng là hợp tình hợp lý.

"Kết quả điều tra, Mạnh Giang Thiên cũng không phải người rộng lượng, hy vọng cậu ấy có thể nể mặt Hách viện trưởng, không so đo với chúng ta đi."

Trịnh Ngẫu sờ bụng thở dài, Lâm Vi Hồng chột dạ gãi gãi đầu.

.....????????.....

-Hôm nay 7 chương đã nha.

17/9/2021

#NTT

Bình luận

Truyện đang đọc