SAU KHI TẬN THẾ TÔI ĐƯỢC BẠN TRAI CŨ CỨU

Mạnh Giang Thiên để lại rất nhiều thức ăn, một trăm người miễn cưỡng đủ chia, hơn một trăm người xé túi thanh âm còn rất vang dội, Thôi Tây Sinh nghe nhưng lại rất nháo tâm.

Triệu Gia Khắc thấy Thôi Tây Sinh nhíu mày, sắc mặt không phải rất tốt, suy nghĩ khổ sở muốn an ủi nói: "Những thức ăn này chia ra thì chia đi, Mạnh Giang Thiên hẳn là sắp trở về, cậu ấy trở lại, liền có thức ăn ăn. Cậu ấy cũng sẽ giúp cậu nuốt cơn tức này. Lưu An Na kia nhìn tưởng là một cô gái rất hiểu chuyện, không nghĩ tới là một dây leo bám tường. Cậu không cần lo lắng, Mạnh Giang Thiên hướng về phía cậu, chờ cậu ấy trở về, tôi nhất định sẽ nói cho cậu ấy biết chuyện Lưu An Na làm."

"Cậu đừng nói lung tung, đó chính là bạn gái của Mạnh Giang Thiên, cậu muốn cáo trạng cũng phải xem thân phận của cô ta. Đừng cáo trạng không được, lại bị Mạnh Giang Thiên giáo huấn một trận, tôi cũng không cứu được cậu."

"Bạn gái gì, tôi thấy Mạnh Giang Thiên căn bản không thích cô ta, đều là cô ta tự mình đa tình." Triệu Gia Khắc không để ý, khinh thường chửi bới.

Nhìn sắc mặt Thôi Tây Sinh, Triệu Gia Khắc lại thăm dò hỏi: "Thôi Tây Sinh, cậu và Mạnh Giang Thiên có phải là loại quan hệ kia hay không?"

Thôi Tây Sinh cả người cứng đờ, liếc Triệu Gia Khắc một cái, trầm mặc lại dời tầm mắt.

Là cậu biểu hiện quá rõ ràng, hay là Mạnh Giang Thiên bỏ sót nhân bánh?

Thấy Thôi Tây Sinh không phản cảm vấn đề này như trước, Triệu Gia Khắc bát quái hừng hực thiêu đốt, tiếp tục nói: "So với Lưu An Na, Mạnh Giang Thiên thái độ đối với cậu càng giống đối đãi với một bạn gái hơn. Ngày tận thế vừa mới bắt đầu, tôi đã nhìn thấy Mạnh Giang Thiên thức tỉnh dị năng, dao gió vung lên, zombie đã bị chém thành hai nửa."

"Lúc ấy là trong phòng học, cậu ấy che chở Lưu An Na, ở trong đống zombie gϊếŧ ra một con đường máu, những người bình thường như chúng tôi đi theo cậu ấy mới có thể chạy ra khỏi tòa nhà giảng dạy. Ra khỏi tầng, cậu ấy liền dẫn Lưu An Na bay lên nóc nhà, lúc ấy tôi cũng cho rằng cậu ấy và Lưu An Na là một đôi. Nhưng cậu ấy buông Lưu An Na xong bay đi, không bao lâu sau liền cứu cậu trở về. Cậu lúc ấy không nhìn thấy, vẻ mặt bảo bối của cậu ấy đâu, tôi liền biết hai người quan hệ không bình thường. Hai người thật sự có thể giấu, Mạnh Giang Thiên cũng coi như là nhân vật làm mưa làm gió của đại học chúng ta, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghe nói cậu ấy yêu đương."

"Không nghe nói là đúng rồi, bởi vì tôi căn bản không yêu đương với anh ấy, cậu nhìn thấy cũng đều là ảo giác. Lưu An Na mới là bạn gái anh ấy thừa nhận, nếu cậu muốn đi theo Mạnh Giang Thiên, cũng đừng đứng sai người, đừng ở trên người tôi tốn nhiều sức lực."

Trong đầu Thôi Tây Sinh vẫn nhớ rõ ngày chia tay, Mạnh Giang Thiên lạnh lùng nói ra hai chữ "bạn tinh".

Thập phần thiếu đánh!

Ấn tượng quá mức khắc sâu, càng nghĩ càng giận, Triệu Gia Khắc nói, một chữ cậu cũng không tin.

Triệu Gia Khắc nhìn Thôi Tây Sinh càng ngày càng tức giận, thức thời không nói. Nhưng đối với lời nói của Thôi Tây Sinh hắn cũng không tin.

Mạnh Giang Thiên căn bản cũng không giấu diếm, rõ ràng rất bảo bối với Thôi Tây Sinh, nếu hắn thật sự đi giúp Lưu An Na, đó mới là tìm nhầm người.

Ban đêm đúng hẹn mà đến, tiếng gầm gừ của zombie dưới tầng liên tiếp vang lên. Tận thế đã một tuần, người sống có thể trốn đều trốn đi.

Zombie dưới lầu không có nguồn thức ăn, gần đây đã bắt đầu nội đấu, mỗi buổi tối đều kêu loạn, chia thức ăn đồng loại.

Mạnh Giang Thiên đứng trên nóc nhà, nhìn zombie dưới tầng đánh nhau, ngẫu nhiên có tinh hạch lăn lộn trong đống máu thịt hôi thối, một giây sau lại bị zombie giẫm vào.

Hai ngày hai đêm này, anh không biết gϊếŧ bao nhiêu zombie, tinh hạch còn chưa kịp nhặt, phỏng chừng có không ít.

Gϊếŧ chóc lâu như vậy, năng lượng dị năng cuồng bạo trong cơ thể cũng đã tiêu tan không ít. Trước đó nửa giờ phải tiêu hao một lần, hiện tại có thể chống đỡ đến một giờ.

Mạnh Giang Thiên muốn mang thức ăn trên nóc nhà về, nhưng một giờ lộ trình đi lại có chút miễn cưỡng, Mạnh Giang Thiên vẫn buông tha.

Khoảng cách gϊếŧ chóc lần trước đã qua nửa giờ, dị năng trong cơ thể lại khôi phục bảy tám phần, qua nửa giờ nữa, lại không chịu nổi, còn phải đi gϊếŧ zombie.

Mạnh Giang Thiên nhíu mày, không ngừng gϊếŧ zombie làm cho anh có chút chán ghét. Anh hiện tại rất muốn nhìn thấy Thôi Tây Sinh, ôm cậu vào trong ngực, cảm giác ấm áp, mềm mại so với những zombie thối rữa này tốt hơn nhiều lắm.

Mạnh Giang Thiên nhìn zombie dưới tầng, càng nhìn càng phiền, lưỡi dao gió không cần tiền ném ra ngoài, trong đàn zombie vẻ mặt mờ mịt ngã xuống. Hiện tại có thể tiêu hao một chút dị năng.

Mạnh Giang Thiên vung lưỡi dao gió về phía đàn zombie, đột nhiên phát hiện giữa hai tòa nhà đối diện, một zombie cô đơn ngồi xổm ở bên trong, bình tĩnh chơi đùa cánh tay bị gãy của nó.

Cái kia hẳn là zombie đi. Mạnh Giang Thiên híp mắt, nương theo ánh trăng tròn nhìn chăm chú vào sinh vật kia.

Mạnh Giang Thiên sở dĩ không thể xác nhận rốt cuộc là cái gì, bởi vì zombie này cùng zombie bình thường không giống nhau.

Toàn thân hắn cũng là máu thịt thối rữa, nhưng khuôn mặt lại là bộ dáng của con người bình thường. Dưới ánh trăng, Mạnh Giang Thiên đều có thể nhìn ra được người này trông như thế nào.

Tiểu nam sinh rất thanh tú, tuổi không lớn lắm, hẳn chỉ có mười lăm mười sáu tuổi, đáng tiếc gặp phải tận thế, chết non ở tuổi hoa mùa.

Mặt nam sinh tuy rằng rất bình thường, nhưng lại có một đôi mắt màu xám chỉ có ở zombie.

Mắt xám nhìn cánh tay mình, máu thịt trên cánh tay không ngừng khôi phục thành bộ dáng nhân loại bình thường, lại bởi vì virus zombie nhanh chóng thối rữa.

Zombie nhỏ tựa hồ cảm thấy loại thối rữa không ngừng khôi phục này rất thú vị, một mình ngồi xổm trong ngõ hai tòa nhà chơi đùa vui vẻ.

Mạnh Giang Thiên quan sát trong chốc lát, đột nhiên ánh mắt sáng lên, con zombie này có phải thức tỉnh dị năng đặc thù hay không?

Dị năng có thể khôi phục thân thể hẳn là loại gì, dị năng hệ chữa khỏi?"

Loại dị năng này hẳn là sẽ rất hi hữu, nếu có thể tùy thời tùy chỗ khôi phục thương thế của mình, ở tận thế loại dị năng này có lẽ chính là cái mạng thứ hai.

Chính là không biết dị năng này có thể thanh trừ virus zombie sau khi người bình thường bị zombie cắn hay không. Nếu là có thể, vậy thật sự chính là bảo mệnh thần kỹ.

Bất quá nhìn tình huống của tiểu zombie, hình như loại dị năng chữa trị này cũng không thể thanh trừ virus zombie, nhưng có thể khôi phục thương thế là đủ rồi.

Mạnh Giang Thiên đối với tinh hạch của tiểu zombie nhất định phải có, lưỡi dao gió lặng yên không tiếng động lướt qua, đầu tiểu zombie nghiêng một cái, yên lặng rời khỏi nhân thế.

Nhưng máu tươi gần đầu zombie lại hấp dẫn sự chú ý của zombie phụ cận.

So với máu hôi thối của đồng loại, zombie càng thích máu tươi hơn. Bọn nó dứt khoát vứt bỏ đồng loại hôi thối, cất hai chân vụng về chạy về phía tiểu zombie.

Mạnh Giang Thiên tự nhiên sẽ không cho bọn nó cơ hội mang đi cái đầu zombie mới mẻ này. Hệ không gian liên tục thuấn di đến bên cạnh tiểu zombie, Mạnh Giang Thiên nhặt đầu tiểu zombie lên, một trận gió lại bay trở về nóc nhà.

Máu thịt tươi hấp dẫn đàn zombie vây quanh dưới lầu, đáng tiếc bọn nó không có trí tuệ cũng sẽ không mở cửa tiến vào tòa nhà.

Mạnh Giang Thiên dùng lưỡi dao gió cắt đầu tiểu zombie ra, một viên tinh hạch tròn màu trắng to bằng hạt đậu bị đào ra.

Không có năng lượng tinh hạch chống đỡ, đầu tiểu zombie nhanh chóng thối rữa, trở thành đầu zombie chân chính.

Mạnh Giang Thiên tiện tay ném đầu tiểu zombie xuống dưới lầu nện lên người một con zombie. Cánh tay thối rữa của zombie trực tiếp bị đầu nhỏ rơi xuống đập gãy.

Zombie gặp tai ương đột ngột không để ý tới cánh tay mình bị gãy, quay qua nhìn đầu nhỏ bị cắt làm hai nửa, ghét bỏ rời đi.

Đồng loại hôi thối nó đã ăn đủ rồi, nó muốn rời khỏi nơi này đi tìm máu thịt tươi.

Mạnh Giang Thiên tay đầy máu tươi, nắm tinh hạch màu trắng nhuộm máu, một làn nước chảy ở lòng bàn tay ngưng tụ, rửa sạch máu tươi trên bàn tay cùng tinh hạch.

Mạnh Giang Thiên ăn năm viên tinh hạch hệ cây, thức tỉnh dị năng hệ cây, nhịn không được tham lam lại ăn ba viên tinh hạch hệ nước.

Cũng là ba viên tinh hạch hệ nước này làm cho anh thiếu chút nữa không khống chế được, bạo thể mà chết.

Nhưng chống đỡ qua đó chính là đáng giá, nước là nguồn sinh mệnh, có hệ thống nước cũng không cần sợ sau này không có nước uống.

Anh hiện tại hệ cây và dị năng hệ nước đều thành công dung hợp, chỉ cần lại cắn nuốt tinh hạch hệ đất, cùng hệ nước hệ cây phối hợp, Mạnh Giang Thiên đều có thể lên kế hoạch sau này tìm một mảnh đất tự mình trồng thức ăn.

Rửa sạch tinh hạch, Mạnh Giang Thiên thu vào trong không gian của mình. Anh hiện tại dị năng dư thừa, không thể cắn nuốt tinh hạch nữa. Sau này tìm thời gian, cùng hệ nước nuốt.

Đối với nhân loại mà nói, địa cầu tiến vào tận thế. Nhưng đối với bản thân Trái Đất, những sinh vật trên cơ thể như thế nào cũng không ảnh hưởng đến sự quay tròn của nó.

Mặt trời mọc rồi lại hoàng hôn, trái đất vẫn hoạt động như bình thường. Qua đêm, mặt trời ló dạng, làm ấm mặt đất.

Thôi Tây Sinh ngồi trên thảm, dựa vào vách tường, lần đầu tiên cảm giác được đói khát. Tuy rằng không có thức ăn, nhưng Tề Thiên Sơn vẫn được hội trưởng học sinh an bài bên cạnh Thôi Tây Sinh bảo vệ.

Hội trưởng học sinh và Triệu Hoan Thụy lại đi ra ngoài tìm thức ăn. Không còn những thức ăn mà Thôi Tây Sinh đã có, hôm nay hai người bọn họ phải tìm thức ăn mang về.

Hai người này vừa đi lại là một ngày, Thôi Tây Sinh cũng đói bụng một ngày, ánh mắt nhìn thẳng về phía bầu trời, hy vọng Mạnh Giang Thiên có thể trở về.

Mạnh Giang Thiên tuy rằng là một tra nam cặn bã, lão lưu manh, nhưng ở tận thế, Thôi Tây Sinh không thể không thừa nhận, cậu phải dựa vào Mạnh Giang Thiên mới có thể sống sót.

Có Mạnh Giang Thiên ở bên cạnh, cậu dù oán hận Mạnh Giang Thiên, cũng sẽ tràn đầy cảm giác an toàn. Hiện tại vừa đói vừa lo lắng đề phòng, Thôi Tây Sinh sụt sịt mũi, còn có chút nhớ lão sắc dục.

Bụng rất đau, không biết là đói hay bé con trong bụng đang ầm ĩ. Thôi Tây Sinh nhẹ nhàng sờ bụng, muốn an ủi bảo bối yên lặng một chút.

Đáng tiếc tiểu quỷ này cũng thiếu đánh như cha nó, Thôi Tây sinh càng vuốt ve, bụng lại càng ngày càng đau. Đau đến mức Thôi Tây Sinh có chút hoảng hốt, đứa nhỏ cũng không nên xảy ra chuyện đi.

Mặt trời sắp lặn, hai dị năng giả kia còn chưa trở về, trễ như vậy không trở về, phỏng chừng lại không mang về thức ăn.

Nói Tào Tháo, Tào Tháo liền trở về, Thôi Tây Sinh đang nhớ hội trưởng học sinh và Triệu Hoan Thụy, hai người này vẻ mặt mệt mỏi trở về, không có gì bất ngờ, vẫn trở về tay không.

Đám người khi nhìn thấy hai người có chút động tĩnh, lại thấy hai người tay không trở về, lại yên lặng xuống.

"Hai người kia lại tay không trở về, ngày hôm qua cướp thức ăn của cậu, tôi xem hôm nay bọn họ lấy cái gì cho những người đó ăn. Không có Mạnh Giang Thiên, hai người bọn họ một chút thức ăn cũng không mang về được, dị năng giả cũng có chênh lệch." Triệu Gia Khắc tiến đến bên tai Thôi Tây Sinh, khinh thường nói. Thanh âm rất nhỏ, không để cho Tề Thiên Sơn nghe được.

.....????????.....

13/9/2021

#NTT

Bình luận

Truyện đang đọc