SAU KHI TẬN THẾ TÔI ĐƯỢC BẠN TRAI CŨ CỨU

Mấy người đều mang tâm tư ăn xong một bữa cơm trưa, nhà hàng miễn tiền cơm ba người, ở khu an toàn, ai dám chân chính thu tiền của Lưu Thắng Huy.

Lưu Thắng Huy lại nhất định phải đưa tiền, đường hoàng nói một đống, đơn giản là làm quản lý, hắn sẽ không lạm dụng quyền lực tư nhân.

Vừa nói vừa nhìn trộm biểu tình của Thôi Tây Sinh, đáng tiếc Thôi Tây Sinh tâm niệm người nhà của mình, hoàn toàn không có sùng bái nhìn Lưu Thắng Huy như trong tưởng tượng.

Cuối cùng chủ nhà hàng không nói được Lưu Thắng Huy, vẫn thu tiền.

Lưu Thắng Huy lại mang theo ba người trở lại đại sảnh phục vụ dị năng giả.

Bởi vì Mạnh Giang Thiên là dị năng giả, khu an toàn phân phối cho Mạnh Giang Thiên một căn nhà hai phòng ngủ một sảnh. Bất quá cũng không phải miễn phí, một tháng vẫn cần một ngàn giá trị cống hiến.

Tháng này chưa phải trả, tháng sau sẽ phải trả hai ngàn tiền cống hiến thuê nhà một lần.

Mạnh Giang Thiên và Thôi Tây Sinh vốn định ở một người một gian, nhưng Lưu An Na nhất định phải ở cùng một chỗ với Mạnh Giang Thiên.

Mạnh Giang Thiên cao hứng thuận thế cùng Thôi Tây Sinh ở chung một gian phòng, Lưu An Na nhất thời hối hận, trong lúc vô tình lại đem hai người đến cùng một chỗ.

Ngôi nhà mặc dù không lớn, nhưng đã được trang bị tốt, đồ nội thất và thiết bị điện đầy đủ, xách người vào liền có thể ở.

Thôi Tây Sinh chọn phòng ngủ chính rộng rãi sáng sủa, không để ý ánh mắt khát vọng của Lưu An Na, trực tiếp cởi giày, nằm trên chiếc giường lớn mềm mại.

Giường đôi rộng rãi thoải mái hơn nhiều so với đệm thể thao nhỏ hẹp, Thôi Tây Sinh nằm khoe với Lưu An Na trong chốc lát, mí mắt dần dần nặng nề, chỉ chốc lát sau đã ngủ thiếp đi.

Mạnh Giang Thiên kéo Lưu An Na đến một phòng khác, tuy rằng là phòng ngủ thứ hai, ánh sáng cũng không tệ.

Lưu An Na cũng đã lâu không tắm rửa thật tốt, uyển chuyển đi vào phòng vệ sinh, tắm nước nóng.

Lúc đi ra, chỉ quấn một cái khăn tắm, lắc lư hai chân dài chuẩn bị quyến rũ Mạnh Giang Thiên một phát.

Nhưng vừa đi ra, phòng khách trống rỗng, Mạnh Giang Thiên căn bản không ở phòng khách.

Lưu An Na dán lên cửa phòng Thôi Tây Sinh nghe một hồi, trong phòng im ắng, cũng nghe không ra Mạnh Giang Thiên có ở bên trong hay không.

Xoay tay nắm cửa mà không mở được. Đứng ở cửa, khuôn mặt âm trầm đứng trong chốc lát, Lưu An Na thập phần không cam lòng trở lại phòng ngủ của mình thay quần áo.

Thôi Tây Sinh ngủ rất say, nhất thời không tỉnh lại, Mạnh Giang Thiên sợ Lưu An Na làm chút động tác với Thôi Tây Sinh.

Thừa dịp Lưu An Na tắm rửa, vào phòng khóa trái cửa phòng, để lại một tờ giấy, bảo Thôi Tây Sinh cẩn thận Lưu An Na, không nên tùy tiện mở cửa, liền từ cửa sổ bay ra ngoài.

Khu an toàn này còn rất xa lạ, Mạnh Giang Thiên muốn mau chóng tìm hiểu tình huống nơi này. Nếu xuất hiện sự kiện bất ngờ, lúc chạy trốn cũng sẽ không kinh hoảng thất thố.

Tìm một góc hẻo lánh, Mạnh Giang Thiên bay lên không trung, nhìn xuống toàn bộ khu an toàn, một nơi rất lớn.

Nhưng vì ở lại nhiều người, tòa nhà được xây dựng có chút dày đặc, nhìn trên không trung, đường đều bị tòa nhà che khuất.

Mạnh Giang Thiên ở giữa không trung tận lực ghi nhớ bản đồ địa hình khu an toàn trong đầu.

Mà ở phía nam khu an toàn, một trang trại xanh mướt thu hút sự chú ý của Mạnh Giang Thiên.

Trước sự ngạc nhiên của anh, trang trại không nằm trong khu an toàn, ở bên ngoài bức tường cao, chỉ sử dụng dây thép gai để cuộn lại một vùng đất rộng lớn.

Zombie đối với cây trồng không có hứng thú, bình thường sẽ không đến chà đạp nông trường. Bên ngoài cũng không có nhiều zombie như vậy, nông trại xây dựng trong tự nhiên coi như an toàn, cũng sẽ không chiếm dụng không gian ở.

Chỉ cần đi ra ngoài trồng rau sẽ nguy hiểm hơn một chút. Mạnh Giang Thiên bay lên trang trại, nhìn thấy một máy bay không người lái đang bay phía trước mình.

Vung tay lên, không gian bên cạnh Mạnh Giang Thiên gấp lại, giấu đi bóng dáng của anh.

Máy bay không người lái đi vòng quanh trang trại vài vòng, xác nhận an toàn, một nhóm dị năng giả mới dám ra khỏi khu vực an toàn, ba chiếc xe tải lớn chạy như điên về phía trang trại.

Chiếc xe chạy vào trang trại, một nhóm người nối đuôi nhau ra khỏi xe.

Có dị năng giả cũng có người bình thường, nông trường có rau củ quả chín, công nhân bình thường đi thu hoạch cũng đã quen thuộc.

Những người có năng lực khác nhau thì ba người một tổ phối hợp, thúc đẩy cây trồng chưa chín.

Hệ đất, hệ cây, hệ nước, ba dị năng giả phối hợp, một mảnh bắp cải từ hạt rất nhanh biến thành bắp cải.

Mạnh Giang Thiên cẩn thận quan sát sự phối hợp của ba dị năng giả. Hệ nước tưới nước, hệ cây cung cấp năng lượng, hệ đất nhanh chóng dung hợp cây và nước vào trong đất, cung cấp nuôi dưỡng rau quả.

Hệ cây, hệ nước, Mạnh Giang Thiên đều cắn nuốt qua, còn thiếu một cái hệ đất, là anh có thể tự mình trồng rau.

Nhìn từng cây rau củ nhanh chóng mọc thành, Mạnh Giang Thiên quyết định nhất định phải tìm thời gian ăn mấy viên tinh hạch hệ đất.

Tận thế hết thảy đều là vô nghĩa, ăn no cơm mới là chính đạo.

Sau khi thu hoạch rau, đất trống rỗng, dị năng giả hệ cây một lần nữa lật đất, lại trồng rau mới.

Trong một chiếc xe tải đặt hạt giống, Mạnh Giang Thiên thừa dịp bọn họ đều bận rộn trên mặt đất, lặng lẽ đi vào trong xe, mỗi loại hạt giống đều trộm một nắm.

Anh cũng không phân biệt được là hạt giống gì, dù sao cũng lấy một chút, sau này gieo ra là biết.

Nhìn một hồi không có gì mới lạ, Mạnh Giang Thiên rời khỏi nông trại.

Trở lại khu an toàn, để nhớ rõ địa hình hơn, Mạnh Giang Thiên chuẩn bị tự mình cảm thụ một chút.

Đi trên con đường đông đúc, hai bên cửa hàng san sát, tuy rằng nhiều người, nhưng Mạnh Giang Thiên phát hiện người mua đồ vẫn rất ít.

Dù sao tận thế mới tới tám ngày, còn chưa có người có đủ cống hiến đi dạo phố.

Hầu hết các đường phố là những người bình thường và muốn tìm việc làm trong cửa hàng. Không có zombie uy hiếp, người vẫn phải ăn cơm.

Dọc theo đường đi, Mạnh Giang Thiên còn nhìn thấy rất nhiều người bình thường từ trên nóc nhà cùng nhau đi tới. Những người đó thấy anh đều vòng qua như thể anh là ôn thần.

Khu an toàn sẽ cung cấp thức ăn cho những người này trong ba ngày, giá thức ăn sẽ được ghi vào thẻ nhận dạng của những người này, sau này sẽ được trả lại, quá hạn còn có lãi suất.

Khu an toàn cũng sẽ phân công công việc cho họ, nếu không chấp nhận công việc được phân công bởi khu an toàn, bạn có thể tự mình tìm việc làm.

Nhưng chỉ có ba ngày, ba ngày sau khi không có thức ăn, phải dựa vào chính mình.

Đường phố đều dựa theo bố cục trước tận thế bố trí, không có gì mới lạ.

Buổi chiều hôm nay, Mạnh Giang Thiên đi đường phố, quen thuộc với tình huống của từng con đường.

Anh cũng không cố ý che dấu hành tung của mình, thời gian một buổi chiều, anh đều bại lộ dưới sự giám sát của đường phố.

Mà Lưu Thắng Huy trong phòng làm việc đang trong màn hình nhìn Mạnh Giang Thiên dạo phố cả buổi chiều.

"Tướng quân, cậu ta đã đi ba con phố rồi, cậu ta đây là muốn làm gì?" Lưu Thắng Huy nhìn mệt mỏi, Chu Diệu liền đứng lên.

"Cậu ta đang làm quen với địa hình, tiểu tử này còn rất cảnh giác. Hãy chăm sóc cậu ta, đừng để cậu ta thấy những gì không nên thấy." Lưu Thắng Huy ngẩng đầu nhìn thoáng qua màn hình, lại cúi đầu xử lý văn kiện.

"Vâng."

Mạnh Giang Thiên đi dạo cả buổi chiều, Chu Diệu và Lưu Thắng Huy liền nhìn cả buổi chiều.

Đi tới một vài nơi hẻo lánh, Chu Diệu và Lưu Thắng Huy sẽ khẩn trương nhìn chằm chằm màn hình trong chốc lát, cho đến khi Mạnh Giang Thiên rời đi.

Chạng vạng, Mạnh Giang Thiên xem đủ rồi, trở về.

"Tướng quân, cậu ta muốn trở về." Chu Diệu nhìn Mạnh Giang Thiên trên màn hình, có loại cảm giác rốt cục giải thoát.

Nhìn chằm chằm vào màn hình, cũng rất mệt mỏi.

Lưu Thắng Huy buông tài liệu trong tay xuống nhìn về phía màn hình giám sát, Mạnh Giang Thiên rốt cục trở lại gần căn nhà mà hắn đã chia cho anh.

Nhìn Mạnh Giang Thiên lắc lư quanh nhà, Lưu Thắng Huy cũng nhẹ nhàng chủ quan nói với Chu Diệu: "Nhìn cậu ta về nhà là được rồi, chúng ta cũng nghỉ ngơi một chút."

Chu Diệu gật đầu, vội vàng nhìn màn hình, hy vọng Mạnh Giang Thiên có thể về nhà sớm một chút.

Nhìn chằm chằm màn hình, nhìn Mạnh Giang Thiên rẽ qua một góc đường, Chu Diệu nhìn về phía camera ở con đường tiếp theo, lại chậm chạp không nhìn thấy Mạnh Giang Thiên xuất hiện trong hình.

Chu Diệu đột nhiên cả kinh, quay đầu lại nhìn về phía camera giám sát giao lộ Mạnh Giang Thiên biến mất, vẫn như cũ không có người.

"Tướng quân, Mạnh Giang Thiên không thấy đâu." Chu Diệu cuống quít nhìn về phía Lưu Thắng Huy.

Lưu Thắng Huy hai ba bước chạy tới trước màn hình, ở đông đảo đám người không thấy Mạnh Giang Thiên, đáy lòng cả kinh, vội vàng phân phó Chu Diệu nói: "Mau phái người đi tìm cậu ta. Thông báo cho phòng thí nghiệm, đóng cửa tất cả các lối ra và tạm thời không cho phép bất cứ ai ra vào."

"Vâng." Chu Diệu vội vàng chạy ra ngoài.

Mà ở góc hai con phố, sắc mặt Mạnh Giang Thiên ngưng trọng đứng tại chỗ, trước mặt là một mảnh đen kịt, là một kiểu đưa tay không thấy năm ngón.

Anh vừa mới lảo đảo rẽ qua một góc đường, con đường rực rỡ trước mắt đột nhiên tối sầm lại, anh một bước không biết bước vào đâu, thanh âm cảnh sắc xung quanh tất cả đều không còn nữa.

Mà Mạnh Giang Thiên cũng cảm giác được một luồng năng lượng dị năng xa lạ. Tuy rằng nhìn không thấy, anh lại có thể cảm giác được vị trí luồng dị năng kia.

Trong bóng tối, Mạnh Giang Thiên nhắm hai mắt lại, chuyên tâm cảm thụ luồng dị năng kia, rõ ràng vô cùng, đầu chuyển phương hướng dị năng truyền đến.

"Quả nhiên là dị năng giả cấp 3,8, không cần nhìn cũng có thể tìm được tôi." Trong bóng tối, giọng nữ xinh đẹp từ phương hướng dị năng truyền đến.

"Tìm tôi có việc?" Mạnh Giang Thiên không chút hoang mang hỏi.

Đối phương không có lập tức ra tay với anh, hẳn là cũng không nghĩ muốn cùng anh liều mạng. Phỏng chừng là có việc tìm tới anh.

"Là có chút việc, bất quá nơi này cũng không phải là nơi nói chuyện, bạn học Mạnh, chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện. Trên đường phố này khắp nơi đều là giám sát, dị năng của tôi có thể che khuất hai chúng ta, cậu đi theo hướng dẫn của tôi là tốt rồi."

"Cô cái gì cũng không nói, dựa vào cái gì cảm thấy tôi sẽ đi theo cô."

"Về vấn đề thân thể của Thôi Tây Sinh, cậu cũng không có hứng thú sao?"

Trong bóng tối, Mạnh Giang Thiên đột nhiên mở mắt ra, trước mắt vẫn là một mảnh đen kịt, híp mắt nhìn về phía nguồn gốc dị năng, Mạnh Giang Thiên cười lạnh nói: "Thân thể em ấy có thể có vấn đề gì?"

"Yên tâm, không phải chuyện xấu, là một vấn đề cậu tuyệt đối sẽ mừng rỡ như điên. Nhưng nếu mặc cho cậu ấy tiếp tục như vậy, cậu tuyệt đối sẽ mất đi cậu ấy. Tôi đột nhiên nói điều này, cậu có thể không tin tôi, tối nay chúng ta sẽ không nói chuyện."

"Sau khi cậu trở về, cậu hãy thử vận chuyển một ít dị năng của cậu vào bụng Thôi Tây Sinh, điều này có lợi cho cậu ấy, cậu cũng sẽ phát hiện ra, cậu ấy càng thêm yêu cậu rồi. Nếu muốn hiểu rõ vấn đề của Thôi Tây Sinh, ngày mai cậu có thể đến góc này tìm tôi, ngày mai tôi không có việc gì, có thể ở đây chờ cậu một ngày. Tạm biệt và mong được gặp lại vào ngày mai."

Màu đen trước mắt đột nhiên tiêu tán, Mạnh Giang Thiên nhìn đường phố xe cộ ùn ùn trước mặt, sắc mặt ngưng trọng.

Bọn họ mới tới nửa ngày, tựa hồ mọi chuyện đều bị nội tình điều tra cặn kẽ, hơn nữa những người kia so với bọn anh, càng hiểu thân thể bọn anh hơn.

.....????????.....

17/9/2021

#NTT

Bình luận

Truyện đang đọc