SAU KHI THIẾT LẬP LỐP XE DỰ PHÒNG HÈN MỌN SỤP ĐỔ

Ánh mắt Thương Trì khẽ thay đổi.

Không biết tại sao, y lại không muốn nghe câu trả lời.

Nếu người ở trong lòng y nói ra điều mà y không muốn nghe thì sao?

Cậu vẫn còn yêu hắn sao?

Nhưng sau khi Kỳ Yến Chỉ bị vạch trần đã khiến cậu tổn thương như vậy.

Y không tin.

"Tiền bối, tại sao ngài lại hỏi chuyện này?"

Y nghe Triều Từ nói như vậy.

Giọng nói không còn mềm mại và ngoan ngoãn như trước mà bình tĩnh đến lạnh lùng.

"Khi ta mười ba tuổi, hắn đã nhận ta làm đệ tử, không biết lúc đó ta đã vui mừng đến nhường nào. Ha, ai mà ngờ rằng ta mười ba tuổi trong mắt hắn đã là một người chết."

Đây là lần đầu tiên thiếu niên luôn vô tư này lộ ra vẻ căm hận và khinh thường trong ánh mắt.

"Ta kính hắn, ta yêu hắn, ta tự tay rút đạo cốt của mình cho hắn, hoàn thành tình nghĩa cuối cùng này là để cắt đứt mọi thứ sau khi chết, nhưng quan trọng hơn... là vì Triều gia." Triều Từ chậm rãi nói.

Đúng vậy, Triều Từ không phải là một người ngu ngốc.

Kỳ Yến Chỉ dựa vào cái gì lại muốn làm chủ mạng sống của cậu, tại sao cậu phải để hắn làm điều đó? Trên thế gian này làm gì có đạo lý như vậy.

Nhưng nếu Kỳ Yến Chỉ muốn lấy mạng cậu, thì cậu có thể trốn thoát được sao? Phần Tiêu Tông phục tùng Kỳ Yến Chỉ, mặc dù tông phái này là chính đạo... nhưng thực tế, có nhiều việc mờ ám mà mọi người không biết, chỉ biết vẻ bề ngoài là như thế, mà giá trị của một mạng người cũng chẳng là gì trong mắt bọn họ.

Nếu Triều Từ có thể trốn thoát, thì liệu Kỳ Yến Chỉ có giận cá chém thớt lên Triều gia hay không?

Trước sau gì kết cục vẫn là cái chết, chi bằng lựa chọn một cái chết được giữ thể diện và ít thê thảm nhất.

Tất cả sự tôn trọng và tình cảm ngày đó đã bị xóa sạch. Triều Từ không còn chút tình cảm nào với Kỳ Yến Chỉ nữa, bây giờ khi nghĩ đến người này, cậu cảm thấy không còn bình tĩnh như trước, mà dâng trào sự căm hận và chán ghét.

"Làm sao mà ta có thể còn yêu hắn."

Triều Từ nói ra những lời cuối cùng, đè nén cơn tức giận cuồn cuộn ở trong lòng.

Vốn dĩ Thương Trì đang hạnh phúc khi nghe Triều Từ nói không còn yêu Kỳ Yến Chỉ nữa, thậm chí là hận hắn, nhưng khi biết được lý do Triều Từ rút đạo cốt của mình là vì Triều gia khiến y không khỏi ngỡ ngàng.

Triều Từ vẫn chưa biết.

Thực tế, Triều gia biết rõ mục đích Kỳ Yến Chỉ nhận Triều Từ làm đồ đệ... Đúng vậy, đây là một cuộc trao đổi.

Có lẽ Triều gia thực sự yêu thương Triều Từ, coi cậu là niềm hy vọng của Triều gia.

Tuy nhiên, dưới sự cưỡng ép và cám dỗ, Triều Từ không thể so sánh với toàn bộ Triều gia.

Đến sau này Thương Trì mới biết được chuyện đó. Vì theo lẽ thường tình, nếu Triều Từ đột ngột chết không rõ nguyên nhân ở Phần Tiêu Tông, Triều gia chắc chắn sẽ đòi lời giải thích, thậm chí là đến tận nơi để làm loạn. Dù sao, Triều Từ cũng là con út của Triều gia, đã được cưng chiều từ khi còn nhỏ, điều này vốn dĩ ai cũng biết.

Nhưng ngoài dự đoán của mọi người chính là Triều Gia lại không nói gì. Họ chỉ phái người đến Phần Tiêu Tông, sau khi nói chuyện với Kỳ Yến Chỉ xong liền rời đi mà không mang xác của Triều Từ theo.

Thương Trì cảm thấy rất kỳ quái, sau khi bí mật điều tra, y mới phát hiện ra cuộc giao dịch ẩn giấu phía sau này.

Khi biết được điều đó, y rất bất ngờ.

Có lẽ y cũng là đao phủ gây ra cái chết của cậu, nhưng khi thực sự biết rằng gia đình mà thiếu niên yêu quý nhất chỉ xem cậu như là đứa con bị bỏ rơi, y lại cảm thấy rất khó chịu.

Những người mà thiếu niên quý trọng cuối cùng lại không ai thực sự yêu cậu.

Mà khi nghe Triều Từ nói cậu rút đạo cốt của mình vì Triều gia, y liền nghĩ tới chân tướng này khiến tâm trạng không khỏi chùng xuống.

Y nhất định sẽ không để Triều Từ biết chuyện này.

............

Nói trắng ra, Triều Từ là một đứa trẻ rất dễ dụ.

Khi Thương Trì lần đầu tiên tỏ tình với cậu, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến khiến cho cậu không biết phải làm sao. Nhưng dù gì cậu và Thương Trì cũng hợp ý với nhau từ trước, mà bây giờ cậu còn nợ y một ân tình lớn. Hơn nữa, bản thân Thương Trì cũng rất hấp dẫn —— Ít nhất là về ngoại hình.

Tiểu thiếu gia Triều Từ này, thú thật mà nói cũng là một người yêu cái đẹp.

Vì vậy, hai tháng sau, Triều Từ đã đồng ý với Thương Trì.

Cùng lúc đó, Thương Trì nhận được một tin tức khác.

Kỳ Yến Chỉ đang tìm kiếm cậu.

Năm đó, y cũng đã để lại phương án dự phòng cho mình.

Linh Vực bây giờ không có hoàng đế, mặc dù ở mặt ngoài Kỳ Yến Quyết là người quyền lực nhất, nhưng quyền lực của hắn ở Linh Vực thấp hơn nhiều so với Linh hoàng năm đó. Hắn giống như chỉ là biểu tượng, tuy nhận được sự tôn kính của hầu hết mọi người nhưng không có quyền ra lệnh cho toàn bộ Linh Vực.

Tuy nhiên, Thương Trì năm xưa thì lại có thể. Y là vị vua chí tôn của Linh Vực, quyền lực của toàn bộ Linh Vực đều nằm trong tay y. Khi y biết mình sẽ phải bước vào tiểu thế giới, có lẽ sẽ mất vạn năm mới quay lại, nên y đã chia tách lực lượng trung thành và nòng cốt nhất của mình ra, rồi che giấu nó.

Mấy vạn năm là khoảng thời gian vượt xa sức tưởng tượng của con người, bao nhiêu thế sự xoay vần, bãi bể nương dâu. Nhưng đối với những cường giả tu hành mà nói, đó không phải là khoảng thời gian không thể kiểm soát được. Rất nhiều sắp xếp mà y đã để lại lúc đó vẫn còn tồn tại đến tận bây giờ.

Mặc dù khi đó, y gần như tàn sát hết tất cả sinh linh Đại thừa kỳ, nhưng y vẫn để lại hai thuộc hạ của mình. Y đã lập khế ước chủ tớ khắc nghiệt nhất với hai người đó, chỉ cần thức hải của Thương Trì vẫn còn, thì khế ước này vẫn ràng buộc tính mạng, thậm chí là cả suy nghĩ của bọn họ. Hai người đó là tu sĩ Đại Thừa kỳ duy nhất còn sống sót vào thời điểm đó, với sức mạnh như vậy rất nhanh đã phát triển được thế lực cho mình.

Trong bốn tông phái lớn nhất hiện tại, thì Thánh Hi Điện là một trong những tông phái đó. Người còn lại thì ẩn mình trong bóng tối để phát triển thế lực ngầm to lớn.

Bây giờ, Thương Trì đã tiếp quản hết toàn bộ.

Vị trí mà hiện tại Triều Từ đang ở là trung tâm của Thánh Hi Điện.

Ngày hôm đó, Kỳ Yến Chỉ đã sử dụng Chiêu Hồn Trận để kéo linh hồn của Triều Từ trở lại. Tuy Thương Trì đã ngăn cản, nhưng Kỳ Yến Chỉ cũng mơ hồ cảm nhận được phương hướng của Triều Từ.

Là ở hướng Tây Nam của Phần Tiêu Tông.

Hắn đã phái rất nhiều người tìm kiếm theo hướng đó, sau hai tháng, hắn đã dần dần tìm thấy vị trí của cậu đang ở chỗ Thương Trì.

Hai người họ vẫn có liên hệ với nhau sau cái chết của Triều Từ. Ít nhất, Thương Trì vẫn đợi đến khi Dung Nhã đột phá Phân Thần kỳ rồi mới rời đi.

Sau khi Thương Trì rời khỏi Dung Nhã, y đã bí mật tập hợp thế lực của mình rồi tìm kiếm nguyên liệu để tái tạo cơ thể, Kỳ Yến Chỉ cũng biết tất cả những chuyện này.

Nếu Thương Trì hồi sinh Triều Từ... hắn cũng không ngạc nhiên lắm.

Hắn phải đưa người đó trở về.

............

"Yến Quyết lão tổ hà cớ gì mà gióng trống khua chiêng đến đây tìm bổn hoàng?"

Ở trung tâm đại điện của Thánh Hi Điện, Thương Trì đang ngồi ở chủ vị nhìn xuống Kỳ Yến Chỉ đang cầm kiếm đứng ở cửa điện, mỉm cười hỏi.

Kỳ Yến Chỉ không còn bắt chước Kỳ Yến Quyết mặc quần áo màu trắng như cách đây một trăm năm trước. Thay vào đó, hắn luôn mặc áo gấm màu đen, lúc này vạt áo màu đen của hắn trông rất nặng nề và dính nhớp, toát ra một mùi máu tanh nồng nặc.

Mới nửa giờ trước, người đàn ông này đã phá hủy đại trận phòng ngự của Thánh Hi Điện, một đường chém giết đi thẳng đến chủ điện.

"Hay là ta nên gọi ngươi là... Ma hoàng?" Thương Trì đột nhiên sửa cách gọi, không biết là có ý gì.

Thương Trì nói ra thân phận thực sự của Kỳ Yến Chỉ, nhưng vẻ mặt của Kỳ Yến Chỉ vẫn không thay đổi.

Hắn không ngạc nhiên với điều này.

"Bổn tọa đến tìm ngươi vì lý do gì, ngươi lại không biết sao?" Kỳ Yến Chỉ ngẩng đầu nhìn Thương Trì, trong đôi mắt phượng tràn đầy sự sắc lạnh.

Thương Trì cũng hạ mắt xuống, không chơi đánh đố với hắn nữa.

"Kỳ Yến Chỉ, ngươi giết hắn, còn ta cứu hắn. Bây giờ, ngươi còn muốn đòi lại người, sao có thể dễ dàng như vậy được?"

Giọng nói của y giống như tiếng gió lạnh mùa đông, chỉ toàn buốt giá.

Vừa dứt lời, Thương Trì đột nhiên cúi người xuống bay về phía Kỳ Yến Chỉ. Một thanh kiếm bỗng xuất hiện từ trong tay y, sau đó va chạm với thanh kiếm trong tay Kỳ Yến Chỉ.

Kiếm của hai người va chạm vào nhau làm cho bầu không khí bên trong đại điện căng thẳng đến cực điểm.

Sau một lúc giằng co, Thương Trì thuận thế đẩy thanh kiếm của hắn ra, phá vỡ thế bế tắc.

Sau đó, hai người lại lao vào đánh nhau.

Thương Trì là cường giả Đại Thừa kỳ nên Kỳ Yến Chỉ hiển nhiên không che giấu thực lực của mình. Lúc này, ma khí quanh thân của hắn dày đặc đến mức có thể phá hủy cả tòa đại điện.

Xét về mặt khí thế, trong lúc nhất thời khó có thể nói ai mạnh hơn ai, nhưng giờ phút này dường như Thương Trì đang chiếm thế thượng phong.

Cuối cùng, trên bầu trời của chính điện, có một kiếm ảnh đột ngột xuất hiện như thể đâm xuyên cả trời đất, bỗng chém về phía Kỳ Yến Chỉ. Kỳ Yến Chỉ giơ kiếm ra đỡ nhưng thanh kiếm của hắn đã bị gãy thành từng đoạn.

Nếu như lúc này còn có người khác ở đây chứng kiến, bọn họ có thể xác định Kỳ Yến Chỉ đã rơi vào thế hạ phong.

Nhưng trên mặt Kỳ Yến Chỉ lại không có một chút lo lắng, hắn còn khẽ nhếch miệng cười một cái, mà Thương Trì thì lại không cảm thấy vui mừng chút nào.

Hắn vứt bỏ thanh kiếm chỉ còn lại chuôi kiếm đi, ngón tay thon dài và trắng nõn của hắn đột nhiên biến thành màu đỏ đậm, gân xanh nổi lên, móng tay bắt đầu nhọn và dài ra.

Giống như yêu thú, lại giống như ma vật.

"Huyết thống bán ma thấp kém." Thương Trì cười khinh bỉ.

Nhưng y lại không dám lơ là một chút nào.

Kỳ Yến Quyết là một kiếm tu, nhưng Kỳ Yến Chỉ thì không. Hắn vốn là một vị vua sinh ra từ trong giết chóc, chưa từng được ai dạy dỗ dù chỉ một ngày, dựa vào bản năng giết người và sự tàn bạo của mình.

Kiếm chưa bao giờ là vũ khí của hắn.

Mà chính là móng vuốt.

Bình luận

Truyện đang đọc