SAU KHI THIẾT LẬP LỐP XE DỰ PHÒNG HÈN MỌN SỤP ĐỔ

Đại môn sau lưng Triều Từ chậm rãi đóng lại, tạo ra âm thanh nặng nề do cửa đá quá lớn.

Nếu Triều Từ quay đầu nhìn lại, cậu sẽ phát hiện ra rằng cấu tạo của cánh cửa này chỉ có thể mở được từ bên ngoài, không thể mở được từ bên trong.

Nhưng Triều Từ không nhìn lại.

Sau khi bước vào, xuất hiện trước mắt cậu là vô số ngọn nến âm u. Ánh lửa không có màu vàng sáng như ngọn nến thông thường, mà có màu u lam không mang theo độ ấm. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy chân nến không chứa dầu đèn mà là những mảnh pha lê trong suốt.

Đó là yêu hạch.

Ánh nến không soi rõ, Triều Từ chỉ có thể nhìn thấy đại khái hình dạng của Vĩnh Ngục này. Nó giống như một hang động cực kỳ rộng lớn, phía trên có vẻ còn cao hơn cả cánh cửa kia.

Triều Từ nhìn ngọn nến một lúc, đột nhiên cậu cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Trên tường đá, có những hoa văn chằng chịt, lan tỏa ra như mạng nhện, ngay cả ở dưới chân của Triều Từ cũng có.

Đây là một trận pháp.

Triều Từ không hiểu biết nhiều về trận pháp. Dù sao, cậu cũng chỉ mới hồi sinh được vài tháng, trước đó cậu còn chưa đến mười chín tuổi. Sau khi dồn hết tâm trí vào việc tu luyện, cậu không có thời gian rảnh để nghiên cứu về trận pháp.

Từ một hai ký hiệu phổ biến khá quen thuộc, cậu chỉ có thể đại khái đoán ra được nó là một trận pháp giam cầm.

Nơi cậu đang đứng chỉ là cửa vào, phía trước là một lối đi rất hẹp.

Kỳ Yến Chỉ... Làm gì ở đây?

Câu hỏi này chỉ thoáng qua trong đầu, sau đó cậu tiếp tục bước vào bên trong.

Lối đi này không dài, chỉ khoảng mười mấy trượng là đã ra khỏi. Lúc Triều Từ bước ra, cậu cảm thấy mình vừa xuyên qua một lớp kết giới.

Cậu quay người lại rồi chạm vào, quả nhiên cậu chạm được một lớp kết giới trơn phẳng. Cậu không thể nhìn thấy nó, cũng không thể vượt qua nó. Đó là kết giới chỉ có thể bước vào mà không thể thoát ra.

Những lớp kết giới dày đặc này như muốn báo hiệu rằng bên trong đang giam cầm một con quái vật vô cùng kinh khủng. Mặc dù tâm trí cậu đang bị lấp đầy bởi sự tình về Triều gia, cậu không thể nghĩ được gì cả, nhưng trong tiềm thức của Triều Từ đang nảy lên một dự cảm không lành.

Ngay sau đó, cậu nghe thấy tiếng xích sắt va đập vào nhau. Chắc hẳn là một sợi xích rất dày và nặng, nó phát ra âm thanh rất lớn và nặng nề. Theo đó là tiếng gầm giống như tiếng dã thú, nhưng lại nghe rất giống như là tiếng người. Hai loại âm thanh kết hợp vào nhau, liên tục vang vọng bên trong không gian khép kín và rộng lớn của vách đá.

Triều Từ đột nhiên quay đầu lại, từ ánh nến mờ ảo, cậu mơ hồ nhìn thấy đây là một hang động có vòm tròn, bốn sợi xích sắt khổng lồ dày khoảng hai tấc đâm xuyên qua bốn vách đá, đầu kia đang trói chặt một người ở giữa hang động.

Bóng dáng người đó trông rất quen thuộc. Lúc này, người đó cũng nhận ra có người đến, đang nhìn về phía Triều Từ.

"Kỳ Yến Chỉ sao...?" Triều Từ thử dò hỏi.

Đáp lại cậu một tiếng gầm trầm khàn phát ra từ cổ họng của người đó. Triều Từ thấy người đó đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt mang theo màu đỏ tươi hơn bất kể thứ gì.

Triều Từ nhớ lại cuộc trò chuyện giữa tên Ma tộc dẫn cậu đến và hai gã gác cổng, cùng với sự bố trí nghiêm ngặt của những tầng phòng ngự này. Lúc đầu, cậu nghĩ rằng đây là nơi giam giữ một con quái thú hung dữ, nhưng bây giờ cậu đã nhận ra con quái thú thú hung dữ đó chính là Kỳ Yến Chỉ!

Cậu nhìn chung quanh, hang động rộng khoảng mấy trăm trượng, không có lối ra nào khác ngoại trừ con đường phía sau cậu. Cậu lập tức quay người lại rồi đập mạnh vào kết giới, nhưng kết giới không mảy may chuyển động.

Chợt có làn gió thổi qua từ phía sau cậu, cùng với âm thanh kéo lê của xích sắt.

Ngọn nến do yêu hạch thắp sáng vốn dĩ đã mờ mịt, mà bây giờ trước mắt Triều Từ lại còn tăm tối hơn. Dưới mặt đất là bóng đổ của một người đàn ông rất cao lớn, mang theo bàn tay có móng vuốt dài nhọn.

Dường như có một hơi thở ấm áp phả ra thoang thoảng, nhưng vô cớ lại khiến người ta ớn lạnh sống lưng.

Người đó đang ở phía sau cậu.

Nháy mắt tiếp theo, Triều Từ bị tóm lấy eo và cánh tay, bị ép xoay người lại. Lúc này, cậu đã có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt của người đó.

Kỳ Yến Chỉ vốn đã rất cao, vóc người của hắn cao gần chín thước, Triều Từ thấp hơn hắn gần một cái đầu. Nhưng bây giờ hắn còn cao hơn bình thường rất nhiều, chiều cao bảy thước của Triều Từ chỉ có thể đứng tới ngực hắn. Vóc người như vậy không thể coi là của nhân loại được nữa.

Mặc dù trước đây đôi mắt của hắn có màu đỏ nhưng đó là màu đỏ trong suốt như lưu ly, còn bây giờ chỉ một màu đỏ tươi, không thể nhìn thấy bất kỳ ánh sáng nào trong đó.

Một bên gương mặt của hắn giống như được bao phủ bởi một lớp vảy của động vật. Khi kết hợp tất cả lại với nhau, Kỳ Yến Chỉ lúc này trông không hề xấu xí, mà ngược lại hắn trở nên rất quyến rũ và tuấn mỹ... Nhưng tất cả những điều này không thể làm giảm đi sự nguy hiểm của hắn.

"Kỳ Yến Chỉ." Triều Từ nhịn không được gọi hắn một tiếng.

Vốn dĩ cậu chỉ muốn gọi cho người đó bình tĩnh lại, nhưng giọng nói trong trẻo của cậu giống như là tín hiệu khiến con thú phát điên hoàn toàn. Triều Từ cảm thấy có một lực lớn áp sát vào phía sau lưng mình, sau đó những móng vuốt sắc bén như muốn xuyên thủng da thịt cậu.

Toàn bộ cơ thể cậu bị vây hãm ở trong lồng ngực của Kỳ Yến Chỉ. Bộ quần áo của cậu còn mỏng manh hơn cả cánh ve sầu dưới móng vuốt sắc nhọn của hắn.

"Kỳ Yến Chỉ! Ngươi tỉnh lại đi!"

Triều Từ liên tục gọi tên người này, hy vọng hắn có thể khôi phục một chút ý thức.

Nhưng mọi cố gắng đều là vô ích.

......

............

Hầu hết những kẻ bán ma đều không có lý trí. Mặc dù chúng có hình dạng của con người nhưng không có nhân tính, chỉ biết cướp đoạt và giết chóc giống như dã thú.

Rất ít bán ma có thể giữ được lý trí, nhưng vì dòng máu không tinh khiết nên khi gặp phải năng lượng khổng lồ và hỗn loạn trong ngày trăng máu, bọn chúng sẽ phát ra thú tính, thậm chí còn có thể bị đọa ma. Bởi vì quá ít bán ma có được lý trí, nên cũng rất ít người biết đến hiện tượng này.

Nhiều người cho rằng trong hơn một trăm năm qua, Ma hoàng chưa từng trở lại ma cung, nhưng thực tế là ở năm mươi năm trước, hắn đã trở lại một lần, ở bên trong Vĩnh Ngục.

Trước khi Kỳ Yến Chỉ trở thành Ma hoàng, Vĩnh Ngục là nơi giam giữ hung thú. Nhưng Kỳ Yến Chỉ đã tiêu diệt hết toàn bộ hung thú trong đó, sau đó hắn gia cố, cải tạo nơi này biến nó thành nhà tù của chính mình.

Trong ngày trăng máu, không ai được phép bước vào Vĩnh Ngục, bởi vì khi Kỳ Yến Chỉ mất hết lý trí hắn sẽ không thể kiểm soát được sức mạnh của mình.

Nếu hắn mở phong ấn, thì thế giới này không thể chịu đựng được sức mạnh của hắn, sẽ sụp đổ ngay lập tức.

Kỳ Yến Chỉ giống như là một quả bom hẹn giờ đối với những người ở ma cung. Hơn một nghìn năm qua, nhiều người đã nghiên cứu và tìm ra cách để trấn áp sự cuồng hóa của hắn. Nhưng vì sức mạnh của hắn không ngừng tăng lên, có lẽ sẽ đến một ngày nào đó ngay cả Vĩnh Ngục cũng không thể giam giữ được hắn.

Bọn họ đã nghiên cứu trên một số bán ma có lý trí, phát hiện ra rằng chỉ cần bán ma gặp được bạn đời mà chúng tin tưởng, chúng sẽ ổn định lại trong ngày trăng máu.

Sau khi đưa ra kết luận này, liên tục có những lời thúc giục Kỳ Yến Chỉ mau chóng tìm kiếm bạn đời. Nhưng hơn một nghìn năm, Kỳ Yến Chỉ không bao giờ tỏ ra có ý định này. Ai có thể ngờ rằng sau khi ở Linh Vực hơn một trăm năm, hắn lại mang về một Ma hậu.

Bởi vậy, khi Hối Mịch nhìn thấy Triều Từ đến tìm Bệ hạ, liền không ngần ngại mà dẫn cậu đến Vĩnh Ngục. Những Ma tộc chịu trách nhiệm canh giữ Vĩnh Ngục cũng trực tiếp cho Triều Từ đi vào sau khi biết được danh tính của cậu.

Cho dù mất đi lý trí, nhưng bán ma sẽ không bao giờ làm tổn thương bạn đời của mình, chỉ ham muốn quan hệ. Điều này tốt hơn nhiều so với việc tàn phá khắp nơi.

Nhưng họ không biết rằng cơ thể của Triều Từ được rèn bởi Thương Trì, thậm chí còn không có đạo cốt, yếu ớt gấp mấy lần so với một người phàm bình thường không có tu vi.

Làm thế nào mà một kẻ bán ma sau khi bị ma hóa có thể biết được điều này.

............

Đêm trăng máu rất dài. Nó kéo dài gần mười canh giờ, từ giờ Thân của ngày hôm trước cho đến giờ Ngọ của ngày hôm sau.

Trong hang động, không có ánh sáng tự nhiên nào, cho dù trời đã trưa nhưng ánh mặt trời cũng không thể chiếu vào. Khi vầng trăng máu ở bên ngoài rút đi, thì lý trí của Kỳ Yến Chỉ cũng dần dần trở lại.

Và rồi, hắn nhìn thấy Triều Từ đang nằm dưới thân mình, hầu như không còn hơi thở.

Trong nháy mắt, máu trong người hắn như bị chảy ngược, tứ chi lạnh lẽo đến mức không còn một chút hơi ấm nào.

Hắn không kịp suy nghĩ, cố gắng biến ma khí thành linh khí, điên cuồng đưa vào bên trong tâm mạch của Triều Từ.

......

Khó khăn lắm mới giữ lại được tính mạng của Triều Từ, nhưng cậu vẫn không thể tỉnh dậy.

Kỳ Yến Chỉ đã gần ba ngày không ngủ, hắn liên tục chuyển linh lực vào cho cậu. Sau khi tình trạng của Triều Từ dần dần ổn định, hắn mới bắt đầu điều tra kỹ lưỡng.

Giờ phút này, lòng hắn chỉ toàn sự an nguy, sinh tử của Triều Từ, nhưng hắn tuyệt đối không thể bỏ qua người đã làm tổn thương cậu.

Chẳng phải hắn đã cấm tất cả mọi người ngoại trừ hắn không được bước vào Vĩnh Ngục rồi sao? Tại sao Triều Từ lại vào được, là ai đã giúp cậu vào, là ai đã cho phép cậu vào?

Một khi điều tra liền liên quan đến rất nhiều người.

Hối Mịch và hai thủ vệ không có ác ý, nhưng bọn họ cũng đã phạm phải tội lớn, bị trục xuất đến Hư Vô Lĩnh, vĩnh viễn không được bước vào Ma Vực.

Nếu tu vi không đạt tới Đại Thừa kỳ, cho dù là linh tu bước vào Ma Vực hay là ma tu bước vào Linh Vực, cũng sẽ bị hai luồng ma khí và linh khí trái nghịch này ăn mòn. Ở lại đó vài ngày còn chấp nhận được, nhưng sau một thời gian dài sẽ bị ăn mòn cho đến chết.

Hư Vô Lĩnh cũng giống như vậy. Năng lượng ở Hư Vô Lĩnh rất hỗn loạn và cuồng bạo. Nếu ở lâu trong đó, năng lượng trong cơ thể sẽ bị đồng hóa, cuối cùng cũng không tránh khỏi cái chết.

Hối Mịch và hai thủ vệ biết tin Ma hậu gần như sắp chết, thậm chí đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại. Bọn họ biết rõ mình đã phạm phải tội lớn, cho dù bị trục xuất đến Hư Vô Lĩnh cũng xem như đã được Bệ hạ khai ân, nên bọn họ đều chấp nhận mà không hề oán trách.

Đại hôn sắp được tổ chức đã bị hoãn lại.

Và nhát rìu cuối cùng bổ xuống Dung Nhã.

............

Trước khi khôi phục ký ức, Dung Nhã cảm thấy ý định của Thương Trì đưa cô đến Ma Vực để chia rẽ Kỳ Yến Chỉ và Triều Từ thật ngớ ngẩn.

Một trăm ba mươi năm, cô đã thấy rõ sư tôn của mình yêu Triều Từ đến mức nào và hắn ta tàn nhẫn với cô đến mức nào.

Trước đây mỗi lần gặp mặt, Kỳ Yến Chỉ đều quan tâm đến cô, nhưng sau cái chết của Triều Từ, nhiều lần Dung Nhã cận kề cái chết, vậy mà sư tôn chẳng liếc nhìn cô dù chỉ một cái.

Nhưng sau khi cô lấy lại ký ức, ký ức thuộc về thiếu nữ hồ ly và đứa trẻ bán ma đó, khiến cô cảm thấy có một niềm tin mãnh liệt.

Cô biết được thiếu nữ hồ ly đối xử tốt với đứa trẻ bán ma như thế nào, và cũng hiểu rõ sự phụ thuộc và lòng biết ơn của đứa trẻ bán ma đó đối với hồ ly vào thời điểm đó...

Có lẽ cô nên cảm ơn Thương Trì. Việc y khôi phục ký ức, đưa cô đến Ma Vực là một con đường rất đúng đắn.

Quả nhiên, sau khi cô nói rằng mình đã khôi phục ký ức, thái độ của Kỳ Yến Chỉ đối với cô đã thay đổi hoàn toàn, hắn còn quyết định giữ cô ở lại ma cung.

Tuy nhiên, đó chỉ là bước đầu tiên, bước tiếp theo chính là Triều Từ.

Cô không thể chấp nhận Triều Từ. Không chỉ vì Kỳ Yến Chỉ thích cậu, nếu Kỳ Yến Chỉ thích người khác và quyết định cưới người khác làm Ma hậu, cô sẽ không nổi lên sát tâm lớn đến như vậy.

Bởi vì cậu không chỉ được Kỳ Yến Chỉ yêu thương, mà cậu còn vì cô mà chết.

Làm thế nào cô có thể chấp nhận Triều Từ? Ngày nào cậu vẫn còn sống thì ngày đó cô không thể yên tâm.

Vì vậy, mỗi ngày cô đều đến gặp Triều Từ, cuối cùng ngay ngày trăng máu đó, cô bèn bâng quơ nhắc chuyện Triều gia với Triều Từ.

Cô nói cho Triều Từ biết toàn bộ sự thật về Triều gia.

Việc Triều gia từ bỏ Triều Từ là do cô đã tự mình điều tra nên mới biết. Đương nhiên nguyên nhân thực sự không phải vì cô lo lắng cho cậu, mà là vì cô lo lắng cho chính mạng sống của mình.

Triều Từ được Triều gia chăm sóc rất kỹ, nếu họ biết rằng cậu chết vì cô, thì làm sao cô có thể sống sót?

Cô luôn lo lắng Triều gia sẽ quay lại để đòi nợ cô, nhưng điều khiến cô nghi ngờ là cho dù họ biết Triều Từ đã chết, nhưng phản ứng của Triều gia vẫn rất lạnh nhạt. Điều này khiến cô bắt đầu điều tra và dần dần biết được sự thật.

Bình luận

Truyện đang đọc