SAU KHI THIẾT LẬP LỐP XE DỰ PHÒNG HÈN MỌN SỤP ĐỔ

Hạ Luật không chọn một nhà hàng cao cấp, mà thay vào đó đã đặt chỗ ở một quán ăn rất được giới trẻ yêu thích, chi phí cho một bữa ăn của hai người khoảng chừng ba trăm tệ. Bữa ăn này rất đắt đối với hầu hết người trẻ, nhưng lại là một trải nghiệm mới lạ đối với Hạ Luật.

Khi Triều Từ đến, Hạ Luật đã ở đó.

"Xin lỗi, anh bị kẹt xe. Để em chờ lâu rồi phải không?" Triều Từ ngồi xuống hỏi.

"Không sao, em cũng vừa mới đến thôi ạ." Hạ Luật lắc đầu cười.

"Chuyện hôm đó cảm ơn anh rất nhiều, em có một món quà nhỏ, không biết anh có thích nó không." Hạ Luật vừa nói vừa lấy ra một hộp bút.

Đây là một cây bút mà hắn đã tùy tiện mua với giá chỉ khoảng tám trăm tệ. Nhưng Triều Từ không biết lai lịch của hắn, nên sự chân thành như vậy xem như là đã đủ rồi.

"Không cần, không cần, cây bút này vừa nhìn là biết không rẻ. Em còn là sinh viên, để em đãi cho anh một bữa cơm là đủ ngại lắm rồi, làm sao có thể nhận một món quà đắt tiền như thế?" Triều Từ liên tục xua tay.

Sau khi từ chối qua lại với nhau, cuối cùng Triều Từ đành phải nhận lấy vì không giỏi ăn nói.

Lát sau, Triều Từ cũng ngượng ngùng lấy ra một hộp nhỏ.

"Đây là gì vậy?" Hạ Luật cầm lên, tò mò hỏi.

"Là chuông báo động tự vệ thông minh dành cho phụ nữ, chỉ là một món quà nho nhỏ mà thôi." Triều Từ nói.

Vốn dĩ Hạ Luật nói sẽ đãi cho cậu một bữa cơm xem như là lời cảm ơn, nhưng Triều Từ cảm thấy có vẻ kỳ cục nếu như mình cũng mang quà đến, vì làm như vậy có vẻ quá mức ân cần với cô ấy. Chỉ là cậu vô tình nhìn thấy thứ này ở trên mạng, nó chẳng phải là vật giá trị gì nhưng lại rất có ích cho Hạ Luật, không chừng có thể bảo vệ được cô gái này. Vì vậy, cậu đã lên mạng tìm tòi, so sánh chức năng với nhau rồi mua một chiếc báo động thông minh khoảng hai trăm tệ cho cô ấy.

Cậu thực sự không ngờ rằng Hạ Luật đã chuẩn bị một món quà trị giá gần một nghìn tệ cho cậu, khiến cậu hơi xấu hổ khi đưa nó ngay vào lúc này.

Khi Hạ Luật nghe được tên gọi của món đồ này, hắn bỗng sửng sốt không thôi, sau đó không nhịn được bèn cười.

Trước đây cho dù có bị đánh chết, hắn cũng không bao giờ nghĩ rằng sẽ có một người tặng cho hắn một chiếc báo động thông minh.

Hắn vừa thích thú vừa tò mò, liền mở cái hộp này rồi lấy chiếc báo động đó ra.

Nó có hình tròn nhỏ, một cái nút ở giữa và một cái khuyên nhỏ ở bên cạnh, rất tiện để móc chìa khóa vào nó.

Nó có màu hồng, trông rất nữ tính.

"Cái này có định vị GPS, có thể giúp em nhanh chóng gọi cảnh sát. Ngoài ra, có thể phát ra âm thanh báo động lên đến 130 đề xi ben, lại còn có đèn pin cực sáng có thể làm người khác bị chói mắt... Cũng có ít nhiều hiệu quả." Hạ Luật vừa xem chiếc báo động trong tay, vừa lắng nghe Triều Từ giải thích về công dụng của thứ này.

"Đáng yêu quá, em thích lắm ạ." Hạ Luật che giấu suy nghĩ thật của mình, giả vờ tỏ ra thích thú.

Thấy cô gái thích nó, lúc này Triều Từ mới cảm thấy yên tâm, cậu bèn gãi đầu nói: "Em thích là tốt rồi."

Sau khi tặng quà cho nhau, cả hai liền gọi đồ ăn, chẳng mấy chốc đồ ăn lần lượt được mang ra.

"À em biết tên anh rồi, nhưng anh vẫn chưa biết tên em mà phải không?" Hạ Luật hỏi.

Tên Triều Từ được viết trên tài khoản We Chat của cậu nên rất dễ biết.

"Em tên là Hạ Luật, Hạ trong Hạ Tri Chương*, Luật trong Luật Pháp." Hắn nhìn Triều Từ nói.

"Tên của em... cảm giác hơi ngầu nhỉ?" Triều Từ nhịn không được nói.

Cậu cảm thấy tên con gái mà được đặt như vậy, tuy không phải không phù hợp nhưng thực sự có chút gì đó rất ngầu.

Mà Hạ Luật cũng không phải là loại con gái có vẻ ngoài mong manh gì - tất nhiên không bàn tới phần cứng của hắn.

Đặc điểm khuôn mặt của hắn khá giống người Âu Mỹ, hốc mắt sâu, sống mũi cao, đôi mắt to như mắt đào hoa. Nếu không giả dạng con gái thì cực kỳ đẹp trai, còn nếu giả dạng con gái thì giống như một nữ thần.

Triều Từ vốn không phải là một người giỏi ăn nói, vậy mà trong bữa cơm này, dưới sự dẫn dắt của Hạ Luật, cậu đã trò chuyện với hắn rất vui vẻ và thoải mái.

Hạ Luật cũng nhân dịp này nói về bản thân mình - tất nhiên chỉ là "bản thân" mà hắn muốn cho Triều Từ biết.

Hắn là sinh viên năm ba của Đại học F ở thành phố S, gia đình không ở thành phố S mà ở một thành phố nhỏ của tỉnh Z.

Câu trước là đúng, còn câu sau chỉ là bịa đặt.

Triều Từ cũng ngơ ngác, thầm so sánh hoàn cảnh của bản thân mình. Giống như Hạ Luật, cậu không phải là người thành phố S, nhưng tốt nghiệp ở thành phố S. Tuy nhiên, trường của cậu không tốt bằng Đại học F, nó chỉ là một trường đại học trung bình.

Bữa ăn này như là khởi đầu cho mối quan hệ sau này của hai người. Sau đó, hai người không chỉ trò chuyện ngày càng nhiều với nhau trên We Chat, mà còn thường xuyên gặp nhau ở bên ngoài.

Mặc dù trong lòng Triều Từ vẫn cảm thấy tự ti nhưng cậu không tránh khỏi bị cô gái này hấp dẫn.

Một đêm khuya, cậu trằn trọc nghĩ rằng mình quả thật đã lớn lắm rồi, vài tháng nữa cậu sẽ bước qua hai mươi tám tuổi. Cha mẹ đã thúc giục cậu kiếm vợ từ rất lâu, lúc đó cậu cho rằng vẫn còn quá sớm, nhưng giờ đây cũng đã sắp trễ rồi. Hiện tại cậu gặp được đúng người, có nên đứng nhìn cơ hội này trôi đi không? Hay là vẫn tìm một cô gái chưa từng gặp mặt nhưng phù hợp với gia cảnh của cậu để cùng nhau chung sống hết một đời?

Đây là kế hoạch trước đây cậu đã từng nghĩ đến, nhưng bây giờ nghĩ lại vậy mà cảm thấy không thể chấp nhận được.

Trong hơn hai mươi năm qua, lần đầu tiên Triều Từ cảm nhận được thế nào là yêu.

Cuối cùng, cậu quyết định nếu cơ hội đã đến tay rồi thì chắc chắn phải nắm bắt được, không nỗ lực thì làm sao biết mình không làm được?

Vì vậy, người đàn ông thật thà này đã thức trắng cả đêm để suy nghĩ cách theo đuổi một cô gái.

Theo đuổi một cô gái chính là quan tâm, tặng quà, chiều theo sở thích của cô ấy và thể hiện ưu điểm của mình.

Bản thân Triều Từ không có ưu điểm gì, không đẹp trai cho lắm, gia đình không giàu có, cũng không có sở trường đặc biệt nào. Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, việc duy nhất mà cậu làm được chính là... nấu ăn ngon.

Cậu biết làm đủ loại bánh ngọt. Vào một kỳ nghỉ hè ở đại học, mẹ cậu đã đăng ký một khóa học làm bánh. Sau một buổi học, mẹ cậu không muốn tiếp tục nhưng cũng không muốn hủy đăng ký. Vì để không lãng phí nên Triều Từ đã học thay.

Sau một tháng, Triều Từ đã học được rất nhiều món. Hơn nữa, cậu khá hứng thú với việc làm bánh. Mấy năm qua, cậu đã tự nghĩ ra một vài công thức, thường xuyên làm các loại bánh ngọt để tặng hàng xóm và đồng nghiệp vào những dịp lễ.

Ngày hôm sau đúng ngay cuối tuần, tuy Triều Từ đã mất ngủ một đêm, nhưng sáng sớm thức dậy tinh thần cậu lại rất hưng phấn. Thế là cậu mở We Chat ra, mời Hạ Luật đi xem phim vào tối nay.

Sau đó, cậu lo lắng nhìn chằm chằm vào We Chat, chờ đợi câu trả lời của đối phương.

Suy cho cùng, việc đi xem phim với người khác giới luôn là một hành động khá mập mờ, cậu sợ Hạ Luật sẽ không đồng ý.

Nhưng cậu cũng không thể nhịn được mà nghĩ, nếu Hạ Luật đồng ý vậy chẳng lẽ cô ấy cũng thích mình?

Càng nghĩ, tim cậu lại đập càng nhanh. Đợi khoảng mười phút sau thì có một tin nhắn từ Hạ Luật gửi đến: [Được ạ.]

Triều Từ lập tức lăn lộn trên giường. Cậu đã gần hai mươi tám tuổi rồi, vậy mà vẫn trông như là một đứa trẻ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu theo đuổi một cô gái.

Nhận được sự đồng ý của Hạ Luật, Triều Từ liền đi vào nhà bếp rồi bận rộn suốt cả ngày để làm một chiếc bánh kem dây tây. Chiếc bánh trông rất ngon và đẹp mắt. Cậu rất hài lòng với màn thể hiện này của mình.

Sau khi xem xong bộ phim mới chiếu tối nay, Hạ Luật mang theo một chiếc bánh kem nhỏ quay về ký túc xá của mình.

Phòng ký túc xá của hắn là phòng bốn người, ở chung với Lâm Tự Dật và một người khác tên là Trình Phụng, cũng là một trong những đứa bạn chơi chung với hắn. Và một người còn lại, tuy gia cảnh của người này không tốt bằng họ, nhưng mối quan hệ với nhau vẫn khá tốt, dù sao bọn họ tuy giàu có nhưng cũng không phải là ma quỷ gì.

"Cái quái gì vậy, anh Hạ đang cầm cái gì trên tay vậy?" Lâm Tự Dật nhìn thấy chiếc hộp màu hồng, dịu dàng và nữ tính trên tay hắn liền trở nên phấn khích.

Đó là chiếc hộp mà Triều Từ đã đặt mua, còn trang trí bằng một dải ruy băng màu hồng.

"Bánh này là Triều Từ đã tặng cho tao." Hạ Luật giơ lên chiếc hộp trong tay, không biết là hắn đang đùa hay là đang khoe khoang.

"Anh ta thực sự theo đuổi một cô gái à..." Lâm Tự Dật không nhịn được mà nói.

"Thì sao?" Hạ Luật liếc Lâm Tự Dật một cái.

Hắn giả làm con gái trước mặt Triều Từ. Nếu Triều Từ không theo đuổi hắn như một đứa con gái, chẳng lẽ lại theo đuổi hắn như một đứa con trai à?

"Không có gì, chỉ là không quen thôi."Lâm Tự Dật xua tay nói. Dù sao trong mắt cậu ta, Hạ Luật vẫn luôn là một đại thiếu gia.

Sự chú ý của Lâm Tự Dật nhanh chóng chuyển sang chiếc bánh, bèn thúc giục nói: "Mau mở ra xem thử tay nghề nấu ăn của anh ta như thế nào."

"Chỉ là món đồ để cưa con gái thôi mà, mày cũng quá nhiệt tình rồi." Hạ Luật cười khẩy, nhưng vẫn đặt chiếc hộp lên bàn rồi mở ra.

"Trông cũng không tồi chút nào, không khác gì mua ở cửa hàng. Thực sự là anh ta tự làm à?" Lâm Tự Dật nghi ngờ hỏi.

"Anh ta... có thể nói dối tao sao?" Hạ Luật nghĩ đến dáng vẻ ngốc nghếch và thành thật của Triều Từ, nhướng mày hỏi lại.

"Cũng đúng." Lâm Tự Dật nhìn chiếc bánh đột nhiên rất muốn ăn. Một là vì chiếc bánh trông rất ngon, hai là vì Lâm Tự Dật cũng tò mò về hương vị của chiếc bánh mà Tiều Từ đã làm.

"Chiếc bánh này to quá, cũng rất nhiều kem, chắc chắn sẽ rất ngấy. Hay là để em ăn giúp anh một ít?" Lâm Tự Dật đề xuất.

Phản ứng đầu tiên của Hạ Luật là rất muốn từ chối, sau đó nghĩ lại hắn thực sự không thể ăn hết chiếc bánh này. Bây giờ đã gần chín giờ tối, ai lại ăn nhiều đồ ngọt như vậy vào buổi tối?

Hắn nhớ lại lúc người đàn ông ngốc nghếch kia đưa chiếc bánh cho mình, anh ta cúi đầu nhỏ giọng nói với hắn: "Anh đã làm nhiều một chút, em có thể chia cho bạn cùng phòng cùng ăn."

Ý định ban đầu của người này chắc là để hắn chia bánh với các bạn gái trong ký túc xá, anh ta cũng chuẩn bị sẵn đĩa và nĩa nhỏ, nhưng trong ký túc xá của hắn chỉ toàn một đám thanh niên thô lỗ.

"Được rồi." Hạ Luật nói, lấy ra một cái đĩa rồi cắt một miếng bánh cho Lâm Tự Dật.

Lâm Tự Dật nếm thử một miếng, ban đầu chỉ muốn thử hương vị nhưng không ngờ lại thực sự rất ngon. Lâm Tự Dật không nhịn được mà ăn lấy ăn để, không lâu sau đã ăn hết sạch.

Lâm Tự Dật nhìn vào chiếc đĩa trống rỗng trong tay, cảm thấy kỹ năng nấu nướng của Triều Từ thực sự không tồi. Cậu ta đã đến nhiều nhà hàng sang trọng, tuy tài nghệ nấu nướng của Triều Từ không tinh tế như những người đó nhưng mùi vị lại rất ngon.

Rõ ràng người đó đã dành rất nhiều tâm huyết vào chiếc bánh.

Trong lòng Hạ Luật có chút chế nhạo về cách làm bánh để lấy lòng con gái của người này, hắn vốn không thích ăn đồ ngọt và béo ngậy như thế.

Sau khi hắn ăn thử vài miếng vậy mà cảm thấy rất ngon. Nhưng khi nhớ đến quan điểm trước đó của mình, Hạ Luật chợt ngừng ăn.

Hắn không ăn nữa, tại sao lại xem đồ ăn của người này như là báu vật chứ?

"Đang ăn cái gì vậy?"

Trình Phụng đang nằm trên giường đọc sách bị âm thanh của bọn họ gây chú ý.

"Ăn bánh của Triều Từ tặng, mày có muốn thử không?" Lâm Tự Dật hỏi Trình Phụng.

"Là của tên đó tặng sao? Được thôi, cho tao một miếng đi." Trình Phụng nói.

Chuyện Hạ Luật và Triều Từ đã lan truyền trong đám bạn bè của bọn họ. Bọn họ cũng rất quan tâm đến việc anh Hạ cải trang thành con gái để trêu chọc một tên ngốc.

Lâm Tự Dật chủ động cắt một miếng cho Trình Phụng, sau đó lại cắt một miếng khác cho chính mình.

Hạ Luật liếc Lâm Tự Dật.

"Anh Hạ còn đói sao?" Lâm Tự Dật ngượng ngùng hỏi.

"Nửa đêm ai còn ăn cái đồ quỷ này, bọn mày tự giải quyết cho hết đi." Hạ Luật nói.

- -----------------------------------

*Hạ Tri Chương, tự Quý Chân, hiệu Thạch Song, cuối đời xưng hiệu là Tứ Minh cuồng khách là một thi nhân nổi tiếng thời Đường.

Bình luận

Truyện đang đọc