"Không có ý gì cả, là do tôi nói nhầm thôi." Triệu Lạc Tĩnh vừa nói vừa khuấy ly nước ở trước mặt giống như rất bình tĩnh.
Hạ Luật cứ nhìn chằm chằm vào cô, nhưng cô không muốn đối diện với ánh mắt của Hạ Luật. Bầu không khí im lặng kéo dài rất lâu, cuối cùng Triệu Lạc Tĩnh không chịu nổi nữa mà nhìn Hạ Luật.
Tình hình lại càng trở nên căng thẳng hơn.
"Thôi đi." Hạ Luật đột nhiên ngả người ra sau một chút, "Cô không muốn nói, cũng có người sẽ nói cho tôi biết."
Hạ Luật nói xong, đột nhiên đứng dậy, ném một tấm séc xuống bàn: "Đây là tám triệu. Tôi khuyên cô nên thức thời một chút, cầm lấy tiền rồi biến đi. Nếu không, lần sau gặp lại sẽ không dễ dàng như vậy."
Hắn nói rồi bước ra khỏi căn phòng, đóng cửa lại.
Vốn định ngồi ăn để thương lượng với nhau, nhưng vì đột nhiên biết được một tin tức mới nên Hạ Luật đã vội vàng rời đi, trong khi món ăn vẫn còn chưa được mang ra. Tiếng đóng cửa của Hạ Luật không lớn, nhưng nó như một hồi chuông cảnh báo đánh thẳng vào trái tim của Triệu Lạc Tĩnh. Cô nhìn xuống tấm séc ở trên bàn, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
............
Muốn điều tra ra chuyện này cũng không khó.
Thậm chí Hạ Luật đã đoán ra được một chút manh mối khi nói chuyện với Triệu Lạc Tĩnh.
Triều Từ đã mua căn hộ này vào đầu năm, hồi Tết và lúc trước đó, Triều Từ cũng thường xuyên đề cập đến việc kết hôn.
Khi đó Hạ Luật biết rõ hắn không thể cưới Triều Từ, cho dù Triều Từ không từ chối hắn là đàn ông đi chăng nữa thì hắn cũng không thể ở bên cạnh Triều Từ mãi mãi. Đây là một trong những nguyên nhân mà hắn nóng lòng muốn chia tay với cậu.
Hạ Luật trở về biệt thự của mình. Hắn ngồi trên ghế sô pha trong phòng ngủ, mở lịch sử trò chuyện trên We Chat.
Vừa mới mở ra, hầu hết toàn là tin nhắn của Triều Từ. Lúc đó, hắn đã cố tình phớt lờ Triều Từ, nhưng Triều Từ lại tìm kiếm hắn khắp nơi, liên tục gửi tin nhắn dỗ dành, xin lỗi hoặc hỏi hắn đang ở đâu. Sau khi Triều Từ tìm được hắn lại càng gửi nhiều tin nhắn hơn, vì cho rằng Hạ Luật bị tiền làm mờ mắt, lo lắng hắn sẽ lầm đường lạc lối nên ngày nào cũng cố gắng thuyết phục hắn. Nhưng tất cả tin nhắn đều bị Hạ Luật lơ đi, thậm chí hắn còn chặn tin nhắn của Triều Từ.
Những tin nhắn này rất dài, không biết vì lý do gì, Hạ Luật không chọn cách tìm kiếm bằng từ khóa hay thời gian. Hắn lướt từng tin nhắn một, lướt rất lâu. Khung chat chỉ toàn màu trắng, thỉnh thoảng mới xuất hiện một khung chat màu xanh lá *. Hắn đã lướt tới giai đoạn hai người chiến tranh lạnh với nhau. Một hồi lâu sau, cuối cùng hắn cũng tìm thấy những tin nhắn mà hắn cần.
Triều Từ: Mấy ngày trước, anh có đưa cho mẹ xem ảnh của em. Mẹ thích em lắm, cứ hối anh mau dẫn em về để ra mắt. Mẹ còn hối hai đứa mau kết hôn nữa, anh nói với mẹ sao mà kết hôn sớm được, em còn chưa học xong mà.
Những lời này giống như là đang từ chối yêu cầu của mẹ, nhưng thực ra dù là Hạ Luật của bây giờ, hay là Hạ Luật của lúc đó cũng đều nhận ra được sự thăm dò cẩn thận trong lời nói của Triều Từ. Cho dù Triều Từ chưa vội kết hôn, nhưng người đàn ông bảo thủ đó vẫn đang mong chờ một lời hứa hẹn từ Hạ Luật.
L: Quá sớm rồi. Chúng ta vẫn còn chưa vững chân ở thành phố S, cần phải làm việc chăm chỉ một thời gian nữa chứ.
Triều Từ: Đúng vậy! Anh phải nỗ lực hơn để mua được căn nhà ở thành phố S. Khi nào em tốt nghiệp xong, sẽ không phải chịu cực khổ với anh.
Triều Từ: Gần đây em thực tập có mệt không?
Sau đó, Triều Từ dần dần chuyển chủ đề sang hắn.
Triều Từ lo lắng Hạ Luật vừa mới tiếp xúc với xã hội, lúc thực tập có thể sẽ gặp khó khăn hoặc bị bắt nạt. Triều Từ lúc nào cũng hỏi thăm về chuyện này, nhưng Hạ Luật đi thực tập nào có chịu khổ gì. Hắn không thể nói với Triều Từ sự thật nên chỉ nói vài câu để lừa gạt cho qua.
Đoạn tin nhắn này chỉ là một đoạn ngắn trong lịch sử trò chuyện dài vô tận này, vừa bình thường vừa không đáng chú ý.
Trong tin nhắn, Triều Từ đã đề cập đến việc muốn mua nhà ở Thành phố S, nhưng giống như là đang thuận miệng nói ra một mục tiêu của mọi nhân viên văn phòng bình thường.
Tuy nhiên, hắn không bao giờ nghĩ rằng, Triều Từ chỉ tùy tiện nhắc đến vài câu với hắn, nhưng thực ra cậu đã quyết tâm từ rất lâu.
Hạ Luật nhìn chằm chằm những dòng chữ này, trái tim của hắn đau nhói, không rõ cảm giác lúc này là gì. Cho đến khi điện thoại phát ra âm thanh thông báo tin nhắn, mới kéo hắn ra khỏi tình trạng này.
Hắn nhanh chóng nhấp vào.
Sau khi chia tay với Triệu Lạc Tĩnh không lâu, hắn đã tìm người đi điều tra quá trình mua nhà của Triều Từ.
Theo sự hiểu biết của hắn, cha mẹ của Triều Từ không giàu có. Để hỗ trợ Triều Từ mua nhà, có thể cho cậu bốn năm trăm nghìn đã là giới hạn. Mà số tiền này còn lâu mới đủ số tiền đặt cọc và trang trí căn nhà.
Phần lớn số tiền chắc chắn đều đến từ Triều Từ. Trong thời gian đó, hắn đã đòi Triều Từ mua những món đồ đó, xem ra tài chính của Triều Từ thực sự eo hẹp, nếu không cậu đã không do dự như vậy. Nhưng cuối cùng, Triều Từ cũng chi ra một trăm nghìn... Hắn không biết Triều Từ đã làm thế nào để bù đắp khoản thâm hụt này.
Người mà hắn nhờ điều tra làm việc rất nhanh. Mất nửa ngày cộng thêm một buổi tối, hắn đã có được đầy đủ thông tin.
Người đó nói với hắn rằng, Triều Từ đã chuyển sang một nơi khác vào cuối năm ngoái. Từ căn hộ có giá trên ba nghìn mỗi tháng trước đó, chuyển sang một căn phòng trọ chỉ có giá một nghìn mỗi tháng. Thậm chí người đó còn chụp một vài bức ảnh của căn phòng rồi gửi cho Hạ Luật. Đây là yêu cầu của Hạ Luật, hắn muốn càng chi tiết càng tốt.
Đây là những bức ảnh mà người đó mới chụp hôm nay, hiện tại căn phòng đó đang trống, không có người ở.
Căn phòng chẳng có chút gì là nơi để ở, chỉ có một ít đồ đạc đơn giản.
Chỉ qua một vài bức ảnh nhưng cũng có thể cảm nhận được không gian chật hẹp đến ngột ngạt, chỉ có mười mét vuông bao gồm cả diện tích của ban công.
Thậm chí cả giường cũng treo ở trên tường và chỉ mở ra khi đi ngủ, nếu không sẽ không có chỗ nào để đặt chân. Đồ đạc trong căn phòng chỉ có một cái giường, một cái bàn nhỏ và một cái tủ. Hạ Luật không thể nào tưởng tượng được sao con người có thể sống ở chỗ này.
Ở ban công chỉ đặt một ít đồ dùng nấu ăn rất đơn giản. Nói là ban công nhưng thực ra chỉ cách tòa nhà đối diện chưa đến một mét, không có ánh nắng mặt trời chiếu vào.
Hạ Luật nhìn rất lâu nhưng không tìm thấy nhà vệ sinh trong căn phòng đó.
Sau đó, người đó giải thích cho hắn căn nhà này được ngăn ra thành tám phòng đơn giản, tám người sử dụng chung một nhà vệ sinh.
Cho dù lúc Hạ Luật sống ở ký túc xá, điều kiện cũng tốt hơn ở đây rất nhiều. Ký túc xá của trường Đại học F khá tốt, bọn hắn cũng chọn phòng đắt tiền nhất, không cần phải sống chen chúc với nhau. Hắn hiếm khi ở trong ký túc xá, chỉ khi nào bận rộn với việc học tập mới ở đó một thời gian. Đối với bọn hắn, ký túc xá chỉ là nơi để ngủ một giấc, không cần phải nấu ăn hay giặt quần áo tại đây.
Hơn nữa, đối với một người trưởng thành ở độ tuổi hai mươi tám, hai mươi chín như thế này, sống ở một nơi như vậy thực sự rất chật chội.
Người đó lại kể ra chi tiết hơn, Triều Từ cuối năm không về nhà, tiếp tục tăng ca ở công ty, không những thế còn nhận thêm nhiều đơn hàng khác. Chỉ trong vài tháng, Triều Từ đã kiếm được khoảng tám mươi nghìn, lấp đầy khoảng trống thiếu hụt đó.
Nhưng lượng công việc mà cậu đã làm cực kỳ lớn. Thám tử ước tính với lượng công việc như vậy, Triều Từ chỉ có thể ngủ nhiều nhất là bốn giờ mỗi ngày.
Trong khoảng thời gian này, Triều Từ đã đến bệnh viện một lần. Người đó gửi cho hắn một bản bệnh án, trên đó viết Triều Từ bị loét dạ dày do làm việc quá sức, thói quen sinh hoạt không đều đặn và thiếu ngủ kéo dài.
Triều Từ luôn quan tâm đ ến chuyện ăn uống của Hạ Luật, luôn chuẩn bị những món ăn dinh dưỡng như canh hạt sen, cháo bách hợp và cố gắng đổi mới món ăn để bồi bổ cho hắn. Nhưng Hạ Luật không phải là một cô gái yếu đuối, thậm chí hắn còn coi thường những thứ đó, đôi khi còn cảm thấy buồn cười. Cuối cùng, hầu hết đồ ăn đều nằm trong bụng của Lâm Tự Dật. Một người chú trọng đến chuyện ăn uống như Triều Từ, vậy mà bản thân lại bị viêm loét dạ dày.
Nhưng Triều Từ lại không hề để ý tới nó. Đến đầu năm, cuối cùng Triều Từ cũng đã mua được căn hộ, sau đó liền tìm một công ty thiết kế nội thất. Ngoài thời gian làm việc ở công ty và thời gian làm thêm ở bên ngoài, hầu hết thời gian còn lại của cậu đều để giám sát công trình, đồng thời cũng phụ giúp một tay.
Mặc dù cậu đã thanh toán đầy đủ tiền đặt cọc, nhưng số tiền phải trả cho công ty thiết kế còn thiếu rất nhiều. Cậu lại tiếp tục tăng ca và nhận thêm công việc ở bên ngoài.
Triều Từ tất bật giữa ba công việc, không có thời gian để nghỉ ngơi, ngay cả một người mạnh mẽ cũng không thể chịu đựng được. Có một lần, khi cậu đang trang trí cho căn nhà, vì đứng dậy quá đột ngột nên không thể giữ được thăng bằng, rồi ngã xuống sàn nhà.
Những công nhân ở đó rất lo lắng cho cậu, khuyên cậu nên đi bệnh viện để kiểm tra. Mặc dù Triều Từ có thể chịu đựng được, nhưng cậu cũng sợ nếu bị mắc bệnh gì đó. Vì vậy, tối hôm đó cậu không tăng ca mà đi kiểm tra sức khỏe. Kết quả không có gì nghiêm trọng, chỉ là thiếu ngủ và làm việc quá sức.
Bác sĩ khuyên cậu nên nghỉ nhiều hơn, làm việc ít lại. Tuy nhiên, những lời khuyên này là vô nghĩa đối với Triều Từ, về cơ bản cậu không có thời gian để nghỉ ngơi.
————————————
* Ở giao diệnWe Chat, tin nhắn của bản thân màu xanh lá, tin nhắn của đối phương màu trắng.