SAU KHI TRỞ THÀNH BẠO QUÂN

“Thật oai phong.”

Người đón tiếp quốc vương đứng bên ngoài thành Teru, thấp giọng nói.

Đội đàm phán gần ba trăm người và xe ngựa sang trọng của quốc vương ở giữa đội. Chiếc xe ngựa kéo bởi mười hai con ngựa cao lớn rộng như một ngôi nhà nhỏ, khung gỗ sồi của cỗ xe được mạ kim loại sáng rực trong ánh nắng, tấm vải nhung màu đỏ thẫm được bao phủ trên chiếc xe ngựa, nhẹ nhàng đung đưa lay động.

“Đừng hành động như một tên quê mùa chưa bao giờ nhìn thấy thế giới.”

Người phía trước nghe vậy thì cười một tiếng.

Anh ta là một kỵ sĩ rất đẹp trai, mái tóc vàng nhạt chải ngược tỉ mỉ, hốc mắt sâu. Nếu xếp vào xã hội hàng thượng lưu của hoàng cung, ắt hẳn sẽ có vô số quý phu nhân mê mẩn anh ta. Mà anh ta mặc một chiếc áo choàng thêu hình đàn hạc vàng.

“Quốc vương của chúng ta cũng không phải là người bình thường, nghe nói ở phương Bắc có rất nhiều người chết vì đói và lạnh vào mùa đông, quốc vương tôn quý của chúng ta đã sai người dùng vàng làm xe ngựa cho mình.”

“Tại sao ngài ấy không mang chiếc xe ngựa bằng vàng của mình đến? Cho những tên Bressi mở mang tầm mắt, sẵn tiện khiến miệng sư tử mở rộng hơn.”

Người lên tiếng đầu tiên nói một cách mỉa mai.

Tôi tớ của quốc vương đã nhìn thấy bọn họ.

Lá cờ của quốc vương vẫy về phía họ.

“Được rồi, bây giờ hãy đi gặp bệ hạ tôn quý của chúng ta thôi.”

Người kỵ sĩ với mái tóc vàng nhạt kết thúc cuộc trò chuyện, anh ta thúc ngựa về phía trước, những người còn lại theo sau anh ta.

Ngoài các học giả và thẩm phán chịu trách nhiệm đàm phán, trong đội còn có hơn một chục vệ binh mặc áo choàng đỏ rực, họ vây quanh chiếc xe ngựa lộng lẫy để ngăn cản đức vua với những người khác. Đó là những kỵ sĩ hiệp ước của nhà vua. Nhưng trước mặt khoảng hơn chục vệ binh mặc giáp, có ba người mặc trang phục không giống nhau.

“Sheen.”

Cả ba nhận ra kỵ sĩ tóc vàng đang đến gần, bọn họ mỉm cười chào anh ta.

Kỵ sĩ tóc vàng dẫn đầu đoàn nhảy xuống ngựa, đội ngũ của quốc vương cũng dừng lại.Mọi người đã lặn lội đi một quãng đường dài giờ mới được nghỉ ngơi. Hàng chục vệ binh mặc áo sắt xếp hàng hai bên, bộ trưởng bộ nội vụ cung kính vén rèm xe ngựa lên, một bàn tay đeo chiếc nhẫn tường vi vươn tay ra từ phía sau tấm vải dạ màu đỏ tươi

Đóa tường vi sắt được khảm một viên đá quý màu đỏ sẫm ở trung tâm, là biểu tượng của hoàng tộc Legrand.

Nhưng chiếc nhẫn cao quý và lộng lẫy lúc này đã trở thành một vật làm nền, bàn tay đeo nó chính là sự tồn tại cao quý hơn, nó giống như sương mai điểm xuyết trên tường vi. Bàn tay trắng nõn như ngọc lạnh lùng vượt qua biển cả, không nhỏ như các tiểu thư, cũng không thô to như các nam sĩ, cân đối thon dài, mảnh mai, mỗi một chỗ đều tinh xảo.

Chàng kỵ sĩ tóc vàng quỳ một gối, nắm lấy bàn tay chìa ra khỏi xe ngựa và hôn lên chiếc nhẫn tường vi sắt.

“Ngài khỏe mạnh là vinh dự của ta. Bệ hạ.”

Quốc vương xuống xe ngựa rồi.

Đây là lần đầu tiên rất nhiều người đón tiếp được nhìn thấy quốc vương bệ hạ.

Có thể nói, nếu không nghĩ tới những “thành tích khủng” của cậu thì nhiều người sẽ nguyện trung thành với một vị vua như vậy, bởi vì cậu thực sự giống như chủ nhân sở hữu cung điện tôn quý và xa hoa đến lóa mắt, là người chói sáng nhất trong cung điện kỳ ​​dị đó.

Vai của nhà vua được phủ một chiếc áo choàng màu đỏ thẫm, bên trong là áo choàng sa tanh bằng lụa màu đỏ sẫm, được trang trí bằng những chiếc cúc hoa tường vi đúc bằng vàng, ba lớp ren trắng được đắp lên ở đường viền cổ áo và đính những viên kim cương rực rỡ bên trên, rực rỡ đến lóa mắt. Một chiếc vương miện nạm thật nhiều đá quý được đội trên mái tóc bạch kim, khuôn mặt cậu rất tinh xảo và nguy hiểm như viên kim cương trên cơ thể của mình.

Có lẽ cả Legrand không thể tìm được một thiếu niên thứ hai xinh đẹp như cậu.

—— một tường vi xa hoa mang đến cái chết thối nát.

Kỵ sĩ tóc vàng nghĩ, rồi dẫn đường cho quốc vương.

Buổi lễ gặp mặt chính thức kết thúc, sứ đoàn đàm phán do đích thân quốc vương dẫn đầu đi qua cây cầu treo đã hạ xuống và tiến vào thành phố Teru. Có thể thấy, để tiếp đón quốc vương, bọn họ đã làm một số chuyện. Các cửa hàng trong lâu đài được trang trí bằng những dải màu đỏ, những người đi cùng để nghênh đón đều đeo trên ngực một bông tường vi đỏ tươi.

Chủ nhân tòa thành Teru cũng chính là tên kỵ sĩ tóc vàng, nam tước Sheen.

Nam tước Sheen nói với quốc vương rằng đã chuẩn bị tiệc tối và ca kịch đón tiếp ngài.

Người dân của đế quốc Legrand biết quốc vương của bọn họ yêu thích trang phục lộng lẫy và lễ hội, cũng như yêu thích tất cả các bữa tiệc lớn cùng các vở (*)ca kịch thanh lịch.

—— chỉ không biết tại sao những vở kịch ca ngợi minh quân lại không soi sáng cậu trở nên nhân từ hơn.

Nói chung, nếu ngươi muốn vị vua cáu kỉnh này có tâm trạng tốt hơn thì hãy chuẩn bị nhiều bữa tiệc cùng ca kịch chắc chắn không thể sai.

Ngoài dự đoán, không ngờ quốc vương lạnh lùng từ chối yến tiệc và ca kịch lần này.

Trong sảnh chính của lâu đài Teru, quốc vương lấy khăn tay trắng tinh lau tay,cậu thản nhiên nhìn lên hầu tước Sheen, chủ nhân của lâu đài: “Chẳng lẽ các ngươi cảm thấy mấy vở ca kịch ở đây có trình độ nghệ thuật rất cao?”

Cậu nói những lời này bằng chất giọng nhẹ nhàng, bình dị mang theo cảm giác như là chuyện đương nhiên.

Món quà đón tiếp được chuẩn bị tỉ mỉ lại bị khinh thường không đáng để ở trong mắt, chủ nhân của tòa thành Teru phản ứng như thế nào? Bọn họ có thể phản ứng thế nào đây?

—— bọn họ chỉ có thể mỉm cười xin lỗi với quốc vương, hết sức lo sợ.

“Đưa ta lên tháp, ta muốn chiêm ngưỡng cảnh quan của lâu đài này.”

Quốc vương hạ lệnh.



Tháp rất cao, từ đây có thể nhìn bao quát toàn bộ lâu đài, bao gồm cả núi non và đồng cỏ bên ngoài.

Chúc Trì đứng trên tháp, bàn tay đặt trên cửa sổ bằng đá, nhờ có chiếc áo choàng ấm áp màu đỏ thẫm trên người, cậu đã có thể tránh được cái lạnh đông cứng trên đỉnh tháp. Gió lạnh dường như khiến đôi đồng tử vốn khó mang theo hơi ấm của cậu lại càng trở nên lạnh lẽo..

Nam tước Sheen, chủ nhân của lâu đài Teru, ở bên cạnh và giới thiệu cho cậu về lịch sử của lâu đài.

Chúc Trì không quan tâm đến lịch sử lâu đời của gia tộc kia, cậu nhìn vào tình hình tổng thể của thành Teru.

“Teru” có nghĩa là “lâu đài xinh đẹp” trong ngôn ngữ của vương quốc Legrand, nó không chỉ là một pháo đài mạnh mẽ để bảo vệ thành phố Teru, mà còn là mặt trận chiến đấu đối phó với đội quân viễn chinh quân sự của quân đội viễn chinh Bressi. Phía trước lâu đài Teru là sông Doma sâu và chảy xiết, quốc vương quan sát thấy có hai pháo đài khổng lồ được xây dựng trên vùng đất ngập nước được hình thành trên sông Doma.

Một cây cầu gỗ bắc qua sông được điều khiển bởi tháp pháo của lâu đài, nếu kẻ thù từ phía trước đến, cây cầu sẽ bị treo lên.

Mà lấy lâu đài làm điểm xuất phát, nhìn về phía trước có một đồng cỏ nhấp nhô nhẹ nhàng và ở phía tây của đồng cỏ có một khu rừng xanh thẫm —— đã có dãy núi Norson nhấp nhô đằng kia.

Sau khi quan sát toàn bộ địa hình, quốc vương thu lại ánh mắt và nhìn xuống dưới một chút.

Mái tóc bạch kim của cậu bị gió thổi bay trên đài cao.

“… Khi mùa xuân đến, đồng cỏ phía trước sẽ được trang trí bằng những thảo nguyên Savannah xinh đẹp.”

Nam tước Sheen có thể được gọi là một nhà quý tộc đẹp trai phong độ, được hun đúc qua văn học tốt, và anh ta giỏi sử dụng những từ ngữ đơn giản để phác thảo ra những bức tranh đẹp.

Chỉ là quốc vương yên lặng lắng nghe hồi lâu, cũng không thu được bất cứ thứ gì mà cậu muốn biết.

Nhưng quốc vương không ngắt lời anh ta và thỉnh thoảng có hỏi một vài câu hỏi.

Nhà vua dựa vào bệ cửa sổ và nhìn xuống phía trong lâu đài từ độ cao này. Ánh mắt của quốc vương rơi xuống một nơi và cậu mở miệng cắt ngang cuộc nói chuyện không ngừng của nam tước Sheen: “Thế còn chi phí quân sự của các ngươi thì sao?”

Cậu hỏi một cách thờ ơ.

Vẻ mặt nam tước Sheen thoạt nhìn có có vẻ hơi u ám trong chốc lát, nhưng nam tước tóc vàng đã nhanh chóng che giấu sự thất thố của mình, vẫn nở nụ cười rạng rỡ: “Nhờ bệ hạ ân cần quan tâm, các binh sĩ vừa tận hưởng xong bữa tiệc gà tây năm nay, thần thay bọn họ cảm ơn bệ hạ.”

Tâm trạng của vị vua trẻ luôn hỉ nộ bất thường.

Người nói muốn chiêm ngưỡng vẻ đẹp của thành Teru là cậu, người đã sớm mệt mỏi chán nản trở về phòng cũng là cậu, nam tước Sheen nghe theo lời cậu và dẫn quốc vương xuống lầu vào căn phòng đã được chuẩn bị sẵn bằng củi đốt ấm áp.

Một lát sau.

Nam tước Sheen vội vàng quay trở lại tòa tháp, anh ta đứng ở chỗ nhà vua vừa đứng, có hơi nghi ngờ nhìn xuống, cố gắng tìm kiếm thứ mà quốc vương vừa nhìn thấy.

Bên dưới là một ngôi nhà bằng đá thấp bé, trông không khác gì bình thường.

“… Là do mình quá đa nghi.”

Anh ta thở phào nhẹ nhõm.

Cùng lúc đó.

“Thật xuất sắc.”

Quốc vương đứng trước cửa sổ trong phòng mình, thu lại kiêu ngạo thản nhiên của ban ngày. Mặt cậu không thay đổi nhìn hoa hóa băng trên cửa sổ, như thể nhìn xuyên thấu những thứ ở phía xa qua những bông hoa băng.

“Lãnh chúa trung thành của ta.”

Vừa rồi, khi cậu đang đứng trên tháp nhìn xuống thì thấy một tên lính đang lôi con ngựa đã bị giết chạy nhanh qua nhà đá.

Trong trường hợp nào thì kỵ binh sẽ giết những con ngựa cực kỳ quan trọng nhất của họ?

—— khi không có thức ăn, khi thần chết đang đến gần.

Mặt nạ lạnh lùng trở lại khuôn mặt của quốc vương.



Sau khi quốc vương đến thành Teru một ngày thì mới bắt đầu cuộc đàm phán.

Đội ngũ của quốc vương đi đến đồng cỏ phía Bắc qua cầu gỗ phía trước thành Teru.

Vị trí cụ thể của cuộc đàm phán là một vùng đất trũng giữa pháo đài Moon River và Thành Teru. Các nhánh của sông Doma chảy qua cỏ tạo thành vùng đất không có người.

Các hiệp định hòa bình thường được tổ chức ở những nơi như vậy.

Kỵ sĩ tóc vàng Sheen đứng trên tháp, vẫy tay chào tạm biệt sứ đoàn đàm phán.

“Tạm biệt, quốc vương bệ hạ của ta.”

Nam tước mỉm cười khéo léo, không chê vào đâu được.

Hoàng hôn.

Trên bãi cỏ giữa pháo đài Moon River và lâu đài Teru, dựng lên những chiếc lều. Một đầu lều có màu đỏ, đó là đế quốc Legrand do gia tộc tường vi cai trị. Đầu kia màu xanh, đó là gia tộc Tulip cai trị do vương quốc Bressi cai trị.

Ranh giới rõ ràng.

Đội ngũ hai bên đối mặt với nhau, vị tướng quân viễn chinh Bressi cao lớn và anh dũng bắt tay tượng trưng với nhà vua trong chiếc áo choàng màu đỏ tươi. Chúc Trì chú ý tới một thanh niên xanh xao và gầy gò đứng sau tướng quân.

Cậu thu lại ánh mắt và nói ngắn gọn: “Bắt đầu thôi.”

Đàm phán đã bắt đầu.

Mục đích của cuộc đàm phán là để cả hai bên cố gắng hết sức để đạt được những điều kiện có lợi cho mình và chấm dứt cuộc chiến này. Các luật sư có kinh nghiệm giao chiến, nhưng vua Legrand, một trong những người quan trọng nhất lại hiếm khi xuất hiện trên bàn đàm phán.

Quốc vương được tháp tùng bởi những kỵ sĩ, rải rác xung quanh không xa nơi thương lượng.

—— điều này làm cho bộ trưởng đàm phán đến đây đều âm thầm lắc đầu.

Vào buổi chiều ngày thứ hai khi cuộc thương lượng vẫn kéo dài, quốc vương gặp một người thanh niên ngồi trên bãi cỏ mà cậu thường lui tới.

Người thanh niên khoác áo choàng đen đứng dậy khỏi cánh đồng cỏ, khiêm tốn hành lễ chào quốc vương trên ngựa.

Quốc vương nhận ra cậu ta.

Là chàng trai trẻ đã đứng đằng sau tướng quân viễn chinh Bressi của ngày hôm đó.

“Ngươi cố ý tới gặp ta.”

Quốc vương nhảy xuống ngựa, khiến các kỵ sĩ phải lùi lại một chút.

“Bệ hạ không lo lắng ta sẽ ám sát ngài sao?” Chàng trai trẻ nhắc nhở, “Vương quốc Bressi và Legrand là kẻ thù không đội trời chung.”

(*)Ca kịch:kịch hát dùng làn điệu xen kẽ các lối nói, có kèm điệu bộ hoặc động tác múa

Bình luận

Truyện đang đọc