SAU KHI TRỞ THÀNH BẠO QUÂN

Quân phản loạn thủ tháp ở trong tháp phí công giương lên khiên và trường kiếm, cố gắng ngăn cản binh lính Legrand tiến vào, nhưng không có tường tháp kiên cố bảo vệ thì bọn họ mất lá chắn bảo vệ lớn nhất.

Đao kiếm va vào nhau, khiên chắn bị đập bay đụng vào trên tòa tháp, máu tuôn ra từ cổ của người bị giết, bay lên cao để lại những bức tranh tàn khốc trên tường. Dưới sự chỉ huy của tướng quân Skien, các binh sĩ càn quét qua từng lớp, những xác chết ấm nóng lăn xuống cầu thang xoắn ốc trong tòa tháp.

Tướng quân Kền Kền rút lui từ tháp góc Đông Nam sang tháp góc Tây Bắc dưới sự hộ tống của binh lính.

"Tướng quân, rút lui thôi!"

Đội trưởng đội hộ vệ thân binh lo lắng nói với tướng quân Kền Kền.

"Không giữ được nữa! Chúng ta lui về pháo đài phía sau trước đi."

"Ngươi nhìn xuống đi."

Tướng quân Kền Kền một tay giơ khiên một tay cầm kiếm, lạnh lùng trả lời.

Tiếng chém giết đã ngày càng gần, pháo đài đá đen hình bát giác có một tòa tháp ở mỗi góc, có thể ngăn chặn quân địch tiếp cận từ mọi hướng. Nhưng chỉ cần bất kỳ tòa tháp nào bị công phá, quân địch tiến vào trong pháo đài, lợi thế của bọn họ sẽ không còn nữa.

Theo lời của tướng quân Kền Kền, đội trưởng đội cận vệ nhìn xuống lỗ bắn cung mà anh ta đi ngang qua.

Hô hấp của anh ta nhất thời hơi chậm lại.

Chỉ thấy ở dưới tòa tháp cao, quốc vương và thiết kỵ Tường Vi lẳng lặng đứng ở phía Tây Bắc của pháo đài, họ cầm vương kỳ Tường Vi, lá cờ bị gió thổi đến bay cuồn cuộn.

Họ nhìn xuống khu vực săn bắn của mình như những chú sư tử ngạo mạn mà lại lạnh lùng.

Đàn sư tử đã hoàn thành khâu nguy hiểm nhất của cuộc đi săn, phần còn lại chỉ là sự vùng vẫy của con mồi. Trong vòng vây của họ, mọi con mồi đều đang hấp hối phản kháng và cái chết đã định sẵn ập đến.

Khi trưởng hộ vệ đang ngó quanh thì quốc vương trong đám người đột nhiên ngẩng đầu lên, anh ta chợt lùi lại một bước. Trong nháy mắt đó, anh ta có loại ảo giác —— đối phương như đã bén nhạy cảm nhận được ánh mắt của anh ta từ khoảng cách xa như vậy, nhưng chẳng mấy chốc, trưởng hộ vệ kinh ngạc thốt lên: "Tướng quân! Ngài xem! Tướng quân!"

Tướng quân Kền Kền nhìn anh ta một cách kỳ lạ rồi bước đến lỗ bắn tên.

Chỉ thấy thiết kỵ Tường Vi vốn đống quân dưới tòa tháp phía Tây Bắc của pháo đài đã quay lại, tiến về góc mà họ đã công phá, con đường đến pháo đài đối diện của bọn họ đã được nhường lại.

"Họ đi rồi! Chúng ta đi thôi!"

Có đường sống trong chỗ chết, trưởng hộ vệ hưng phấn nói.

Tướng quân Kền Kền nhíu chặt lông mày, vừa lên đã binh đi nước hiểm (*), dùng kỵ binh không được coi trọng trong công thành xuyên thủng hàng phòng thủ ngoài cùng của bọn họ... Gã không nghĩ quốc vương sẽ ngu ngốc đến mức không biết bọn họ sẽ rút lui, trừ khi...

Binh đi nước hiểm (兵行险招): là một dạng thành ngữ, chỉ trong tình thế nguy cấp đưa ra kỳ chiêu (chiêu hiểm) có thể sẽ tổn hại bản thân nhưng cũng có cơ may lật ngược tình thế.

Tướng quân Kền Kền nhớ tới bức thư bị mũi tên mang vào tháp ngày ấy, lòng gã khẽ động, nhưng trên mặt không lộ dấu vết nào.

"Rút lui!"

Tướng quân Kền Kền ra lệnh, gã và binh lính của mình vội chạy xuống cầu thang, quân của Legrand đã chiếm được tất cả tòa tháp phía Nam và phía Đông của pháo đài, chỉ còn lại tòa tháp ở góc Tây Bắc là chưa bị tấn công. Tướng quân Kền Kền thuận lợi đi xuống từ đỉnh tháp, hạ cầu treo của tháp xuống.

Đoàn người vội chạy về phía cây cầu nối liền pháo đài đối diện.

Trước đó bọn họ chỉ phá hủy cầu phao, nhưng phía dưới cầu để lại mấy chiếc thuyền nhỏ làm đường lui, lúc này đoàn người đã nhảy lên thuyền, dốc toàn lực chèo đến pháo đài ở vùng đất ngập nước của nhánh sông Lessy. Quân phản loạn canh giữ pháo đài thấy tướng quân chạy ra bèn vội buông cầu treo xuống tiếp ứng bọn họ.

Khi tướng quân Kền Kền bỏ chạy đến pháo đài thứ hai, trận chiến đã sắp kết thúc, chỉ còn lại một số quân phản loạn bị tướng quân bỏ lại mà ngoan cố chống cự, số còn lại đã tuyệt vọng ném vũ khí xuống, giơ tay đầu hàng.

Lúc này, trong pháo đài đá đen, đâu đâu cũng thấy máu tươi.

Quốc vương giẫm lên vết máu lên đỉnh tháp của pháo đài đá đen.

Gió ùa về mang theo hơi lạnh cuối đông phả vào mặt, quốc vương vươn tay ra kéo mạnh lá cờ Vinh Nguyên trắng cắm trên cột cờ tháp của quân phản loạn.

Tay buông ra.

Quốc vương lạnh lùng nhìn lá cờ trắng cuộn lại rơi khỏi tháp, rơi vào ngọn lửa âm ỉ bên dưới tháp, ngọn lửa bùng lên rồi nuốt chửng lá cờ của quân phản loạn.

Hai tay kỵ sĩ Tường Vi phía sau cầm vương kỳ mới toanh tiến lên một bước, đi tới bên cạnh quốc vương.

Quốc vương giương cờ lên.

Trên nền đỏ như máu, Tường Vi sắt vàng sậm rực rỡ nở rộ.

Quốc vương cắm chặt vương kỳ trên đài cờ của tháp, cơn gió từ cực Bắc rít lên làm vương kỳ tung bay phần phật. Sau ngàn năm, cuối cùng lá cờ cũng trở về vị trí cũ.

"Ta sẽ lấy lại tất cả, mọi thứ đã bị chiếm ngày trước."

Quốc vương thủ thỉ với bản thân, hệt như một lời hẹn xưa.

...

Cầu phao tạm được gia cố bắc qua sông Lessy, khi màn đêm buông xuống, quốc vương đã dọn xong pháo đài, nghỉ ngơi giữa hội nghị.

Người đầu tiên đến gặp quốc vương là James.

James cầm một chồng bản vẽ dày cộm và dày đặc chữ viết, anh ta kích động khoa tay múa chân với quốc vương, trình bày ý tưởng xây dựng lại pháo đài của bản thân, hơn nữa còn nhắc lại những gì mình đã nói trong thư về việc dùng nỏ sắt trong quân sự... James có chút cảm hứng từ chiếc ram đập, cho rằng có thể bố trí nó công thành ở góc cố định của tòa tháp để phòng thủ.

Quốc vương lắng nghe một hồi, cảm thấy anh chàng này hệt như muốn trang bị vũ khí cho pháo đài thành một con nhím.

Dù cả hai đều là nhà thiết kế kiến trúc, James và một kiến trúc sư khác trong viện khoa học tâm thần lại chọn những hướng đi hoàn toàn khác nhau.

Quốc vương ho nhẹ một tiếng, cắt ngang James đang nói không ngớt: "Xin hỏi anh một câu, không phải trước đây anh là nhà thiết kế giáo đường thiêng liêng à?"

Tướng quân Skien vừa mới bước vào phòng hội nghị đã không nhịn được nở nụ cười khi nghe câu này: "Trời ạ, anh James, vậy mà anh từng là nhà thiết kế giáo đường?"

James nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Các kiến trúc đều là nghệ thuật, đá lạnh và gỗ va chạm, chúng mãi mãi ngưng kết, mà các kiểu khác nhau thì sẽ có vẻ đẹp khác nhau... Nếu như có thể lắp mấy quả pháo uy lực lớn hơn thì nó sẽ là một ca khúc của băng giá và tia lửa."

Tướng quân Skien:...

Không biết vì sao, thế mà anh lại thấy James nói rất có đạo lý, nhưng cũng thấy có chỗ nào đó không đúng.

Quốc vương bật cười, cậu lắc đầu, đưa một lá thư bổ nhiệm khác đã được viết sẵn cho James: "Bây giờ anh có một lựa chọn."

James phát hiện đó là lá thư bổ nhiệm cho nhà nguyên cứu chính của viện khoa học số một Legrand.

"Ta chú ý tới ngài nói đây là một lựa chọn?" James liếc lá thư bổ nhiệm rồi nhìn quốc vương.

Quốc vương mỉm cười nhìn anh ta: "Ngoài chấp nhận, anh cảm thấy còn lựa chọn nào khác à?"

"Nếu ta từ chối..." James vừa nói vừa gấp lá thư bổ nhiệm lại rồi cất đi.

"À... anh cũng biết đấy, hiện tại anh biết rất nhiều bí mật quân sự. Nếu xảy ra chiến tranh, dù sao ta cũng phải đảm bảo bí mật quân sự không bị rò rỉ, đúng không?" Quốc vương mỉm cười nói, giọng điệu nhẹ nhàng.

James hừ mạnh một tiếng, anh ta cầm lấy bản vẽ trên mặt bàn, quay đầu bước đi.

Trước khi ra cửa, loáng thoáng nghe được anh ta cay cú oán giận một câu:

"Bạo quân!"

Tướng quân Skien thoáng nhìn quốc vương.

Quốc vương không để bụng: "Lát nữa nói với anh ta biết, ta cần một lô tháp công thành được cải tiến, nhân tiện mang đến cho anh ta những món quà cần thiết từ viện khoa học tâm thần của chúng ta."

Quốc vương nói xong thì cười một tiếng.

Một thời gian trước khi tướng quân Skien dẫn người phong tỏa bờ biển Đông Nam thì anh đã làm quen với vài tên viện khoa học tâm thần, lúc này nghe thấy "món quà" từ lời của quốc vương, vẻ mặt của anh trở nên rất phức tạp... Bệ hạ, ngài chắc đó là món quà chứ không phải đe dọa hả?

Nhưng, thử nghĩ mà xem, một kẻ nghiện vũ khí chiến tranh như James bây giờ mà bị ném vào Thánh Đình, kết cục cũng là một giàn thiêu thôi.

Thoáng cái đã nghiêm túc, tướng quân Skien bắt đầu báo cáo chính sự với quốc vương.

Chủ yếu là về việc xử lý quân phản loạn bị bắt làm tù binh.

Trước chiến tranh, quốc vương đã ra lệnh không giết tù binh.

Vài ngày qua, tướng quân Skien đã hiểu sâu hơn về quốc vương của họ. Bệ hạ không màng danh lợi, không màng dùng thủ đoạn đẫm máu nhất để đạt được mục đích, có cả nhân từ lẫn tàn nhẫn, cậu đã ra lệnh tha mạng cho sáu tù binh, nhất định phải có lý do.

"Đợi đến tối, thả bọn họ đến pháo đài thứ hai."

Quốc vương đan mười ngón tay, suy nghĩ một lúc rồi trả lời.

Tướng quân Skien gật đầu nhận lệnh, anh do dự một lát rồi hỏi: "Bệ hạ, thần không hiểu sao người lại thả tướng quân Kền Kền đi... ngài định?"

Quốc vương như đã sớm đoán được câu hỏi này của tướng quân Skien, cậu cầm một bức thư đã bóc lớp sáp trên bàn đưa cho tướng quân Skien: "Đọc đi."

Tướng quân Skien cầm lá thư bằng cả hai tay, lấy ra rồi đọc.

Chỉ đọc vài dòng, gương mặt tướng quân Skien lập tức lây vẻ vui mừng, anh ngẩng đầu nhìn quốc vương: "Mấy ngày nay, ngài đang chờ điều này à?"

Quốc vương gật đầu.

Bức thư là báo cáo chiến trận từ tướng quân Edmund của tiểu bang Anghel.

Với sự hỗ trợ của quân đội tiểu bang Anghel, bá tước Henry chỉ huy đội quân cánh trái của Legrand đã chọc thủng hàng phòng thủ bên ngoài của tiểu bang Balbo và vây hãm quốc vương Balbo trong lâu đài. Tướng quân Edmund đã thành công chặn lại bức thư do quốc vương Balbo viết cho tướng quân Kền Kền: yêu cầu gã lập tức dẫn quân về để phá phòng vây.

Bức thư quan trọng này là do tướng quân Edmund gửi đến.

Quốc vương cầm lên bức thư cầu cứu của quốc vương Balbo, đặt nó dưới ánh đèn, chậm rãi nói: "Chúng ta không có nhiều thời gian, nếu có một cách tốt hơn để lấy lại thành Bomari, thì sao phải để binh sĩ của chúng ta đổ thêm máu quý giá vô ích?"

Tướng quân Skien cúi đầu hành lễ với quốc vương: "Cảm ơn lòng tốt của ngài, bệ hạ."

"Có sĩ quan nào trong mấy tù binh quen biết với tướng quân Kền Kền không?" Quốc vương hỏi.

Tướng quân Skien uy nghĩ một chút: "Có một người, là thân binh của gã, vì bị thương nên không thể trốn thoát."

Quốc vương đưa bức thư niêm phong đã được viết sẵn và niêm phong cho tướng quân Skien: "Khi thả anh ta ra, hãy để anh ta mang bức thư đến cho tướng quân của anh ta... Nếu biệt danh "Kền Kền" của gã là thật, chúng ta chỉ cần chờ thôi."

Tướng quân Skien đã hiểu ra điều gì đó, anh tiếp nhận bức thư, cung kính rời đi.

Trong căn phòng chỉ còn lại một mình quốc vương, đầu ngón tay chạm vào nhau, cậu đang nghĩ tới việc mà ác ma đã nhắc tới. Khi ác ma đưa cậu về lại nhân gian, hắn đã khuyên cậu nên thử lấy lại nó mà không gây quá nhiều thiệt hại cho chính tòa thành. Tuy đây là ý định ban đầu của cậu, nhưng ác ma lại chú ý đến thành Bomari, điều này chứng tỏ thành Bomari có điều gì đó kỳ lạ.

Mà khi cậu hỏi nguyên nhân, ác ma cúi người ẩn ý trả lời:

—— tòa thành của gia tộc Tường Vi tự nó đã là kho báu quý giá.

Vậy có nghĩa là gì?

Bình luận

Truyện đang đọc