Đối với câu trả lời không theo lẽ thường của Mễ Tửu, trông chốc lát Cố Tuyển cũng không biết nói tiếp thế nào, thậm chí cậu ta không nhịn được nghi ngờ rốt cuộc là suy nghĩ của Mễ Tửu có vấn đề, hay là suy nghĩ của cậu ta có vấn đề?
Cô biết mình bị lợi dụng lại không tức giận ư!?
Trên thực tế Mễ Tửu thật sự không tức giận, thân là thiên kim đại tiểu thư nhà họ Tô, từ rất lâu trước kia cô đã hiểu ra một điều, đó chính là người muốn tiếp cận cô sẽ có mục đích không đơn giản.
Cố Tuyển không dám tin nhìn Mễ Tửu, giọng nói sững lại: “Cậu ta lợi dụng cậu mà cậu cũng không để ý sao?”
“Phải để ý sao?” Mễ Tửu hỏi lại một câu, cô quay đầu lại nhìn về phía Lục Tu ở sau lưng, đối diện với ánh mắt trầm lặng của nam sinh, khóe môi cô cong lên, cười khanh khách, trong mắt lại lóe lên tia sáng: “Có thể giúp đỡ người mình thích, tôi rất vui vẻ đó.”
Lời nói ngây thơ lương thiện cô gái phảng phất như là ném một cục đá vào mặt nước phẳng lặng, khiến nó không ngừng nổi lên gợn sóng.
Lục Tu vẫn im lặng như trước, chỉ là trên mặt anh lại chậm rãi khôi phục ý cười, chính là giống như bình thường, vẻ mặt anh mang theo lễ độ mà mỉm cười ấm áp, vô cùng dịu dàng.
Mễ Tửu đúng là rất thích nhìn dáng vẻ tươi cười của Lục Tu, cô cảm thấy anh như vậy thật sự là vô cùng quyến rũ, nếu không phải Cố Tuyển đang ở đây thì cô đã trực tiếp nhào vào lòng Lục Tu hôn anh một cái rồi.
Cô lại nhìn về phía Cố Tuyên đang thay đổi sắc mặt liên tục, trong giọng nói lộ ra vẻ không kiên nhẫn: “Người tôi thích gặp phải khó khăn, đúng lúc gia đình tôi có khả năng giúp đỡ, vậy tôi đương nhiên phải giúp anh ấy rồi, chẳng lẽ khi người cậu thích gặp phiền phức thì cậu có thể coi như không nhìn thấy gì hết được à?”
Cố Tuyển đã hoàn toàn không thể lý giải được mạch suy nghĩ trong não Mễ Tửu, theo logic bình thường mà nói, với một nữ sinh ngập tràn mơ ước với tình yêu, khi biết được tình yêu của người khác dành cho cô ấy còn xen lẫn lợi ích, đối mặt với tình cảm không đơn thuần như vậy, chẳng lẽ cô ấy sẽ không cảm thấy tức giận và đau lòng sao?
Không đâu.
Tất cả những cảm xúc như vậy lại không thể nhìn thấy trên người cô, ngược lại hình như cô còn rất tự hào nữa.
Đúng vậy, chính là tự hào.
Mễ Tửu hất cằm, thoạt nhìn dáng vẻ của cô lại rất kiêu ngạo: “Bởi vì gia đình tôi có thể giúp Lục Tu cho nên anh ấy mới trở thành bạn của tôi, cuối cùng phát hiện ra điểm nổi bật của tôi nên thích tôi, nếu gia đình tôi không có năng lực như vậy, hoặc là Lục Tu muốn nhờ người khác giúp đỡ, nói không chừng anh ấy sẽ không tiếp xúc với tôi mà lại đi thích những người khác, cho nên nói, chỉ cần một khâu xảy ra vấn đề, chắc chắn tôi và Lục Tu sẽ là hai người xa lạ rồi, nhưng bây giờ tôi và anh ấy lại có thể vui vẻ ở bên nhau, như vậy chứng minh là tôi và anh ấy có duyên với nhau đó.”
Cố Tuyển thật sự là không thể hiểu nổi, lần đầu tiên cậu ta cảm thấy thật sự khó mà giao tiếp được với cô, trước kia cậu ta luôn cảm thấy cô rất phiền phức, vừa nhiều chuyện vừa yếu đuối, lại thêm chán ghét người lớn ngấm ngầm gán ghép cậu ta với Mễ Tửu, giống như là cuộc đời của cậu ta chỉ có thể đi theo trình tự mà người khác định ra.
Nhưng tại đây khi nhìn thấy cô bảo vệ Lục Tu, trong lòng cậu ta lại cảm thấy hoảng loạn.
Cố Tuyển chỉ cảm thấy nếu còn ở lại đây thì đúng là đang ngược đãi chính mình, cậu ta xanh mặt, lạnh lùng nói: “Mễ Tửu, chuyện của cậu tôi không muốn quan tâm, cậu tự lo cho bản thân đi.”
Cậu ta xoay người rời đi, dáng vẻ giống như vẫn đang bừng bừng tức giận.
Mễ Tửu không chút nể tình nói ra hai chữ: “Đồ điên.”
Trước kia cũng chưa từng thấy cậu ta quan tâm, bây giờ lại giống như phát bệnh thần kinh thích khoa tay múa chân xen vào chuyện của cô.