Có đôi khi, cô gái này đúng là không biết dè dặt gì cả.
Giọng điệu của Lục Tu có hơi bất đắc dĩ: “Không nghĩ tới em, vậy còn có thể nghĩ tới ai nữa?”
Trong mắt Mễ Tửu lập tức tràn trề ý cười, cô rất hài lòng với đáp án này, nghịch ngợm dựa vào ngực anh, sau đó nắm lấy một tay anh, không nói gì, chỉ ngước mắt nhìn anh cười.
Lục Tu dùng một tay khác ôm lấy eo cô, cười hỏi: “Em vui vẻ cái gì vậy?”
“Thì là vui vẻ đó.” Mễ Tửu đột nhiên nắm lấy tay anh nâng lên, cẩn thận quan sát bàn tay to lớn của anh, tay Lục Tu rất đẹp, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, dường như đã khơi dậy tính cách vui vẻ của cô, lúc thì sờ ngón tay, lúc thì lấy tay chọc vào khe hở giữa hai ngón tay anh, để tay của hai người kề sát vào nhau.
Lục Tu tốt tính mặc cô chơi đùa, nhưng một giây sau, cô đã hỏi một vấn đề khiến anh trở tay không kịp.
Trong mắt cô hiện lên ánh sáng giảo hoạt: “Lục Tu, là bàn tay này sao?”
Một lát sau, anh mới phản ứng lại cô hỏi cái gì, từ khi Mễ Tửu ở bên cạnh anh tới giờ, cô luôn có lòng tò mò rất lớn đối với phương diện nào đó của anh, theo anh suy đoán, nếu như không nói đáp án cho cô biết, cô chắc chắn sẽ không vui mấy ngày.
Vì thế, cuối cùng anh vẫn mang một một tâm trạng vi diệu, thành thật gật đầu.
Ngay sau đó, một nụ hôn mềm mại khẽ hạ xuống đầu ngón tay anh.
Mễ Tửu ngước mắt, đôi mắt cong hiện lên tia sáng động lòng người, ánh chiều tà từ ngoài cửa sổ hắt vào, phủ lên gương mặt của cô một lớp ánh sáng dịu nhẹ, khóe môi hồng hào nhếch lên một nụ cười xấu xa, vào giờ phút này, cô xinh đẹp giống như một yêu tinh nhỏ bé khiến người ta sa dọa.
Cô ngọt ngào hỏi: “Lục Tu, như vậy có tính là hôn gián tiếp không?”
Hô hấp của Lục Tu chậm lại.
Cả người anh cứng ngắc, dường như nhiệt độ từ đầu ngón tay truyền tới mang theo một ma lực không rõ ràng nào đó, nhanh chóng lan ra toàn bộ cơ thể, cuối cùng là hòa tan vào linh hồn của anh, khiến thần chí anh run rẩy theo cơ thể.
Gần như là trong chớp mắt, ánh mắt cô gái nhìn xuống chỗ kia, dùng giọng điệu hưng phấn và quả nhiên là vậy nói: “Hóa ra nơi này thật sự…”
Cô còn chưa kịp dứt lời, đã bị nam sinh ôm lấy đặt lên đùi, nhằm che giấu một màn khiến người ta khó xử của anh.
Nam sinh nhẹ giọng hỏi ở bên tai: “Mễ Tửu, em muốn nói gì?”
Mễ Tửu như đứng đống lửa như ngồi đống than mà ngậm miệng lại, không dám nói câu nào.
Nói thẳng ra, cô chính là bà hoàng ngôn ngữ, tới lúc tiếp xúc thực tế thì cô lại không có gan làm, thật ra cũng chỉ là kiểu người Diệp Long thích rồng* mà thôi.
Bàn tay nóng hổi của Lục Tu đặt lên sườn mặt cô, khàn giọng nói với cô: “Lần sau không được đùa như vậy với anh nữa.”
Anh cũng đâu phải Liễu Hạ Huệ, có thể ngồi trong lòng mà vẫn không loạn.
Mễ Tửu chậm chạp “Ồ” một tiếng.
Lục Tu thấy dáng vẻ cô khá là nhu thuận, nói: “Trước khi trưởng thành, không được nhìn những thứ kia.”
Lúc này Mễ Tửu không đồng ý nhanh như vậy, cô tức giận: “Ai bảo anh không cho em sờ anh, vậy nên em chỉ đành vọng mai chỉ khát*…”
Cô còn học thành ngữ khá tốt.
Lục Tu ôm lấy cô gái đang khẽ động đậy trong ngực, lên tiếng cảnh cáo: “Tửu Tửu.”
Mễ Tửu vội vàng nói: “Em không nhìn! Tuyệt đối không nhìn! Có khát chết cũng không nhìn!”
Lục Tu ôm lấy cô gái mình thích, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đặt cằm lên đỉnh đầu của cô, hai mắt khép hờ: “Đừng nhúc nhích, để anh ôm một lát.”
Nhiều lần Mễ Tửu muốn ngẩng đầu nhìn anh, nhưng lại không dám động đậy.
Không khí cũng tạm thời trở nên yên tĩnh, cho đến khi cô gái thích giúp đỡ mọi người phá vỡ sự yên tĩnh này: “Lục Tu, anh thật sự không cần em giúp sao?”
“… Không cần.”
Mễ Tửu tiếc nuối nháy mắt mấy cái: “Được rồi.”
Dù sao sau này cô vẫn còn nhiều cơ hội giúp đỡ mà.
——————–
Chú thích:
(*) Diệp Công thích rồng: có ý châm biếm những kẻ bề ngoài thì tỏ ra rất say mê một sự vật, một điều gì đó, hoặc là hay khoác lác về điều gì đó, nhưng không thật lòng, hoặc là không hiểu rõ.
(*) Vọng mai chỉ khát: được ví với việc dùng ảo tưởng để tự an ủi bản thân.