Nói ra thì, chuyện này xảy ra vẫn có thể coi như là chuyện ngoài ý muốn.
Lúc đó Mễ Tửu đang vui vẻ muốn đi tìm Lục Tu, lại không ngờ rằng ở đâu đó cửa cầu thang lại gặp một người quen hoảng hốt rối loạn, nói là người quen cũng không tính là người quen, thực ra cô và Lục Trực, bố của Lục Tu không hề có quen biết, nhưng suy nghĩ đến việc Lục Tu là bố chồng tương lai của cô, vậy lúc đó đương nhiên bọn họ cũng coi như là quen rồi.
Hình dáng Lục Trực tiều tụy, vẻ mặt hoang mang, hoàn toàn không có khí phách của trước đây, thoạt nhìn giống như bị bệnh không nhẹ.
Mễ Tửu gặp Lục Trực cảm thấy ngoài ý muốn, thậm chí ngay cả chuyện Lục Trực nằm viện cô cũng không biết, cô biết mối quan hệ của Lục Tu và Lục Trực không tốt, vì thế bình thường khi sống chung với Lục Tu, cô cũng sẽ không lắm chuyện nhắc đến Lục Trực, có điều bây giờ gặp nhau rồi, cô vẫn lịch sự chào hỏi một tiếng.
“Chú Lục”
Nhìn thấy Mễ Tửu sáng ngời trước mắt, liền giống như người sắp chết bỗng nhiên tiến về cơ hội sống phía trước.
Mễ Tửu còn chưa ý thức được vấn đề, cô tò mò hỏi: ”Chú Lục sao lại ở bệnh viện này? Bây giờ chú muốn đi đâu? Có cần con giúp chú liên lạc với Lục Tu hay không? Đúng rồi, Lục Tu anh ấy ở……”
“Mễ Tửu! Chúng ta đều bị nó lừa rồi!”
Lục Trực bỗng nhiên nói một câu kích động, trực tiếp quát Mễ Tửu, cô không hiểu, “Dạ?”
Lúc trước Lục Trực cũng đi giày da mặc vest, người giống y hệt, nhưng khuôn mặt tiều tụy trước mặt cô bây giờ, một dáng vẻ bệnh tình nguy kịch, ông ấy kích động nắm vào cánh tay Mễ Tửu, “Chính nó làm chú biến thành hành dạng quái quỷ này!”
Tuy rằng Lục Trực không rõ Lục Tu đã thuyết phục cha của Mễ Lục như thế nào, để đính hôn với Mễ Tửu, nhưng ông rất rõ, đứa trẻ Mễ Tửu này vô cùng ngây thơ đơn thuần, dễ nhận thấy, cô cũng là người bị Lục Tu lừa.
Mặc dù thân thể Lục Trực còn chút bệnh, chỉ cần luôn uống thuốc đúng giờ, thì sẽ không có vấn đề gì cả, nhưng mà bỗng nhiên, ông liền nguy kịch nằm viện, Lục Trực cũng xem như là người trong thương trường trải qua nhiều năm như vậy, ông tỉnh lại, sau đó ý thức được sau lưng nhất định có người ra tay với ông.
Không hề nghi ngờ, người đó chính là Lục Tu, tuy rằng họ là cha con, nhưng lại là kẻ thù, Lục Tu trước đây như chim không cánh, ông chưa từng coi người con trai này là mối đe dọa, cũng không biết rằng bỗng nhiên bắt đầu từ khi nào, ông càng ngày càng không hiểu Lục Tu, sau đó, ông đột nhiên ý thức được, Lục Tu đã từng bước trưởng thành khiến ông sợ hãi.
Vì vậy xem như Lục Trực tỉnh lại, ông bắt buộc phải làm ra dáng vẻ bản thân vẫn còn hôn mê, lợi dụng lúc người bên ngoài buông lỏng cảnh giác, hôm nay ông mới có cơ hội chạy ra ngoài.
Có thể gặp được Mễ Tửu là việc vui mừng, Lục Trực biết cha của Mễ Tửu người không dễ bỏ hạt cát vào tầm mắt, và với tính cách của Mễ Tửu, một đại tiểu thư giản dị, rõ ràng cô ấy cũng là một người rất dễ bị kích động.
Bây giờ nhà họ Lục đã bị Lục Tu khống chế trong tay, nếu Lục Trực muốn trở lại ngày xưa, ông buộc phải tìm một đối tượng hợp tác để dựa dẫm, mà cha của Mễ Tửu, chính là người hợp tác hoàn hảo.
Nhìn một cái, sau khi ông nói rằng Lục Tu là người dối trá nguy hiểm, sắc mặt đại tiểu thư chưa từng trải qua hiểm ác nào đều thay đổi.
Mễ Tửu lo lắng nói: “Chú Lục… Có phải chú hiểu lầm gì rồi không? Sao Lục Tu có thể biến chú thành như này chứ?”
Từ trước đến nay cô không giấu được tâm tình của mình, sự sợ hãi luống cuống trong lòng cô ngay lúc này gần như bộc bộ hết lên trên khuôn mặt