SAU LY HÔN TÔI ĐƯỢC NAM CHÍNH CƯNG CHIỀU


Qua hôm sau, cả hai thu dọn hành lý định về nước, vừa định rời đi, bên ngoài đã có người gõ cửa.

Ngọc Uyển Quân định ra xem là ai, Khương Phong Dũng đã kéo cô lại, vẻ lo lắng nghi ngờ người bên ngoài là người xấu.
_ Quân Nhi, em không sợ sao? Lỡ như họ muốn bắt em thì sao?
_ Họ bắt em nhưng em không sợ, vẻ mặt và giọng nói bây giờ của anh mới làm em sợ đấy!
Khương Phong Dũng bật cười, cùng nắm tay cô ra mở cửa.

Một người phụ nữ đứng chờ, trên người diện bộ váy của nhân viên khách sạn.

Thấy người bên trong đã đi ra, cô ấy cười vui vẻ nói:
_ Xin chào, tối hôm nay có tiệc mừng ngày thành lập của khách sạn, nếu như quý khách không có việc bận có thể cùng chung vui với giám đốc chúng tôi.
Khương Phong Dũng nhíu mày cúi đầu nhìn Ngọc Uyển Quân, chỉ thấy vẻ mặt vui mừng kia của cô mà thôi! Ngọc Uyển Quân đưa tay định nhận thiệp mời, lại bị Khương Phong Dũng ngăn lại, anh nhìn người phụ nữ kia, nói:
_ Gọi giám đốc các người đến gặp tôi.
Nói xong liền đóng cửa, nhanh chân kéo cô vào trong.


Người phụ nữ kia chẳng hiểu gì chỉ biết đi tìm giám đốc theo lời anh.
Ngọc Uyển Quân nhìn anh khó hiểu, thiệp mời đã đến tay lại bị anh đẩy ra xa.

Khương Phong Dũng hiểu ý cô, vẻ mặt vừa dỗi vừa luyến tiếc của cô đã khiến anh bật cười.
Nhìn anh cười vui vẻ như vậy nhất thời cô lại không hiểu ý anh là gì! Cô kéo tay anh ngồi xuống cạnh mình, nhỏ giọng hỏi:
_ Sao anh không nhận thiệp mời vậy?
_ Không hứng thú.
_ Vậy thì gặp giám đốc làm gì chứ? Chúng ta trực tiếp đi về thôi!
Rất nhanh sau đó, giám đốc đã đến tận phòng gặp anh, không biết ông ta biết anh là ai hay không nhưng lại nhận lời nhanh như vậy!
Cả ba người đã an tọa trên ghế, nhìn người đàn ông trung niên trước mặt rồi lại nhìn về phía anh, chẳng thấy ai muốn lên tiếng.
Khương Phong Dũng đặt mạnh ly nước xuống bàn, đưa ánh mắt nhìn về phía giám đốc.

Anh bất ngờ lên tiếng, giọng nói đã lạnh đến thấu xương:
_ Giám đốc Tần, từ khi nào mà ngày thành lập của khách sạn được đổi rồi? Nếu như tôi nhớ không lầm thì đến hai tháng sau mới tổ chức mà?
_ Khương thiếu, chuyện này...!chuyện này là có hiểu lầm gì đó! Tôi sẽ cho nghỉ xử lý ổn thỏa cho cậu.
_ Là ai?
Giám đốc Tần sợ hãi chẳng dám nhìn anh, hai tay nắm chặt vào nhau chẳng hiểu là đang suy nghĩ gì! Rất lâu ông ta mới lên tiếng, giọng nói vừa nhỏ vừa sợ hãi:
_ Là...!là tiểu thư Selena.
Đúng là không nằm ngoài dự đoán của anh, chỉ là sau ba lần dụ dỗ không thành, vậy mà không chịu bỏ cuộc.

Anh không nhìn giám đốc Tần, giọng nói uy hiếp lộ rõ:
_ Hủy bộ bữa tiệc, tiền của khách sạn, không đến lượt ông muốn làm gì thì làm đâu! Lần này là lần đầu cũng như lần cuối, tôi không muốn nghe bất cứ chuyện nào liên quan đến vụ mua chuộc này nữa!
_ Được, tôi biết rồi Khương thiếu.

Vậy, bên phía cô ấy thì giải quyết thế nào đây?
Khương Phong Dũng không trả lời chỉ tặng nhẹ cho ông ta một cái liếc mắt đầy sát khí.


Biết mình lắm lời nên không hỏi tiếp, cũng nên rời đi cho êm chuyện.

Thấy người đã đi, Ngọc Uyển Quân quay người nhìn anh hỏi, giọng nói ngây thơ làm người nào đó cưng chết mất!
_ Phong, Selena lại là người đứng sau hả? Sao anh biết hôm nay không phải là lễ kỉ niệm ngày thành lập của khách sạn?
_ Khách sạn của ba chồng em đó!
_ Ba, ba chồng á? Vậy chẳng phải chúng ta ở không mất phí sao?
Khương Phong Dũng bật cười, chuyện vậy thì ai cũng biết mà! Ba anh lại cho ưu ái cấp đặc biệt thế rồi còn gì? Anh xoa đầu cô, nhìn cô nghiêm túc nói:
_ Nên xử lý hay là tha đây?
_ Selena sao? Tha thì cô ta sẽ nghĩ mình sợ, nhưng nếu không tha thì sẽ ép người ta vào đường cùng.

Haizzzz, khó chọn quá nên không tha.
Biết ngay là không tha mà, người phụ nữ khác quanh quẩn bên cạnh chồng mình, có ngu đến mấy cũng biết cách xử lý sao cho người khác bỏ ý định với chồng mình.
Sau khi xử lý Selena thì cả hai về nước, nán lại thêm hai ngày mới về được! Lại nhận được thiệp mời của Lộ Dao và Nhậm Hào gửi đến.
Nhìn tấm thiệp trên tay, vẻ mệt mỏi xem như tan biến, mối đe dọa lớn nhất lại bị cô cho vào tròng nhanh gọn nhất.

Giờ chỉ cần chờ Mộng Kỳ về nước thì xem như mọi chuyện xong xuôi đi!
Mấy ngày nay mọi việc ở Thiên Long đều giao hết cho Tịnh Châu, còn muốn ở lại Singapore chơi thêm nữa chứ! Hôm nay đến Thiên Long xem tình hình, vừa hay nhận được thông báo của Tịnh Châu, nói Lộ Dao và Nhậm Hào cùng đến đặt nhẫn cưới.
Niềm vui nào bằng niềm vui khi tình địch của mình đi lấy chồng chứ? Lần này đặt nhẫn cưới, xem như cô gói quà làm lễ vật cho họ luôn.
Vừa vào cửa đã nghe được tiếng nói khinh thường của Lộ Dao dành cho Tịnh Châu.
_ Tịnh Châu, không ngờ cô lại được ưu ái quay lại đây làm việc.


Ngọc Uyển Quân cũng không thông minh cho lắm, lại ngu đến nỗi đem cả người phản bội như cô về nhà.
_ Ngu hay không thì cũng không còn quan trọng nữa! Quan trọng là bây giờ cô lấy chồng, không phải bám lấy chồng tôi nữa!
Lộ Dao nhìn cô bằng ánh mắt khó ưa, Ngọc Uyển Quân cũng không quan tâm cô ta mà ngồi xuống, trực tiếp nhìn Nhậm Hào hỏi:
_ Nhậm thiếu, anh muốn đặt nhẫn cưới như thế nào cứ lựa đi, tôi sẽ cho người làm ngay.
_ Khương phu nhân, đã lựa xong rồi, chỉ còn kí hợp đồng nữa thôi!
_ Vậy à? Thế thì anh còn yêu cầu gì nữa không?
Nhậm Hào lười lên tiếng, chỉ lắc đầu cho qua.

Ngọc Uyển Quân hài lòng, cả hai cùng kí hợp đồng rồi hai người họ ra về.
Nhìn vẻ mặt không được hài lòng cho lắm của Lộ Dao, cô chỉ cười nhẹ rồi không quan tâm nữa! Một người vì lợi ích của công ty mà từ bỏ cuộc sống tự do để đi lấy vợ.
Còn một người lại vì chuyện của quá khứ mà ép buộc bản thân chôn vùi vào cuộc hôn nhân.

Nhưng chẳng ai đoán trước được điều gì, ai biết đâu được đây mới chính là cái duyên chính thức của họ chứ!.


Bình luận

Truyện đang đọc