SIÊU NGỌT! SAU KHI ĐƯỢC BẠN TRAI TRÚC MÃ CHIỀU CHUỘNG

Buổi tối, ba Chiêu Chiêu đích thân xuống bếp nấu một bàn đồ ăn lớn.

 

Còn mời một nhà ba người nhà bên cạnh cùng nhau ăn mừng.

 

Nghe tin Thẩm Chiêu Chiêu có năng khiếu thi Olympic toán, Tần Tố Tâm còn cười vui hơn cả mẹ ruột Thư Nhiễm: "Tôi đã nói Chiêu Chiêu của chúng ta thông minh mà, từ nhỏ con bé đã thông minh rồi.”

 

Thư Nhiễm nhìn con gái một chút: Thông minh thì có thông minh, nhưng sử dụng chưa đúng cách.

 

Ba Thịnh đặc biệt mang rượu hảo hạng được tích trữ nhiều năm ở nhà đến, gọi ba Chiêu Chiêu: “Tối nay chúng ta uống một ly nhé.”

 

Mọi người đều rạng rỡ vui mừng, ngoại trừ Thịnh Trử Ý không có vẻ gì là ngạc nhiên hay ngoài ý muốn.

 

Dù sao, anh đã dạy cô nhóc này Olympic Toán học.

 

Từ lâu, anh đã phát hiện ra năng khiếu toán học của cô nhóc này, nhưng cô quá lười biếng, nếu không phải anh dùng đồ ăn vặt để uy h.i.ế.p cô, cô thậm chí còn không thèm làm bài tập chứ đừng nói đến làm các câu hỏi bổ sung.

 

Thẩm Chiêu Chiêu cũng rất vui vẻ, bởi vì đồ ăn tối nay ba Chiêu Chiêu nấu đều là món cô yêu thích.

 

Ngoài ra còn có món Đại Thanh Long mà trước đây cô muốn ăn nhưng ba cô lại không muốn mua.

 

Nếu biết chỉ làm một đề là có thể được ăn, cô nhất định sẽ viết nhiều một chút.



 

Dù lười biếng nhưng cô vẫn sẵn sàng chăm chỉ để có được những món ăn ngon.

 

Hai ngày sau, chủ nhiệm lớp gọi Thẩm Chiêu Chiêu, Thịnh Trử Ý và hai bạn lớp khác đến văn phòng, một người đưa cho bọn họ tờ đăng ký, nói: "Kỳ nghỉ hè sắp bắt đầu rồi, đây là phiếu đăng ký huấn luyện Olympic Toán, kỳ nghỉ hè này, mấy người các em cùng nhau thử sức đi!"

 

"Em cũng phải đi ạ?" Thẩm Chiêu Chiêu chỉ vào mình.

 

"Không sai!” Chủ nhiệm lớp gật đầu, “Em cũng phải đi.”

 

Không phải chứ, để cô vào lớp Olympic Toán dành cho các học sinh kém có thích hợp không?

 

“Em có thể không đi được không?” Thẩm Chiêu Chiêu vô thức muốn từ chối.

 

Cô không muốn đến bất kỳ loại trại huấn luyện nào, nó giống như một nơi đầy những con ch.ó xoăn. Nghỉ hè được ở nhà nằm máy điều hòa và ăn kem không phải tốt hơn sao? Tại sao cô phải nghĩ đến việc cạnh tranh với một nhóm chó xoăn?

 

Không đi không đi! ! !

"Không thể!"

 

Chủ nhiệm lớp nhìn cô nói: "Trại huấn luyện này sẽ có những giáo viên giàu kinh nghiệm dẫn dắt. Đây là cơ hội hiếm có, tổng cộng sẽ kéo dài một tháng, trong đó sẽ có đánh giá. Người vượt qua kỳ thi Đánh giá cuối cùng có thể đại diện cho thành phố đi tham gia Thế vận hội Olympic quốc gia dành cho học sinh tiểu học và trung học. Tôi không yêu cầu em tham gia cuộc thi, chỉ cần em có thể vào trại huấn luyện, sau này em không cần phải nghe lớp của tôi nữa."

 

Thẩm Chiêu Chiêu hừ hừ nói: "Lần trước thầy cũng nói như vậy." Thầy còn muốn đổi ý sao?

 



"Đúng vậy, tôi đã nói như thế, chỉ cần em giải được một nửa đề, em muốn ngủ trong lớp bao lâu cũng được. Nhưng có một điều kiện tôi quên chưa nói."

 

Thẩm Chiêu Chiêu trừng to hai mắt: "Thầy không nói còn điều kiện khác!"

 

"Chuyện này, quyền giải thích là của tôi!" Thầy chủ nhiệm nói: "Tóm lại, chuyện này tôi quyết định, nếu sau này em không muốn lên lớp của tôi, vậy thì tham gia trại huấn luyện này đi."

 

"Thầy chơi xấu!" Thẩm Chiêu Chiêu tức giận nói.

 

"Là em không hỏi rõ ràng, tôi chỉ là binh bất yếm trá* thôi."

( *Binh bất yếm trá nghĩa là khi dùng binh việc dối trá quân địch là buộc phải làm để đem lại lợi thế, để nhằm giành lấy chiến thắng. )

 

Thẩm Chiêu Chiêu: ...

 

Chẳng lẽ những người làm giáo viên đều đặc biệt xảo quyệt sao?

 

“Vậy nếu em vượt qua đánh giá của trại huấn luyện, thầy lại nói còn những điều kiện khác thì sao?” Cô sẽ không mắc phải chiêu trò tương tự lần thứ hai.

 

Giáo viên chủ nhiệm: “Tôi hứa, đây là điều kiện cuối cùng.”

 

Thẩm Chiêu Chiêu thực sự không muốn đồng ý, nhưng nghĩ đến sau này có thể công khai ngủ trong lớp, cô lại có chút không đành lòng từ bỏ. Mà Thịnh Trử Ý cũng sẽ đi, cô xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng gật đầu: “Được, vậy em tin thầy một lần nữa.”

 

Bình luận

Truyện đang đọc