SIÊU NGỌT! SAU KHI ĐƯỢC BẠN TRAI TRÚC MÃ CHIỀU CHUỘNG

Tần Tố Tâm nghe thấy tiếng của Tiểu Chiêu Chiêu thì lập tức chạy từ ngoài vào.

 

Vừa bước vào cửa, bà đã thấy Thẩm Chiêu Chiêu khóc bù lu bù loa, còn con trai mình ngồi đối diện ngơ ngác nhìn đối phương.

 

Tần Tố Tâm kiểm tra tã lót của Tiểu Chiêu Chiêu, không thấy cô bé đi tiểu hay đại tiện, sau đó đưa cho hai đứa nhỏ một ít sữa bột.

 

Nhưng tiếng khóc của cô bé vẫn không ngừng.

 

Tần Tố Tâm không khỏi đưa mắt nhìn con trai nhà mình, vừa dỗ dành Thẩm Chiêu Chiêu, vừa nhìn chằm chằm Tiểu Ý Ý nói: “Con trai, có phải con bắt nạt em gái không?”

 

Chiêu Chiêu ở nhà bọn họ luôn rất ngoan, sẽ không vô duyên vô cớ khóc.

 

Nghi phạm duy nhất trong phòng là con trai bà

 

Tiểu Thịnh Trử Ý nói: “Y y a a....”

 

Cậu không có!

 

Tần Tố Tâm nghe không hiểu lời nói của con trai, chỉ có thể ôm cô bé vào lòng, tiếp tục dỗ dành: "Chiêu Chiêu ngoan, có phải anh trai bắt nạt con không?"

 

Thẩm Chiêu Chiêu nghe đến từ "anh trai" liền ngừng khóc, mở to đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía Thịnh Trử Ý.

 

Cô chỉ tay vào đối phương, "y y a a" cáo trạng.

 



Không sai, chính anh ấy không chơi với con.

 

Tần Tố Tâm không thể hiểu được sự phản bác của con trai mình, nhưng bà lại hiểu được sự bất bình của cô bé, nói với Thịnh Trử Ý: "Con trai, về sau muốn lấy em gái thì không thể bắt nạt em gái, biết chưa?"

 

Nhưng em bé Tiểu Thịnh lại ôm bình sữa, quả quyết trở mình.

 

Khi được một tuổi, hai bạn nhỏ đã tập đi, cầm học được cách giật đồ.

 

Hôm nay Thịnh Trử Ý bị cướp mất đồ chơi trong tay, vội vàng chỉ về phía Thẩm Chiêu Chiêu: "Chiêu... Chiêu..."

 

"Hả? Con trai, con vừa nói đấy ư?" Lần đầu tiên Tần Tố Tâm nghe thấy con trai mình nói chuyện, vẫn có chút không xác định được.

 

"Chiêu... Chiêu..." Thấy người lớn không giúp mình lấy lại đồ chơi, Thịnh Trử Ý chỉ về phía Thẩm Chiêu Chiêu, hô lên một lần nữa.

 

Lúc này Tần Tố Tâm đã nghe rõ ràng.

 

Chỉ là, lần đầu tiên con nhà người ta mở miệng đều gọi ba ba mẹ mẹ, con trai bà lại gọi tên con gái nhỏ nhà người ta.

 

"Ể? Con trai chúng ta biết nói rồi?"

 

Ba Thịnh vừa bước vào cửa đã nghe thấy giọng con trai, theo sau là mẹ Chiêu Chiêu đang chuẩn bị đưa con gái về nhà.

 

"Không phải, thằng bé này biết cách gọi Chiêu Chiêu."



 

Mặc dù Tần Tố Tâm có chút buồn bực, nhưng lại càng vui vẻ: "Em biết mà, bình thường thằng bé này có vẻ thờ ơ với Chiêu Chiêu, nhưng thực ra trong lòng thằng bé rất thích Chiêu Chiêu."

« tiếp »

 

Nghe vậy, ba Thịnh không nhịn được cười nói: "Hai đứa trẻ mỗi ngày ở bên nhau, giống như song sinh vậy, sau này quan hệ của hai đứa nhất định sẽ rất tốt."

 

Tần Tố Tâm nghe vậy không khỏi suy nghĩ, bà quay sang nhìn mẹ Chiêu Chiêu: "Cô xem, tình cảm của hai đứa nhỏ tốt như vậy, hay là chúng ta hứa hôn cho hai đứa nhỏ từ bé nhé?"

 

Thư Nhiễm nhịn không được, hai mắt sáng lên, tình cảm này rất tốt.

 

Vốn dĩ bà khá xấu hổ khi phải để con gái mình ở nhà bên cạnh mỗi ngày, nhưng nếu đây là con dâu tương lai, về sau cô sẽ là thành viên trong gia đình bọn họ, việc gửi con gái mình đến nhà họ cũng không có gì sai trái.

 

Cùng lắm là sau này bà phải chuẩn bị thêm của hồi môn.

 

Hai gia đình ăn nhịp với nhau, họ quyết định cùng nhau đi ăn một bữa, coi như tiệc đính hôn.

 

Kể từ khi đính hôn, Tần Tố Tâm đã coi cô bé như con gái ruột của mình.

 

Ngay cả con trai bà cũng bước sang một bên.

 

Ngoại trừ buổi tối về nhà mình ngủ, Thẩm Chiêu Chiêu gần như đều ở nhà bên cạnh.

 

Nếu điều này xảy ra trong quá khứ, có lẽ cô sẽ bị coi là cô dâu nuôi từ bé.

 

Bình luận

Truyện đang đọc